Yêu Giả Vi Vương
Chương 579: Không chút lưu tình!
Một kiếm khí màu xanh dài mấy chục ngàn mét, hình bán nguyệt, đột nhiên ngưng kết ở trong không trung. Kiếm khí này vừa xuất hiện, không gian xung quanh nhất thời rung lên. Võ giả Nhân Hoàng ở gần đó đều không nhúc nhích được, trơ mắt nhìn đạo kiếm khí kia phá không rời đi, không một tiếng động bay tới phía trước Thiên Đế kia.
Vào thời khắc này, mấy vạn võ giả trên bầu trời Hắc Lân Thành đều ngây ngẩn cả người. Ánh mắt mọi người không tự chủ được bị đạo kiếm khí kia thu hút. Nhìn kiếm khí kia giống như như dải lụa, nhìn không gian xung quanh kiếm khí không ngừng rung động, vào thời khắc này trong lòng mọi người bao gồm cả phu nhân Tinh Mộc đều run rẩy.
Thiên đạo chi uy của Thiên Đế Chí Tôn!
Thiên Đế Chí Tôn ra tay, rất nhiều người ở đây đều thấy, nhưng tuyệt đối không có khủng bố như vậy. Uy lực của Vô Tình Kiếm này tuyệt đối vượt xa so với thần binh chí tôn bình thường.
Nói cách khác... chủ nhân Vô Tình Kiếm này rất có thể đã bước qua ranh giới kia, đạt được thực lực đại đế. Lẽ nào thần binh chí tôn này là binh khí của Kiếm Ảnh Đại Đế sao?
Trong đầu phu nhân Tinh Mộc loé lên một sự ngạc nhiên. Nàng chợt bóp nát một khối ngọc phù trong tay. Đôi mắt đẹp cũng sáng như sao, khiến nàng vốn tuyệt sắc, trở nên càng xinh đẹp hơn. Làm xong tất cả những điều này, nàng nhìn Thiên đế Ma Kha đang ở giữa không trung lại tiếc hận thở dài:
- Nhìn dáng dấp, Thiên Đế thực sự phải quỳ. May là ta không ra tay...
Trong lòng Thiên đế Ma Kha cũng có một dự cảm không tốt. Bản thân hắn là cường giả Thiên Đế, bá chủ tuyệt đối của Thiên Châu. Nhưng giờ phút này trong lòng hắn lại cảm giác run rẩy. Hắn rất muốn chạy trốn nhưng trong lòng nhưng có một cảm giác, hắn bị Vô Tình Kiếm Khí kia tập trung vào, bất luận chạy trốn tới chân trời góc biển, cuối cùng hắn chỉ có thể bị Vô Tình Kiếm Khí bắn trúng. Hắn chỉ có cố gắng chống đỡ, bằng không chắc chắn phải chết!
- Cố gắng chống đỡ thì cố gắng chống đỡ!
Tôn nghiêm và cuồng ngạo của Cường giả Thiên Đế, khiến hắn rất nhanh liền hạ quyết tâm. Trong mắt hắn phát ra một ngọn lửa màu đen. Khí tức trên người càng cuồng bạo hơn. Hắn hét lớn một tiếng, trên người đột nhiên phóng thích thiên lực, thánh uy Thiên Đế tiêu tan. Phía trước thân thể lạixuất hiện một con rồng lớn màu đen. Con rồng lớn dài đến vạn mét, toàn thân mang theo khí tức hủy diệt tất cả. Hắn dùng Hủy Diệt chi Đạo mình cảm ngộ được, phối hợp với thiên lực lớn nhất của mình, phóng ra một công kích cường đại cứng chọi cứng với Vô Tình Kiếm Khí.
Con rồng lớn dài hơn một vạn mét, và Vô Tình Kiếm Khí dài hơn một vạn mét đột nhiên va chạm vào nhau ở trên không trung!
Tâm trạng vô số người liền chấn động. Rất nhiều người đều tự động nhắm mắt, sợ bị vụ nổ cường đại kia khiến mắt mình bị tổn thương. Nhiều người còn vểnh tai chờ đợi tiếng nổ mạnh kinh thiên kia vang lên.
Nhưng, không có!
Không có bất kỳ tiếng động nào vang lên. Không có vụ nổ nào, không có bạch quang, không có sóng trùng kích mãnh liệt, chỉ có bẻ gãy nghiền nát.
Vô Tình Kiếm Khí giống như một thanh trường kiếm sắc bén xé rách vải bông. Một con rồng lớn xem ra cực kỳ đáng sợ, đại biểu có tư thế hủy diệt thiên đạo, bị Vô Tình Kiếm Khí chém làm hai, dễ dàng bị xé rách tiêu tan trên không trung. Vô Tình Kiếm Khí tiếp tục nhẹ nhàng bay đi, lặng lẽ không một tiếng động bổ vào trên người Thiên đế Ma Kha.
Hủy diệt thiên đạo có thể hủy diệt tất cả. Khi tu luyện tới cực hạn, có thể một chiêu tiêu diệt một toà thành lớn, một vực diện. Ví dụ như Hắc Lân Thành trước mắt, nếu như Ma Kha động thủ, một chiêu có thể san bằng Hắc Lân Thành thành bình địa.
Nhưng lực hủy diệt vẫn quá yếu. Thiên đế Ma Kha trở thành Thiên Đế cũng chưa lâu. Cảm ngộ Hủy Diệt chi Đạo của hắn quá yếu, làm sao có thể là đối thủ của đại đế đã đặt tới trình độ cảm ngộ vô tình chi đạo của thiên đạo? Cho dù Tiêu Lãng không phát huy ra tất cả uy lực của Vô Tình Kiếm, thiên đạo chi uy của Thiên Đế bình thường cũng không phải là đối thủ.
Kỳ thực Thiên đế Ma Kha có chút ngốc. Nếu như hắn chỉ vận dụng công kích thiên lực, không dùng lẫn thiên đạo khẳng định sẽ không dễ dàng bị đánh tan như vậy. Thiên đạo cùng Hủy Diệt chi Đạo va chạm với Vô Tình Kiếm Khí, tương đương với chính thiên đạo chi uy đối chiến lẫn nhau. Thử hỏi hắn cảm ngộ được chút thiên đạo như vậy, làm sao có thể là đối thủ vô tình thiên đạo của Thanh Đế?
Ầm!
Cho dù Thiên đế Ma Kha phóng ra một vòng bảo hộ thiên lực trước, đồng thời chiến giáp trên người cũng phát ra kim quang rực rỡ, hiển nhiên không phải vật tầm thường. Nhưng thân thể hắn đồng dạng bị Vô Tình Kiếm Khí cường đại kia đập bay xuống. Thân thể vẫn còn ở trong không trung, vòng bảo hộ thiên lực bên ngoài thân thể đã lập tức nổ mạnh. Chiến giáp trên người cũng liên tục vỡ ra. Thân thể Thiên Đế cường đại như vậy bị nổ mạnh, máu thịt be bét. Cuối cùng hắn trực tiếp bị đánh vào trong mặt đất, tạo thành một hố sâu, sống chết không rõ!
Cường giả Thiên Đế quỳ rồi!
Yên tĩnh!
Tuyệt đối yên tĩnh!
Ngay cả những cường giả Nhân Hoàng vẫn đang bị cắn nuốt cũng không phát ra tiếng kêu thảm nào. Đúng vào lúc này dường như bọn họ đã quên đi đau đớn, sợ ngây người trước cảnh tượng chấn động này!
Một chiêu đánh xuống khiến cường giả Thiên Đế sống chết không rõ, đây còn chỉ dựa vào một vũ khí? Điều này cũng cảm giác như một tiểu hài, cầm một con dao thái thịt lại đấu được với một nam tử cường tráng võ trang đầy đủ. Điều này cực kỳ hoang đường, không hợp với lẽ thường, cực kỳ chấn động lòng người.
Mọi người bị chấn động tới ngây người. Nhưng Thảo Đằng không chấn động ngây người. Thảo Đằng tiếp tục nhanh chóng cắn nuốt. Vốn nó đã cắn nuốt hơn nửa. Giờ phút này đám võ giả Nhân Hoàng kia hoảng sợ ngây người, nó cắn nuốt càng nhanh hơn. Rất rõ ràng hơn ba trăm cường giả Nhân Hoàng vọt tới đều sẽ phải chôn xương tại đây!
- Thảo Đằng đi!
Tiêu Lãng không hoảng sợ, chỉ càng kính phục đối với Thanh Đế. Thanh Đế từng nói Vô Tình Kiếm Khí này gặp Thiên Đế bình thường sẽ khiến Thiên Đế đó không chết cũng phải bị thương. Nếu như hắn đột phá Thiên Đế, dựa vào Vô Tình Kiếm này đã có thể quét ngang một mảnh Thiên Đế.
Thanh Đế quả nhiên không lừa hắn. Hắn cũng không dự định để Thanh Đế thất vọng. Hắn muốn tiêu diệt tên Thiên Đế này, khiến Vô Tình Kiếm hạ thêm nhiều u hôn Thiên Đế nữa. Cho nên hắn không chút do dự, khống chế mấy vạn phân thân Thảo Đằng điên cuồng lao về phía hố sâu kia, chuẩn bị hoàn toàn giết chết Thiên đế Ma Kha!
- Tiêu Lãng ngươi dám!
Ma Tiêu và vô số cường giả Ma gia trơ mắt nhìn Thảo Đằng gào thét lao đi. Tất cả đều sợ hãi bắt đầu hét lớn. Vừa nãy, rõ ràng Thiên đế Ma Kha đã bị trọng thương, có thể đã ngất đi. Thảo Đằng có năng lực cắn nuốt mạnh như vậy. Nếu như để Thảo Đằng lao xuống đi, Ma Kha chắc chắn phải chết.
Tiêu Lãng cười lạnh, ánh mắt trào phúng nhìn về phía Ma Tiêu. Giọng nói lãnh đạm vang lên:
- Ta không dám? Vừa nãy ta đã từng nói cho ngươi biết, không nên làm chuyện ngu xuẩn. Ngươi lại cứ cố làm. Hiện tại tất cả đã muộn. Ma gia các ngươi đã là kẻ địch của Tiêu Lãng ta. Đối với kẻ địch... Ta có thói quen không chút lưu tình!
Vèo!
Thảo Đằng không hề dừng lại, gào thét phóng vào trong hố sâu kia. Rất nhanh Thảo Đằng đã lao ra, mang theo một thân thể bay lên. Thân thể kia ngoại trừ đầu đầy máu ra, còn lại đã hóa thành hài cốt. Mà cái đầu đầy máu kia rõ ràng là đầu của Thiên đế Ma Kha. Thiên đế Ma Kha đã chết!
- Trưởng lão Ma Kha.
- Tứ gia gia Ma Kha...
Thân thể công tử Ma Tiêu run lên, suýt nữa ngã xuống. Trong ánh mắt vô số cường giả Ma gia đầy vẻ thù hận và oán độc. Lần này Tiêu Lãng chơi lớn hơn. Hắn giết chết Thiên đế Ma Kha, và đã tạo ra mối thù bất diệt với Ma gia.
Mà ngoài ra, ánh mắt người của Tu La điện và gia tộc Hắc Lân nhìn Tiêu Lãng trở nên phức tạp hơn. Lúc trước Tiêu Lãng nói muốn đối địch với Ma gia, mọi người còn thấy đó là một chuyện cười. Nhưng giờ phút này bọn họ lại cảm giác trên mặt nóng rát. Tiêu Lãng dùng sự thực nói cho mọi người biết, hắn có tư cách này... Và Ma gia đã là kẻ địch của hắn!
Tiêu Lãng không quản nhiều như vậy. Khí phách của Vô Tình Kiếm vẫn lộ rõ phía trên không trung. Mũi kiếm chỉ về phía Hắc Lân Thành. Hắn vô cùng kiêu ngạo quát lớn:
- Cho hai người các ngươi lựa chọn. Một là thả Hồng Đậu, việc này coi như thôi. Hai là tất cả cùng chôn chung với hai người chúng ta!