Yêu Giả Vi Vương
Chương 379: Cả Thế Gian Khiếp Sợ
Thiên Tầm chưa hề về Thần Hồn Thành. Không phải hắn không muốn về, mà không có cách nào về!
Hắn mang theo huyễn ma thú Tiểu Bạch, đào rất nhiều địa đạo tại nơi đã hẹn trước với Tiêu Lãng. Tiêu Lãng đưa cho hắn một viên đan dược. Một viên đan dược này trong thời gian ngắn có thể nâng cao vô hạn khí thế của hắn. Chỉ có điều hắn dùng không được.
Hắn bị bắt. Hắn bị người của Chiến Vương Triều bắt được!
Thời điểm thích khách Chiến Vương Triều truy sát Tiêu Lãng, ba tên Chiến Hoàng sai những Chiến Vương Chiến Tôn lên mặt đất, đi phía trước chặn đường.
Tốc độ của Chiến Vương nhanh tới mức nào? Có hai tên Chiến Vương đỉnh phong có tốc độ nhanh nhất, thoáng một cái đã chạy đi rất xa, sau đó trực tiếp chui vào mặt đất, ở phía trước ôm cây đợi thỏ, chờ Tiêu Lãng tự chui đầu vào lưới.
Rất khéo chính là bọn họ chui xuống dưới đất vừa vặn phát hiện ra địa đạo do Thiên Tầm đào. Hai người vô cùng kinh ngạc. Lẽ nào Tiêu Lãng đã chạy tới phía trước?
Bọn họ lập tức theo địa đạo chạy về phía trước. Tới lúc đó... chính là bi kịch của Thiên Tầm!
Thiên Tầm là một đồng chí tốt, nhưng đáng tiếc thực lực thấp. Hắn ở trên đất chờ Tiêu Lãng đến. Cuối cùng hắn lại chờ được hai tên Chiến Vương đến...
Hắn vô cùng chột dạ. Sau khi phát hiện ra, hắn lập tức bỏ chạy. Hai tên Chiến Vương cảm thấy sửng sốt. Sau khi do dự một chút bọn họ bắt đầu đuổi theo!
Chiến Vương đỉnh phong và Chiến Tôn trung giai có chênh lệch tới mức nào?
Thiên Tầm cũng không kịp nuốt đan dược Tiêu Lãng cho, đã bị bắt được. Thời điểm bị nắm, Thiên Tầm sai huyễn ma thú ẩn ở trong tay áo hóa thành một con mèo to bằng nắm tay lập tức chạy về Thần Hồn Thành.
Huyễn ma thú thực sự có linh trí, không do dự hóa thành xuyên sơn giáp, chạy trốn!
Không trốn không cần gấp, một khi trốn liền lộ ra!
Đại lục không có nhiều huyễn ma thú. Tóc của Thiên Tầm cũng không dài. Một tên Chiến Vương lập tức đoán ra được đây là huyễn ma thú bảo vệ Tiêu Lãng và Thiên Tầm.
Bởi vậy... Thiên Tầm chắc chắn gặp bi kịch.
Thiên Tầm bị hai tên Chiến Vương dằn vặt đến chết đi sống lại. Chỉ có điều hắn vẫn kiên cường, không nói câu nào. Hai tên Chiến Vương bất đắc dĩ đành trở về. Kết quả bọn họ đợi hơn nửa ngày cũng không thấy Tiêu Lãng đến đây. Chờ tới lúc hai người dẫn theo Thiên Tầm trở lại mặt đất, mới phát hiện tất cả mọi người đều bị giết...
Hai người không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng bọn họ biết mình nhất định phải lập tức trốn đi. Bởi vậy bọn họ chạy suốt đêm lao nhanh về phía Chiến Vương Triều.
Sau mấy ngày, rốt cuộc bọn họ đã tới Hỏa Phượng thành, ngồi trên huyền thú một đường bay về đế đô. Thiên Tầm cũng một lần nữa rất vinh quang trở lại đế đô, tiến vào bên trong nhà tù hoàng cung.
Bên trong nhà tù hoàng cung là nơi hắc ám nhất của Chiến Vương Triều. Tất cả những người bị giam giữ bên trong đều là trọng phạm. Ở đó sử dụng các thủ đoạn thẩm vấn tàn nhẫn nhất.
Sau khi Thiên Tầm tiến vào nhà tù, sống không bằng chết, hết bị dằn vặt thân thể, lại đến dằn vặt tinh thần. Liên tục mấy ngày thẩm vấn với cường độ cao, kết quả đến rắm cũng không hỏi ra được.
Thiên Tầm theo Tiêu Lãng một thời gian, dường như tính khí cũng học được một ít, chết cắn răng một chữ cũng không nói.
Quản ngục thẩm vấn sợ giết chết hắn, cuối cùng báo cáo lên Vân Tử Sam. Vân Tử Sam không để ý, chỉ nói trước tiên cứ giam giữ rồi nói sau. Cứ cho hắn ăn ngon, đừng giết chết!
Ngay thời điểm Thiên Tầm bị áp giải đi đế đô, tại một sơn cốc trong dãy núi tử vong, một vách đã cao chót vót đột nhiên có một cánh cửa lớn mở ra. Sau đó, có một nam tử toàn thân bao phủ trong giáp đen đi ra.
Nam tử này mang trên lưng một thanh trường kiếm khổng lồ. Ngay cả đầu cũng được che phủ trong khôi giáp, chỉ có thể nhìn thấy một đôi mắt rồng với chiến ý cường đại.
Nam tử quay đầu nhìn cánh cửa đá chậm rãi đóng lại một chút, ánh mắt rực lửa nói:
- Sư phụ, Thanh Minh bất hiếu. Ngày sau, nếu Thanh Minh không chết, nhất định sẽ khiến Ẩn Tông phát dương quang đại. Độc Cô đại ca, chờ ta đi lang bạt sang bên kia Thiên Châu một phen, sẽ nghĩ cách giúp đại ca hồi sinh!
Nam tử mặc áo giáp đen này tất nhiên chính là Thanh Minh. Hắn khe khẽ thở dài, thân thể lóe lên chạy ra khỏi sơn cốc. Tốc độ di chuyển của hắn nhanh như chớp giật, chẳng bao lâu đã đi ra khỏi dãy núi tử vong. Sau khi rời khỏi dãy núi tử vong, hắn nhìn tiểu thành phía xa, thoáng dừng bước chân lại. Trong con mắt ánh lên một chút ấm áp, khe khẽ nói:
- Tiểu Lãng Lãng, ngươi ở Thần Hồn Thành sống có tốt không? Thanh Minh thúc thúc tới thăm ngươi. Chân cô cô ngươi đã được chữa khỏi. Chỉ cần tĩnh dưỡng thêm hai tháng đã có thể tự đi lại. Tới lúc đó nàng sẽ đến tìm ngươi!
Thanh Minh nắm chặt trường kiếm sau lưng, thân thể hóa thành tàn ảnh, bất chấp tất cả chạy về phía tây, giống như một chiến sĩ vì nước nhà mà chiến đấu anh dũng.
Một tháng sau, Thanh Minh đã tới Thần Hồn Thành. Chỉ có điều sau khi hắn nghe ngóng tin tức lại trợn tròn mắt. Tiêu Lãng căn bản không ở trong Thần Hồn Thành.
Tính cách hắn trời sinh chất phác, cũng không thích nhàn rỗi. Một tháng này, hắn đi ngang qua rất nhiều thành thị, nhưng chỉ đi lướt qua, căn bản không có vào thành. Nếu có chỉ vào một tiểu thành mua đủ lương khô nước sạch sau đó liền rời đi.
Trong Thần Hồn Thành không dám bàn tán quá nhiều về chuyện của Tiêu Lãng, bởi vì Tiêu Lãng bị thành chủ Thần Hồn Thành và Già Khôn dẫn đi. Hai vị đó chính là người thống trị tại Thần Hồn Thành. Cho nên khi Thanh Minh hỏi thăm tin tức, chỉ biết Tiêu Lãng từ lâu đã không còn ở trong Thần Hồn Thành, theo thành chủ Thần Hồn Thành đi ra ngoài...
Thanh Minh đợi mấy ngày, cảm thấy không đợi được nữa, liền sai người đưa tin tức truyền về Ẩn Tông. Một mình hắn tiến vào biển Thần Hồn, đi tới Thiên Châu lang bạt.
...
Đám người thành chủ Thần Hồn Thành đã biến mất hơn một tháng, Huyết Tông rốt cuộc cảm giác có điều không ổn. Dù sao lăng mộ trong lòng đất ở ngay phía dưới Huyết Đế Thành vạn mét. Cho dù bọn họ ở bên trong truy tìm bảo vật, cũng sẽ không lâu như vậy chứ? Ít nhất bọn họ cũng phải truyền ra một bức thư chứ?
Huyết Y, Huyết Nô và Huyết Bân bàn bạc một hồi. Cuối cùng Huyết Y, Huyết Nô dẫn theo Huyết Bân xuống tra xét.
Chờ tới khi ba người xuống đến lăng mộ trong lòng đất, lại phát hiện lăng mộ trong lòng đất đã hoàn toàn sụp đổ. Ba người chấn động tâm thần, có dự cảm không tốt.
Kết quả bọn họ tiếp tục xuyên qua, rất nhanh liền phát hiện ra ba thi thể hoàn chỉnh. Còn có thi thể của Tông chủ Huyết Tông bị nổ tứ chi. Đương nhiên còn có một bộ quần áo của Tiêu Lãng, cùng với một đoạn Thảo Đằng.
Ba người sợ đến mức linh hồn xuất khiếu. Bọn họ hoàn toàn không biết nên làm gì nữa!
Chỉ có điều... Chuyện này làm sao có thể giấu được mãi? Sợ là không bao lâu nữa, phía bên Thần Hồn Thành nhất định sẽ cho người tìm đến, tới lúc đó hẳn chuyện sẽ bị bại lộ.
Sau khi thương nghị một hồi, Huyết Y tự mình đi tới Thần Hồn Thành, báo tin tức kia cho người của Thần Hồn Các.
Trong nháy mắt, Thần Hồn Thành bạo động!
Cường giả toàn thành, năm cường giả Chiến Đến ẩn nấp trong thành, còn có trăm tên Chiến Hoàng, ngàn tên Chiến Vương, lấy tốc độ nhanh nhất chạy tới Huyết Y thành.
Chuyện lớn như vậy cũng không giấu được, rất nhanh đã truyền khắp đại lục.
Cả thế gian đều khiếp sợ!
Đệ nhất cường giả đại lục Thần Hồn, Các chủ Thần Hồn Các, thành chủ Thần Hồn Thành, còn có phó thành chủ Thần Hồn Thành Già Khôn đại nhân, thêm vào Tông chủ Huyết Tông, và một vị cường giả còn cường đại hơn thành chủ Thần Hồn Thành, đi xuống lăng mộ trong lòng đất phía dưới Huyết Đế Thành truy tìm bảo vật, đã chết toàn bộ!
Tuy rằng không tìm thấy thi thể Tiêu Lãng, nhưng có một bộ y phục, còn có một đoạn Thảo Đằng, bởi vậy hắn cũng bị truyền ra là đã chết. Mấy vị võ giả cường đại như vậy đều chết hết, Tiêu Lãng chỉ có chút thực lực như vậy có thể không chết sao?
Mấy vị Chiến Đế Thần Hồn Thành ở trong Huyết Đế Thành nhìn thấy thi thể đám người thành chủ Thần Hồn Thành, nhất thời sợ đến mức chân mềm nhũn. Một tên cường giả Chiến Đế thậm chí xụi lơ, không ngừng run rẩy nói:
- Xong rồi, xong rồi! Vực chủ và đặc sứ đại nhân Thiên Châu đều chết. Nếu như việc này truyền trở lại Thiên Châu, sợ là mọi người ở Thần Hồn Thành và Thần Hồn Các đều bị diệt tộc...
Mấy tên Chiến Đế còn lại cũng sợ hãi đến xanh cả mặt, toàn thân run rẩy. Gia tộc bọn họ đã ở trong Thần Hồn Thành không biết bao nhiêu năm, cũng biết một vài tin tức.
Mấy tên Chiến Đế liếc mắt nhìn nhau, cũng không biết phải làm thế nào. Đám người Huyết Y càng kinh hoàng bất an hơn. Cuối cùng một cường giả Chiến Đế đỉnh phong Thần Hồn Thành cắn răng nói:
- Cho dù Thần Hồn Thành bị Hắc Lân gia tộc diệt, việc này cũng phải lập tức báo cáo trở lại. Bằng không nếu sau này để phía trên biết được việc này, sợ là đại lục Thần Hồn đều bị diệt thế!
- Đại nhân... Các ngài nói gì, tại sao chúng ta nghe lại hoàn toàn không hiểu vậy?
Đám người Huyết Y, Huyết Nô nghe được sợ hết cả hồn, trơ mắt nhìn mấy người hỏi.
Một tên Chiến Đế Thần Hồn Thành, nhìn lướt qua mọi người một lượt, cay đắng nói:
- Đại lục Thần Hồn thật ra là một trong những vực diện của Hắc Lân gia tộc tại Thiên Châu. Thành chủ đại nhân chính là Vực chủ quản lý Vực diện. Ngươi nói Vực chủ và đặc sứ đều chết, Hắc Lân gia tộc có thể chịu để yên sao? Gia tộc của bọn họ tùy tiện cử tới hai người, đã có thể khiến đại lục Thần Hồn diệt thế...