Yêu Long Ngoạn Vật - Thanh Thanh Mạn
Chương 6: Sắc Long
Edit: Jang Jang
Long thân thật lớn càng ngày ép càng gần, cảm giác áp bách rất mạnh, phía trên bao phủ một tầng bóng ma, trái tim Dung Khanh kinh hoàng không ngừng, nàng kéo cẳng chân đau vì bị quăng ngã, gian nan dịch về phía sau.
Nàng ra vẻ trấn định quát: "Ngươi đừng tới đây, ta đã biết tử huyệt của ngươi, lại qua đây, ta liền không khách khí."
Nhưng mà lời nói mang theo run rẩy rất rõ ràng.
"Hô..." Yêu long trong miệng hừ nhẹ một tiếng, cười nàng cố làm ra vẻ.
Hắn dừng lại động tác đi tới, đứng ở tại chỗ, bễ nghễ nhìn trên mặt đất nữ nhân chật vật bất kham.
Dung Khanh thấy hắn ngừng động tác, cho rằng chính mình dọa sợ hắn, trong lòng ẩn ẩn nhẹ nhàng thở ra.
Ngay sau đó.
"A... Buông ta ra..."
Yêu long nâng lên cự đuôi, đảo qua đi phía trước, cuốn lấy vòng eo mảnh khảnh của nàng, đem nàng cuốn trở về.
Hắn cúi người, Dung Khanh thân mình nhỏ xinh nháy mắt không thể động đậy.
Long đầu thật lớn rũ ở trên má nàng, dán vào thật sự gần, Chúc Vưu mở ra miệng lớn, răng nanh để ở chỗ cổ mảnh khảnh tuyết trắng của nữ nhân, Dung Khanh có thể cảm giác được yêu long trong miệng phun ra tới hơi thở nóng rực.
Nàng thân mình run rẩy, sợ tới mức không dám mở to mắt.
Chúc Vưu vươn đầu lưỡi thô lệ liếm một chút vành tai trắng nõn của nàng, Dung Khanh nhất thời sợ tới mức khóc thành tiếng tới: "Ô ô... Đừng ăn ta..."
Chúc Vưu híp mắt, khinh thường nhìn Dung Khanh.
A, nữ nhân ngốc bắt nạt kẻ yếu, vừa rồi không phải rất kiêu ngạo sao?
Hắn còn tưởng rằng nàng có bao nhiêu năng lực.
Đầu lưỡi thô lệ liếm qua vành tai trắng nõn, lại theo bên tai đi xuống, liếm láp cổ mảnh khảnh của nữ nhân.
Đầu lưỡi Yêu Long không giống con người mềm mại trơn nhẵn, lưỡi trên mặt che kín nhô lên gai ngược.
Long lưỡi thô lệ liếm cọ qua cổ trắng nõn, Dung Khanh vừa ngứa vừa khó chịu, nàng nghĩ vặn vẹo cổ tránh đi liếm láp của yêu long, rồi lại bị răng nanh để ở trên da thịt làm cho sợ tới mức một cử động cũng không dám.
Sợ một khi không cẩn thận, răng nanh sắc bén kia liền đâm xuyên qua cái cổ nhỏ yếu của nàng.
Chúc Vưu liếm liếm, thân thể càng thêm hưng phấn, dưới thân long căn càng trướng càng lớn, quy đầu đỏ tím sung huyết, mã mắt giận trương, chảy ra từng đợt từng đợt dịch trong suốt.
Trên người nữ nhân ngốc này cũng không biết lau cái gì, hương vị không nồng, hương khí thanh thanh đạm đạm, phá lệ dễ ngửi.
Da thịt cũng rất tinh tế, trơn mềm nõn nà, vị thực tốt.
Liếm lên thật không có như trong tưởng tượng của hắn là buồn nôn.
Long trảo nâng lên, kéo xuống đai lưng Dung Khanh, Chúc Vưu đem long đầu chôn ở bộ ngực sữa cao ngất của nàng.
Hắn dùng đầu nhẹ cọ cọ, áo váy màu trắng liền bóc ra.
Còn thừa một tầng yếm đào hồng nhạt, che chở hai cái vú đầy đặn phồng lên, giống như trướng đến tựa muốn vỡ ra.
Chúc Vưu sẽ không mở yếm ra, hắn cũng không kiên nhẫn đi mở, lợi dụng móng vuốt trên cổ Dung Khanh, hơi dùng một chút lực, dây yếm liền đứt, yếm đào hồng nhạt liền rơi xuống trên mặt đất.
Vú phồng lên nháy mắt nhảy bắn ra tới, nhũ thịt trắng bóng, làm cho Chúc Vưu ánh mắt đen tối một mảng.
Hắn vươn đầu lưỡi liếm liếm nhũ thịt trắng nõn, thực mềm, thực nộn, tựa hồ có mùi sữa như có như không thoảng qua.
Đầu lưỡi quấn lấy hồng anh nhô lên liếm mút lên, nhô lên gai ngược sáp ở mặt trên, truyền đến cảm giác hơi hơi đau đớn, loáng thoáng hỗn loạn một cảm giác tê dại.
Bên tai vang lên thanh âm Yêu long liếm láp "bẹp bẹp".
"Ngô..." Dung Khanh nhíu mày, ngưng thần vừa nghe, rốt cuộc nhận thấy được sự tình không thích hợp.
Nàng vừa rồi cho rằng yêu long không ăn vải vóc, cho nên muốn cởi bỏ xiêm y của nàng, đem nàng ăn tươi nuốt sống.
Bỗng dưng mở mắt ra, lại nhìn đến đầu to chôn ở trên ngực, đầu lưỡi yêu long màu đỏ tươi không ngừng liếm láp đầu v* mẫn cảm của nàng.
"A... Ngươi này sắc long, làm gì, mau thả ta ra."
Dung Khanh xấu hổ và giận dữ đến cực điểm, nhất thời cũng đã quên nguy hiểm, xô đẩy đầu Chúc Vưu, vung lên nắm tay nhỏ dùng sức nện ở trên má hắn.
"Gào..." Chúc Vưu gào rống một tiếng, mở ra miệng rộng cắn cổ Dung Khanh, hai cái răng nanh sắc bén để ở mạch máu trên cổ.
"Đừng... Đừng ăn ta... Ô ô..." Dung Khanh sợ tới mức hoa dung thất sắc, lập tức thu hồi tay nhỏ, không dám lại làm càn.
~~~ Đừng quên ném sao nhỏ cho tui ~~~
Long thân thật lớn càng ngày ép càng gần, cảm giác áp bách rất mạnh, phía trên bao phủ một tầng bóng ma, trái tim Dung Khanh kinh hoàng không ngừng, nàng kéo cẳng chân đau vì bị quăng ngã, gian nan dịch về phía sau.
Nàng ra vẻ trấn định quát: "Ngươi đừng tới đây, ta đã biết tử huyệt của ngươi, lại qua đây, ta liền không khách khí."
Nhưng mà lời nói mang theo run rẩy rất rõ ràng.
"Hô..." Yêu long trong miệng hừ nhẹ một tiếng, cười nàng cố làm ra vẻ.
Hắn dừng lại động tác đi tới, đứng ở tại chỗ, bễ nghễ nhìn trên mặt đất nữ nhân chật vật bất kham.
Dung Khanh thấy hắn ngừng động tác, cho rằng chính mình dọa sợ hắn, trong lòng ẩn ẩn nhẹ nhàng thở ra.
Ngay sau đó.
"A... Buông ta ra..."
Yêu long nâng lên cự đuôi, đảo qua đi phía trước, cuốn lấy vòng eo mảnh khảnh của nàng, đem nàng cuốn trở về.
Hắn cúi người, Dung Khanh thân mình nhỏ xinh nháy mắt không thể động đậy.
Long đầu thật lớn rũ ở trên má nàng, dán vào thật sự gần, Chúc Vưu mở ra miệng lớn, răng nanh để ở chỗ cổ mảnh khảnh tuyết trắng của nữ nhân, Dung Khanh có thể cảm giác được yêu long trong miệng phun ra tới hơi thở nóng rực.
Nàng thân mình run rẩy, sợ tới mức không dám mở to mắt.
Chúc Vưu vươn đầu lưỡi thô lệ liếm một chút vành tai trắng nõn của nàng, Dung Khanh nhất thời sợ tới mức khóc thành tiếng tới: "Ô ô... Đừng ăn ta..."
Chúc Vưu híp mắt, khinh thường nhìn Dung Khanh.
A, nữ nhân ngốc bắt nạt kẻ yếu, vừa rồi không phải rất kiêu ngạo sao?
Hắn còn tưởng rằng nàng có bao nhiêu năng lực.
Đầu lưỡi thô lệ liếm qua vành tai trắng nõn, lại theo bên tai đi xuống, liếm láp cổ mảnh khảnh của nữ nhân.
Đầu lưỡi Yêu Long không giống con người mềm mại trơn nhẵn, lưỡi trên mặt che kín nhô lên gai ngược.
Long lưỡi thô lệ liếm cọ qua cổ trắng nõn, Dung Khanh vừa ngứa vừa khó chịu, nàng nghĩ vặn vẹo cổ tránh đi liếm láp của yêu long, rồi lại bị răng nanh để ở trên da thịt làm cho sợ tới mức một cử động cũng không dám.
Sợ một khi không cẩn thận, răng nanh sắc bén kia liền đâm xuyên qua cái cổ nhỏ yếu của nàng.
Chúc Vưu liếm liếm, thân thể càng thêm hưng phấn, dưới thân long căn càng trướng càng lớn, quy đầu đỏ tím sung huyết, mã mắt giận trương, chảy ra từng đợt từng đợt dịch trong suốt.
Trên người nữ nhân ngốc này cũng không biết lau cái gì, hương vị không nồng, hương khí thanh thanh đạm đạm, phá lệ dễ ngửi.
Da thịt cũng rất tinh tế, trơn mềm nõn nà, vị thực tốt.
Liếm lên thật không có như trong tưởng tượng của hắn là buồn nôn.
Long trảo nâng lên, kéo xuống đai lưng Dung Khanh, Chúc Vưu đem long đầu chôn ở bộ ngực sữa cao ngất của nàng.
Hắn dùng đầu nhẹ cọ cọ, áo váy màu trắng liền bóc ra.
Còn thừa một tầng yếm đào hồng nhạt, che chở hai cái vú đầy đặn phồng lên, giống như trướng đến tựa muốn vỡ ra.
Chúc Vưu sẽ không mở yếm ra, hắn cũng không kiên nhẫn đi mở, lợi dụng móng vuốt trên cổ Dung Khanh, hơi dùng một chút lực, dây yếm liền đứt, yếm đào hồng nhạt liền rơi xuống trên mặt đất.
Vú phồng lên nháy mắt nhảy bắn ra tới, nhũ thịt trắng bóng, làm cho Chúc Vưu ánh mắt đen tối một mảng.
Hắn vươn đầu lưỡi liếm liếm nhũ thịt trắng nõn, thực mềm, thực nộn, tựa hồ có mùi sữa như có như không thoảng qua.
Đầu lưỡi quấn lấy hồng anh nhô lên liếm mút lên, nhô lên gai ngược sáp ở mặt trên, truyền đến cảm giác hơi hơi đau đớn, loáng thoáng hỗn loạn một cảm giác tê dại.
Bên tai vang lên thanh âm Yêu long liếm láp "bẹp bẹp".
"Ngô..." Dung Khanh nhíu mày, ngưng thần vừa nghe, rốt cuộc nhận thấy được sự tình không thích hợp.
Nàng vừa rồi cho rằng yêu long không ăn vải vóc, cho nên muốn cởi bỏ xiêm y của nàng, đem nàng ăn tươi nuốt sống.
Bỗng dưng mở mắt ra, lại nhìn đến đầu to chôn ở trên ngực, đầu lưỡi yêu long màu đỏ tươi không ngừng liếm láp đầu v* mẫn cảm của nàng.
"A... Ngươi này sắc long, làm gì, mau thả ta ra."
Dung Khanh xấu hổ và giận dữ đến cực điểm, nhất thời cũng đã quên nguy hiểm, xô đẩy đầu Chúc Vưu, vung lên nắm tay nhỏ dùng sức nện ở trên má hắn.
"Gào..." Chúc Vưu gào rống một tiếng, mở ra miệng rộng cắn cổ Dung Khanh, hai cái răng nanh sắc bén để ở mạch máu trên cổ.
"Đừng... Đừng ăn ta... Ô ô..." Dung Khanh sợ tới mức hoa dung thất sắc, lập tức thu hồi tay nhỏ, không dám lại làm càn.
~~~ Đừng quên ném sao nhỏ cho tui ~~~