Yêu Giả Vi Vương
Chương 741: Chiến thắng chính mình
Có lẽ câu này rất bình thường, hay dùng, nghe thì quá đơn giản. Nhưng bây giờ Tiêu Lãng thật sự cảm nhận được chiến thắng chính mình là khó khăn cỡ nào.
Bởi vì võ giả đối diện là chính bản thân Tiêu Lãng, lúc này cơ thể của hắn sánh bằng đỉnh Nhân Hoàng cảnh. Võ giả phía đối diện cũng giống như vậy. Tiêu Lãng có Liệt Thần Thủ thì võ giả đối diện cũng có, chắc hắn lấy ra Vô Tình kiếm thì võ giả đối diện sẽ có Vô Tình kiếm.
Cùng một người, cùng một thực lực, cùng một thủ đoạn công kích, thậm chí tư duy chiến đấu giống nhau thì ngươi làm sao chiến thắng đối phương?
Bất kể như thế nào!
Tiêu Lãng quyết định đánh trước rồi nói.
Trong người Tiêu Lãng vận chuyển chiến kỹ Thiên Ma luyện thể, đôi chân trầm xuống, người vọt ra như đạn pháo. Tiêu Lãng cũng phóng ra Liệt Thần Thủ. Tiêu Lãng biết rõ chỉ cần giết võ giả đối diện là hắn nhẹ nhàngđộ qua tâm ma lần thứ năm.
Vù vù vù vù vù!
Tiêu Lãng phía đối diện cũng lao nhanh đến, động tác hai người như nhau, thậm chí trong mắt lạnh lẽo cũng giống nhau. Hai Liệt Thần Thủ rạch phá không gian mạnh cào hướng đối phương.
- Hừ!
Khi hai thân thể nhanh như chớp đến gần thì Liệt Thần Thủ của Tiêu Lãng hơi dịch chuyển, thế sét đánh không kịp bưng tai mạnh cào vai trái của võ giả Tiêu Lãng phía đối diện.
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Khiến Tiêu Lãng cực kỳ bất ngờ là hình như võ giả Tiêu Lãng phía đối diện sớm biết mưu đồ của hắn, Liệt Thần Thủ cũng hơi di chuyển. Liệt Thần Thủ của Tiêu Lãng dễ dàng cào nát vai trái của võ giả Tiêu Lãng phía đối diện. Võ giả Tiêu Lãng phía đối diện cũng nhẹ nhàng bóp nát vai trái của Tiêu Lãng.
- Ui ui!
Hai thân thể đụng độ rồi rút lui, Tiêu Lãng cảm giác vai trái vỡ nát, đau nhức thấu óc. Tiêu Lãng thầm cảm thán độ chân thực của ảo cảnh, lòng máy động. Tiêu Lãng muốn triệu hoán thảo đằng thần hồn màu đỏ ra. Không ngờ ảo ảnh thảo đằng thần hồn màu đỏ xuất hiện nhanh chóng trị thương cho Tiêu Lãng, hắn nhìn phía đối diện thì giật mình thấy... Võ giả Tiêu Lãng phía đối diện cũng có thảo đằng thần hồn màu đỏ trị thương.
- Mị Nhi, là ngươi sao?
Tiêu Lãng thầm nghi hoặc, truyền âm cho thảo đằng thần hồn màu đỏ, kết quả không nhận được hồi âm. Hiển nhiên thảo đằng thần hồn màu đỏ trị thương chỉ là ảo giác, thảo đằng thần hồn màu đỏ của võ giả Tiêu Lãng phía đối diện đối diện cũng vậy.
Tuy là ảo giác nhưng Tiêu Lãng phát hiện vết thương trên người nhanh chóng trị lành, điều này khiến hắn hiểu rằng thân thể của hắn cũng là ảo, toàn bộ là ảo ảnh.
Tuy là ảo giác nhưng Tiêu Lãng cũng rất bực mình.
Tiêu Lãng muốnđộ qua tâm ma lần thứ năm thì phải giết ảo giác võ giả Tiêu Lãng phía đối diện phía đối diện, vấn đề là đối phương có thực lực giống y như mình thì sao hắn giết được?
Vù vù vù vù vù!
võ giả Tiêu Lãng phía đối diện lại lao đến. Tiêu Lãng chỉ có thể cắn răng xông tới, hắn đánh chết đối phương là sẽ vượt qua tâm ma lần thứ năm. Võ giả Tiêu Lãng phía đối diện giết Tiêu Lãng thì linh hồn của hắn sẽ tan vỡ. Cho nên Tiêu Lãng không không thể không chiến.
Tiêu Lãng trầm giọng quát:
- Thảo đằng!
Tâm niệm động, Tiêu Lãng khống chế thảo đằng thần hồn màu tím rít gào bay hướng võ giả Tiêu Lãng phía đối diện phía đối diện, định để thảo đằng thần hồn cắn nuốt đối phương.
Thảo đằng thần hồn màu tím thật sự nghe theo chỉ huy xông phía đối diện, nhưng... Thảo đằng thần hồn màu tím của võ giả Tiêu Lãng phía đối diện cũng bay tới. Tiêu Lãng giật nảy mình. Tiêu Lãng là chủ nhân của thảo đằng thần hồn màu tím nên biết năng lực cắn nuốt khủng bố như thế nào. Nếu bị thảo đằng thần hồn màu tím cắn nuốt thì sợ là cuối cùng sẽ biến thành đống xương khô.
Tốc độ thảo đằng thần hồn màu tím quá nhanh, thảo đằng thần hồn của hai bên nhanh như chớp bao phủ lẫn nhau. Khiến Tiêu Lãng thở phào là thảo đằng thần hồn màu tím bao bọc người hắn nhưng không cắn nuốt.
Tiêu Lãng nhanh chóng hiểu ra hắn là chủ nhân của thảo đằng thần hồn màu tím, ảo giác ngưng tụ ra thảo đằng thần hồn dĩ nhiên sẽ không cắn nuốt chủ nhân. Thảo đằng thần hồn màu tím đã vô dụng.
Tiêu Lãng trầm giọng quát:
- Thảo đằng trở lại!
Thảo đằng thần hồn màu tím của hai bên đều trở về. Tiêu Lãng, võ giả Tiêu Lãng phía đối diện tự mình chiến đấu, cuộc chiến rất thảm liệt. Liệt Thần Thủ xé rách một miếng thịt của đối phương, người ta cũng xé thịt mình ra. Đây là kết cuộc lưỡng bại câu thương.
- Thế này không được, cho dù ta giết chết oán linh này thì cuối cùng ta cũng sẽ chết!
Tiêu Lãng thầm sốt ruột, hắn gặp phải vấn đề cực kỳ khó khăn, dường như không thể giải mở được. Lần lượt giao chiến tóe lửa, trong óc Tiêu Lãng chợt lóe ánh sáng. Ngoài ngời Tiêu Lãng ngưng tụ ra vô số chữ tình.
Tiêu Lãng trầm giọng quát:
- Tình thương!
Nhưng kết quả vẫn như nhau, võ giả Tiêu Lãng phía đối diện cũng đánh ra tình thương. Tình thương vô dụng với hai bên, Tiêu Lãng, 8Thiên Tầm còa nhau, thân thể đẫm múa văng ra ngoài.
Tiêu Lãng không phóng thảo đằng thần hồn màu tím ra, thở hổn hển nửa quỳ trên mặt đất. Võ giả Tiêu Lãng phía đối diện cũng không thả thảo đằng thần hồn màu tím ra, tư thế giống Tiêu Lãng. Hai Tiêu Lãng đối diện nhau.
Tiêu Lãng không dám lấy Vô Tình kiếm ra, bởi vì hắn biết chính mình phóng thích Vô Tình kiếm khí thì võ giả Tiêu Lãng phía đối diện cũng sẽ phóng được. Có lẽ khi đó hai Tiêu Lãng đều thành tro bụi.
Đầu óc Tiêu Lãng xoay chuyển nhanh nghĩ cách.
Rất nhanh Tiêu Lãng nghĩ ra cách phá giải tử cục trước mắt, đó là đột phá, khiến thực lực của mình đột phá. Như vậy là có thể chiến thắng bản thân rồi!
Nhưng lúc này Tiêu Lãng ở trong ảo cảnh, không thể tu luyện, thân thể không có khả năng cường đại. Mà Tình Đạo không có tác dụng với Tiêu Lãng, đột phá thiên đạo cũng vô dụng. Thảo đằng thần hồn màu tím vô dụng, không thể dùng Vô Tình kiếm, vậy Tiêu Lãng có thể đột phá cái gì đây?
Tiêu Lãng cảm giác rơi vào tử cục.
Theo thời gian trôi qua, Tiêu Lãng phát hiện một vấn đề làm hắn thấy kinh khủng. Tiêu Lãng phát hiện thân thể võ giả Tiêu Lãng phía đối diện từ từ biến nhỏ, hắn cũng biến nhỏ đi.
Tiêu Lãng không biết tại sao xảy ra tình huống này, trong lòng hắn có một loại hiểu ra. Một khi thân thể nhỏ đến không còn, như vậy thì linh hồn của Tiêu Lãng sẽ tan biến, hắn sẽ chết.
Tiêu Lãng thầm cảm thán rằng:
- Tâm ma lần thứ năm này... Quả nhiên khủng bố, khó trách hiếm võ giả nào có thể tu luyện chiến kỹ Thiên Ma luyện thể đệ lục trọng.
Tiêu Lãng cưỡng ép mình đừng nghĩ nhiều, phải tỉnh táo lại, không ngừng chiến đấu với võ giả Tiêu Lãng phía đối diện, không ngừng nghĩ cách.
- Đột phá? Ta đột phá như thế nào? Ta nên đột phá cái gì?
Tiêu Lãng liên tục tự hỏi mình, nhớ lại quá khứ, hy vọng sẽ tìm ra điểm đột phá. Chỉ cần thực lực hiện tại của Tiêu Lãng biến mạnh thêm một chút là có thể dễ dàng đánh chết đối phương.
Tiêu Lãng nhớ lại từng thấy một số chiến kỹ, nhưng khi đó hắn không nhìn kỹ, bởi vì hắn không có hồn lực chiến kỹ, không phát huy uy lực được. Giờ phút này, không còn bao nhiêu thời gian, trong một giây một khắc khó thể cảm ngộ được.
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Hai Tiêu Lãng lại văng ra ngoài, thân thể càng yếu ớt hơn. Tiêu Lãng cố nén không khiến thảo đằng thần hồn màu đỏ chữa trị, mắt liên tục chớp lóe.
Bỗng mắt Tiêu Lãng sáng lên.
Tiêu Lãng nghĩ đến một việc, hắn từng ở Băng Tuyết hải cứu Hòa Nhi, mang nàng đi Bắc Minh, hắn đã tiến vào trạng thái rất kỳ diệu. Tiêu Lãng không nắm giữ được cảnh giới kỳ lạ đó, nếu bây giờ hắn có thể nắm giữ thì sẽ dễ dàng giết địch.
Tiêu Lãng nhắm mắt lại, làm hành động cực kỳ mạo hiểm.
Tiêu Lãng khiến linh hồn của mình quên tất cả, quên mình trong tình huống cực kỳ hiểm ác, quên phía đối diện có một đối thủ như hổ rình mồi.
Vù vù vù vù vù!
Võ giả Tiêu Lãng phía đối diện phía đối diện mất kiên nhẫn, lại xông lên. Liệt Thần Thủ lấp lánh ánh sáng vàng, mang theo khí lạnh xé rách tất cả.
Hai bên cách nhau không xa nhưng Tiêu Lãng đứng ngây như phỗng, mặc kệ long trảo nặng nề chụp xuống đầu mình.
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Phút cuối cùng, Tiêu Lãng hành động.
Tay phải Tiêu Lãng nhanh như chớp vươn ra, sớm một bước đâm vào ngực võ giả Tiêu Lãng phía đối diện. Tiêu Lãng mở mắt ra, khóe môi cong lên.
Tiêu Lãng cười cảm thán rằng:
- Kỳ lạ chi cảnh quả nhiên kỳ diệu, tâm ma lần thứ năm, phá!