Yêu Giả Vi Vương
Chương 888: Tiêu Ma Thần giận dữ gầm
Loan Đao phủ là đại phủ nằm ở pái tây nam Thiên Châu. Phủ chủ là một Thiên Đế nổi danh tây nam, có thực lực không tầm thường. Loan Đao thành là phủ thành, tuy tai kiếp Vực Ngoại Thiên Ma có tàn phá một số thành trì nhưng Loan Đao thành nằm gần phía đông, may mắn thoát kiếp.
Hôm nay Loan Đao thành rất náo nhiệt, không khí vui sướng. Bởi vì Loan Phi Đao công tử, thiếu phủ chủ của Loan Đao phủ đại hôn! Tuy đối phương chỉ là tiểu thư của một tiểu gia tộc nhưng Loan Phi Đao công tử, thiếu phủ chủ của Loan Đao phủ thích thì mọi người đành chúc phúc.
Tộc nhân, người thân của tiểu thư đó đã đến tửu lâu xa hoa nhất Loan Đao thành. Giờ lành đến, Loan Phi Đao công tử cưới chiến mã nổi danh, mang theo một đám người rầm rộ đến đón dâu. Tửu lâu nằm cạnh quảng trường, trên quảng trường đông đúc đầu người, đều chắp tay chúc mừng Loan Phi Đao công tử, rất náo nhiệt.
Trên tầng cao nhất tửu lầu, không khí không vui vẻ chút nào. Một nữ nhân thân hình yểu điệu mặc váy đỏ, đều che khăn đỏ cúi đầu im lặng, chỉ thấy cằm nàng nhỏ giọt nước trong suốt tí tách rơi, thân thể mềm mại khẽ run.
Nam nhân trung niên mặc hoa phục đứng bên cạnh liên tục thở dài, biểu tình sốt ruột.
Nam nhân trung niên cầu xin nói:
- Triết Nhi, chẳng phải trên đường đi chúng ta đã nói rồi sao? Tại sao ngươi còn không? Hôm nay là ngày vui của ngươi, phải vui vẻ lên! Phi Đao công tử đã chờ bên dưới, ngươi làm như vậy chẳng lẽ là muốn hại chết phụ thân?
Nữ nhân khóc một lúc sau ngẩng đầu lên, lộ khuôn mặt ướt đẫm nước mắt động lòng người.
Nữ nhân cắn răng nói:
- Phụ thân, nữ nhi không thích hắn, nữ nhi... Có người trong lòng, chẳng lẽ không gả thì không được sao?
Một nam nhân trung niên khác ngồi bên kia hừ lạnh một tiếng:
- Hừ!
Nam nhân trung niên quát to:
- Tô Triết, tại sao ngươi hồ đồ như vậy? Loan Phi Đao có chỗ nào không tốt? Bàn về nhân phẩm, tướng mạo, thực lực, gia tộc, có chỗ nào không đứng hàng đầu Thiên Châu? Chúng ta đã nhận sính lễ của người ta, là một ngàn vạn huyền thạch! Bây giờ ngươi nói không gả? Ngươi muốn hại chết Tô gia chúng ta sao? Loan gia quyền thế thông thiên, đùa chết nhà chúng ta dễ như giẫm chết một con kiến. Nín đi, đây là mạng của ngươi, hãy nhận mệnh đi!
- Đại bá...
Nữ nhân run run, không khóc nữa, mắt trống rỗng như mất linh hồn. Thị nữ đứng bên cạnh nhanh chóng trang điểm cho nữ nhân, đội khăn che dìu nàng đi xuống.
Tân nương tử xuống dưới, trên quảng trường xôn xao, tiếng người chúc mừng không dứt bên tai. Loan Phi Đao công tử cười tươi rói liên tục chắp tay cảm ơn, tự mình ôm tân nương tử lên con ngựa to, chậm rãi cưỡi ngựa đi vào phủ thành chủ.
Tô Triết mặc cho Loan Phi Đao công tử ôm eo đi vào phủ thành chủ. Mặt Tô Triết bị khăn đỏ che khuất, không thấy biểu tình. Nếu có ai vén khăn lên sẽ thấy mắt Tô Triết đầy tuyệt vọng, nhận mệnh.
Cộp cộp cộp!
Tiếng chúc mừng kéo dài trên đường, chiến mã đến đằng trước phủ thành chủ. Loan Phi Đao công tử nhảy xuống, bế Tô Triết xuống dưới, nắm tay đi vào trong. Tô Triết đột nhiên đứng lại, ngoái đầu nhìn mọi người quanh quảng trường, cuối cùng khẽ thở dài, buồn bã quay đầu đi vào phủ thành chủ. Bóng lưng Tô Triết đầy thê lương.
Vù vù vù vù vù!
Vào lúc này, một truyền tống trận tỏa sáng. Người trên quảng trường liếc sơ rồi không quan tâm, nghĩ là khách đến chúc mừng.
Nhưng giây tiếp theo...
Một tiếng rống rung trời vang lên:
- Tô Triết!
Một bóng người từ trong truyền tống trận xông ra, mắt nhìn chằm chằm tân nương tử sắp vào phủ thành chủ, vẻ mặt kích động.
Người kia quát to:
- Tô Triết, Tô Triết, ta là Ma, ta là Ma đây!
Người Tô Triết run lên, chợt quay lại, vén khăn đỏ lên, đôi mắ lạc lõng thấy Tiêu Ma Thần chạy nhanh tới thì sáng lên nhưng giây sau nàng biến sắc mặt.
Tô Triết lắc đầu, nói:
- Ma, ngươi đến làm gì? Đi đi, ta không biết ngươi.
Lúc trước Tiêu Ma Thần cứu Tô Triết, khi đó nàng hỏi tên gã. Tiêu Ma Thần thuận miệng nói chữ Ma chứ không báo tên họ Tiêu Ma Thần. Cộng với Tiêu Ma Thần chỉ lẩn quẩn trong tây bộ, không bao nhiêu người quen gã. Tô Triết không biết thân phận thật sự của Tiêu Ma Thần.
Tiêu Ma Thần khựng lại, thấy mắt Tô Triết tràn ngập vạn xin, mắt ngấn lệ thì bối rối. Tại sao Tô Triết nói không biết gã? Không lẽ Tô Triết không muốn gã quấy rầy lễ thành hôn của nàng?
Trong khoảnh khắc đó Tiêu Ma Thần vẻ mặt lạc lõng, người ủ rũ, mắt ngơ ngác nhìn Tô Triết. Tiêu Ma Thần cảm giác thế giới tối sầm, không còn ánh sáng.
Loan Phi Đao công tử nhướng mày. Loan Phi Đao công tử không biết xảy ra chuyện gì nhưng thấy bộ dạng của Tô Triết liền biến tân nương tử của gã và nam nhân này có ám muội gì. Loan Phi Đao công tử bất mãn hừ lạnh.
Tiêu Ma Thần vọt ra, đám hộ vệ bên ngoài truyền tống trận cực kỳ căng thẳng, trong quảng trường có rất nhiều ám vệ. Thấy Loan Phi Đao công tử không vui, mấy chục người cầm binh khí, vận chuyển hồn lực.
Bọn họ quát to:
- Là ai mà dám đến Loan Đao thành gây chuyện? Cút mau, nếu không thì giết không tha!
Tiêu Ma Thần là ai?
Từ nhỏ Tiêu Ma Thần đã được Tiêu Phù Đồ thấm nhuần, tâm ngoan thủ lạt, tính tình nóng nảy. Vốn lời của Tô Triết làm Tiêu Ma Thần rất buồn, nhóm người này còn la lớn rồi vác dao vọt tới, chọc gã giận dữ lắc người, bàn tay liên tục chớp lóe ánh sáng. Từng người bị đánh bay đi như diều đứt dây, mấy chục người chớp mắt bị đánh văng đi hết.
Tô Triết thấy vậy thì rất sốt ruột:
- Ma, ngươi chạy mau, chạy mau, nếu không thì ngươi sẽ chết!
Tuy Tô Triết biết thực lực của Tiêu Ma Thần rất giỏin hưng... Nơi này chính là Loan Đao thành, cao thủ như mây. Phụ thân của Loan Phi Đao công tử là một Thiên Đế cường đại, nếu Tiêu Ma Thần gây chuyện thì chết chắc.
Tiêu Ma Thần cứng người, thấy Tô Triết lệ rơi như mưa, trong mắt tràn ngập quan tâm thì gã hoang mang.
Giây sau Tiêu Ma Thần ngộ ra, run giọng hỏi:
- Tô Triết, nàng đang lo cho ta? Nàng không muốn ta chết có đúng không? Không phải nàng ghét ta đúng không?n nói cho ta, Tô Triết, nàng có thích ta không? Nếu thích ta thì hôm nay dù là ông trời có đến ta cũng quyết mang nàng đi, người chắn giết người, thần chắn giết thần!
Tiêu Ma Thần rống ra câu cuối thì sát khí bùng nổ, tóc den bay phần phật, người biến điên cuồng. Tay Tiêu Ma Thần nhuộm vô số máu tươi, sát khí cường đại biết bao. Trong phút chốc mấy chục vạn người trên quảng trường bị sát khí của Tiêu Ma Thầnchấn nhiếp, có nhiều võ giả cấp thấp nhũn chân té xuống đất.
Tô Triết không bị khí thế của Tiêu Ma Thần bao phủ, nàng không dám nói thật lòng mình, lệ rơi càng nhiều.
Tô Triết mấp máy môi, cuối cùng lắc đầu, nói:
- Ma... Ta... Ta... Thôi, ngươi đi đi.
Tiêu Ma Thần đạp bước hùng dũ, tóc đen bay phần phật, mắt như điện từng bước một đi tới.
Tiêu Ma Thần nhìn chằm chằm Tô Triết, hét lên:
- Tô Triết, nàng đừng nghĩ gì hết, ta chỉ hỏi một câu, nàng... Có muốn đi theo ta không? Chỉ cần nàng nói muốn thì trên thế giới này không ai có thể ngăn cản chúng ta cùng một chỗ! Trả... Lời... Ta!
Tô Triết chưa trả lời thì có tiếng hừ lạnh vang lên.
- Hừ!
Ngay sau đó, hơn mười bóng người từ phủ thành chủ bay vọt lên trời.
Một lão nhân mặc hoa phục từ xa đã quát to:
- Cuồng đồ ở đâu ra dám gây chuyện trong Loan Đao thành? Có tin là lão phu giết cả nhà ngươi không?