Yêu Giả Vi Vương
Chương 565: Mua Vũ Y!
Nghe thấy cách xưng hô Đại ca ca quen thuộc, mắt Tiêu Lãng lại thoáng ướt. Tiểu Ấu Trĩ vẫn là Tiểu Ấu Trĩ năm đó, vẫn là Tiểu Ấu Trĩ nghịch ngợm gây sự, có hắn canh giữ thì không để ý tới bất kỳ điều gì trực tiếp ngủ say.
- Đại ca ca Tiêu Lãng, đại ca ca là người bạn đầu tiên của Ấu Trĩ!
Bên tai lại vọng về câu nói của Tiểu Ấu Trĩ năm đó. Bây giờ nhìn đôi mắt đầy đôi kích động của nàng, Tiêu Lãng rất vui mừng. Hắn liên tục gật đầu, cực kỳ khẳng định nhỏ giọng nói:
- Tiểu Ấu Trĩ, là ta, muội còn nhớ tới người bằng hữu là ta, ta thật sự rất vui vẻ!
- Thật xin lỗi, đại ca ca!
Nghe thấy Tiêu Lãng nói vậy, Âu Dương Ấu Trĩ biết lần trước Tiêu Lãng đi Hồng Đế Thành, gia tộc ngăn cản đã khiến Tiêu Lãng hiểu lầm. Trong mắt nàng lộ vẻ áy náy, sau đó vô cùng kiên định nhỏ giọng nói:
- Đại ca ca nhất định là bằng hữu của Ấu Trĩ, cả đời cũng là bằng hữu!
Tiêu Lãng lại gật đầu nhưng không nhiều lời. Bởi vì hắn đã cảm giác được hàn ý trong mắt của Âu Dương Tà và một đám hộ vệ phía sau. Hắn vội vàng lớn tiếng nói:
- Tiểu thư Âu Dương có thể giúp ta đảm bảo một chút. Ta muốn tiến vào sàn đấu giá mua một thứ quan trọng. Đành phải làm phiền tiểu thư!
Âu Dương Ấu Trĩ rất phối hợp diễn kịch:
- Việc nhỏ, việc nhỏ. Công tử Độc... Công tử đi theo chúng ta đi!
Trong mắt Âu Dương Tà lộ vẻ ngạc nhiên, nhưng nhất thời không nhớ không thân phận thực sự của Tiêu Lãng. Hiện tại cũng không dễ điều tra, hắn chỉ có thể cảnh giới, chú ý Tiêu Lãng. Một đám hộ vệ càng khẩn trương hơn. Mãi đến khi Âu Dương Ấu Trĩ trở về bên cạnh, bọn họ mới thở phào nhẹ nhõm. Vị tiểu tổ tông này chính là tâm can bảo bối của lão gia. Nếu xảy ra bất kỳ sai lầm nào, bọn họ đều phải chết.
- Đại ca ca, chờ buổi đấu giá kết thúc, đại ca ca đừng chạy loạn, đợi lát nữa theo Ấu Trĩ trở lại, Ấu Trĩ có rất nhiều lời muốn nói với đại ca ca!
Tiêu Lãng đuổi theo mọi người. Ấu Trĩ lại cố ý truyền âm lại. Âu Dương Ấu Trĩ tuy rằng nghịch ngợm gây sự, nhưng cũng phân biệt được chuyện nặng nhẹ. Thấy Tiêu Lãng che giấu thân phận, cố làm ra vẻ. Lại thêm Tiêu Lãng từ trong vực sâu tử vong đi ra, khẳng định có cất dấu bí mật lớn. Giờ phút này nàng cũng không tiện trò chuyện, cũng không dám quá rêu rao.
Tiêu Lãng không dám đáp lời. Bây giờ hắn cũng không có thời gian ôn chuyện với Tiểu Ấu Trĩ. Nói không chừng đợi lát nữa, hắn sẽ trực tiếp dẫn theo Đông Phương Hồng Đậu bay vượt qua hư không rời đi. Sau đó, hắn sẽ bị vô số Thiên Đế truy sát. Sợ là sau đó cũng không biết có thể gặp lại hay không.
Về phần để người của Âu Dương gia hỗ trợ, Tiêu Lãng lại không muốn. Một là vì hắn không có thói quen ăn nhờ ở đậu, hai là Tiểu Ấu Trĩ nhỏ như vậy, cho dù thân phận có tôn quý, nha đầu vẫn nhỏ như vậy làm sao có thể ảnh hưởng tới nhân vật lớn trong nhà? Hơn nữa hắn vẫn dây dưa cùng Yên phu nhân. Vị diễm phụ kia một khi gặp lại hắn, sợ rằng sẽ lập tức muốn giết hắn...
Có Âu Dương Ấu Trĩ đứng ra bảo đảm, cho dù một ăn mày cũng có thể đi vào. Một nhóm người đi vào phủ thành chủ, trực tiếp lên lầu hai!
Phủ thành chủ rất lớn. Lầu hai còn được cố ý thiết kết làm sàn đấu giá. Bên trong cũng không có quá nhiều chỗ ngồi. Tổng cộng chỉ có khoảng gần vạn chỗ. Hai chỗ cũng cách xa nhau tới nửa mét. Bên cạnh còn thu xếp một cái bàn nhỏ, phía trên đặt bộ trà, rượu ngon và chút điểm tâm.
Ánh mắt Tiêu Lãng quét qua, lại phát hiện ở lầu hai này còn có một tòa lầu trong lầu. Phía trên có gần trăm nhã các. Phía trước các nhã các đều có rèm che. Phía dưới ghi rõ tên vị khách tôn quý bên trong hoặc là gia tộc.
- Công tử Ma Tiêu... Gia tộc Âu Dương... Công tử Dật Hiên... Gia tộc Thần Khải? Đám người Tiểu Đao có ở bên trong không?
Dọc đường đi, Tiêu Lãng luôn quan sát. Khi thấy bốn chữ gia tộc Thần Khải, mắt hắn đột nhiên sáng lên. Chỉ đáng tiếc phía trước nhã các có rèm che, ngăn cách tầm mắt của hắn, chỉ mơ hồ nhìn thấy một nhóm người.
- Đại ca ca Tiêu Lãng, Ấu Trĩ đi lên lầu nhã các trước. Đại ca ca nhớ kỹ lời hẹn của chúng ta!
Âu Dương Ấu Trĩ truyền âm đến, khiến Tiêu Lãng giật mình tỉnh lại. Hắn vội vàng gật đầu. Âu Dương Ấu Trĩ và Âu Dương Tà dẫn theo một đám hộ vệ đi vào trong hành lang, tiến vào trong nhã các phía trước.
Chờ mọi người rời đi, ánh mắt Tiêu Lãng lập tức quan sát đám người xung quanh tìm kiếm Đông Phương Hồng Đậu. Kết quả khiến hắn rất ngạc nhiên. Trong lầu hai có rất nhiều người đều là công tử và tiểu thư. Bên cạnh còn có ít hộ vệ của các gia tộc đi kèm. Hắn quan sát 3, 4 lần, nhưng không phát hiện ra bóng dáng của Đông Phương Hồng Đậu.
Ánh mắt của hắn đột nhiên nhìn lên phía trên, đảo qua từng gian nhã các. Khi hắn nhìn thấy phía trước một nhã các mang theo một tấm biển trên đó viết sáu chữ lớn tiểu thư Đông Phương Hồng Đậu, trong nháy mắt cả người run rẩy.
Hắn cố gắng mở to hai mắt, muốn nhìn rõ ràng thân ảnh phía bên trong nhã các kia. Nhưng đáng tiếc rèm che quá dày. Ánh sáng bên trong gian nhã các cũng rất yếu. Chắc hẳn cũng có một vài cấm chế. Trước sau, Tiêu Lãng đều không nhìn thấy rõ bóng dáng của người ở bên trong.
Hắn cúi đầu xuống, mắt lóe lên, suy nghĩ có cần mượn cớ đi vào trong nhã các của Đông Phương Hồng Đậu, tìm được nàng lập tức giết chết người của gia tộc Hắc Lân, sau đó dẫn theo nàng bay vượt qua hư không rời khỏi hay không.
Vào thời khắc này, ngoài cửa chợt có bảy, tám người đi vào. Tiêu Lãng vội vàng lui sang một bên. Con ngươi của hắn đột nhiên co lại. Bởi vì dẫn đầu đám người kia lại là một cường giả Thiên Đế.
- Không thể động thủ!
Cường giả Thiên Đế kia dẫn theo một nhóm người đi lên nhã các phía trên, Tiêu Lãng dù cay đắng nhưng cũng âm thầm cảm thấy may mắn. May là hắn không động thủ. Trong các nhã các phía trên, ai biết có bao nhiêu cường giả Thiên Đế đang ẩn nấp ở đó. Sợ là mình vừa động thủ, thánh uy Thiên Đế cũng sẽ lập tức bao phủ mình.
Dám động thủ ở sàn đấu giá, Nhàn Đế tuyệt đối sẽ không lưu tình. Tới lúc đó khắp thiên hạ này cũng không có người nào cứu hắn được!
- Vị công tử này, bên trong sảnh, ngài có thể tùy tiện tìm chỗ ngồi xuống.
Cách đó không xa, trong số mấy thị nữ có một người đi tới. Thấy Tiêu Lãng đứng một mình ở cửa, nàng vội vàng cung kính nói.
Tuy rằng cửa lớn, không ảnh hưởng người ta ra vào, nhưng Tiêu Lãng luôn đứng ở đó sợ là cũng không tốt.
Tiêu Lãng chỉ có thể bất đắc dĩ đi vào phía trong, chờ đợi buổi đấu giá kết thúc, lại tìm cơ hội động thủ. Tùy tiện tìm được một góc, Tiêu Lãng ngồi xuống, chậm rãi đợi buổi đấu giá bắt đầu.
Phía trước cách đó không xa có mấy người ngồi cùng một chỗ, đang nhỏ giọng nói chuyện.
Thính lực của Tiêu Lãng rất tốt, rất dễ dàng nghe thấy bọn họ nói gì. Hắn nghe xong vài câu, lập tức hết sức chăm chú nghe trộm. Nếu có thể nghe được chút tin tức tình báo cũng tốt. Nói không chừng sẽ có trợ giúp đối với hành động của mình.
- Nghe nói không? Lần này có thể có vô số chí bảo thượng cổ hiện thế. Rất nhiều chí bảo đều có một chút ấn ký thiên đạo, uy lực vô cùng lớn!
- Khà khà, bản công tử đã sớm tìm hiểu rõ ràng. Lần này bản công tử mang theo trăm vạn huyền thạch, chính là muốn mua được một bảo vật có ấn ký thiên đạo, trở lại cố gắng nghiên cứu một hồi, cảm ngộ thiên đạo bên trong!
- Trăm vạn huyền thạch? Lưu huynh, huynh nên bảo bá phụ huynh chuẩn bị cho huynh ngàn vạn huyền thạch mới phải. Có người nói bảo vật giữ vị trí then chốt lần này có thể là Hỏa Vân Vũ Y. Đây chính là một trong thập đại chí bảo của thiên hạ!
- Ngàn vạn huyền thạch... Ngươi đem ta giết đi! Thực lực gia tộc chúng ta thế nào, ngươi cũng không phải không biết. Lấy ra ngàn vạn huyền thạch sợ là muốn bán hết sản nghiệp gia tộc chúng ta thành tiền mất!
- Mọi người đừng suy nghĩ nữa. Công tử Ma Tiêu đã truyền lờ ra nói hắn nhất định phải mua được Hỏa Vân Vũ Y này. Hơn nữa... ta còn nghe nói, hắn chuẩn bị lấy Vũ Y này làm lễ vật cầu hôn tiểu thư Đông Phương Hồng Đậu. Có người nói tiểu thư Hồng Đậu rất thích Vũ Y này. Chắc hẳn đưa Vũ Y này tới cho nàng, nàng nhất định sẽ đồng ý lời cầu hôn của công tử Ma Tiêu. Ma gia là một trong thập đại gia tộc. Ta thấy lần này công tử Ma Tiêu ít nhất cũng chuẩn bị hơn một ngàn vạn huyền thạch...
Ầm!
Nghe đến đó, đầu Tiêu Lãng đột nhiên giống như nổ tung. Hắn hoàn toàn không nghe thấy được câu nói kế tiếp.
Công tử trong thập đại gia tộc muốn cầu hôn Đông Phương Hồng Đậu? Hơn nữa nghe giọng điệu của người vừa nãy, Đông Phương Hồng Đậu còn rất có thiện cảm đối với công tử Ma Tiêu này. Một bảo vật có thể khiến nàng đồng ý gả cho hắn?
Trong lòng Tiêu Lãng nhất thời giống như đánh đổ bình ngũ vị, đắng cay ngọt bùi mặt. Mọi tư vị đều có. Cho dù ký ức của Đông Phương Hồng Đậu bị phong ấn, hắn vẫn cảm giác không tốt.
Trong lòng hắn đột nhiên dâng lên một ý niệm. Cái Vũ Y quái quỷ này, hắn nhất định không thể để cho công tử Ma Tiêu mua được. Hắn muốn mua Vũ Y lần này tự tay đưa cho Hồng Đậu. Nếu Hồng Đậu thích, hắn cho dù bán tất cả bảo vật trên người, thậm chí bán cả chiến xa chí tôn hắn cũng sẽ không tiếc...