Yêu Long Ngoạn Vật - Thanh Thanh Mạn
Chương 60: Yêu long hiện thân
Edit: Jang Jang
Địa phương Chúc Vưu săn thú cách Cửu Tiên Quan có chút xa, Dung Khanh đi hồi lâu mới đến.
Núi rừng này tương đối tươi tốt, cây cối xanh um, lọt vào trong tầm mắt đều là cây cối cao lớn.
Khi đi đến giữa sườn núi, sơn đạo bên trái có một cái đường mòn, Dung Khanh nhìn thấy trong bụi cỏ đặt một cái bẫy thú khép hờ.
Nàng hướng tới phương hướng bên kia hô: "Chúc đại ca, huynh ở đây sao? Muội tới đưa cơm cho huynh."
"Khanh Khanh, huynh ở đây." Thanh âm nam nhân từ con đường phía trước truyền đến.
Dung Khanh nghe tiếng đi vào chỗ sâu trong đường mòn, phát hiện Chúc Vưu đang đi ra từ một cái sơn động thật lớn.
Lúc này đã là giữa trưa, mặt trời gay gắt, ánh nắng thực độc, phơi đến trên khuôn mặt tuấn tú của nam nhân chảy đầy mồ hôi nóng ròng ròng.
Dung Khanh có chút đau lòng, liền lôi kéo nam nhân đi đến dưới bóng cây, ngồi trên mặt đất.
"Chúc đại ca, muội lau cho huynh." Dung Khanh lấy ra khăn tay giúp nam nhân xoa mồ hôi trên trán, chóp mũi.
Được người khác chăm sóc cảm giác cũng không tệ lắm, Chúc Vưu bỗng nhiên lại muốn đùa giỡn nữ nhân ngốc này, hắn thanh thanh giọng nói, mặt dày vô sỉ nói: "Nơi này không có người, Khanh Khanh gọi huynh phu quân đi."
Dung Khanh đỏ mặt, xốc lên vải mỏng che ở phía trên cái rổ, bưng đồ ăn ra tới đưa cho Chúc Vưu, nhỏ giọng nói: "Phu quân mau chút dùng bữa đi, đừng để đói lả bụng."
Chúc Vưu xoa bóp khuôn mặt nhỏ của nàng, tiếp nhận chén đũa, bắt đầu ăn cơm.
Hắn mới vừa lùa cơm hai cái, cách đó không xa trong sơn động truyền đến một trận thanh âm sột sột soạt soạt, đồng thời còn có tiếng động vật tru lên.
Chúc Vưu nhìn lướt qua hướng sơn động, hắn buông chén đũa, đối Dung Khanh nói: "Huynh ở trong động thả mồi, có lẽ là bắt được cái gì, huynh đi nhìn một cái, Khanh Khanh ở chỗ này chờ huynh, chớ có chạy loạn."
"Ân." Dung Khanh gật đầu.
Nàng nghĩ đợi lát nữa Chúc Vưu trở về vẫn muốn tiếp tục ăn cơm, liền cúi đầu đem đồ ăn để lại trong rổ, dùng vải mỏng đắp lên.
Chẳng qua một lát, phía sau bỗng chốc truyền đến một tiếng quát tháo của nam nhân: "A..."
Thanh âm kia như là bị kinh hách, thê lương mà hoảng sợ.
Dung Khanh lập tức quay đầu lại, nhưng phía sau đã không có bóng dáng Chúc Vưu, chỉ nghe thấy cách đó không xa trong sơn động đen như mực kia truyền đến một cỗ động tĩnh không nhỏ.
Nàng trong lòng lo lắng, vội vàng chạy tới xem kỹ.
Sơn động trước mắt này vừa lớn vừa tối, quá dọa người.
Dung Khanh sợ Chúc Vưu là một phàm nhân, đánh không lại dã thú dữ tợn kia.
Nàng khum tay dẫn ra một ngọn lửa nhỏ, thật cẩn thận đi đến phía trước, chỉ thấy bẫy thú kẹp bị ném ở một bên, những con mồi cũng bị đánh nghiêng trên mặt đất.
Có động tĩnh từ chỗ sâu trong huyệt động truyền ra tới, Dung Khanh trong lòng có chút sợ hãi, nàng căng da đầu tiếp tục hướng phía trong đi tiếp.
Dưới ánh sáng le lói của ngọn lửa, nàng bỗng chốc đối diện với một đôi mắt quen thuộc, bích mắt hung ác nham hiểm làm cho người ta sợ hãi.
Nhìn kỹ, nàng phát hiện trên đất bằng phía trước chiếm cứ một con Thanh Long thật lớn.
Long thân quen thuộc như thế.
Dung Khanh sợ tới mức cẳng chân nhũn ra, nói chuyện đều kèm theo âm rung: "Yêu... Yêu long... Là ngươi..."
Chúc Vưu ngẩng đầu, cao ngạo bễ nghễ nhìn đến cả người Dung Khanh đang run lên, thanh âm như cũ là nhất quán thanh lãnh: "Nữ nhân ngu ngốc, đã lâu không gặp."
1
Dung Khanh cẩn thận quan sát đất trống chung quanh, không có phát hiện thân ảnh "Chúc Vưu", nàng nhìn chằm chằm miệng yêu long mở lớn, răng nanh sắc nhọn, chợt thấy lạnh cả người.
"Nam nhân kia đâu? Ngươi có phải hay không đem hắn ăn?" Nàng có chút hỏng mất, chất vấn nói.
Chúc Vưu liếm liếm môi, cũng không trả lời.
Nguyên lai cái nữ nhân ngốc này lo lắng cho hắn như vậy a, đồ ngốc.
Hắn vẫn tốt a, liền ở trước mặt nàng đây.
Dung Khanh thấy Chúc Vưu không ngừng liếm môi, cho rằng hắn ăn người, đang hồi tưởng lại hương vị vừa rồi.
"Ngươi ác long này, ta muốn giết ngươi." Nàng trong lòng cực kỳ bi thương, trong tay vận khởi một cỗ quang cầu màu ngân bạch, thẳng tắp bổ về phía đầu Chúc Vưu.
Dung Khanh tuy tăng thêm chút linh lực, nhưng căn bản không phải là đối thủ của Chúc Vưu.
Hắn cũng không sợ nàng, thậm chí đến trốn đều không né.
Vung cái đuôi trực tiếp đem quang cầu kia bắn trở về.
Quang cầu kia thẳng tắp bắn về phía Dung Khanh, Chúc Vưu sợ nàng phản ứng trì độn trốn không thoát, cự đuôi đảo qua, cuốn lấy vòng eo mảnh khảnh của nàng, đem nàng cuốn trở về dưới thân.
"A... Ngươi buông ta ra." Dung Khanh mắt đẹp trừng to, căm tức nhìn Chúc Vưu, tay nhỏ càng là dùng sức đánh lên lớp vảy màu xanh nhạt của hắn.
"Nhìn bộ dáng ngươi phẫn nộ, nam nhân vừa rồi kia là ai? Đáng giá để ngươi hành động như thế." Chúc Vưu bĩu môi, không để bụng nói.
"Ngươi ác long này, ăn phu quân ta, sẽ gặp báo ứng." Dung Khanh hung hăng trừng mắt nhìn Chúc Vưu, hận không thể đem hắn thiên đao vạn quả.
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
Địa phương Chúc Vưu săn thú cách Cửu Tiên Quan có chút xa, Dung Khanh đi hồi lâu mới đến.
Núi rừng này tương đối tươi tốt, cây cối xanh um, lọt vào trong tầm mắt đều là cây cối cao lớn.
Khi đi đến giữa sườn núi, sơn đạo bên trái có một cái đường mòn, Dung Khanh nhìn thấy trong bụi cỏ đặt một cái bẫy thú khép hờ.
Nàng hướng tới phương hướng bên kia hô: "Chúc đại ca, huynh ở đây sao? Muội tới đưa cơm cho huynh."
"Khanh Khanh, huynh ở đây." Thanh âm nam nhân từ con đường phía trước truyền đến.
Dung Khanh nghe tiếng đi vào chỗ sâu trong đường mòn, phát hiện Chúc Vưu đang đi ra từ một cái sơn động thật lớn.
Lúc này đã là giữa trưa, mặt trời gay gắt, ánh nắng thực độc, phơi đến trên khuôn mặt tuấn tú của nam nhân chảy đầy mồ hôi nóng ròng ròng.
Dung Khanh có chút đau lòng, liền lôi kéo nam nhân đi đến dưới bóng cây, ngồi trên mặt đất.
"Chúc đại ca, muội lau cho huynh." Dung Khanh lấy ra khăn tay giúp nam nhân xoa mồ hôi trên trán, chóp mũi.
Được người khác chăm sóc cảm giác cũng không tệ lắm, Chúc Vưu bỗng nhiên lại muốn đùa giỡn nữ nhân ngốc này, hắn thanh thanh giọng nói, mặt dày vô sỉ nói: "Nơi này không có người, Khanh Khanh gọi huynh phu quân đi."
Dung Khanh đỏ mặt, xốc lên vải mỏng che ở phía trên cái rổ, bưng đồ ăn ra tới đưa cho Chúc Vưu, nhỏ giọng nói: "Phu quân mau chút dùng bữa đi, đừng để đói lả bụng."
Chúc Vưu xoa bóp khuôn mặt nhỏ của nàng, tiếp nhận chén đũa, bắt đầu ăn cơm.
Hắn mới vừa lùa cơm hai cái, cách đó không xa trong sơn động truyền đến một trận thanh âm sột sột soạt soạt, đồng thời còn có tiếng động vật tru lên.
Chúc Vưu nhìn lướt qua hướng sơn động, hắn buông chén đũa, đối Dung Khanh nói: "Huynh ở trong động thả mồi, có lẽ là bắt được cái gì, huynh đi nhìn một cái, Khanh Khanh ở chỗ này chờ huynh, chớ có chạy loạn."
"Ân." Dung Khanh gật đầu.
Nàng nghĩ đợi lát nữa Chúc Vưu trở về vẫn muốn tiếp tục ăn cơm, liền cúi đầu đem đồ ăn để lại trong rổ, dùng vải mỏng đắp lên.
Chẳng qua một lát, phía sau bỗng chốc truyền đến một tiếng quát tháo của nam nhân: "A..."
Thanh âm kia như là bị kinh hách, thê lương mà hoảng sợ.
Dung Khanh lập tức quay đầu lại, nhưng phía sau đã không có bóng dáng Chúc Vưu, chỉ nghe thấy cách đó không xa trong sơn động đen như mực kia truyền đến một cỗ động tĩnh không nhỏ.
Nàng trong lòng lo lắng, vội vàng chạy tới xem kỹ.
Sơn động trước mắt này vừa lớn vừa tối, quá dọa người.
Dung Khanh sợ Chúc Vưu là một phàm nhân, đánh không lại dã thú dữ tợn kia.
Nàng khum tay dẫn ra một ngọn lửa nhỏ, thật cẩn thận đi đến phía trước, chỉ thấy bẫy thú kẹp bị ném ở một bên, những con mồi cũng bị đánh nghiêng trên mặt đất.
Có động tĩnh từ chỗ sâu trong huyệt động truyền ra tới, Dung Khanh trong lòng có chút sợ hãi, nàng căng da đầu tiếp tục hướng phía trong đi tiếp.
Dưới ánh sáng le lói của ngọn lửa, nàng bỗng chốc đối diện với một đôi mắt quen thuộc, bích mắt hung ác nham hiểm làm cho người ta sợ hãi.
Nhìn kỹ, nàng phát hiện trên đất bằng phía trước chiếm cứ một con Thanh Long thật lớn.
Long thân quen thuộc như thế.
Dung Khanh sợ tới mức cẳng chân nhũn ra, nói chuyện đều kèm theo âm rung: "Yêu... Yêu long... Là ngươi..."
Chúc Vưu ngẩng đầu, cao ngạo bễ nghễ nhìn đến cả người Dung Khanh đang run lên, thanh âm như cũ là nhất quán thanh lãnh: "Nữ nhân ngu ngốc, đã lâu không gặp."
1
Dung Khanh cẩn thận quan sát đất trống chung quanh, không có phát hiện thân ảnh "Chúc Vưu", nàng nhìn chằm chằm miệng yêu long mở lớn, răng nanh sắc nhọn, chợt thấy lạnh cả người.
"Nam nhân kia đâu? Ngươi có phải hay không đem hắn ăn?" Nàng có chút hỏng mất, chất vấn nói.
Chúc Vưu liếm liếm môi, cũng không trả lời.
Nguyên lai cái nữ nhân ngốc này lo lắng cho hắn như vậy a, đồ ngốc.
Hắn vẫn tốt a, liền ở trước mặt nàng đây.
Dung Khanh thấy Chúc Vưu không ngừng liếm môi, cho rằng hắn ăn người, đang hồi tưởng lại hương vị vừa rồi.
"Ngươi ác long này, ta muốn giết ngươi." Nàng trong lòng cực kỳ bi thương, trong tay vận khởi một cỗ quang cầu màu ngân bạch, thẳng tắp bổ về phía đầu Chúc Vưu.
Dung Khanh tuy tăng thêm chút linh lực, nhưng căn bản không phải là đối thủ của Chúc Vưu.
Hắn cũng không sợ nàng, thậm chí đến trốn đều không né.
Vung cái đuôi trực tiếp đem quang cầu kia bắn trở về.
Quang cầu kia thẳng tắp bắn về phía Dung Khanh, Chúc Vưu sợ nàng phản ứng trì độn trốn không thoát, cự đuôi đảo qua, cuốn lấy vòng eo mảnh khảnh của nàng, đem nàng cuốn trở về dưới thân.
"A... Ngươi buông ta ra." Dung Khanh mắt đẹp trừng to, căm tức nhìn Chúc Vưu, tay nhỏ càng là dùng sức đánh lên lớp vảy màu xanh nhạt của hắn.
"Nhìn bộ dáng ngươi phẫn nộ, nam nhân vừa rồi kia là ai? Đáng giá để ngươi hành động như thế." Chúc Vưu bĩu môi, không để bụng nói.
"Ngươi ác long này, ăn phu quân ta, sẽ gặp báo ứng." Dung Khanh hung hăng trừng mắt nhìn Chúc Vưu, hận không thể đem hắn thiên đao vạn quả.
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~