Yêu Giả Vi Vương
Chương 570: Nụ cười của hồng nhan
Quả nhiên, hiá cả rất nhanh đã được nâng lên đến một ngàn vạn. Hơn nữa còn có bốn, năm gia cùng tham dự gọi giá. Toàn bộ đều là các nhân vật lớn trong nhã các phía trên. Người phía dưới ngay cả rắm cũng không dám thả.
- Nhàn Đế? Tu La điện? Tinh Trần các? Âu Dương gia?
Tiêu Lãng quét mắt nhìn qua chủ nhân các nhã các vừa tham gia đấu giá, hoàn toàn bỏ qua việc đấu giá huyền thạch này. Nhàn Đế giàu có tới mức nào, điều này không cần phải nghi ngờ. Tu La điện là thương hội đệ nhất thiên hạ. Tinh Trần Các cũng là thương hội đệ tam trong thiên hạ. Âu Dương gia không cần phải nói, đệ nhất đại gia tộc Thiên Châu!
Người của Âu Dương gia gọi giá lại là Âu Dương Tà. Điều này khiến Tiêu Lãng có chút bất ngờ. Hắn nghe thấy mấy người xung quanh bàn tán mới biết Âu Dương Tà đó là đệ nhất công tử Âu Dương gia, còn là nhân vật có tên trên bảng thập đại công tử.
Càng làm cho Tiêu Lãng bất ngờ hơn chính là, Tu La điện gọi giá lại có thể là nữ tử. Giọng nói còn đặc biệt dễ nghe, hơn nữa gọi giá lại quyết đoán khác thường. Nghe thấy một vị công tử bên cạnh tiết lộ, đây là thê tử điện chủ Tinh Thần Tu La điện Tinh Mộc. Vị nữ tử này không chỉ là Phó điện chủ Tu La điện, còn là một vị cường giả Thiên Đế có thực lực rất mạnh.
Giá cả liên tục tăng vọt. Người Tinh Trần Các từ bỏ trước tiên. Âu Dương Tà dường như cũng không đủ khí lực. Dù sao hắn còn chưa phải là đương gia. Nếu như Âu Dương Lãnh Mạc ở đây chắc chắn sẽ không chớp mắt.
- 1ngàn 6 trăm vạn!
Giọng nói của Nhàn Đế vang lên rất lười biếng, giống với cái tên của hắn, có vẻ nhàn nhã của một phú ông. Mỗi lần nâng giá đều là một trăm vạn một trăm vạn...
- 1 ngàn tám trăm vạn!
Phó điện chủ Tu La điện càng tàn nhẫn hơn. Một lần nâng giá đều là hai trăm vạn. Đám người phía dưới chấn động đến mức tê dại cả da đầu. Chỉ có điều nghĩ đến nam nhân của nàng là đại lão thương hội đệ nhất thiên hạ, giàu có thể địch quốc, kiếm nhiều huyền thạch như vậy không phải cho nàng tiêu sao? Mọi người lại âm thầm sốt ruột thay cho Nhàn Đế.
Giọng nói lười biếng của Nhàn Đế lại vang lên:
- Hai ngàn vạn!
Phía dưới hoàn toàn sôi sùng sục. Mặc dù một viên huyền thạch Thiên phẩm là vô giá, nhưng trong lịch sử cao nhất cũng chỉ ra giá là 1ngàn 6 trăm vạn. Lần này có thể nói là phá kỷ lục.
Phó điện chủ Tu La điện quả nhiên yên lặng. Nhàn Đế dựa vào hội giao dịch dị bảo, một năm có thể thoải mái có được ngàn vạn huyền thạch vào tay. Lần đấu giá này sẽ thu thuế chắc hẳn mấy trăm vạn. Hơn nữa hắn ở trên buổi đấu giá của mình còn cần phải nộp thuế sao?
Cuối cùng Nhàn Đế lấy được một viên huyền thạch Thiên phẩm, khiến vô số người mê tít mắt. Nếu là nhân vật nhỏ chắc hẳn có người sẽ muốn đánh cướp. Tiêu Lãng nhìn thấy cũng kích động. Nhìn dáng vẻ Nhàn Đế khí định thần nhàn như vậy, chắc hẳn ba ngàn vạn huyền thạch hắn cũng sẽ không chớp mắt. Mình đi đấu giá nhất định chính là trúc lam múc nước.
Huyền thạch Thiên phẩm đã bán ra xong, tiếng huyên náo trong đại điện vẫn không ngừng. Có thể thấy được rầm rộ như vậy, lần này Nhàn Đế Thành không có đến không. Nếu như hai ngàn vạn huyền thạch chất thành một đống, cũng là một ngọn núi lớn.
Ý cười trên mặt Cầm Phi càng nồng đậm. Lần này khen thưởng khẳng định sẽ cực kỳ nhiều. Mị ý trong mắt nàng lại càng dày đặc. Thỉnh thoảng nàng đưa mắt nhìn xung quanh. Bộ ngực lớn cũng không ngừng run rẩy, khiến vô số tiếng nuốt nước bọt không ngừng vang lên.
- Hiện tại là vật đấu giá đếm ngược thứ hai. Vì món bảo vật này, Thiên Đế Mị Ảnh vì theo đuổi một nữ tử mình thương yêu, đã cố ý giết chết một vạn con hung thú phượng hoàng lửa mới chế tạo thành. Nó đứng thứ bảy trong danh sách thập đại bảo vật Thiên Châu. Lực phòng ngự có thể chịu được năm lần công kích toàn lực của cường giả Thiên Đế bình thường. Không sai... Đây chính là Hỏa Vân Vũ Y! Giá bắt đầu là ba trăm vạn huyền thạch. Mỗi lần tăng giá không thể ít hơn năm mươi vạn huyền thạch!
Theo lời Cầm Phi vừa dứt, một Vũ Y cực kỳ rực rỡ hiện ra ở trước mặt mọi người. Vũ Y này mặc ở trên người một thị nữ xinh đẹp. Ban đầu, thị nữ này bị tấm vải đỏ bao quanh trên người giờ phút này đã bị kéo xuống. Nhất thời ánh mắt mọi người có mặt tại đây đều sáng lên. Trong mắt rất nhiều tiểu thư đều phát ra hào quang có thể so với trăng sao trên trời.
Tuyệt đẹp!
Tiêu Lãng âm thầm kinh ngạc. Vũ Y đều được dùng lông phượng hoàng lửa chế tạo thành, giống như một đốm lửa đỏ, giờ phút này vẫn tản ra hào quang bảy màu, khiến thị nữ kia chỉ có bảy phần tư sắc, trong nháy mắt giống như biến thành thần nữ cửu thiên hạ phàm vậy, thật khiến người ta lóa mắt.
Trong đầu Tiêu Lãng xuất hiện một hình ảnh. Hắn tưởng tượng Đông Phương Hồng Đậu mặc Vũ Y này sẽ có dáng vẻ xinh đẹp tới dường nào? Khóe miệng hắn lộ ra một nụ cười mỉm ngọt ngào. Cả đời này, hắn chưa từng đưa cho Đông Phương Hồng Đậu thứ nào như thế. Lần này coi như là lễ vật sau khi gặp lại đi.
- Năm trăm vạn!
Một giọng nói quả quyết khác thường vang lên. Công tử Ma Tiêu quả nhiên đã ra tay. Hơn nữa sau khi hắn đưa ra giá, còn đột nhiên mở miệng lần nữa nói:
- Chư vị, Vũ Y Ma Tiêu này là vì muốn tặng cho một vị nữ tử ta thương yêu, hi vọng nàng có thể gả cho Ma Tiêu. Lễ vật này cũng không tính là quý trọng, chỉ đại biểu cho một phần tâm ý nho nhỏ của Ma Tiêu, hi vọng nàng có thể cảm nhận được được trái tim chân thành của Ma Tiêu. Ừm, vị tiểu thư này chính là... Tiểu thư Hồng Đậu!
Toàn trường sôi trào!
Tuy rằng bọn họ đã sớm nghe đồn, nhưng giờ phút này Ma Tiêu ở trước mặt mọi người lại thẳng thắn công bố, vẫn khiến cho vô số người trở nên kích động. Đặc biệt là một vài tiểu thư bình thường, trong ánh mắt càng phát ra tinh quang. Rất nhiều nhân vật lớn đều âm thầm gật đầu. Thời thượng cổ có Thiên Đế Mị Ảnh chế tạo Vũ Y vì yêu. Hiện tại có công tử Ma Tiêu dùng mấy trăm vạn huyền thạch mua Vũ Y cầu hôn, thật ra là cũng có thể xem là một việc đáng để ca tụng.
Ban đầu, rất nhiều chuẩn bị xuất thủ đều trở nên trầm mặc. Ma Tiêu trước mặt mọi người mở miệng nói như vậy, nếu bọn họ lại ra giá thì khác nào đánh vào mặt hắn. Chỉ có điều... Rất nhanh một âm thanh không đúng lúc lại vang lên:
- Năm ngàn năm mươi vạn. Bản tiểu thư rất thích Vũ Y này!
Âu Dương Ấu Trĩ ra tay rồi!
Công tử Ma Tiêu tức giận, nhưng chỉ có thể cười khổ nói:
- Tiểu thư Ấu Trĩ, tiểu thư đã có bảo giáp Nghê Thường, có thể cho Ma Tiêu một chút mặt mũi không? Tiểu thư Hồng Đậu đối với Ma Tiêu thật sự rất quan trọng! Ta ra bảy trăm vạn!
Trong nhã các Âu Dương gia rất nhanh lại truyền ra tiếng nói. Cũng không phải là tiếng nói của Ấu Trĩ mà là của Âu Dương Tà. Hắn cười dài một tiếng nói:
- Ma Tiêu huynh, Ấu Trĩ thích hồ đồ như vậy, huynh đừng để ý. Âu Dương gia rời khỏi cuộc cạnh tranh món bảo vật này!
Vô số người phía dưới nhất thời cảm thấy có chút nhàm chán. Không có đại gia tộc sống mái với nhau, xem ra Vũ Y này thuộc về công tử Ma Tiêu. Một trong thập đại bảo vật thiên hạ lại chỉ bán ra với giá bảy trăm vạn thôi sao? Mọi người khó tránh khỏi có chút thất vọng.
- Một ngàn vạn!
Một giọng nói thản nhiên vang lên. Âm thanh này giống như Nhàn Đế, nhẹ như mây gió, giống như hắn kêu lên không phải là một ngàn vạn huyền thạch, mà là mười vạn huyễn thạch vậy.
Âm thanh này vang lên, vô số người phía dưới đều bị doạ. Bởi vì... chủ nhân của thanh âm này lại không phải là của các công tử tiểu thư trên nhã các, mà là một võ giả phía dưới toàn thân bao phủ ở trong chiến giáp màu xanh thần bí.
Tiêu Lãng ra tay rồi!
Cùng lúc đó, ánh mắt Âu Dương Ấu Trĩ và Tiểu Đao ở trên lầu các đột nhiên sáng lên. Trong mắt Âu Dương Ấu Trĩ đầy vẻ hưng phấn chỉ e sợ thiên hạ không loạn. Tiểu Đao nhìn Tiêu Lãng, lông mày càng nhíu chặt hơn.
Điều càng làm cho mọi người khiếp sợ chính là, Tiêu Lãng lại đứng lên, chắp tay hướng về phía mọi người, sau đó ánh mắt hừng hực bắn về phía nhã các của Đông Phương Hồng Đậu trên lầu, hờ hững nói:
- Vũ Y này, tại hạ cũng chuẩn bị tặng cho tiểu thư Đông Phương Hồng Đậu. Ta không cầu nàng gả cho ta, chỉ mong có thể... giành được nụ cười của nàng!
Ngàn vạn huyền thạch chỉ vì giành được nụ cười của hồng nhan!
Vô số người cảm giác đầu bị một vạn con ngựa chạy chồm qua, hoàn toàn ngây người.
Bọn họ từng gặp nhiều kẻ vô cùng bạo tay, nhưng từ chưa từng thấy qua kẻ nào bạo nay như vậy. Ngay cả Mộc Tiểu Yêu đều bị chấn động, đến mức thân thể mềm mại run lên. Trong mắt nàng lộ vẻ không dám tin.
Đông Phương Hồng Đậu trong nhã các, toàn thân lạnh như một núi băng. Đông Phương Hồng Đậu ngồi yên lặng. Vừa nãy nhiều kỳ bảo như vậy, tình cảnh chấn động như vậy không khiến vẻ mặt nàng có một chút biến sắc nào. Ngay cả khi công tử Ma Tiêu mở miệng gần như là cầu hôn, nàng cũng hoàn toàn không có phản ứng.
Nhưng giờ phút này chẳng biết tại sao, nàng lại nhìn đôi mắt sáng rực của Tiêu Lãng, khóe miệng theo bản năng cong lên, nở nụ cười.
Nụ cười tuyệt mỹ, sáng chói như hoa!