Yêu Lại Từ Đầu - Chủng Qua
Chương 7
Hội chợ việc làm còn chưa chính thức bắt đầu, sảnh lớn đã náo nhiệt hẳn lên.
Tiếng tình nguyện viên, nhân viên các doanh nghiệp, giáo viên hành chính của trường, tiếng ghế dựa bàn cọ xát với sàn nhà... Tất cả hòa vào nhau, khiến đầu óc Chu Chi Việt ong ong.
Đến khu vực gian hàng của Kha Việt, Trần Câu đang kiểm tra lại tài liệu và tờ rơi trên bàn. Thấy Chu Chi Việt đến, anh ta đứng dậy, mỉm cười đưa tay ra.
Hứa Ý giới thiệu: "Đây là Chu tổng, CEO kiêm nhà sáng lập Kha Việt."
Chu Chi Việt liếc nhìn anh, lịch sự bắt tay.
Xung quanh rất ồn ào, Trần Câu vẫn phải ghé sát tai nói mấy câu xã giao: "Chu tổng thật sự là tuổi trẻ tài cao, nhìn sơ yếu lý lịch của anh trên tập tài liệu mà tôi thấy hổ thẹn. Không ngờ buổi tuyển dụng này anh cũng đích thân đến, có thể thấy công ty rất coi trọng nhân tài."
Chu Chi Việt vốn ghét ồn ào, trong môi trường thế này, đến cả mấy câu xã giao cũng chẳng buồn nói, chỉ khẽ gật đầu rồi đi vào trong ngồi xuống.
Hứa Ý cũng không còn tâm trí đâu mà nhớ nhung hay hồi tưởng gì nữa, ví dụ như tình huống khó xử lúc nãy ở cửa, hay tòa nhà quen thuộc này.
Một giáo viên hành chính đến tìm cô xác nhận một số việc, nói chuyện xong thì cũng đến giờ bắt đầu hội chợ việc làm.
Cửa ra vào mở ra, một đám sinh viên ồ ạt tràn vào. Chẳng mấy chốc, sảnh lớn đã chật ních người, tiếng ồn ào náo nhiệt như muốn nổ tung.
Do hạn chế về lĩnh vực chuyên môn, gian hàng của Kha Việt không thu hút được đông đảo sinh viên như các công ty khác, khách tham quan chủ yếu là sinh viên ngành Công nghệ thông tin và Khoa học - Kỹ thuật vi điện tử.
Yêu cầu bằng Thạc sĩ trở lên được ghi rõ trên biển hiệu khiến số người xếp hàng nộp hồ sơ và tìm hiểu thông tin tại gian hàng càng thêm ít ỏi.
Trần Câu bận rộn phát tờ rơi và giải đáp những câu hỏi cơ bản về quy trình, Hứa Ý ngồi ở bàn, giống như một người đưa thư.
Cô nhận hồ sơ, sau đó đưa cho Chu Chi Việt xem.
Hầu hết hồ sơ đều bị anh lướt nhanh qua phần kinh nghiệm dự án rồi cau mày, lạnh lùng phán một câu: "Không đạt yêu cầu."
Có lẽ bởi vị CEO này khá tiếng tăm trong ngành, lại cộng thêm mức lương được quảng cáo cao gấp đôi so với các công ty khác cho vị trí tương đương, nên bất kỳ sinh viên nào tự tin mình đáp ứng được yêu cầu cơ bản đều muốn thử vận may một phen.
Sáng hôm đó, họ nhận được bảy, tám hồ sơ của các ứng viên tiềm năng và họ sẽ được thông báo lịch phỏng vấn sau.
Hội chợ việc làm kéo dài cả ngày. Cuối cùng cũng đến giờ nghỉ trưa, sinh viên lần lượt giải tán, sảnh lớn trở nên yên tĩnh hơn một chút.
Trần Câu đặt xấp tờ rơi xuống, quay sang Chu Chi Việt: "Chu tổng, tôi đã liên hệ với nhà trường mượn một phòng nghỉ ở tầng hai, đồ ăn vừa ship đến, mời anh lên trên nghỉ ngơi."
Sau một buổi sáng quan sát, Trần Câu phỏng đoán Chu Chi Việt có vẻ khó tính, ít nhất không phải kiểu người dễ gần.
Anh ta cố gắng sắp xếp mọi việc chu đáo, tránh chọc giận vị CEO này.
Chu Chi Việt đứng dậy, liếc nhìn túi đồ ăn trên tay anh ta, thản nhiên hỏi: "Chỉ có một phần thôi à?"
Giọng Trần Câu có chút yếu ớt, thành thật đáp: "Vâng, tôi và Hứa Ý định đi ăn ở căn tin trường... cũng tiện thể để anh nghỉ ngơi."
Chu Chi Việt mặt không cảm xúc nói: "Tôi đi ăn ở căng tin, anh tự lên lầu ăn đi."
"..." Trần Câu nào dám thế, vội vàng nói: "Vậy chúng tôi đi cùng anh."
Chu Chi Việt nhìn anh ta chằm chằm, ánh mắt sắc lẹm khiến anh ta cảm thấy ớn lạnh sống lưng.
"Ừ."
Trần Câu thở phào nhẹ nhõm.
Tranh thủ lúc Chu Chi Việt đi vệ sinh, Trần Câu ghé sát tai Hứa Ý, nhỏ giọng hỏi: "Cậu có cảm thấy... tính ông sếp này hơi kỳ lạ không? Mỗi lần anh ta mở miệng, tôi lại nghi ngờ không biết mình có làm gì sai không."
Hứa Ý suy nghĩ một chút, cô lại không có cảm giác đó...
Hồi mới quen Chu Chi Việt, cô cũng đã cảm nhận rất rõ khí chất hơn người của anh, một loại khí chất mạnh mẽ đến mức vô hình trung tạo ra áp lực cho người đối diện.
Năm đó, Hứa Ý còn trêu chọc anh, cô gọi kiểu khí chất đó là: Khí chất của kẻ lắm tiền.
Cô lắc đầu nói: "Không có đâu, hơn nữa sáng nay mọi chuyện đều bình thường, đừng lo lắng quá."
Trần Câu thở dài: "Có lẽ do tâm lý của tôi chưa đủ vững vàng, hôm nay coi như rèn luyện thêm."
Hứa Ý: "..."
Đại học Bắc Dương có rất nhiều nhà ăn, ba người bọn họ đến nhà ăn số 4 khu Đông.
Tuy món ăn ở đây không phong phú bằng những nhà ăn khác, nhưng nơi này là kiểu gọi món theo bàn, tương đối yên tĩnh, cũng tiện nói chuyện hơn.
Hứa Ý và Chu Chi Việt đều không kén ăn, nhiệm vụ gọi món bị đẩy qua đẩy lại, cuối cùng rơi vào tay Trần Câu.
Trần Câu là người có tố chất hòa đồng, không thể chịu đựng được việc ngồi chung bàn mà không nói chuyện, nên trong lúc chờ đồ ăn, anh ta liền tìm chủ đề.
Anh ta nhìn Hứa Ý trước: "Nhớ hồi còn đại học thật đấy, bạn bè đều ở bên cạnh, ngoài giờ lên lớp thì chẳng có việc gì làm. Đúng rồi, cậu học đại học ở đâu vậy?"
Hứa Ý theo bản năng liếc nhìn Chu Chi Việt, sau đó mới trả lời: "Chính là ở đây, Đại học Bắc Dương."
Trần Câu: "Trời, hóa ra cậu là học bá à, điểm chuẩn trường này cao ngất ngưởng. Kỳ thi đại học của tôi có cộng thêm 100 điểm cũng chưa chắc đã đỗ."
Để không khí bớt gượng gạo, anh ta quay sang Chu Chi Việt: "Tôi thấy trên tập tài liệu, Chu tổng học Thạc sĩ ở MIT, thật sự quá giỏi, tôi nằm mơ cũng không dám nghĩ... Còn bằng Cử nhân, anh cũng học ở MIT luôn sao?"
Chu Chi Việt thản nhiên đáp: "Không phải."
"Ồ, vậy Chu tổng là..."
"Đại học Bắc Dương."
Trần Câu thuận theo chủ đề nói tiếp: "Woa, vậy ra Hứa Ý với Chu tổng là cựu sinh viên cùng trường à, hồi đại học hai người có gặp nhau bao giờ chưa, mà... chắc không phải cùng khóa rồi. Hứa Ý, cậu khóa bao nhiêu vậy?"
Hứa Ý: "... Khóa 14."
Trần Câu: "Chu tổng thì sao?"
Chu Chi Việt im lặng một lúc, chậm rãi nói: "Tôi cũng khóa 14."
Trần Câu nhìn Hứa Ý, cười nói: "Vậy là Chu tổng với cậu cùng khóa à! Hồi đó cậu thật sự chưa từng gặp anh ấy sao? Dù sao Chu tổng cũng ưu tú như vậy, hồi đi học chắc chắn có tiếng tăm lắm."
Hứa Ý thật sự cạn lời, hận không thể lấy cái khăn lau bàn bên cạnh nhét vào miệng anh ta.
Chu Chi Việt khẽ nhướn mày nhìn cô, chậm rãi nhả ra ba chữ: "Gặp rồi sao?"
"..." Hứa Ý sắp phát điên, dời mắt đi chỗ khác, nhỏ giọng nói: "Chắc là... chưa gặp bao giờ."
"Số 108, lấy đồ ăn số 108 ạ!"
Trần Câu còn định hỏi gì đó, thì nghe thấy tiếng gọi ở quầy, anh ta quay đầu lại.
"108 là của chúng ta à, để tôi đi lấy!"
Hứa Ý cũng đứng dậy, nói: "Tôi đi giúp cậu một tay."
Trần Câu vội vàng cười nói: "Không sao đâu, có khay rồi, mình tôi đi được rồi."
Hứa Ý đành phải ngồi xuống.
Vừa ngẩng đầu lên, cô đã thấy Chu Chi Việt đang nhìn mình, ánh mắt khó hiểu.
Anh mấp máy môi, giọng điệu mang theo ý chế giễu, chậm rãi lặp lại lời cô vừa nói: "Chắc là chưa gặp."
Bị ồn ào cả buổi sáng, Hứa Ý bỗng dưng thấy anh ta thật kỳ quặc, bực bội dâng lên, cô ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt anh: "Chứ anh muốn em phải nói thế nào? Trong trường hợp này, lại còn có đồng nghiệp ở đây, chẳng lẽ em phải nói chúng ta quen nhau hồi đại học, từng yêu nhau rồi chia tay sao? Nói ra như thế có cần thiết không?"
Chu Chi Việt ngồi đối diện, nhất thời ngẩn người.
Đây là lần đầu tiên sau khi chia tay, cô dùng giọng điệu này nói chuyện với anh.
Trước đây, thái độ của cô đối với anh chẳng khác nào người xa lạ, lịch sự và xa cách, cố ý trốn tránh quá khứ của hai người.
Năm năm trước, mỗi lần cãi nhau với anh, Hứa Ý đều dùng giọng điệu này.
Hay nói đúng hơn là còn dữ dằn hơn bây giờ.
Thấy anh im lặng hồi lâu, cơn tức giận của Hứa Ý cũng nguôi ngoai phần nào. Cô nhận ra giọng điệu của mình vừa rồi có phần hơi quá đáng.
Cô cúi đầu, cắn chặt môi, nhỏ giọng: "... Xin lỗi."
Hàm Chu Chi Việt bỗng nhiên nghiến chặt, anh nhìn cô, nhưng ánh mắt lại như xuyên qua cô, hướng về một nơi xa xăm nào đó.
Anh khẽ mở môi, giọng nói như đang tự lẩm bẩm: "Không cần."
Lúc này, Trần Câu bê khay đồ ăn đến, đặt khay lên bàn, cười nói: "Trông ngon quá, quả nhiên là nhà ăn của trường top."
Anh ta vừa ngồi xuống, đã thấy Chu Chi Việt và Hứa Ý đều im lặng, vẻ mặt khó tả, ánh mắt nhìn về hai hướng khác nhau.
Một người nhìn góc bàn, một người nhìn cửa sổ.
Trần Câu không hiểu chuyện gì đang xảy ra: "Vừa nãy... xảy ra chuyện gì sao?"
Hứa Ý lúc này mới hoàn hồn, gượng cười: "Không có gì, vừa nãy tôi hơi lơ đãng."
"Ồ, vậy thì đừng lơ đãng nữa." Trần Câu cười nhìn Chu Chi Việt: "Chu tổng dùng bữa trước đi ạ, nếu không chúng tôi cũng ngại ăn lắm."
Chu Chi Việt vốn không phải người câu nệ tiểu tiết, anh liếc nhìn bốn món ăn trên bàn rồi cầm đũa lên.
Buổi chiều, lượng sinh viên đến hội chợ việc làm ít hơn, nhân viên các doanh nghiệp ăn cơm trưa xong đều có vẻ uể oải, sảnh lớn cũng không còn ồn ào náo nhiệt như buổi sáng nữa.
Nhưng Hứa Ý có thể nhận ra tâm trạng Chu Chi Việt hình như còn tệ hơn cả buổi sáng, anh cau có suốt, chỉ cần dùng biểu cảm cũng đủ khiến hai sinh viên đến nộp hồ sơ sau đó phải chùn bước.
Trần Câu kịp thời phát hiện, đi qua hỏi han.
Hồ sơ của hai sinh viên kia cũng không có gì nổi bật, kinh nghiệm dự án gần như bằng không, nhìn là biết không đáp ứng yêu cầu của Chu Chi Việt.
Chưa đến năm giờ, hội chợ việc làm đã kết thúc.
Kết thúc ngày hội tuyển dụng, gian hàng của Kha Việt chỉ nhận được một tập hồ sơ mỏng tang, bù lại toàn là "hàng chất lượng cao".
Hứa Ý và Trần Câu đang dọn dẹp gian hàng, Chu Chi Việt đứng bên cạnh nghe điện thoại công việc.
Bọn họ thu dọn xong, anh cũng vừa cúp máy.
Trong tay Hứa Ý và Trần Câu mỗi người xách vài túi đồ, đều là những thứ cần mang về công ty.
Chu Chi Việt liếc nhìn, rất tự nhiên nhận lấy hai túi đồ trong tay Hứa Ý.
Trần Câu lại được dịp tâng bốc: "Chu tổng thật sự quá ga lăng rồi, xứng đáng là tấm gương cho thế hệ chúng ta! Tôi phải học hỏi anh nhiều hơn nữa."
Chu Chi Việt lạnh lùng liếc anh ta một cái.
Từ tòa nhà đến cổng trường có một đoạn đường, lúc này vừa tan học, khắp nơi đều là sinh viên.
Dọc đường đi, có rất nhiều nữ sinh liên tục nhìn chằm chằm vào gương mặt Chu Chi Việt.
Trần Câu hỏi Hứa Ý: "Bây giờ cậu vẫn ở trong trung tâm thành phố à?"
Hứa Ý: "Ừ, tìm nhà khó quá, hai tuần nay tôi xem chắc cũng phải hai mươi mấy căn rồi. Cứ đà này, chắc tôi có thể có được WeChat của tất cả các môi giới khu Khai Phát này mất."
Trần Câu bật cười: "Đúng thật, hồi đó tôi tìm nhà cũng tìm muốn khùng luôn. Trước đây tôi làm việc ở khu trung tâm còn khó tìm hơn khu Khai Phát. Bây giờ mấy app tìm nhà cũng không đáng tin cậy, cơ bản mấy căn hiện ra đầu tiên đều là thông tin giả mạo câu khách của môi giới."
Hứa Ý vô cùng đồng tình: "Đúng vậy, tôi đã bị lừa bởi cái chiêu trò này hai lần rồi. Mấy hôm trước lại thấy một tin cho thuê giả, căn hộ ở khu Cửu Lý Thanh Giang, ở ghép hai người, nội thất sang trọng phong cách Bắc u, phòng tắm riêng, vậy mà dám rao giá 2500 tệ. Ai mà tin cho được."
Nghe đến đây, Chu Chi Việt khẽ nhíu mày, anh hơi ngẩng đầu, nhìn bọn họ qua gương chiếu hậu.
Phản ứng của Trần Câu rất khoa trương: "Giả đến mức đó luôn hả! Chị Vân cũng thuê nhà ở Cửu Lý Thanh Giang, cũng là ở ghép, lần trước tôi nghe chị ấy nói phải 5000 tệ một tháng đấy."
Hứa Ý: "Đúng không, nên tôi đã trực tiếp báo cáo tin cho thuê đó rồi!"
Trần Câu giơ ngón cái lên: "Làm tốt lắm!"
Chu Chi Việt: "..."
Chẳng trách...
Tin cho thuê nhà của anh hai ngày trước bị quản trị viên gỡ xuống.
Tài khoản cũng bị khóa tạm thời.
Editor: Mắm
Tiếng tình nguyện viên, nhân viên các doanh nghiệp, giáo viên hành chính của trường, tiếng ghế dựa bàn cọ xát với sàn nhà... Tất cả hòa vào nhau, khiến đầu óc Chu Chi Việt ong ong.
Đến khu vực gian hàng của Kha Việt, Trần Câu đang kiểm tra lại tài liệu và tờ rơi trên bàn. Thấy Chu Chi Việt đến, anh ta đứng dậy, mỉm cười đưa tay ra.
Hứa Ý giới thiệu: "Đây là Chu tổng, CEO kiêm nhà sáng lập Kha Việt."
Chu Chi Việt liếc nhìn anh, lịch sự bắt tay.
Xung quanh rất ồn ào, Trần Câu vẫn phải ghé sát tai nói mấy câu xã giao: "Chu tổng thật sự là tuổi trẻ tài cao, nhìn sơ yếu lý lịch của anh trên tập tài liệu mà tôi thấy hổ thẹn. Không ngờ buổi tuyển dụng này anh cũng đích thân đến, có thể thấy công ty rất coi trọng nhân tài."
Chu Chi Việt vốn ghét ồn ào, trong môi trường thế này, đến cả mấy câu xã giao cũng chẳng buồn nói, chỉ khẽ gật đầu rồi đi vào trong ngồi xuống.
Hứa Ý cũng không còn tâm trí đâu mà nhớ nhung hay hồi tưởng gì nữa, ví dụ như tình huống khó xử lúc nãy ở cửa, hay tòa nhà quen thuộc này.
Một giáo viên hành chính đến tìm cô xác nhận một số việc, nói chuyện xong thì cũng đến giờ bắt đầu hội chợ việc làm.
Cửa ra vào mở ra, một đám sinh viên ồ ạt tràn vào. Chẳng mấy chốc, sảnh lớn đã chật ních người, tiếng ồn ào náo nhiệt như muốn nổ tung.
Do hạn chế về lĩnh vực chuyên môn, gian hàng của Kha Việt không thu hút được đông đảo sinh viên như các công ty khác, khách tham quan chủ yếu là sinh viên ngành Công nghệ thông tin và Khoa học - Kỹ thuật vi điện tử.
Yêu cầu bằng Thạc sĩ trở lên được ghi rõ trên biển hiệu khiến số người xếp hàng nộp hồ sơ và tìm hiểu thông tin tại gian hàng càng thêm ít ỏi.
Trần Câu bận rộn phát tờ rơi và giải đáp những câu hỏi cơ bản về quy trình, Hứa Ý ngồi ở bàn, giống như một người đưa thư.
Cô nhận hồ sơ, sau đó đưa cho Chu Chi Việt xem.
Hầu hết hồ sơ đều bị anh lướt nhanh qua phần kinh nghiệm dự án rồi cau mày, lạnh lùng phán một câu: "Không đạt yêu cầu."
Có lẽ bởi vị CEO này khá tiếng tăm trong ngành, lại cộng thêm mức lương được quảng cáo cao gấp đôi so với các công ty khác cho vị trí tương đương, nên bất kỳ sinh viên nào tự tin mình đáp ứng được yêu cầu cơ bản đều muốn thử vận may một phen.
Sáng hôm đó, họ nhận được bảy, tám hồ sơ của các ứng viên tiềm năng và họ sẽ được thông báo lịch phỏng vấn sau.
Hội chợ việc làm kéo dài cả ngày. Cuối cùng cũng đến giờ nghỉ trưa, sinh viên lần lượt giải tán, sảnh lớn trở nên yên tĩnh hơn một chút.
Trần Câu đặt xấp tờ rơi xuống, quay sang Chu Chi Việt: "Chu tổng, tôi đã liên hệ với nhà trường mượn một phòng nghỉ ở tầng hai, đồ ăn vừa ship đến, mời anh lên trên nghỉ ngơi."
Sau một buổi sáng quan sát, Trần Câu phỏng đoán Chu Chi Việt có vẻ khó tính, ít nhất không phải kiểu người dễ gần.
Anh ta cố gắng sắp xếp mọi việc chu đáo, tránh chọc giận vị CEO này.
Chu Chi Việt đứng dậy, liếc nhìn túi đồ ăn trên tay anh ta, thản nhiên hỏi: "Chỉ có một phần thôi à?"
Giọng Trần Câu có chút yếu ớt, thành thật đáp: "Vâng, tôi và Hứa Ý định đi ăn ở căn tin trường... cũng tiện thể để anh nghỉ ngơi."
Chu Chi Việt mặt không cảm xúc nói: "Tôi đi ăn ở căng tin, anh tự lên lầu ăn đi."
"..." Trần Câu nào dám thế, vội vàng nói: "Vậy chúng tôi đi cùng anh."
Chu Chi Việt nhìn anh ta chằm chằm, ánh mắt sắc lẹm khiến anh ta cảm thấy ớn lạnh sống lưng.
"Ừ."
Trần Câu thở phào nhẹ nhõm.
Tranh thủ lúc Chu Chi Việt đi vệ sinh, Trần Câu ghé sát tai Hứa Ý, nhỏ giọng hỏi: "Cậu có cảm thấy... tính ông sếp này hơi kỳ lạ không? Mỗi lần anh ta mở miệng, tôi lại nghi ngờ không biết mình có làm gì sai không."
Hứa Ý suy nghĩ một chút, cô lại không có cảm giác đó...
Hồi mới quen Chu Chi Việt, cô cũng đã cảm nhận rất rõ khí chất hơn người của anh, một loại khí chất mạnh mẽ đến mức vô hình trung tạo ra áp lực cho người đối diện.
Năm đó, Hứa Ý còn trêu chọc anh, cô gọi kiểu khí chất đó là: Khí chất của kẻ lắm tiền.
Cô lắc đầu nói: "Không có đâu, hơn nữa sáng nay mọi chuyện đều bình thường, đừng lo lắng quá."
Trần Câu thở dài: "Có lẽ do tâm lý của tôi chưa đủ vững vàng, hôm nay coi như rèn luyện thêm."
Hứa Ý: "..."
Đại học Bắc Dương có rất nhiều nhà ăn, ba người bọn họ đến nhà ăn số 4 khu Đông.
Tuy món ăn ở đây không phong phú bằng những nhà ăn khác, nhưng nơi này là kiểu gọi món theo bàn, tương đối yên tĩnh, cũng tiện nói chuyện hơn.
Hứa Ý và Chu Chi Việt đều không kén ăn, nhiệm vụ gọi món bị đẩy qua đẩy lại, cuối cùng rơi vào tay Trần Câu.
Trần Câu là người có tố chất hòa đồng, không thể chịu đựng được việc ngồi chung bàn mà không nói chuyện, nên trong lúc chờ đồ ăn, anh ta liền tìm chủ đề.
Anh ta nhìn Hứa Ý trước: "Nhớ hồi còn đại học thật đấy, bạn bè đều ở bên cạnh, ngoài giờ lên lớp thì chẳng có việc gì làm. Đúng rồi, cậu học đại học ở đâu vậy?"
Hứa Ý theo bản năng liếc nhìn Chu Chi Việt, sau đó mới trả lời: "Chính là ở đây, Đại học Bắc Dương."
Trần Câu: "Trời, hóa ra cậu là học bá à, điểm chuẩn trường này cao ngất ngưởng. Kỳ thi đại học của tôi có cộng thêm 100 điểm cũng chưa chắc đã đỗ."
Để không khí bớt gượng gạo, anh ta quay sang Chu Chi Việt: "Tôi thấy trên tập tài liệu, Chu tổng học Thạc sĩ ở MIT, thật sự quá giỏi, tôi nằm mơ cũng không dám nghĩ... Còn bằng Cử nhân, anh cũng học ở MIT luôn sao?"
Chu Chi Việt thản nhiên đáp: "Không phải."
"Ồ, vậy Chu tổng là..."
"Đại học Bắc Dương."
Trần Câu thuận theo chủ đề nói tiếp: "Woa, vậy ra Hứa Ý với Chu tổng là cựu sinh viên cùng trường à, hồi đại học hai người có gặp nhau bao giờ chưa, mà... chắc không phải cùng khóa rồi. Hứa Ý, cậu khóa bao nhiêu vậy?"
Hứa Ý: "... Khóa 14."
Trần Câu: "Chu tổng thì sao?"
Chu Chi Việt im lặng một lúc, chậm rãi nói: "Tôi cũng khóa 14."
Trần Câu nhìn Hứa Ý, cười nói: "Vậy là Chu tổng với cậu cùng khóa à! Hồi đó cậu thật sự chưa từng gặp anh ấy sao? Dù sao Chu tổng cũng ưu tú như vậy, hồi đi học chắc chắn có tiếng tăm lắm."
Hứa Ý thật sự cạn lời, hận không thể lấy cái khăn lau bàn bên cạnh nhét vào miệng anh ta.
Chu Chi Việt khẽ nhướn mày nhìn cô, chậm rãi nhả ra ba chữ: "Gặp rồi sao?"
"..." Hứa Ý sắp phát điên, dời mắt đi chỗ khác, nhỏ giọng nói: "Chắc là... chưa gặp bao giờ."
"Số 108, lấy đồ ăn số 108 ạ!"
Trần Câu còn định hỏi gì đó, thì nghe thấy tiếng gọi ở quầy, anh ta quay đầu lại.
"108 là của chúng ta à, để tôi đi lấy!"
Hứa Ý cũng đứng dậy, nói: "Tôi đi giúp cậu một tay."
Trần Câu vội vàng cười nói: "Không sao đâu, có khay rồi, mình tôi đi được rồi."
Hứa Ý đành phải ngồi xuống.
Vừa ngẩng đầu lên, cô đã thấy Chu Chi Việt đang nhìn mình, ánh mắt khó hiểu.
Anh mấp máy môi, giọng điệu mang theo ý chế giễu, chậm rãi lặp lại lời cô vừa nói: "Chắc là chưa gặp."
Bị ồn ào cả buổi sáng, Hứa Ý bỗng dưng thấy anh ta thật kỳ quặc, bực bội dâng lên, cô ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt anh: "Chứ anh muốn em phải nói thế nào? Trong trường hợp này, lại còn có đồng nghiệp ở đây, chẳng lẽ em phải nói chúng ta quen nhau hồi đại học, từng yêu nhau rồi chia tay sao? Nói ra như thế có cần thiết không?"
Chu Chi Việt ngồi đối diện, nhất thời ngẩn người.
Đây là lần đầu tiên sau khi chia tay, cô dùng giọng điệu này nói chuyện với anh.
Trước đây, thái độ của cô đối với anh chẳng khác nào người xa lạ, lịch sự và xa cách, cố ý trốn tránh quá khứ của hai người.
Năm năm trước, mỗi lần cãi nhau với anh, Hứa Ý đều dùng giọng điệu này.
Hay nói đúng hơn là còn dữ dằn hơn bây giờ.
Thấy anh im lặng hồi lâu, cơn tức giận của Hứa Ý cũng nguôi ngoai phần nào. Cô nhận ra giọng điệu của mình vừa rồi có phần hơi quá đáng.
Cô cúi đầu, cắn chặt môi, nhỏ giọng: "... Xin lỗi."
Hàm Chu Chi Việt bỗng nhiên nghiến chặt, anh nhìn cô, nhưng ánh mắt lại như xuyên qua cô, hướng về một nơi xa xăm nào đó.
Anh khẽ mở môi, giọng nói như đang tự lẩm bẩm: "Không cần."
Lúc này, Trần Câu bê khay đồ ăn đến, đặt khay lên bàn, cười nói: "Trông ngon quá, quả nhiên là nhà ăn của trường top."
Anh ta vừa ngồi xuống, đã thấy Chu Chi Việt và Hứa Ý đều im lặng, vẻ mặt khó tả, ánh mắt nhìn về hai hướng khác nhau.
Một người nhìn góc bàn, một người nhìn cửa sổ.
Trần Câu không hiểu chuyện gì đang xảy ra: "Vừa nãy... xảy ra chuyện gì sao?"
Hứa Ý lúc này mới hoàn hồn, gượng cười: "Không có gì, vừa nãy tôi hơi lơ đãng."
"Ồ, vậy thì đừng lơ đãng nữa." Trần Câu cười nhìn Chu Chi Việt: "Chu tổng dùng bữa trước đi ạ, nếu không chúng tôi cũng ngại ăn lắm."
Chu Chi Việt vốn không phải người câu nệ tiểu tiết, anh liếc nhìn bốn món ăn trên bàn rồi cầm đũa lên.
Buổi chiều, lượng sinh viên đến hội chợ việc làm ít hơn, nhân viên các doanh nghiệp ăn cơm trưa xong đều có vẻ uể oải, sảnh lớn cũng không còn ồn ào náo nhiệt như buổi sáng nữa.
Nhưng Hứa Ý có thể nhận ra tâm trạng Chu Chi Việt hình như còn tệ hơn cả buổi sáng, anh cau có suốt, chỉ cần dùng biểu cảm cũng đủ khiến hai sinh viên đến nộp hồ sơ sau đó phải chùn bước.
Trần Câu kịp thời phát hiện, đi qua hỏi han.
Hồ sơ của hai sinh viên kia cũng không có gì nổi bật, kinh nghiệm dự án gần như bằng không, nhìn là biết không đáp ứng yêu cầu của Chu Chi Việt.
Chưa đến năm giờ, hội chợ việc làm đã kết thúc.
Kết thúc ngày hội tuyển dụng, gian hàng của Kha Việt chỉ nhận được một tập hồ sơ mỏng tang, bù lại toàn là "hàng chất lượng cao".
Hứa Ý và Trần Câu đang dọn dẹp gian hàng, Chu Chi Việt đứng bên cạnh nghe điện thoại công việc.
Bọn họ thu dọn xong, anh cũng vừa cúp máy.
Trong tay Hứa Ý và Trần Câu mỗi người xách vài túi đồ, đều là những thứ cần mang về công ty.
Chu Chi Việt liếc nhìn, rất tự nhiên nhận lấy hai túi đồ trong tay Hứa Ý.
Trần Câu lại được dịp tâng bốc: "Chu tổng thật sự quá ga lăng rồi, xứng đáng là tấm gương cho thế hệ chúng ta! Tôi phải học hỏi anh nhiều hơn nữa."
Chu Chi Việt lạnh lùng liếc anh ta một cái.
Từ tòa nhà đến cổng trường có một đoạn đường, lúc này vừa tan học, khắp nơi đều là sinh viên.
Dọc đường đi, có rất nhiều nữ sinh liên tục nhìn chằm chằm vào gương mặt Chu Chi Việt.
Trần Câu hỏi Hứa Ý: "Bây giờ cậu vẫn ở trong trung tâm thành phố à?"
Hứa Ý: "Ừ, tìm nhà khó quá, hai tuần nay tôi xem chắc cũng phải hai mươi mấy căn rồi. Cứ đà này, chắc tôi có thể có được WeChat của tất cả các môi giới khu Khai Phát này mất."
Trần Câu bật cười: "Đúng thật, hồi đó tôi tìm nhà cũng tìm muốn khùng luôn. Trước đây tôi làm việc ở khu trung tâm còn khó tìm hơn khu Khai Phát. Bây giờ mấy app tìm nhà cũng không đáng tin cậy, cơ bản mấy căn hiện ra đầu tiên đều là thông tin giả mạo câu khách của môi giới."
Hứa Ý vô cùng đồng tình: "Đúng vậy, tôi đã bị lừa bởi cái chiêu trò này hai lần rồi. Mấy hôm trước lại thấy một tin cho thuê giả, căn hộ ở khu Cửu Lý Thanh Giang, ở ghép hai người, nội thất sang trọng phong cách Bắc u, phòng tắm riêng, vậy mà dám rao giá 2500 tệ. Ai mà tin cho được."
Nghe đến đây, Chu Chi Việt khẽ nhíu mày, anh hơi ngẩng đầu, nhìn bọn họ qua gương chiếu hậu.
Phản ứng của Trần Câu rất khoa trương: "Giả đến mức đó luôn hả! Chị Vân cũng thuê nhà ở Cửu Lý Thanh Giang, cũng là ở ghép, lần trước tôi nghe chị ấy nói phải 5000 tệ một tháng đấy."
Hứa Ý: "Đúng không, nên tôi đã trực tiếp báo cáo tin cho thuê đó rồi!"
Trần Câu giơ ngón cái lên: "Làm tốt lắm!"
Chu Chi Việt: "..."
Chẳng trách...
Tin cho thuê nhà của anh hai ngày trước bị quản trị viên gỡ xuống.
Tài khoản cũng bị khóa tạm thời.
Editor: Mắm