Yêu Giả Vi Vương
Chương 978: Mỗi người đi một ngả
- Rốt cuộc đã sắp tới vực diện Băng Long!
Tiêu Lãng dò xét tinh vực gần đó một chút, đối chiếu địa đồ không gian hỗn độn, rất nhanh đã xác định được chỉ cần hai canh giờ nữa là có thể đến vực diện Băng Long.
Hắn liếc mắt về phía tinh vực Hắc Nhật một cái, cuối cùng đưa ra quyết định:
- Điện hạ, đừng đi về phía trước. Bay thẳng về bên phải!
- Bên phải?
Ma Thanh Thanh vô cùng kinh ngạc nhìn lại. Đám người Vô Ngân cũng rất nghi hoặc. Bởi vì bên phải chính là hướng đi về Thiên Châu, tuyệt đối ngược với hướng đi Thần Vực. Lẽ nào Tiêu Lãng chuẩn bị trở về?
- Tin tưởng ta!
Tiêu Lãng vẫn kiên định với ý nghĩ của mình. Ma Thanh Thanh không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ bắt đầu bay về bên phải, vòng qua vực diện Băng Long. Mọi người âm thầm nghi hoặc. Liệu phán đoán của Tiêu Lãng có sai lầm hay không? Hoặc là... người của tinh vực Hắc Nhật căn bản không dám truy sát tới đây?
Tiêu Lãng không để ý mọi người thấy thế nào, mệnh lệnh căn bản không thể nghi ngờ. Cũng chính bởi vì hắn phán đoán chính xác, nên bọn họ mới không rơi vào vòng vây của Hắc gia và đám hải tặc truy sát.
Sau khi bọn họ rời đi được hai ngày, mấy chục chiếc phi vân bàn lao đến. Bởi không có tin tức chính xác về Tiêu Lãng, cho nên mọi người bay thẳng tới vực diện Băng Long. Kết quả bọn họ khiến Băng Long Nhất tộc bất mãn. Gần nghìn tên cường giả tử thương hơn nữa, còn phải theo mệnh lệnh của Bạch Ma Tử lui lại.
Mấy chục chiếc phi vân bàn, gần nghìn Đại Thần, còn có hai Thần Quân, sức chiến đấu như thế Băng Long Nhất tộc tất nhiên phải cảnh giới, chứ đừng nói kiểm tra còn thấy có hải tặc hỗn độn. Băng Long Nhất tộc cảnh cáo khiến đám người Bạch Ma Tử phải rời khỏi đó. Bạch Ma Tử bị hai trăm vạn tử thánh thạch làm mù mắt, chỉ muốn bắt lấy Tiêu Lãng đương nhiên sẽ không thối lui. Cuộc chiến đấu rất nhanh liền xảy ra.
Sau khi rời khỏi phạm vi thế lực của vực diện Băng Long, Bạch Ma Tử rất nhanh nhận được thám báo của bọn họ ẩn giấu xung quanh báo lại, Tiêu Lãng lại đi một vòng, căn bản không tiến vào vực diện Băng Long.
Lần này không chờ Thần quân Hắc Phàm truyền tin tức đến, Bạch Ma Tử tự mình hạ lệnh truy kích, đồng thời còn truyền tin cho các đoàn hải tặc lớn nhỏ trong phạm vi ngàn vạn dặm, phái người tra xét tọa độ cụ thể của Tiêu Lãng.
Ba đoàn hải tặc đối phó với một võ giả rác rưởi thậm chí còn chưa có được thần thể lại liên tiếp hai lần bị hắn cho đi loanh quanh? Còn tử thương gần nửa võ giả. Cơn giận này Bạch Ma Tử hiển nhiên nhịn không nổi. Mà sau khi nhận được Thần quân Hắc Phàm truyền tin, biểu thị những võ giả tử thương đều có thể bồi thường sau, quyết tâm của Bạch Ma Tử trở nên kiên định. Cho dù đuổi tới Thần Vực, hắn cũng phải giết chết mấy người Tiêu Lãng.
Khi đám người Bạch Ma Tử cũng vòng lại, Tiêu Lãng cảm giác lưng ớn lạnh. Hắn đột nhiên có cảm giác bất an. Hắn không biết có người theo đuôi, chỉ theo bản năng lại bắt đầu tra cứu địa đồ, tìm kiếm chỗ có thể phá cục diện này.
Nhưng gần đó không có vực diện nào đặc biệt hoặc là địa hình kỳ lạ, chỉ có mấy vực diện nhỏ, còn có rất nhiều phế vực diện. Đó chính là loại vực diện hoặc tinh cầu không có sự sống.
- Vực diện Thạch Phong?
Tiêu Lãng đột nhiên nhìn thấy một tử vực vô cùng lớn, trong lòng thoáng động. Hắn nhìn Ma Thanh Thanh nói:
- Đằng trước, phía bên trái, đi vực diện Thạch Phong!
Tất cả mọi người rất khẩn trương, chỉ có điều không ai dám phản đối. Mà nửa ngày sau, khi đến vực diện Thạch Phong, Tiêu Lãng đưa ra một quyết định, khiến mọi người khiếp sợ và do dự!
- Muốn sống rời khỏi phi vân bàn, đi tới vực diện Thạch Phong tị nạn. Ma Thanh Thanh khống chế cấm chế của phi vân bàn, để nó lấy tốc độ nhanh nhất bay về phía bên phải. Phi vân bàn này không thể giữ được nữa!
Ý tứ của Tiêu Lãng hết sức rõ ràng, để phi vân bàn bay một mình, mọi người không cần tới phi vân bàn nữa, tiến vào trong vực diện Thạch Phong ẩn trốn, chờ tới khi tin đồn bay tới Thần Vực.
Vấn đề là Thần Vực cách nơi này bao xa? Không còn phi vân bàn, mọi người bay đi Thần Vực tám năm mười năm tuyệt đối cũng chưa tới không thể nào. Đường xa như vậy, nguy hiểm tăng thêm gấp mấy lần. Tùy tiện có tới một quân đoàn hải tặc nhỏ tới cũng có thể tiêu diệt mọi người...
Tiêu Lãng cũng biết quyết định này rất điên cuồng, xem ra cũng có chút hoang đường. Bởi vì sau khi rời khỏi tinh vực Hắc Nhật, hắn vẫn không phát hiện có truy binh. Mọi người cho rằng hắn quá mức cẩn thận. Trước đây bọn họ sẽ không nói gì, nhưng giờ phút này bỏ phi vân bàn, tất nhiên có chút mâu thuẫn.
Tiêu Lãng im lặng một hồi, quét mắt nhìn mọi người một chút nói:
- Cho hai người các ngươi một lựa chọn, thứ nhất ta đưa phi vân bàn cho các ngươi, còn có thể cho các ngươi địa đồ không gian hỗn độn. Các ngươi tự mình đi Thần Vực. Lựa chọn thứ hai là theo ta xuống vực diện Thạch Phong. Chỉ có điều ta nói trước, tự mình rời khỏi nếu như bị bắt, tuyệt đối không được để lộ hành tung của chúng ta. Bằng không hậu quả các ngươi tự biết...
Nói xong Tiêu Lãng giải trừ khống chế đối với phi vân bàn, để phi vân bàn biến thành vật vô chủ, đồng thời lấy ra địa đồ không gian hỗn độn bỏ lên trên, đi vào trong phòng ôm Tiểu Bạch cứ như vậy từ vạn dặm trên không trung bay vụt xuống.
Tiêu Ma Thần, Tiểu Đao không nói tiếng nào, cũng không nhìn mọi người, nhảy xuống phía dưới theo. Vô Ngân cũng không do dự. Hắn vẫn nhận định theo Tiêu Lãng tiền đồ nhất định sẽ sáng lạng. Ở trong Hắc Nhật Thành, cục diện nguy hiểm như vậy cũng bị hắn nghịch chuyển, bản thân mình còn có gì không yên lòng? Độc Long càng một lòng theo chủ nhân, tất nhiên cũng không nói hai lời.
Ma Thanh Thanh cắn môi, cuối cùng nhảy xuống theo. Những người còn lại trợn tròn mắt, tất cả đưa ánh mắt nhìn về phía Nhàn Đế và Thiên Đế Lạc Diệp. Thực lực của Nhàn Đế đột phá Bán Thần ở trong mấy người bọn họ là cao nhất. Thiên đế Lạc Diệp đứng thứ ba trong thập đại Thiên Đế Chí Tôn, thành danh đã lâu.
Nhàn Đế và Thiên Đế Lạc Diệp liếc mắt nhìn nhau, hai người cắn răng một cái nhảy xuống theo. Chỉ còn lại Lãnh Đế và Lăng Đế cùng với Thiên Đế Dạ Phi Dương, ba người ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, đều không muốn nhảy xuống. Cuối cùng Lăng Đế nhẫn tâm nói:
- Các ngươi muốn đi theo chịu chết các ngươi cứ đi. Ta khống chế phi vân bàn rời khỏi đây, ít nhất có phi vân bàn cơ hội sống sót lớn hơn. Tự bay đến Thần Vực tuyệt đối chỉ có một con đường chết!
Lăng Đế lập tức phóng ra một tia năng lượng, nhanh chóng luyện hóa phi vân bàn, Lãnh Đế và Dạ Phi Dương nhỏ giọng nói chuyện một hồi, cuối cùng quyết định sử dụng phi vân bàn, nhanh chóng rời đi.
Trong lòng bọn họ thực ra có chút lo lắng. Tiêu Lãng ngay cả phi vân bàn cũng dám bỏ lại, rất có thể phía sau thật sự có truy binh. Nhưng ba người nghĩ đến chuyện không có phi vân bàn cuối cùng chắc hẳn cũng là một chữ chết. Hơn nữa quan hệ giữa ba người và Tiêu Lãng kỳ thực cũng không tốt. Đặc biệt là Lãnh Đế và Lăng Đế, có lẽ bất kỳ lúc nào cũng có thể bị Tiêu Lãng bán đi.
Giờ phút này có thể có được phi vân bàn, ba người có thể may mắn bỏ chạy tới Thần Vực bán phi vân bàn đi, chắc hẳn sẽ nhận được rất nhiều bảo vật và thần kỹ các loại, nhanh chóng tăng cao thực lực.
Rất nhanh, Lăng Đế đã khống chế tất cả cấm chế của phi vân bàn. Phi vân bàn lập tức phá không bay về phía Thần Vực.
- Ai...
Tiêu Lãng đứng ở trên một tảng đá lớn trong vực diện, nhìn theo bóng phi vân bàn rời đi, thở dài. Hắn cũng không phải sợ mấy người bọn họ bán đứng. Dù sao người trong gia tộc bọn họ vẫn còn ở Thiên Châu.
Tiêu Lãng rất nhanh lại có hành động. Hắn lấy từ trong nhẫn không gian ra tám cái áo choàng màu bạc, tám mặt nạ quỷ dữ tợn màu bạc, còn có tám viên đan dược đưa cho mọi người nói:
- Đi thay áo choàng, đeo mặt nạ dùng đan dược, lập tức khởi hành bay về phía tây nam. Bên kia có mấy vực diện nhỏ. Chúng ta qua bên kia tránh né!
Ma Thanh Thanh không nói một câu, lấy áo choàng đi tới gần đó thay y phục. Những người còn lại ở tại chỗ cởi áo khoác, thay áo choàng đeo mặt nạ, dùng đan dược.
Kết quả bọn họ phát hiện sau khi nuốt đan dược vào, khí tức trên người hoàn toàn được che giấu, nhất thời cảm thấy kỳ lạ.
Tiểu Đao sờ lên trên áo choàng màu bạc mặt thấy có một ký hiệu hình mặt trăng lưỡi liềm, hắn có chút kỳ quái hỏi:
- Ca, đây là áo choàng gì vậy? Chất liệu rất đặc biệt. Ta cảm giác còn có tác dụng phòng ngự?
Ma Thanh Thanh thay đổi nam trang đeo mặt nạ đi ra, cười nói:
- Đây là trang phục của Hiên Viên Lĩnh. Đan dược này gọi là liễm tức đan. Đi thôi. Chúng ta mặc trang phục như vậy cho dù gặp phải võ giả bình thường cũng không dám động thủ! Tại Hủy Diệt Chi Địa, gia tộc Hiên Viên rất cường đại.