Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Yêu Giả Vi Vương

Chương 356: Cạm bẫy ôn nhu



Tiêu Lãng có thể không để ý tới gia tộc bình thường, thậm chí gia tộc siêu cấp Thần Hồn Thành mời, Cầm Tiên Mị Vũ mời đều có thể không nhìn tới. Nhưng vị Đế hậu này mời, hắn lại không thể không đáp ứng một chút. Bởi vì Già Khôn đã tự mình phái người tới nói, hi vọng hắn tham dự một chút.

Người của Già Khôn đã nói rõ với Tiêu Lãng, lực ảnh hưởng của vị Đế hậu này tại Vũ Vương Triều rất lớn, hơn nữa còn có vô số quan hệ với các đại gia tộc Thần Hồn Thành. Ý tứ của hắn rất rõ ràng. Đế hậu không chỉ là Đế hậu.

Tiêu Lãng có thể mặc kệ. Chỉ có điều giờ phút này, nàng đã đến chỗ của Già Khôn, Tiêu Lãng cũng nên cố gắng xuất quan một lần, đi gặp kỳ nữ nổi danh về sắc đẹp và uy danh chấn động cả Vũ Vương Triều này.

Tiêu Lãng sử dụng khôi phục đan, biến trở về bộ dáng lúc trước. Cũng đã rất lâu hắn không mang theo tóc giả. Mái tóc ngắn trắng như tuyết khiến Tiêu Lãng xem ra rất khác thường.

Tóc này của hắn rất quỷ dị, lại mọc ra đều là màu trắng. Thảo Đằng có năng lực trị liệu nghịch thiên như vậy vẫn không thể khôi phục lại cho hắn được.

Chỉ có điều sau khi Đông Phương Hồng Đậu qua đời, khiến Tiêu Lãng không còn để ý đối với ngoại hình của mình nữa. Hắn lại không cầu mong nữ hài tử coi trọng mình, không quan tâm hắn xấu hay là anh tuấn.

Hơn nữa thế giới này cường giả làm Vương. Nếu không có thực lực cho dù tướng mạo có đẹp hơn Phan An, cuối cùng không phải đi vào Yên Vũ Sơn Trang vẫn phải mặc cho những quý phụ cưỡng hiếp hay sao?

Tắm rửa một hồi, toàn thân Tiêu Lãng mặc áo bào võ sĩ sạch sẽ màu đen, cùng với Thiên Tầm trong trang phục cực kỳ đẹp trai ra ngoài, lên xe ngựa do Hải Thiên Các đến đón, đi thẳng đến Hải Thiên Các.

Tối nay tiệc rượu được đặt tại tầng hai của Hải Thiên Các. Tầng một được dọn sạch. Bên ngoài có các binh sĩ bao vây canh giữ tầng tầng lớp lớp.

Tuy rằng Thần Hồn Thành cực kỳ an toàn, chỉ có điều thân là vị vua không ngai của Vũ Vương Triều, lúc cần cũng phải phô trương một chút.

Tiêu Lãng và Thiên Tầm nghênh ngang đi vào Hải Thiên Các. Không ngờ Thiên Tầm bị ngăn cản ở tầng một, không có duyên tận mắt nhìn thấy dung nhan của đệ nhất mỹ nữ Vũ Vương Triều.

- Hả?

Tiêu Lãng đi tới tầng hai. Nhưng hắn cảm thấy vô cùng kỳ quái. Bởi vì tầng hai người ít đến mức đáng thương.
Không ngờ chỉ có ba người, lại còn đều là nữ tử.

Tống đại gia không có ở đây sao? Hơn nữa không có một nhân vật lớn nào của Thần Hồn Thành tới đây sao?

Ánh mắt Tiêu Lãng quét qua một lượt, đảo qua mặt Yêu Nguyệt Liên Tinh, cuối cùng rơi vào nữ tử ngồi ở ghế chủ vị, trên người mặc phượng bào hào quang bắn ra bốn phía.

- Quả nhiên không hổ danh là đệ nhất mỹ nhân của Vũ Vương Triều!

Tiêu Lãng vừa nhìn con mắt chợt sáng ngời, lộ vẻ kinh ngạc. Nếu như chấm điểm cho nữ tử thế giới này theo nấc thang mười điểm, Vân Tử Sam, Đông Phương Hồng Đậu có thể đạt được chín điểm. Yêu Nguyệt, Liên Tinh cũng có thể đạt được chín điểm. Mà Mộc Tiểu Yêu và người con gái trước mắt này là hai nữ tử duy nhất có thể đến điểm mười.

Không có uy nghi, quý khí như trong sự tưởng tượng của Tiêu Lãng, vị Đế hậu Vũ Vương Triều Phi Vũ này hoàn toàn không có một chút vênh váo hung hăng, trái lại làm cho người ta cảm giác như là một tượng đất làm bằng nước, như là một con mèo nhỏ làm người muốn thương yêu.

Nữ tử quan trọng nhất là khí chất. Vì sao Mộc Tiểu Yêu có thể được mười điểm, cũng bởi vì khí chất phiêu dật xuất trần của nàng, giống như Trích Tiên, làm cho nam nhân tự nhiên nảy sinh một khát vọng mãnh liệt được chinh phục.

Còn Đế hậu Phi Vũ này tuổi không lớn không nhỏ, chính là có chút ngây thơ, phong nhã hào hoa. Tướng mạo vóc người không cần phải nói, khí chất càng đặc sắc. Đây là một nữ tử khiến bất kỳ nam nhân nào sau khi nhìn thấy đều muốn ôm ở trong lòng nâng niu trìu mến.

Nữ nhân làm bằng nước! Đây là đánh giá của Tiêu Lãng đối với nàng.

Vẻ si mê trong mắt Tiêu Lãng chỉ thoáng hiện trong chốc lát sau đó liền khôi phục trở lại. Mỹ nữ hắn thực sự thích chỉ có Đông Phương Hồng Đậu. Hắn đã không còn cảm thấy quá hứng thú đối với nữ nhân. Hơn nữa nữ tử này lại là Đế hậu Vũ Vương Triều, là người thực sự nắm quyền tại Vũ Vương Triều. Hắn không muốn chọc vào phiền phức.

Hắn cười nhạt, thoải mái khom mình hành lễ nói:

- Tiêu Lãng bái kiến Đế hậu! 

Yêu Nguyệt và Liên Tinh nhìn thấy Tiêu Lãng lại thay đổi khuôn mặt. Khuôn mặt này không được anh tuấn như khuôn mặt trước, trên mặt các nàng thoáng lộ vẻ thất vọng. Đế hậu Vũ Vương Triều Phi Vũ thoáng nở nụ cười, trong nháy mắt đó phong tình đã che lấp hai nàng Yêu Nguyệt, Liên Tinh.

Nàng cười nhạt mở miệng nói, hoàn toàn không có chút kiêu căng, trái lại lời nói ôn hòa khiến người ta cảm thấy vô cùng thư thái:

- Tiêu công tử mời ngồi!

Tiêu Lãng sảng khoái ngồi xuống, trong lòng không chút khẩn trương. Không muốn lại được. Hắn chỉ xem như tới một bữa tiệc rượu không hề có một chút dinh dưỡng nào, ứng phó một hồi mà thôi.

Đế hậu Phi Vũ duỗi một cánh tay ngọc ra, cầm một chén rượu lên, động tác ưu nhã mềm nhẹ, lại thoáng nở nụ cười, dung mắt phượng long lanh nhìn Tiêu Lãng nói:

- Tiêu công tử, bản cung mời công tử một chén. Trên đời này người có thể làm cho bản cung bội phục không nhiều. Tiêu công tử xem như là một trong số đó!

Yêu tinh!

Tiêu Lãng thầm than một tiếng. Đế hậu Phi Vũ này có thân phận tôn quý, nhưng không kiêu căng, trái lại bày ra tư thế của tiểu nữ nhân, khiến nam tử muốn được nâng niu yêu thương nàng.

Ánh mắt lưu chuyển, dáng vẻ lả lơi quyến rũ khiến người ta động lòng. Chí ít giờ phút này, Tiêu Lãng động lòng. Thân thể hắn cũng có một chút ham muốn dục vọng. Hắn cố gắng ổn định tâm thần, vội vàng bưng chén rượu lên, cười nhạt trực tiếp uống cạn một chén, rồi mới lên tiếng:

-Đa tạ Đế hậu tán dương, Tiêu mỗ không dám nhận!

- Tiêu công tử khiêm tốn. Không nói Tiêu công tử làm những bài thơ từ kinh thế này, cho dù bài thơ Pháo hoa chóng tàn được lưu truyền đại lục, có thể đủ để xứng đáng cho bản cung kính chén rượu này. Tháp phù đồ đã gẫy mấy tầng, đứt đoạn cả linh hồn ai đó? Nỗi đau vẫn tiếp tục kéo dài. Ngọn đèn tắt, núi non điêu tàn. Để ta sẽ lại đợi, đợi lịch sử đổi thay, đợi rượu dậy mùi, đời nàng đàn một khúc đàn tranh... Ca từ tuyệt vời tới mức nào. Thật khiến người ta say mê!

Phi Vũ than nhẹ, trong ánh mắt loé lên một sự mê say, khiến Tiêu Lãng nhìn thấy càng động lòng. Đây là một loại phản ứng bản năng của một nam tử trước một nữ tử xinh đẹp, cũng là thiện cảm nảy sinh một cách tự nhiên đối với những thứ tuyệt mỹ.

Đôi mắt đẹp của nàng đột nhiên lưu chuyển, nhìn chăm chú vào Tiêu Lãng. Nàng lại ôn nhu nói:

- Bản cung không sợ Tiêu công tử chê cười. Lần đầu tiên nghe được bài từ khúc này, bản cung đã khóc suốt nửa ngày. Bản cung khi đó đã âm thầm cảm khái, nếu như cuộc đời này có thể được gặp mặt Tiêu công tử một lần, cho dù chết cũng đáng!

Tiêu Lãng biến sắc, vẻ mặt được sủng mà kinh. Ngay cả Yêu Nguyệt và Liên Tinh đều lộ vẻ khiếp sợ. Trước đây thật ra bọn họ đã nghe nói, vị Đế hậu này trong lúc còn ở Hải Thiên Các, cực kỳ mẫn cảm, yêu nhất là thơ từ mỹ lệ. Nhưng các nàng không nghĩ tới vị Đế hậu này lại si mê đến mức độ như vậy.

- Các ngươi đi xuống trước. Ta có vài câu lời muốn nói thật lòng với Tiêu công tử!

Ngay thời điểm Tiêu Lãng và Yêu Nguyệt, Liên Tinh đều sửng sốt, Đế hậu Phi Vũ lại đưa ra một mệnh lệnh kỳ quái, bảo Yêu Nguyệt và Liên Tinh đi xuống?

Nàng có thân phận như vậy, lại muốn nam cô nữ quả ở cùng với Tiêu Lãng trong một phòng sao? Nàng không sợ danh dự bị tổn hại sao?

Con ngươi của Tiêu Lãng thoáng co lại. Trong lòng hắn loé lên một tia cảnh giác. Tối nay, Tống đại gia chưa từng xuất hiện, cũng không có một nhân vật lớn nào của Thần Hồn Thành tiếp khách. Chỉ riêng chuyện đó đã vô cùng quỷ dị. Mà giờ phút này Đế hậu này với thân phận như vậy, lại không tránh tai tiếng, muốn ở một chỗ cùng hắn sao?

Chuyện khác thường tất có yêu!

Tiêu Lãng vẫn tin tưởng vào điểm này. Hắn cũng chưa bao giờ cho rằng một nữ tử lợi hại chỉ tốn bốn năm đã nắm giữ quân chính Vũ Vương Triều, sẽ là nữ tử mẫn cảm như vậy.

Yêu Nguyệt và Liên Tinh lộ vẻ ngạc nhiên nghi ngờ tiếp nhận mệnh lệnh. Tiêu Lãng cũng âm thầm suy đoán tâm tư của nữ tử này.

Hắn đâu biết rằng Đế hậu Phi Vũ đột nhiên đứng lên, nhẹ nhàng bước liên tục, lắc thân thể rung động lòng người đi tới phía trước Tiêu Lãng, nửa ngồi trên mặt đất, nắm lấy tay của hắn, trong đôi mắt to long lanh đầy vẻ hoảng sợ. Nàng mở đôi môi kiều diễm đáng yêu của mình nói:

- Tiêu công tử... Cứu ta!

- A...

Tiêu Lãng bị dọa thiếu chút nữa thì nhảy lên. Hắn vội vàng hít thở sâu mấy lần, cố gắng trấn tĩnh. Khi ngửi thấy mùi thơm trên người Đế hậu Phi Vũ, cảm giác bàn tay mềm mại thơm ngát giống như không xương của nàng, nhìn khuôn mặt phong hoa tuyệt đại đang gần trong gang tấc này, Tiêu Lãng có phần không bình tĩnh nổi.

Trong tình cảnh như vậy, sợ rằng bất luận một nam nhân bình thường nào cũng không thể bình tĩnh được, trừ phi không khả năng...

Nhưng mà... giờ phút này trong lòng hắn lại hoàn toàn không có dục vọng. Ngược lại càng trở nên cảnh giác hơn. Hắn cảm giác đây là một cạm bẫy ôn nhu, một cạm bẫy đủ để lấy mạng người ta.

Chương trước Chương tiếp
Loading...