Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Yêu Giả Vi Vương

Chương 315: Chó già, ngươi còn chờ chết sao?



Tiêu Lãng nheo mắt lại, trong tay hắn có con tin mà Chiến Hoàng cảnh trực tiếp ra tay? Không ngờ Tiêu Lãng giết Huyết Thứ Thứ sao?

Huyết Khôi cũng không ngờ nên không nhúc nhích, khi gã ngẩn ngơ vài giây thì Chiến Hoàng cảnh đã lao vào cửa chính, tốc độ nhanh đến nỗi Huyết Khôi không kịp cứu viện. Một thanh chiến đao hóa thành tàn ảnh xé gió bay tới, chém xuống đầu Tiêu Lãng. Tiêu Lãng có hai lựa chọn, thứ nhất là chờ chết, thứ hai là chớp mắt giết Huyết Thứ Thứ rồi ngồi chờ chết.

Tiêu Lãng không thể nào tránh thoát tốc độ của Chiến Hoàng cảnh, chiến đao xé gió bay tới, bên trong ẩn chứa năng lượng khủng bố có thể dàng chém đầu hắn thành hai nửa.

Hình ảnh đông lại vào giây phút này, mọi người nhìn nhát chém trời long đất lở, chờ đợi Tiêu Lãng phản ứng.

Tiêu Lãng phản ứng lại rất nhanh, hắn không giết Huyết Thứ Thứ mà khi một đao này đánh ra thì bắt giữ gã, bóp cổ gã. Tiêu Lãng giơ tấm chắn sống Huyết Thứ Thứ che trước mặt mình.

Tiêu Lãng không tin Chiến Hoàng cảnh sẽ liều mạng giết con tin Huyết Thứ Thứ quyết giết hắn cho bằng được, còn ở trước mắt bao người.

Vù vù vù vù vù!

Quả nhiên...

Chiến đao run lên giữa không trung, đổi quỹ tích, huyễn hóa ra vài tàn ảnh, từ một góc độ xảo quyệt bên trái chém eo Tiêu Lãng.

- Huyễn Võ Trảm!

Tiêu Lãng ngưng thần tĩnh khí, không chút hoảng hốt. Tay Tiêu Lãng bóp cổ Huyết Thứ Thứ làm binh khí, như một tấm thuẫn múa may trên không trung, phát ra Huyễn Võ Trảm mà Lục Minh đã cho hắn. Huyễn Võ Trảm làm đầu óc Chiến Hoàng cảnh hình thành ảo giác dù gã chém ra chiến đao như thế nào thì cuối cùng sẽ trúng người của Huyết Thứ Thứ.

Bây giờ Tiêu Lãng đã xác định Chiến Hoàng cảnh này hoặc là người cầm quyền gia tộc Huyết Thứ Thứ, dù ngộ thương Huyết Thứ Thứ cũng không phải chuyện lớn gì. Hoặc là Chiến Hoàng cảnh muốn cho Tiêu Lãng ảo giác rằng gã căn bản không để ý hắn giết chết Huyết Thứ Thứ, làm hắn không dám nhúc nhích. Nhưng mặc kệ như thế nào, Tiêu Lãng đã đặt quyết tâm đem Huyết Thứ Thứ thành tấm thuẫn, chiến đao, liên tục phát ra Huyễn Võ Trảm. Ta không giết người, nếu muốn giết thì ngươi hãy tự mình ra tay!

Mắt Chiến Hoàng cảnh lóe tia lạnh lẽo, đao thế chuyển đổi đánh xuống người Tiêu Lãng từ một góc độ khác. Tốc độ quá nhanh, nhanh đến nỗi Tiêu Lãng hoa mắt.

- Huyễn Võ Trảm!

Lần đầu tiên Tiêu Lãng chiến đấu với cường giả Chiến Hoàng cảnh, trong lòng cực kỳ căng thẳng. Giờ phút này, chỉ cần Tiêu Lãng cảm ứng có một chút sai lầm là sẽ bị chiến đao chém thành hai nửa. Tiêu Lãng tập trung toàn bộ tinh thần, không ngừng phát ra Huyễn Võ Trảm cho Chiến Hoàng cảnh ảo giác dường như gã có chém cỡ nào thì cuối cùng đều sẽ đánh trúng Huyết Thứ Thứ.

Vù vù vù vù vù!

Hình ảnh Tiêu Lãng, Chiến Hoàng cảnh chiến đấu rất buồn cười. Chiến Hoàng cảnh nhanh như chớp liên tục chém ra chiến đao, cuối cùng đều đánh vào người Huyết Thứ Thứ, nên nửa đường bất đắc dĩ thu đao, tiếp tục phát ra công kích. Tiêu Lãng thì như đang đùa giỡn, nâng Huyết Thứ Thứ không ngừng múa. Đít Huyết Thứ Thứ còn cắm một thanh Huyền khí, người đẫm máu. Giờ phút này, Huyết Thứ Thứ bị lấy làm tấm thuẫn bay trên không trung, sợ hãi mặt trắng bệch nhưng không dám phát ra một chút thanh âm. Dường như Chiến Hoàng cảnh có uy vọng rất cao thượng trong gia tộc của họ, làm Huyết Thứ Thứ không dám lên tiếng nói chuyện.

Một lát sau, Chiến Hoàng cảnh kia bất đắc dĩ thu đao đứng lại, tất nhiên gã không muốn giết Huyết Thứ Thứ, cũng không muốn mượn đao giết người. Cộng thêm những người có mặt không ai tin Chiến Hoàng cảnh này sẽ hại Huyết Thứ Thứ, bởi vì mọi người đều biết người này, đó là phụ thân của Huyết Thứ Thứ, Huyết Thu thành chủ, Chiến Hoàng cảnh!

Huyết Thu thành chủ, Chiến Hoàng cảnh mặt lạnh băng nhìn chằm chằm vào Tiêu Lãng, cực kỳ kiêu nạo nói:

- Thả hắn ra!

Tất cả mọi người có mặt, bao gồm Huyết Khôi đều khom người hành lễ với Huyết Thu thành chủ, Chiến Hoàng cảnh. Tuy Huyết Mộc có thực lực rất cao nhưng địa vị không bằng cả một ngón út của Huyết Thu thành chủ, Chiến Hoàng cảnh. Huyết Khôi lạnh lễ xong đưa mắt ra hiệu với Tiêu Lãng, ý bảo chuyện này gã bất lực.

Tiêu Lãng không hiểu tại sao Huyết Hồng Nhật, đại hoàng tử của Huyết Vương Triều không xuất hiện nhưng hắn biết chuyện hôm nay rắc rối rồi. Có lẽ Tiêu Lãng trở thành quân cờ hy sinh của Huyết Hồng Nhật, đại hoàng tử của Huyết Vương Triều. Nếu không giải quyết tốt chuyện này thì thanh lâu sẽ là nơi chôn xác của Tiêu Lãng.

Thế là Tiêu Lãng cứng cổ nói:

- Ta không ngu, thả hắn thì ta chỉ có một con đường chết!

- Ngươi cho rằng ngươi có thể sống được sao? Có rất nhiều loại chết, ta có thể khiến ngươi sống không bằng chết, nhận hết hành hạ rồi từ từ giết ngươi!

Mắt Huyết Thu thành chủ, Chiến Hoàng cảnh lạnh lẽo làm người Tiêu Lãng run rẩy, sát khí trong lời nói khiến tinh thần hắn run lên. Tiêu Lãng có cảm giác Huyết Thu thành chủ, Chiến Hoàng cảnh nói được thì làm được.

Tiêu Lãng sẽ sợ chết sao?

Đương nhiên là không. Thế nên khóe môi Tiêu Lãng cong lên nụ cười đầy yêu khí, xách Huyết Thứ Thứ lên.

Tiêu Lãng nhìn thẳng vào Huyết Thu thành chủ, Chiến Hoàng cảnh nói:

- Nếu vậy thì con chó già nhà ngươi còn chờ cái gì? Đến đây!

Ồn ào!

Tiêu Lãng cứng cỏi và càn rỡ làm xung quanh vang tiếng xôn xao. Một kẻ phản quốc đầu thành đến mà dám huênh hoang trong Huyết Đế thành như vậy, còn dám nhục mạ Huyết Thu thành chủ, Chiến Hoàng cảnh? Huyết Thu thành chủ, Chiến Hoàng cảnh chính là một trong các gia chủ của sáu đại gia tộc, nhị thúc của gã là trưởng lão Huyết tông, thân phận, địa vị cao quý. Dù là Huyết Hồng Nhật, đại hoàng tử của Huyết Vương Triều khi gặp Huyết Thu thành chủ, Chiến Hoàng cảnh cũng phải lễ phép.

Nhưng dường như bọn họ đã quên một điều, Tiêu Lãng không biết thân phận của Huyết Thu thành chủ, Chiến Hoàng cảnh. Lùi một bước nói, cho dù có biết thì sao? Đừng nói là gia chủ một đại gia tộc, bây giờ dù có là Tông chủ của Huyết tông đến thì cũng sẽ bị Tiêu Lãng chửi.

Sự việc đã không còn đường cứu chữa vậy thì cá chết lưới rách đi!

- Tốt, tốt, tốt lắm, nghĩa tử của Độc Cô Hành, tôn tử của Tiêu Bất Tử? Khá lắm, ngươi cực kỳ giỏi! Được, ngươi thắng, thả con của ta ra, ta tha cho ngươi một mạng, nếu không thì ngươi sẽ cảm thấy chết còn dễ hơn sống! Chàng thanh niên, đừng làm khổ mình!

Huyết Thu thành chủ, Chiến Hoàng cảnh chợt đổi đề tài, lời nói biến sâu xa khó hiểu, dường như có ma lực nào đó làm người ta kiềm không được tin tưởng. Trong khoảnh khắc này trong óc Tiêu Lãng biến hoảng hốt, dường như bị lời nói của Huyết Thu thành chủ, Chiến Hoàng cảnh mê hoặc, suy nghĩ về chuyện tại sao chết dễ hơn sống?

Vù vù vù vù vù!

Vào lúc này, Huyết Thu thành chủ, Chiến Hoàng cảnh lại hành động. Cùng lúc đó, hai Chiến Vương cảnh sau lưng Tiêu Lãng cũng nhúc nhích. Dường như ba người rất có ăn ý, dùng tốc độ nhanh nhất cùng nhau công kích. Huyết Thu thành chủ, Chiến Hoàng cảnh, hai Chiến Vương cảnh muốn ám sát Tiêu Lãng vào giờ phút tinh thần của hắn hoảng hốt.

Lời Huyết Thu thành chủ, Chiến Hoàng cảnh nói giống như ma lực, bởi vì đây là một loại chiến kỹ, ma âm chiến kỹ, có thể nhiếp hồn người.

Chiến đấu giữa cường giả với nhau chỉ hoảng hốt trong giây lát là đủ trí mạng rồi.

Mắt Huyết Khôi lóe tia đáng tiếc. Huyết Hồng Nhật, đại hoàng tử của Huyết Vương Triều khó khăn lắm mới tìm được một tay sai bây giờ Tiêu Lãng sắp chết.

Một thanh chiến đao, hai móng vuốt xé gió bay đến. Tốc độ của chiến đao nhanh nhất, chớp mắt đã chém vào vai trái của Tiêu Lãng. Dường như đao phát ra từ hư không, hai móng vuốt đằng sau cũng lần lượt chém vào lưng Tiêu Lãng.

Đao khí chiến đao cắt vào vai trái của Tiêu Lãng làm hắn tỉnh táo lại ngay, biến sắc mặt.

Vào phút chỉ mành treo chuông, bản năng chiến đấu biến thái của Tiêu Lãng phát huy tác dụng. Tiêu Lãng không chút đắn đo, nhanh chóng xoay người mang theo thân thể Huyết Thứ Thứ. Mặc kệ Tiêu Lãng, hai Chiến Vương cảnh có công kích cỡ nào, tốc độ nhanh đến đâu, trong công kích hỗn loạn này sẽ tổn thương đến Huyết Thứ Thứ.

Cùng lúc đó, thảo đằng thần hồn màu tím của Tiêu Lãng nhúc nhích, như rắn độc núp dưới lòng đất chợt chui ra lao hướng hai Chiến Vương cảnh.

Giờ phút này, trong đầu Tiêu Lãng có một loại chấp niệm, nếu đã chơi thì chơi lớn chút, nếu muốn giết ta thì kéo mấy người làm đệm lưng!

Chương trước Chương tiếp
Loading...