Yêu Giả Vi Vương
Chương 859: Bắt người đi
Thần binh Chí Tôn không là gì với Tiêu Lãng, trong thiên mộ của Tà Chủ, hai thi đế đều có thần binh Chí Tôn. Tiêu Ma Thần, Tiêu Lãng cầm thần binh Đại Đế. Vô Ngân Thiên Đế ở trong hiệp cốc bất chấp tất cả đi theo Tiêu Lãng, chiếm được hữu tình của hắn. Cộng với thực lực của Vô Ngân Thiên Đế quá thấp nên Tiêu Lãng tặng thần binh Chí Tôn cho gã.
Tiêu Lãng không để mắt thần binh Chí Tôn, Vô Ngân Thiên Đế thì khao khát mấy chục năm. Không nói đến Vô Ngân Thiên Đế, tất cả Thiên Đế bình thường có ai không muốn thần binh Chí Tôn? Có được một thanh thần binh Chí Tôn thì thực lực tăng lên nhiều, có thể càn quét Thiên Đế bình thường.
Năm đó mộ Long Đế bị phát hiện liền hấp dẫn vô số Thiên Đế của các gia tộc tiến đến. Ba người Vô Ngân Thiên Đế, Cuồng Nhân Thiên Đế, Luân Hồi Thiên Đế cũng có đi, không tiếc liều chết xông vào chính là vì thần binh Chí Tôn của Long Đế. Tiếc ràng thực lực của bọn họ không đủ, cuối cùng bị Lãnh Đế chiếm lấy. Ba người Vô Ngân Thiên Đế, Cuồng Nhân Thiên Đế, Luân Hồi Thiên Đế tiếc nuối rất lâu. Không ngờ bây giờ Tiêu Lãng tùy tay ném cho Vô Ngân Thiên Đế một thanh.
Tiêu Lãng thấy Vô Ngân Thiên Đế dịu dàng vuốt ve thần binh Chí Tôn như chạm vào vợ mình, Tiêu Lãng mỉm cười, không cho là đúng.
- Đi.
Đối với Tiêu Lãng thì hắn chỉ cần bằng hữu thật, đừng nói là thần binh Chí Tôn, có tặng một thanh thần binh Đại Đế cũng không thành vấn đề.
Hai người Tiêu Lãng, Vô Ngân Thiên Đế nhanh chóng đi tới trước, rất nhanh trông thấy một cánh cửa lớn.
- Sao cảm giác như qua ngũ quan, trảm lục tướng vậy?
Tiêu Lãng thầm nghi ngờ. Không lẽ đúng như Vô Ngân Thiên Đế bói toán, cần độ qua mười kiếp nạn? Bây giờ Chí Tôn Thiên Đế xuất hiện, tuy thi đế so với Chí Tôn Thiên Đế sống thì thực lực kém hơn chút nhưng tiếp tục xông quan chắc sẽ gặp Đại Đế.
Cửa vẫn là cánh cửa màu đen, Tình Thương vừa ra liền mở cửa. Bên trong cũng có một đại điện, nhưng khác với đại điện trước đó. Bởi vì đằng trước đại điện này có bảy, tám cánh cửa, muốn đi tới thì phải bước vào cửa.
Thảo đằng thần hồn màu lam dò xét, không có loại cấm chế.
Tiêu Lãng trầm giọng nói với Vô Ngân Thiên Đế:
- Theo sát ta.
Khỏi nói cũng biết chỗ này nguy hiểm hơn trước, không chừng sẽ xuất hiện thi đế đẳng cấp Đại Đế.
Đi vào một gian phòng, Tiêu Lãng liếc xung quanh không phát hiện có thứ gì. Bên trái có một cánh cửa nhỏ, cửa mở ra. Hai người Tiêu Lãng, Vô Ngân Thiên Đế bước vào, thấy trong phòng có hai cửa.
- Quả nhiên là mê cung.
Tiêu Lãng tùy tiện bước vào một cửa nhỏ, bên trong lại là một gian phòng, lại có ba cánh cửa. Thảo đằng thần hồn màu lam không ngừng dò xét, không có nguy hiểm gì. Vô số phòng, vô số cửa. Hai người Tiêu Lãng, Vô Ngân Thiên Đế đi tới đi lui bên trong, đi nửa ngày mà vẫn ở trong phòng.
Lại đi một canh giờ, Vô Ngân Thiên Đế kêu lên:
- Đại nhân, cái này có ký hiệu ta khắc!
Tiêu Lãng liếc mắt qua phát hiện ký hiệu Vô Ngân Thiên Đế khắc trên vách tường. Hai người Tiêu Lãng, Vô Ngân Thiên Đế đã quay về chỗ cũ.
Tiêu Lãng hét lên:
- Thả vòng bảo hộ, rút lui!
Tiêu Lãng phóng Tình Thương đánh vào vách tường. Tường lóe lên ánh sáng bảy sắc, lực phản chấn cường đại hất bay hai người Tiêu Lãng, Vô Ngân Thiên Đế đứng ở cửa nặng nề đập vào vách tường.
Tiêu Lãng thở hắt ra:
- Không thể pháh ủy, gian phòng giống hệt nhau, làm sao phá mê ucng này?
Tiêu Lãng bò dậy đi hướng cánh cửa, mỗi gian phòng đều khắc ký hiệu đặc biểt. Kết quả hai người Tiêu Lãng, Vô Ngân Thiên Đế đi nửa ngày, các gian phòng bị họ khắc ký hiệu nhưng không ra khỏi phòng được. Hai người Tiêu Lãng, Vô Ngân Thiên Đế không thể đi ra ngoài.
- Không đi nữa.
Tiêu Lãng ngừng lại trong một gian phòng nhỏ, ý bảo Vô Ngân Thiên Đế ngồi xuống. Hai người Tiêu Lãng, Vô Ngân Thiên Đến hìn nhau, cười khổ.
Các gian phòng đều bị Diệt Thiên khắc ký hiệu nhưng họ không thể đi ra mê cung, khỏi nói cũng biết bên trong có cấm chế khống chế hoặc là gian phòng này vốn không có đường ra.
Phòng không thể không có đường, vậy là cấm chế điều khiển làm hai người Tiêu Lãng, Vô Ngân Thiên Đế đi vòng vòng bên trong. Muốn đi ra ngoài thì chỉ có nước phá giải cấm chế. Vấn đề ở chỗ hai người Tiêu Lãng, Vô Ngân Thiên Đế không thể đánh mở cấm chế trên tường, con đường duy nhất là dựa theo phương hướng đã định.
Nhưng mà...
Tiêu Lãng tính địa khái gian phòng có ít nhất mấy ngàn cái, nhiều phòng có bốn cửa đông tây nam bắc, nếu muốn tìm đường chính xác thì cần thử mấy vạn vạn vạn vạn lần. Có lẽ hai người Tiêu Lãng, Vô Ngân Thiên Đế ở bên trong đi mấy chục năm cũng không có cơ hội đi ra ngoài.
Không lẽ bị khốn chết ở bên trong?
Hai người Tiêu Lãng, Vô Ngân Thiên Đế trầm ngâm, nhưng úy nghĩ mấy ngày mà họ không nghĩ ra cách nào. Hai người Tiêu Lãng, Vô Ngân Thiên Đế có đủ năng lượng đan, bị khốn bên trong mười mấy năm sẽ không chết đói. Nhưng bị nhốt lâu, dù tâm tính của hai người Tiêu Lãng, Vô Ngân Thiên Đế có cường đại cũng sẽ phát đinê.
- Tu luyện!
Cuối cùng Tiêu Lãng nghĩ ra một cách ngu nhất, tu luyện, đột phá, khiến thực lực của mình càng thêm cường đại, sau đó tử xem có thể cưỡng ép phá vỡ vách tường này không.
Thực lực của Tiêu Lãng sắp đến Chí Tôn Thiên Đế, hắn còn có mấy ức huyền thạch, nếu luyện hóa hết không chừng sẽ đạt tới Chí Tôn Thiên Đế, đỉnh đệ thất trọng Thiên Ma chiến kỹ. Sau đó lại đột phá nữa Tiêu Lãng sẽ đạt đến Bán Thần cảnh. Nếu tới Bán Thần cảnh thì uy lực Liệt Thần Thủ của Tiêu Lãng sẽ càng cường đại hơn, rất có khả năng cưỡng ép phá mở vách tường.
Tiêu Lãng kêu Vô Ngân Thiên Đế cũng tu luyện, hắn lấy ra huyền thạch tiến vào trạng thái linh hồn xuất khiếu.
Trong khoảnh khắc này...
Linh hồn Tiêu Lãng bỗng run lên, mừng như điên.
Linh hồn của Tiêu Lãng có thể xuất khiếu? Vậy là linh hồn có thể bay lên trên dò xét xung quanh, tìm ra đường chính xác rồi?
Nhưng giây phút đó Tiêu Lãng do dự, dù sao một chút linh hồn của Tiêu Lãng chưa chắc xuyên thấu qua cấm chế trên trần nhà. Dù Tiêu Lãng đột phá được, lỡ như xúc phát cấm chế, rất có thể hắn sẽ hồn phi phách tán.
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Tiêu Lãng trầm ngâm giây lát, dứt khoát khống chế một chút linh hồn chậm rãi bay lên trên. Khi tới gần trần nhà, linh hồn Tiêu Lãng run rầy, căng thẳng như dây đàn.
Lên, lên, lên!
Một chút linh hồn không bị cản trở bay lên trần nhà, không xúc động cấm chế bên trên? Tiêu Lãng mừng như điên, tiếp tục dẫn linh hồn bay lên.
Trong linh hồn của Tiêu Lãng bắt đầu xuất hiện cảnh tượng. Dường như linh hồn của Tiêu Lãng bay đến bên trên gian phòng, thấy vô số phòng ở.
- Tiếp tục bay lên nữa!
Tiêu Lãng kích động, bởi vì hắn xác định có thể tìm được đường ra. Chỉ cần tìm đến căn phòng có thể đi thông ra ngoài, tìm con đường đi hướng căn phòng đó là dễ dàng ra khỏi.
- Chính là căn phòng đó!
Linh hồn của Tiêu Lãng tiếp tục bay lên trên, rốt cuộc phát hiện đường ra.
Bởi vì có một hướng đi thông một hành lang. Tiêu Lãng nhanh chóng ghi nhớ phương hướng, đầu óc hắn chóng mặt mới nhớ đường.
Cuối cùng Tiêu Lãng chưa chắc chắn, khiến linh hồn bay lên trên nữa, muốn nhìn xem hành lang này có thông lối ra không.
- Sao có thể như vậy?
Đột nhiên...
Linh hồn Tiêu Lãng rung lên, vì hắn thấy một bóng người ngoài ý muốn trên hành lang. Một nữ nhân áo tím ngồi xếp bằng trên hành lang, nhắm mắt tu luyện, trán có một nốt ruồi mỹ nhân rất bắt mắt.
- Tại sao Vân Tử Sam ở bên trong?
Tiêu Lãng thu lại một chút linh hồn, nhảy vọt lên.
Tiêu Lãng quát to:
- Vô Ngân, theo ta, cùng ta đi bắt người!