Yêu Giả Vi Vương
Chương 662: Cảm giác hữu tình!
Âu Dương Lãnh Yên ngạc nhiên mở mắt, nhìn Tiêu Lãng một hồi. Sau khi xác định hắn không nói đùa, nàng do dự mở miệng nói:
- Tiêu Lãng, ngươi... thật sự mất trí nhớ sao?
Tiêu Lãng mở trừng hai mắt nghiêm túc gật đầu nói:
- Vâng, linh hồn ta đã từng bị thương, không nhớ được bất kỳ điều gì. Trước kia, chúng ta... rất thân sao?
- A...
Sắc mặt Âu Dương Lãnh Yên trở nên lạnh lẽo. Đã bị ngươi thượng, còn không quen sao? Nàng có chút giận dữ quay đầu đi chỗ khác, lạnh lùng nói:
- Không quen!
Tiêu Lãng ngẩn ra, nghi ngờ hỏi:
- Không quen? Ngươi còn nói ta phá huỷ sự trong sạch của ngươi?
- Ngươi... Hỗn đản!
Âu Dương Lãnh Yên thẹn quá thành giận, trực tiếp đánh một chưởng khiến Tiêu Lãng bay ra ngoài. Chỉ có điều nàng khống chế lực đạo rất tốt. Tiêu Lãng cũng không bị thương, chỉ cảm thấy ngực có hơi đau.
Trên mặt hắn không tỏ thái độ gì, bò dậy. Trong lòng hắn hoàn toàn không có sát ý, chỉ đi tới có chút mờ mịt nhìn nàng, lại cau mày nói:
- Đã từng có một người gọi là tiểu thư Hòa Miêu từng nói, bảo ta trở lại Thiên Châu đi Thần Hồn Phủ, nói nơi đó có thê tử của ta. Nàng có thể giúp ta khôi phục ký ức. Ngươi biết Thần Hồn Phủ ở đâu không?
- A...
Nhìn thấy ánh mắt mơ hồ của Tiêu Lãng, tức giận trong lòng Âu Dương Lãnh Yên nhất thời tiêu tan. Tiêu Lãng thật sự mất trí nhớ. Xem ra võ giả bị nàng bắt đã nói thật. Nghĩ đến chuyện Tiêu Lãng mất trí nhớ một mình mơ hồ đi lại trong biển Băng Tuyết, không biết nhà mình ở đâu, không biết người thân của mình ở đâu, trong lòng nàng đột nhiên cảm thấy đau xót, trong mắt cũng lộ ra vẻ nhu tình.
Lại nghĩ tới Tiêu Lãng nói nợ nàng một phần tình, mũi của nàng càng thêm chua xót. Tiêu Lãng mất trí nhớ không nhớ ra nàng, nhưng vẫn mơ hồ nhớ còn nợ nàng một phần tình. Điều này nói rõ nàng ở trong lòng Tiêu Lãng vẫn có trọng lượng.
Nữ tử dễ cảm động, cũng thích thương xuân thu buồn. Âu Dương Lãnh Yên tất nhiên cũng là người đa tình thiện cảm. Bằng không năm đó nàng cũng sẽ không bởi vì Tiêu Lãng giống với trượng phu đã chết của mình, mà đi cứu hắn.
Nàng ngây người nhìn Tiêu Lãng, đột nhiên vươn tay ra nắm lấy tay hắn:
- Ta sẽ dẫn ngươi trở lại, đưa ngươi đi tìm trí nhớ của ngươi. Món nợ kia ngươi cũng không cần trả lại. Chỉ cần ngươi có thể nhớ được là được!
Tiêu Lãng nhìn thấy khuôn mặt quyến rũ của Âu Dương Lãnh Yên, nhìn đôi mắt nhu tình như nước, trong lòng rung động. Hắn cảm giác trong lòng mình trở nên yếu mềm, cũng xác định được vì sao thiên đạo vô tình của mình không thể đại thành. Bởi vì hắn không thật sự vô tình. Hơn nữa sâu trong lòng hắn lại rất thích cảm giác này.
Cảm giác có tình!
Hắn càng mờ mịt hơn. Hắn tu luyện chính là thiên đạo vô tình, nhưng hắn lại thích cảm giác có tình? Tiếp tục như vậy, không phải hắn rất khó cảm ngộ thiên đạo sao? Thiên đạo không thể cảm ngộ, thực lực hắn không phải cả đời cũng khó có tiến triển sao?
Thiên đạo vô tình khiến hắn theo bản năng mâu thuẫn với loại cảm giác này. Hắn đột nhiên cảm thấy cực kỳ bối rối. Cảm giác này khiến linh hồn hắn có cảm giác giằng xé đau đớn. Hắn ôm đầu, không ngừng lắc đầu nói:
- Không, ta không trở về. Ta không cần khôi phục ký ức. Ta không muốn trở nên hữu tình. Thiên đạo vô tình chỉ có vô tình mới có thể bước lên đỉnh cao cuối cùng, mới có thể trường sinh bất tử thành tựu cảnh giới chí cao vô thượng!
Thân thể hắn đột nhiên bắn lên, trên mặt trở nên lãnh huyết vô tình. Hắn lấy chiến xa chí tôn ra, bay về phía xa. Âu Dương Lãnh Yên khiến hắn rời xa thiên đạo vô tình. Hắn không muốn giết Âu Dương Lãnh Yên, chỉ có thể rời đi.
- Thiên đạo vô tình? Hắn quả nhiên cảm ngộ thiên đạo vô tình. Đáng chết... hắn vẫn bị Vô Tình Kiếm ảnh hưởng!
Âu Dương Lãnh Yên sửng sốt, nhưng ngay lập tức đã kịp phản ứng. Nàng từng thưởng thức Vô Tình Kiếm kia một thời gian. Nàng phát hiện Vô Tình Kiếm vô cùng yêu tà, luôn lặng lẽ ảnh hưởng tới đạo tâm của nàng. Cũng may nàng đã cảm ngộ thiên đạo đến mức độ rất sâu, cũng không chịu ảnh hưởng quá lớn. Thời điểm nàng trả lại Vô Tình Kiếm cho Tiêu Lãng đã từng trịnh trọng báo cho hắn biết. Nàng không nghĩ tới cuối cùng chuyện này vẫn xảy ra.
Thiên đạo vô tình rất nổi danh trong Thiên Châu, nhưng không phải bởi vì Thanh Đế, mà bởi vì một Đại Đế trước kia. Hắn cũng cảm ngộ thiên đạo vô tình. Uy lực của thiên đạo vô tình vô cùng lớn. Chỉ có điều Đại Đế kia lại trở nên lạnh lùng vô tình. Sau khi nhất thống Thiên Châu, chỉ cần có bất kỳ người nào làm trái với ý hắn, hắn sẽ giết chết. Cho dù đồ mấy thành, diệt ngàn vạn người hắn cũng không chớp mắt, lãnh huyết tới cực điểm.
Nàng biết rõ, thiên đạo vô tình này còn đáng sợ hơn nhiều so với thiên đạo giết chóc. Thiên đạo giết chóc chỉ thích giết chóc, lấy sát chứng minh đạo của mình. Sau khi chứng minh được đại đạo trái lại sẽ không hiếu sát như vậy nữa. Hơn nữa thiên đạo giết chóc cũng có thể tàn sát hung thú để chứng minh đại đạo.
Nhưng thiên đạo vô tình lại hoàn toàn lãnh huyết vô tình, đã không còn tình cảm của con người, giống như một con hung thú máu lạnh...
- Không thể để cho hắn trốn vào thiên đạo vô tình. Giờ phút này thống khổ như vậy, rõ ràng là đang xung đột giữa hữu tình và vô tình. Linh hồn đang bối rối, đang giãy dụa. Còn có hi vọng. Ta nhất định phải đưa hắn trở lại, giúp hắn tìm lại ký ức. Bằng không hắn sẽ trở thành một hung thú vô tình máu lạnh dưới lốt người!
Âu Dương Lãnh Yên đứng lên, khẽ nói vài câu. Trong mắt nàng nhất thời trở nên kiên định. Bất kể bởi vì Tiêu Lãng là minh hữu của Âu Dương gia, hay bởi vì Tiêu Lãng nói nợ nàng một phần tình, nàng vẫn muốn giúp hắn một lần. Đương nhiên... trong lòng nàng cũng muốn giúp hắn.
Thân thể Âu Dương Lãnh Yên bay lên trời, nhanh như tia chớp bay đuổi theo hướng Tiêu Lãng vừa rời đi. Tốc độ của nàng cực kỳ nhanh. Chiến xa chí tôn chỉ có tốc độ của Nhân Hoàng đỉnh phong, chỉ một lát sau đã bị nàng đuổi kịp.
Nhưng sau khi đuổi kịp, nàng lại không dám nói lời nào, cũng không biết phải làm sao bây giờ. Bởi vì trong mắt Tiêu Lãng hoàn toàn lạnh lẽo, hoàn toàn không để ý tới nàng. Nàng không thể làm gì khác hơn là đi theo hắn. Trong đôi mắt đẹp lóe lên, âm thầm nghĩ biện pháp.
Trong đầu Tiêu Lãng đã bị ý nghĩ vô tình thành công chiếm hữu. Trên đường bay, hắn nhìn thấy Âu Dương Lãnh Yên vẫn bay theo bên cạnh, hàn ý lóe lên trong mắt, gầm thét nói:
- Đứng đi cùng ta, bằng không ta sẽ giết ngươi!
Âu Dương Lãnh Yên nhìn Tiêu Lãng một chút, nét mặt tươi cười như hoa nói:
- Đừng giả vờ nữa. Trong lòng ngươi căn bản không có sát ý. Ngươi sẽ không giết ta!
Trong lòng Tiêu Lãng lại run lên. Hắn nhìn khuôn mặt xinh đẹp như hoa kia. Trong lòng hắn thực sự không có sát ý. Hai loại tâm tình trong lòng hắn dường như muốn xé rách linh hồn của hắn ra thành hai phần. Hắn ôm đầu lăn lộn ở bên trong chiến xa chí tôn. Chiến xa không người khống chế trôi nổi trong không trung.
- Tiêu Lãng!
Âu Dương Lãnh Yên vừa nhìn thấy vậy, thất thần kêu to. Nhưng nàng hoàn toàn không có cách nào, chỉ có thể trơ mắt nhìn Tiêu Lãng đau khổ lăn lộn ở trong chiến xa. Tiêu Lãng không ngừng gầm nhẹ:
- Ngươi đi đi. Ngươi đi đi. Ta không muốn gặp lại ngươi, ta không muốn nhìn thấy ngươi!
Chiến xa lại một lần nữa phá không rời đi. Lần này Âu Dương Lãnh Yên không dám đuổi theo quá sát, chỉ có thể một đường theo đuôi. Nàng có chút âm thầm hối hận. Sớm biết vậy trực tiếp một đường bay vượt qua hư không trở lại Thiên Châu. Ở Thiên Châu chí ít cũng an toàn hơn? Trong biển Băng Tuyết không thiếu Thiên Đế đang đuổi giết Tiêu Lãng.
Trong biển Băng Tuyết, gió lạnh gào thét, tuyết lớn ngập trời. Tiêu Lãng lại một lần mờ mịt đi loạn khắp nơi. Chỉ có điều lần này hắn không còn đi một mình nữa. Phía sau, cách đó không xa có một giai nhân làm bạn với hắn.
Chỉ tiếc giờ phút này giai nhân ở trong mắt của hắn đã biến thành bộ xương mỹ nữ, hắn tránh như rắn rết...