Yêu Giả Vi Vương
Chương 542: Không thể tu luyện?
Mấy vạn phủ vực đồng thời tìm kiếm một người. Tất cả các đại phủ chủ phái ra mật thám, tra xét ở tất cả thành trì và trong nơi hoang dã. Sau ba ngày, tin tức đã được truyền ra.
Tiêu Lãng thực sự hiểu được phương pháp bay vượt qua hư không. Thần thông bay vượt qua hư không của Tiêu Lãng thực sự không tốt, thậm chí hoàn toàn là bay loạn. Có rất nhiều không gian bị xé rách, đều có người ở gần đó. Không gian không thể nào vô duyên vô cớ bị nứt ra. Chỉ có một khả năng, Tiêu Lãng hiểu được thần thông bay vượt qua hư không.
Tin tức vừa truyền tới các đại phủ chủ, nhất thời tất cả phủ chủ đều vô cùng hưng phấn. Sau khi người được Thiên Đế Tùy Phong cử tới Âu Dương phủ tìm hiểu tin tức trở về, bọn họ được biết trong thế hệ trẻ tuổi của Âu Dương gia, ngoại trừ đệ nhất công tử Âu Dương Tà ra, không có người nào nắm giữ thần thông bay vượt qua hư không. Những phủ chủ kia nghe vậy, lại càng hưng phấn hơn. Bọn họ triệu tập nhiều mật thám hơn, bắt đầu tra xét xung quanh phủ vực phía đông nam Thiên Châu, tìm kiếm Tiêu Lãng.
Nhưng mà, trong mấy vạn phủ vực, gần ngàn vạn võ giả đều đang tìm kiếm, nhưng Tiêu Lãng lại đột nhiên giống như biến mất, không có bất kỳ một người nào phát hiện ra thân ảnh của hắn. Thậm chí hoàn toàn không có đầu mối nào cả.
Có người đã đưa ra chân dung của Tiêu Lãng khi còn ở Âu Dương Thành. Rất nhanh, mọi người đã biết được Tiêu Lãng sử dụng dịch dung đan cao cấp. Nhưng cho dù mọi người biết, cũng không có cách nào. Bởi vì loại dịch dung đan này, trừ phi là cường giả Thiên Đế và người có thần thông đặc biệt, căn bản không tra xét được.
Mặc dù như thế, Thiên Đế Lạc Diệp vẫn hạ lệnh, bất luận tốn bao nhiêu nhân lực tài lực, cho dù có mất thời gian hơn nữa, cũng phải tìm được Tiêu Lãng bắt hắn lại. Thiên Đế Lạc Diệp tin tưởng Tiêu Lãng trẻ tuổi khí thịnh, tuyệt đối không thể nào ẩn nấp vĩnh viễn được.
Sau nửa tháng, vẫn không có tin tức gì về Tiêu Lãng.
Có một phủ chủ lại đột nhiên nghĩ ra một biện pháp. Hắn cố ý đi tới Phá Thiên phủ một chuyến, xác định trên người Tiêu Lãng có hồn ấn Thiên Châu. Sau đó hắn mua vô số linh thạch truy tìm, phân phát cho vô số hộ vệ trong các thành trì phía đông nam. Những linh thạch truy tìm tung tích này chỉ có tác dụng duy nhất, đó là có thể cảm ứng được hồn ấn Thiên Châu. Một khi Tiêu Lãng vào thành, tới gần những hộ vệ này, sẽ lập tức bị cảm ứng được.
Chỉ có điều...
Thời gian hơn một tháng trôi qua, vẫn không có bất kỳ người nào phát hiện ra thân ảnh của Tiêu Lãng. Hắn dường như đã biến mất khỏi thế gian. Điều này khiến rất nhiều phủ chủ buồn phiền và cảm thấy bất đắc dĩ.
Thiên Châu quá lớn, thành trì lại nhiều như vậy. Chỉ cần Tiêu Lãng tùy tiện ẩn nấp trong núi hoang mấy năm, bọn họ sợ là sẽ khóc không ra nước mắt.
Lại nửa tháng nữa trôi qua. Những phủ chủ kia đã hoàn toàn bỏ cuộc. Đương nhiên không phải bọn họ ra lệnh cho thủ hạ ngừng truy tìm. Chỉ là bản thân bọn họ không mấy quan tâm nữa, chỉ nghe theo mệnh trời, hoặc là chờ đợi Tiêu Lãng lại hiện thân. Bọn họ đều là nhân vật lớn, có quá nhiều chuyện phải xử lý, không thể lúc nào cũng chú ý tới chuyện của Tiêu Lãng mãi được.
Tiêu Lãng thực sự đang ẩn nấp trong một núi hoang.
Sau khi bay vượt qua hư không ba, bốn lần, hắn phát hiện không có cường giả Thiên Đế đuổi theo, lúc này mới hoàn toàn yên tâm. Dù sao bản thân hắn cũng không biết truyền tống đi đâu, người khác làm sao có khả năng truy tìm được tung tích của hắn?
Tại một ngọn núi hoang cực lớn, hắn lợi dụng Thảo Đằng mở ra một sơn động ẩn nấp bên trong. Trong núi hoang này có rất nhiều hung thú, chỉ có điều cũng không tính là quá cường đại. Sở dĩ hắn lựa chọn nơi này, là bởi vì hắn phát hiện ở gần đó có rất nhiều hung thú có thể khoan vào lòng đất. Nếu như có cường giả đi tới gần, khẳng định những hung thú kia sẽ sợ hãi chui xuống dưới đất. Do đó hắn sẽ thức tỉnh. Hắn có thể lập tức bay vượt qua không gian thoát đi.
Hắn biết rõ bên ngoài rất nguy hiểm, cần tránh một chút, sẽ khiến những người truy sát mình mất kiên nhẫn. Hắn còn cần luyện hóa huyền thạch để tăng cao thực lực. Hắn đã tu luyện chiến kỹ Thiên Ma đến tứ trọng. Hắn có thể dễ dàng luyện hóa huyền thạch để mình đạt được tứ trọng đỉnh phong.
Chiến kỹ Thiên Ma đạt được tứ trọng đỉnh phong, thực lực sẽ đạt được Nhân Hoàng tam trọng. Điều này không quan trọng, quan trọng chính là thân thể của hắn trở nên cường đại, Liệt Thần Thủ cũng sẽ càng cường đại hơn. Hắn còn có hơn tám mươi vạn huyền thạch, đều do Phá Hài cho hắn. Để số huyền thạch này ở trên người cũng vô dụng. Tăng cường thực lực mới là vương đạo.
Hắn ở lại trong sơn động đã hai tháng, cũng đã luyện hóa một mạch gần hai mươi vạn viên huyền thạch. Theo thân thể cường đại, hắn luyện hóa huyền thạch càng ngày càng nhanh. Một lần hắn có thể đồng thời luyện hóa mấy viên huyền thạch cùng lúc. Thật ra xung quanh đây đã từng có võ giả đến săn bắt hung thú. Tuy nhiên không có cường giả Nhân Hoàng cảnh nào. Những hung thú khoan đất cũng không khiến Tiêu Lãng giật mình tỉnh lại.
- Chuyện gì đã xảy ra?
Hung thú không khiến Tiêu Lãng thức tỉnh. Nhưng ngày hôm đó hắn lại tự mình tỉnh lại. Trong mắt hắn đầy vẻ hoang mang. Ánh mắt lóe lên mấy lần, hắn lại lấy ra ba viên huyền thạch đồng thời luyện hóa. Kết quả, hắn rất nhanh lại mở mắt ra, trên mặt lộ vẻ kinh ngạc. Hắn cảm thấy vô cùng kỳ quái, lẩm bẩm nói:
- Thân thể của ta lại không hấp thu năng lượng huyền thạch nữa? Đã xảy ra vấn đề gì vậy?
Hắn trầm ngâm một hồi, đột nhiên nhớ tới điều gì. Rất nhanh, hắn liền tìm kiếm bên trong Tu Di Giới, lấy ra quyển tâm đắc tu luyện chiến kỹ Thiên Ma đã từng mua lúc trước. Sau khi kiểm tra một hồi, hắn lại cảm thấy rất thất vọng. Bởi vì quyển tâm đắc tu luyện kia căn bản từ tứ trọng trở đi đã không giới thiệu nữa. Hiển nhiên võ giả này đến chết cũng chỉ có thể đạt được chiến kỹ Thiên Ma tứ trọng.
- Lẽ nào cần cảm ngộ thiên đạo mới có thể tiếp tục luyện hóa sao?
Tiêu Lãng nhớ tới lời Thanh Đế đã từng nói, tu luyện chiến kỹ Thiên Ma càng về sau, càng cần cảm ngộ thiên đạo. Nếu như không cảm ngộ được thiên đạo, có lẽ đến chết tâm ma lần thứ tư cũng sẽ không tới!
Luyện hóa hai mươi vạn huyền thạch, Tiêu Lãng lại không có cảm giác thân thể cường đại hơn được bao nhiêu, chứ đừng nói đạt được tứ trọng đỉnh phong.
Hắn đứng lên, Thảo lao ra ngoài tra xét. Sau khi xác định không có cường giả, thân thể hắn nhanh như tia chớp bắn ra ngoài, vận dụng chiến kỹ Thiên Ma toàn lực chạy.
Sau khi thử nghiệm một hồi, Tiêu Lãng có chút thất vọng. Tốc độ của hắn lại kém hơn cả Phá Hài. Nói cách khác, hắn dựa vào lực lượng thân thể, hiện nay mới miễn cưỡng đạt được thực lực Nhân Hoàng nhất trọng! Luyện hóa hai mươi vạn huyền thạch, mới tăng cường được chừng đó thôi sao? Rốt cuộc từ tứ trọng đến ngũ trọng cần bao nhiêu huyền thạch?
- Gần trăm vạn huyền thạch sao? Từ ngũ trọng đến lục trọng, không phải muốn ngàn vạn huyền thạch sao? Vậy từ lục trọng đến thất trọng phần cần bao nhiêu huyền thạch nữa?
Suy tính một hồi, cơ trên mặt Tiêu Lãng co lại. Chiến kỹ Thiên Ma này quả nhiên không phải dành cho con người tu luyện. Nó không chỉ cần có lượng lớn huyền thạch, hơn nữa còn phải cảm ngộ thiên đạo. Quan trọng nhất là còn có tâm ma khủng bố. Chẳng trách trong ngàn vạn năm lịch sử Thiên Châu, chỉ xuất hiện mấy vị cường giả lục trọng...
- Thiên đạo, cái gì là thiên đạo?
Tiêu Lãng xấu hổ trở lại sơn động dưới lòng đất, lấy ra một ít lương khô và nước sạch, vừa ăn vừa nghiền ngẫm. Tuy rằng hắn đã sớm nuốt chửng năng lượng đan, cho dù mấy tháng không ăn uống cũng sẽ không có cảm giác đói bụng, nhưng hắn vẫn thích mùi vị của thức ăn.
Hắn ngồi đỡ đẫn ở trong sơn động dưới lòng đất. Thiên đạo này quá hư vô mờ ảo. Hơn nữa hắn chỉ mới nghe nói qua vài loại thiên đạo. Ví dụ như Phá Hài đạo của Phá Hài. Ví dụ như giết chóc chi đạo của Hồng Đế, lôi điện chi đạo của tên đấu sĩ trong tử đấu trường, vô tình chi đạo của Thanh Đế. Trừ những điều này ra, hắn hoàn toàn không biết gì về thiên đạo.
Hắn ngồi trong sơn động dưới lòng đất nửa ngày, hắn xác định không có cách nào tiếp tục tu luyện, hắn quyết định tiếp tục chạy tới Thanh Châu Phủ!
Sau khi đi một vòng xung quanh, hắn tìm kiếm được một tiểu thành. Hắn không đi vào trong, chỉ thông qua địa đồ xác định vị trí hiện nay của hắn. Sau đó hắn tìm kiếm một chỗ không có người, bay vượt qua hư không tới phía tây Thanh Châu Phủ.