Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Yêu Giả Vi Vương

Chương 665: Hoa nở ngàn vạn đóa



Tiêu Lãng nghĩ nhiều vẫn nghĩ không ra. Mê Thần Cung ở trong mắt Tiêu Lãng lại trở thành một điều bí ẩn.

Âu Dương Lãnh Yên dùng tay nhéo vào hông hắn một cái, đỏ mặt nói:

- Tiêu Lãng, ngươi đúng là không có lương tâm. Ngươi phải chịu trách nhiệm đối với bản phu nhân!

Tiêu Lãng sửng sốt, lập tức quay đầu đi cười nói:

- Theo ta trở về đi thôi. Một Thiên Đế làm vợ cũng không tồi!

- Hừ, ngươi nghĩ thật hay!

Âu Dương Lãnh Yên khinh thường, thân thể nhảy lên. Sau đó nàng giống như một con hồ điệp bay đi. Khi đứng trong không trung, nàng quay đầu nhìn lại cười một tiếng nói:

- Muốn kết hôn với bản phu nhân sao? Đừng đùa! Liễu Yên Các lớn như vậy không có bản phu nhân tọa trấn, tuyệt đối sẽ sụp đổ! Hơn nữa thời điểm phu quân ta chết, ta đã thề sẽ không tái giá. Ngươi bỏ ý nghĩ này đi!

- Ách...

Tiêu Lãng sửng sốt nở nụ cười khổ. Hắn nhìn Âu Dương Lãnh Yên bay lượn ở trong không trung giống như một Hoa tiên tử, trong lòng cảm thấy nhu tình. Âu Dương Lãnh Yên vượt xa ngàn vạn dặm tìm đến mình, cuối cùng lại giúp mình khôi phục ký ức.

Hắn không phải là người ngu. Tình ý của Âu Dương Lãnh Yên đối với hắn, hắn đều nhìn thấy. Nhưng nàng lại không cần hắn báo đáp.

Âu Dương Lãnh Yên nở nụ cười xinh đẹp, đột nhiên mở miệng nói:

- Nếu không ngươi theo ta ba tháng? Chúng ta một đường chậm rãi trở lại Thiên Châu, thuận tiện dạo chơi ngắm phong cảnh xem như ngươi hoàn trả lại ân tình cho ta!

Tiêu Lãng gật đầu. Hắn không có cách nào từ chối yêu cầu này. Hắn nợ Âu Dương Lãnh Yên quá nhiều. Hắn vốn định đi vực diện Hòa Đường một chuyến. Chỉ có điều giờ phút này hắn chỉ đành cố gắng áp chế ý nghĩ này. Công tử Mặc Hàn nhân phẩm rất tốt. Hơn nữa hắn cũng cảm giác mình không còn mặt mũi nào gặp lại tiểu thư Hòa Nhi. Vậy cứ để nàng quên mình đi.

- Lần sau tới Bắc Minh, nếu như tiểu thư Hòa Nhi vẫn chưa quên ta, ai... tới khi đó rồi nói sau!

Tiêu Lãng thầm nghĩ. Sau khi trầm ngâm một hồi, Tiêu Lãng lấy chiến xa chí tôn ra bay về phía Âu Dương Lãnh Yên. Sau đó hắn mở vòng bảo hộ ra để cho nàng đi vào. Chiến xa chí tôn bay về phía nam.

Ầm!

Đang lúc này, bầu trời phía bắc đột nhiên có một đạn tín hiệu bay lên, nổ tung giống như một pháo hoa ở trong không trung.

Sắc mặt Tiêu Lãng và Âu Dương Lãnh Yên lập tức trầm xuống.

Người Bắc Minh lại đuổi tới?

- Bay vượt qua hư không?

Tiêu Lãng khôi phục lại trí nhớ, tất nhiên cũng nhớ ra bay vượt qua hư không. Có Âu Dương Lãnh Yên ở đây, cho dù tất cả Thiên Đế Bắc Minh đến, hai người cũng có thể ung dung rời đi.

- Còn chưa được. Chờ một chút. Thật ra, bản phu nhân muốn xem thử đám Thiên Đế Bắc Minh này rốt cuộc lợi hại như thế nào!

Trên mặt Âu Dương Lãnh Yên xuất hiện một chút ngạo nghễ và lạnh lùng, bảo Tiêu Lãng dừng chiến xa chí tôn ở không trung, cứ như vậy chờ đợi kẻ địch đến.

Gần đó có thám tử phát hiện ra Tiêu Lãng. Hắn không truyền tin trái lại phóng đạn tín hiệu, rõ ràng cho thấy gần đó có cường giả Thiên Đế. Hắn dùng đạn tín hiệu xác định tọa độ bên này.

Quả nhiên, không bao lâu bầu trời phía bắc có hai Thiên Đế bay tới. Ánh mắt Tiêu Lãng nhất thời trở nên lạnh lùng. Bởi vì hắn nhận ra một trong hai Thiên Đế đó chính là Thiên đế Nô Lý của vực diện Nô Nô.

- Lại không trốn? Vậy thì chịu chết đi!

Thiên đế Nô Lý đã sớm phát hiện ra Tiêu Lãng. Hắn nhất thời quát lớn, thân thể hóa thành tia chớp phá không đến. Bên trên thân thể hắn có thiên lực vờn quanh. Hắn muốn phóng thích công kích gió lốc.

- Tiêu Lãng, tình huống không đúng, lập tức bay vượt qua hư không!

Âu Dương Lãnh Yên truyền âm một câu, sắc mặt trở nên lạnh lùng. Đồng thời, trên người nàng cũng phát ra thiên lực, sát khí trong mắt phượng tăng vọt. Nàng khẽ kêu lên:

- Bắc Minh nho nhỏ có hai linh mạch, sinh ra mấy vị Thiên Đế, dựa vào Mê Thần Cung đã dám xem cường giả thiên hạ không ra gì?

Giọng nói của Âu Dương Lãnh Yên vừa dứt, thân thể đột ngột biến mất trong vết nứt không gian. Hai Thiên Đế Bắc Minh nhất thời nheo mắt, không để ý tới Tiêu Lãng bắt đầu tra xét xung quanh.

- Xì xì!

Bên trái Thiên đế Nô Lý đột nhiên xuất hiện một vết nứt không gian. Hai Thiên Đế lập tức phóng ra công kích, ngăn chặn Âu Dương Lãnh Yên.

Nhưng mà, trong khe nứt kia không có bóng người nào. Trái lại bên phải Thiên đế Nô Lý lại xuất hiện một khe nứt. Một đóa hoa đào đột ngột từ trong khe nứt bắn ra, nhanh như tia chớp vọt về phía Thiên đế Nô Lý, vừa chạm vào hắn nhất thời nổ mạnh, hóa thành phấn hoa đầy trời bao phủ lấy Thiên đế Nô Lý.

- Đây là cái gì vậy? Đây là thiên đạo công kích gì?

Thiên đế Nô Lý kinh hãi, thân thể hướng phía xa thối lui, vừa quan sát lên thân thể của mình, lại phát hiện hoàn toàn không có sự, chỉ vòng bảo hộ thiên lực màu sắc có chút không đúng mà thôi.

- Xì xì!

Bên cạnh một gã Thiên Đế khác cũng không ngừng xuất hiện vết nứt không gian, khiến hắn khó lòng phòng bị. Tương tự, những đoá hoa đào bay ra ngoài, nổ mạnh ở trên người hắn. Vòng bảo hộ thiên lực của hắn cũng bắt đầu biến sắc. Hai người chưa từng thấy qua công kích nào quỷ dị như thế, nhất thời không dám công kích nữa, liên tục lui lại phía sau.

- Không đúng!

Thiên đế Nô Lý đột nhiên quát lớn, sắc mặt trở nên trắng bệch, nổi giận hét lớn:

- Phấn hoa này có độc, có thể tiêu hao thiên lực của chúng ta!

Một gã Thiên Đế khác cũng cảm nhận được thiên lực bên trong thân thể giống như nước chảy đi, nhất thời sắc mặt tối sầm lại. Ngay cả cái bóng của kẻ địch bọn họ còn không phát hiện ra.

Âu Dương Lãnh Yên luôn ở trong vết nứt không gian giống như quỷ mị. Thiên lực của bọn họ lại không ngừng nhanh chóng biến mất. Cuộc chiến này còn đánh thế nào được?

- Giết Tiêu Lãng rồi nói sau!

Hai người liếc mắt nhìn nhau, quyết định không để ý tới Âu Dương Lãnh Yên nữa. Trước tiên phải giết chết Tiêu Lãng đã. Tuy rằng thiên lực đang giảm xuống rất nhanh, nhưng nhất thời còn một nửa vẫn chưa tiêu hao hết, bọn họ có thể giết chết Tiêu Lãng sau đó ung dung rời đi.

Hai người lập tức phóng về phía Tiêu Lãng. Đầu tiên, Thiên đế Nô Lý thả ra gió lốc, vây khốn cả Tiêu Lãng và chiến xa chí tôn ở trong không trung. Một gã Thiên Đế khác lại bắn ra một chỉ phong. Chỉ phong kia nhanh chóng xoay tròn. Không gian cũng bắt đầu vặn vẹo. Hiển nhiên lực công kích vô cùng hung bạo.

- Có bản phu nhân ở đây, các ngươi có thể gây tổn thương người khác sao? Danh hiệu mỹ nhân la sát của bản phu nhân chẳng lẽ chỉ là hư danh sao? Hoa nở ngàn vạn đóa!

Giọng nói lạnh lùng của Âu Dương Lãnh Yên vang lên. Một đóa hoa đào đột ngột bắn ra trong không trung, lập tức tách ra thành vô số hoa đào nhỏ. Một phần liên tục đánh về phía chỉ phong kia. Phần còn lại phóng về phía trận gió lốc.

Ầm ầm Ầm!

Bầu trời đã biến thành thế giới hoa. Vô số những bông hoa đào nhỏ nở rộ ở trong không trung va chạm vào chỉ phong và gió lốc, sau đó nổ tung hóa thành phấn hoa đầy trời rơi xuống. Cảnh tượng cực kỳ rực rỡ, chấn động lòng người.

Chỉ phong cường đại nổ mạnh, gió lốc cũng bị đánh tan. Tiêu Lãng thu hồi chiến xa, xé rách hư không biến mất.

Hoa đào cực lớn trong không trung tiếp tục nở rộ, tách ra từng đoá hoa đào nhỏ, từ bốn phương tám hướng lao về phía hai Thiên Đế giống như vô số thiêu thân lao đầu vào lửa, khiến sắc mặt hai Thiên Đế lại trầm xuống.

- Lùi lại!

Hai người biết trận chiến này không cần đánh nữa. Năng lực bay vượt qua hư không quá quỷ dị. Bọn họ chưa chiến đã thất bại, trước tiên chỉ có thể lui lại tự vệ.

- Còn có thể trốn sao?

Phía trước bọn họ trăm mét đột nhiên có một khe nứt hiện ra. Giọng nói lạnh như băng của Tiêu Lãng vang lên. Tiếp theo từng chữ “Tình” bảy màu từ trong vết nứt không gian bắn mạnh ra, bay về phía hai người.

- Đây là thiên đạo gì? Lẽ nào Tiêu Lãng dựa vào thiên đạo này giết chết Sơn Dã?

Hai người sợ gần chết. Từng chữ “Tình” kia đều khiến bọn họ khiếp đảm. Tốc độ của bọn họ tăng vọt đến cực hạn, một đường lao nhanh. Sau lưng từng đoá hoa đào, từng chữ “Tình” không ngừng truy sát hai người.

- Tiêu Lãng, uy lực thiên đạo vô tình của ngươi thật lớn. Ngươi xem hai người bọn họ đều run rẩy bỏ chạy. Có nên đuổi theo giết hai người đó hay không?

Một khe nứt khác lại xuất hiện. Âu Dương Lãnh Yên cùng Tiêu Lãng xuất hiện ở trong không trung. Nàng nhìn Tiêu Lãng, nét mặt tươi cười như hoa nói.

Tiêu Lãng lắc đầu:

- Không đuổi theo. Ta không muốn dùng thiên đạo vô tình này. Nếu tiếp tục dùng nữa, thiên đạo vô tình sẽ lại ảnh hưởng đến ta. Đi trở lại Thiên Châu đi. Ta cùng nàng vui chơi ba tháng! Ta thuận tiện tu luyện một chút, cũng muốn tìm biện pháp xem làm sao phá giải được thiên đạo vô tình này.

- Ta nghe lời ngươi!

Âu Dương Lãnh Yên nở nụ cười ngọt ngào, nhu thuận dựa sát vào bên cạnh Tiêu Lãng, giống như một thê tử.

Chương trước Chương tiếp
Loading...