Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Yêu Giả Vi Vương

Chương 926: Nhớ nhung là đau đớn khi hít thở



Chắc chắn đây là lần đầu tiên Ma Thanh Thanh gặp Tiêu Lãng, hắn cũng gặp nàng lần đầu trong Cuồng Thần bảo. Cho nên Ma Thanh Thanh không thể nào có cảm giác quen thuộc với Tiêu Lãng được. Mùi trên người Tiêu Lãng không có điểm nào đặc biệt, càng không có khí vương bát hay là... Hôi nách. Cho nên Ma Thanh Thanh nói mùi trên người Tiêu Lãng làm nàng thấy thoải mái thì xạo quá.

Chỉ có hai nguyên nhân, một là Ma Thanh Thanh là tình si, vừa gặp đã yêu Tiêu Lãng, hoặc trước kia nàng thật sự... Đã gặp hắn.

Khả năng Ma Thanh Thanh là tình si là rất nhỏ. Ma Thanh Thanh là con gái của Thiên Ma Thần, từ nhỏ thấy qua thanh niên tuấn ngạn Vực Ngoại Thiên Ma nhiều vô số kể, Tiêu Lãng không cho rằng khí chất như hắn có thể hấp dẫn toàn bộ nữ nhân, càng đừng nói là khiến nữ nhân tộc Vực Ngoại Thiên Ma yêu mình ngay. Lại nói nhìn thái độ của đệ tử hoàng tộc Vực Ngoại Thiên Ma Tiêu Lãng lièn biết thân phận mình rất lúng túng, Ma Cốt kêu hắn là tạp chủng, không thể nào lọt vào mắt xanh của Ma Thanh Thanh được.

Vậy là trước kia Ma Thanh Thanh từng gặp Tiêu Lãng?

Chính vì điều này nên phút cuối Tiêu Lãng dừng tay, bởi vì trong lòng hắn có một chút nghi ngờ.

Ma Thanh Thanh là một người, là nữ nhân Tiêu Lãng yêu nhất, Âu Dương Lãnh Yên!

Tuy sự nghi ngờ này cực kỳ không khoa học, không hợp lý, nhưng dù chỉ có một phần vạn khả năng thì Tiêu Lãng không dám ra tay.

Ma Thanh Thanh sao có thể là Âu Dương Lãnh Yên? Tuy lớn lên giống nhau, tuy biểu tình trong một phút giây, thần thái dịu dàng đó rất giống. Nhưng một người là con dân Thiên Châu, một người là công chúa điện hạ của tộc Vực Ngoại Thiên Ma, làm sao có thể là cùng một người? Cộng thêm Âu Dương Lãnh Yên đã chết, hồn phách được tàn hồn thần hồn cường giả bí ẩn cất rồi, thi thể chứa trong quan tài tử ngọc. Âu Dương Lãnh Yên làm sao có thể xuất hiện trong vực diện Thiên Ma?

- Hồn phách được tàn hồn bí ẩn cất?

Nghĩ đến đây người Tiêu Lãng run lên, mắt sáng ngời. Phải chăng là tàn hồn thần hồn cường giả bí ẩn đó giở trò quỷ?

Tiêu Lãng lập tức truyền âm với thảo đằng thần hồn màu lam:

Mị Nhi...

Tiêu Lãng nhờ thảo đằng thần hồn màu lam hỏi tàn hồn thần hồn cường giả bí ẩn, kết quả bặt vô âm tín.

Tiêu Lãng chỉ có thể cắm đầu chạy trốn rồi tính tiếp. Chỗ này cách Cuồng Thần bảo không quá xa, Tiêu Lãng ở trong vực diện Thiên Ma lạ nước lạ cái, không biết nên trốn đi đâu. Vì đến từ phương nam nên Tiêu Lãng có chút ấn tượng với hướng đó, vùi đầu chạy hướng nam.

Tiêu Lãng toàn đi núi hoang rừng vắng. Tiêu Lãng không biết Ma Cuồng Đại Thần đã chết chưa, không biết bên này có cường giả Đại Thần không, hắn chỉ có thể cố gắng trốn xa Cuồng Thần bảo chút.

Tiêu Lãng chạy như điên năm ngày năm đêm, hắn không biết mình đã trốn bao xa. Nếu còn ở Thiên Châu thì với tốc độ hiện tại của Tiêu Lãng chắc đa từ Tiêu Đế thành chạy đi Lăng Đế thành. Tiêu Lãng ngừng lại trong một sơn mạch to lớn.

Trong sơn mạch không có Vực Ngoại Thiên Ma, chỉ có quái thụ. Trên đường đi Tiêu Lãng giết rất nhiều quái thú, giết xong khiến thảo đằng thần hồn màu lam cắn nuốt rồi nghiền nát xương, không để lại chút dấu vết.

Tiêu Lãng khiến thảo đằng thần hồn màu lam mang hắn chui xuống đất đào một cái hang, tản thảo đằng thần hồn ra bốn phía thăm dò. Tiêu Lãng mệt mỏi thở hổn hển trong sơn động.

Không phải mệt người mà là mệt tâm.

Đơn độc tha hương làm dị khách, Tiêu Lãng không dám nhớ về người thân, nhớ nhung là đau đớn khi hít thở. Tiêu Lãng không muốn đau nên không dám nghĩ, trong lòng đầy áp lực.

Đoạn thời gian trước sinh mệnh chỉ mành treo chuông, Tiêu Lãng có thể trốn tránh, không suy nghĩ nhiều. Giờ phút này tạm thời an toàn, lòng Tiêu Lãng như ngựa hoang thoát cương, triệt để bùng nổ không thể kiềm chế.

Tiêu Lãng nằm trong sơn động, không muốn nhúc nhích, không ngủ được. Tiêu Lãng mở to mắt nhìn sơn động tối đen, nghe mùi hôi của bùn đất, nghe nhịp đập con tim, cảm nhận ác ý từ thế giới này.

Ba ngày sau.

Tiêu Lãng đứng dậy, mạnh xoa mặt, trong con ngươi tối tăm bắt đầu có tia sáng. Mặc kệ như thế nào thì Tiêu Lãng phải tìm cách trở về Thiên Châu một chuyến, cho dù là vì chức thực... Mọi người đã chết.

Tiêu Lãng bắt đầu tỉnh tóa phân tích.

Nếu muốn trở về, mặc kệ có giống như tàn hồn thần hồn cường giả đã nói phải đạt tới thực lực Đại Thần mới về được hay không, điều đầu tiên Tiêu Lãng cần làm là tìm ra con đường.

Đường đi Thiên Châu chắc ở gần thổ bảo nơi Ma Tuyết cư ngụ, cũng là nơi lần đầu tiên Tiêu Lãng rơi vào vực diện Thiên Ma. Vấn đề là chỗ đó có Thiên Ma Vương đầy đất, Tiêu Lãng lỗ mãng đi sẽ bị giết chết ngay. Bởi vì Tiêu Lãng không biết ngôn ngữ Vực Ngoại Thiên Ma.

Không hiểu tiếng Vực Ngoại Thiên Ma thì Tiêu Lãng không thể nào trà trộn vào bầy Vực Ngoại Thiên Ma, thế nên hắn rối rắm. Học ngôn ngữ của một chủng tộc rất khó khăn, nếu Ma Tuyết muốn dạy thì cũng cần một, hai tháng. Nhưng Ma Tuyết đã bị Tiêu Lãng giết, hắn không thể nào đi tìm một hoàng tộc Vực Ngoại Thiên Ma dạy hắn nói tiếng Vực Ngoại Thiên Ma đi?

Cuối cùng Tiêu Lãng nghĩ ra một cách.

Bắt cóc mấy con Vực Ngoại Thiên Ma cao cấp trở về học tiếng Vực Ngoại Thiên Ma, tuy học kiểu này khá chậm nhưng đó là cách duy nhất.

Tiêu Lãng ra khỏi hang, chậm rãi đi, trên đường dùng thảo đằng thần hồn màu lam dò xét tránh cho gặp phải Thiên Ma Vương cường đại. Tiêu Lãng còn dùng Thiên Ma biến giả dạng thành Vực Ngoại Thiên Ma cao cấp, vậy thì sẽ không quá rõ ràng.

Thiên Ma biến là thứ tốt, năm đó Thiên Ma Đại Đế vì trà trộn vào vực diện Thiên Ma là vắt óc suy nghĩ, tốn nhiều năm nghiên cứu mới ra. Nếu không có Thiên Ma biến thì Tiêu Lãng có chạy cỡ nào cũng không thoát khỏi chữ chết.

Một ngày sau, Tiêu Lãng phát hiện một thông lớn, bên trong chỉ có hai con Vực Ngoại Thiên Ma cao cấp. Tiêu Lãng không dám khinh thường, đi dạo một vòng gần đó, xác nhận không có Thiên Ma Vương mới ra tay.

Bùm!

Tiêu Lãng biến thành một Vực Ngoại Thiên Ma cao cấp xông lên, dễ dàng chạy vào trong thôn xóm. Tiêu Lãng giết mấy con Vực Ngoại Thiên Ma trung cấp xong chạy trốn ngay. Một đám Vực Ngoại Thiên Ma trong thôn hú lên đuổi theo Tiêu Lãng.

Tiêu Lãng không nhanh không chậm chạy đằng trước dụ mồi, chờ Vực Ngoại Thiên Ma cấp thấp, trung cấp phía sau không theo kịp, chỉ có hai con Vực Ngoại Thiên Ma cao cấp đuổi theo thì ra tay.

- Thiên Ma biến!

Tiêu Lãng đột nhiên biến thành Thiên Ma Vương làm hai con Vực Ngoại Thiên Ma cao cấp mắt tròn mắt dẹt, khủng hoảng quỳ rạp xuống đất, không còn ý chí chiến đấu. Chủng tộc Vực Ngoại Thiên Ma rất nghiêm khắc về đẳng giai, Vực Ngoại Thiên Ma cao cấp tuyệt đối không dám đấu với Thiên Ma Vương.

Chuyện kế tiếp rất đơn giản, Tiêu Lãng đánh vài đấm trọng thương hai con Vực Ngoại Thiên Ma cao cấp. Tiêu Lãng một tay xách một con Vực Ngoại Thiên Ma cao cấp đi vào núi lớn, tìm một chỗ đào hang ẩn núp, rồi sử dụng tình động thuần hóa hai con Vực Ngoại Thiên Ma cao cấp.

Tiêu Lãng khiến thảo đằng thần hồn màu lam trị thương cho hai con Vực Ngoại Thiên Ma cao cấp. Tiêu Lãng nhìn Vực Ngoại Thiên Ma cao cấp run cầm cập quỳ rạp dưới đất, thấy nhức đầu. Làm sao học tiếng Vực Ngoại Thiên Ma đây?

Không lẽ để hai con Vực Ngoại Thiên Ma cao cấp hú hét, Tiêu Lãng thì dò từng chữ một, hiểu ý rồi bắt chước giao lưu? Tiêu Lãng rất nhứ đầu, nếu mà hiểu rõ linh hồn của hai con Vực Ngoại Thiên Ma cao cấp thì tốt rồi.

- Có rồi!

Tiêu Lãng chợt nghĩ ra một cách, vỗ đùi cái đét, cầm ra một đầu lâu giấu trong Tu Di Giới.

Tiêu Lãng hét to một tiếng:

- Tà Chủ, cút ra đây!

Một luồng khói đen bay ra ngay, biến thành một bóng người, cười nịnh hỏi:

- Chủ nhân có gì sai bảo?

Tiêu Lãng chỉ vào Vực Ngoại Thiên Ma cao cấp, nói:

- Ngươi luyện hóa linh hồn hai con Vực Ngoại Thiên Ma cao cấp này rồi tìm ngôn ngữ chủng tộc của chúng trong linh hồn, bao gồm tin tức vực diện Thiên Ma.

- Cái này...

Tàn hồn của Tà Chủ mặt ủ mày chau. Luyện hóa thì dễ rồi, học tập tiếng Vực Ngoại Thiên Ma rất mệt nhọc, cần chỉnh lý toàn bộ tin tức trong linh hồn hai con Vực Ngoại Thiên Ma cao cấp, cẩn thận suy ngẫm, cái này ít nhất khoảng một, hai tháng.

Tiêu Lãng trừng mắt, đe dọa hỏi:

- Như thế nào? Không muốn? Có tin là ta khiến ngươi hồn phi phách tán không?

- Muốn, muốn!

Tàn hồn của Tà Chủ teo tim, gật đầu như gà mổ thóc:

- Phân ưu giải nạn cho chủ nhân là vinh hạnh của Tà Chủ!

Tiêu Lãng cực kỳ hưng phấn nói:

- Ha ha ha ha ha ha! Giải quyết xong!

Chỉ cần tàn hồn của Tà Chủ hiểu tiếng Vực Ngoại Thiên Ma là Tiêu Lãng có thể núp trong bầy Vực Ngoại Thiên Ma, mặc kệ đường trở về Thiên Châu có gian nan bao nhiêu nhưng ít nhất hắn đã bước ra bước đầu tiên.

Chương trước Chương tiếp
Loading...