Yêu Giả Vi Vương
Chương 311: Mọi chuyện đều bình yên
Hoàng đế Vân Phi Dương lùi một bước, hạ chỉ rút lại vị hoàng trữ của Vân Tử Sam, sửa lập nàng làm nhiếp chính vương. Tuy không kinh thế hãi tục như hoàng trữ nhưng cũng dẫn đến sóng to gió lớn. Hoàng đế Vân Phi Dương tuyên bố sau này không xử lý chính sự nữa, tập trung tu luyện? Sau này toàn bộ triều chính do nhiếp chính vương xử lý? Một thiếu nữ mới tròn mười tám tuổi thế nhưng trở thành chủ vương triều dưới một người trên vạn người? Điều này khiến vài người thấy rõ tin, làm vô số người chất vấn năng lực của Vân Tử Sam, dù sao nàng quá trẻ tuổi.
Năm đại học sĩ, trăm quan văn võ lại lần nữa quỳ ở ngoài hoàng cung. Lần này hoàng đế Vân Phi Dương vẫn không thèm để ý, nhưng trong hoàng thất bỗng truyền ra tin đồn khiến mọi người trợn mắt há hốc mồm.
Năm năm qua hoàng đế Vân Phi Dương tập trung tu luyện, chuyện lớn trong Chiến Vương triều toàn do một tay Vân Tử Sam làm. Nói cách khác Vân Tử Sam đã thầm làm nhiếp chính vương năm năm rồi.
Lời đồn không phải vô căn cứ, tin đồn truyền ra từ hoàng thất hiển nhiên đã được hoàng đế Vân Phi Dương ngầm đồng ý, khả năng giả dối rất thấp. Năm đại học sĩ, trăm quan văn võ không còn sức phản đối, chỉ cảm giác kinh diễm và kinh thán. Chiến Vương triều to lớn thế nhưng đã nằm trong tay thiếu nữ mới mười ba tuổi vào năm năm trước.
Tin truyền ra, bốn siêu cấp thế gia, mười đại gia tộc đều chấn động. Vô số công tử trẻ tuổi giật mình, bao gồm mấy lão nhân đều thổn thức, rất xấu hổ.
Vân Tử Sam lại trở thành nữ thần trong lòng các công tử, không chỉ có bọn họ muốn bắt lấy nàng, gia tộc của họ hết sức ủng hộ họ. Bởi vì bắt được Vân Tử Sam liền có khả năng ảnh hưởng triều chính, rất có thể sau này trở thành quốc phụ, gia tộc của chính mình thay thế hoàng thất quân lâm thiên hạ.
Tả Kiếm được điều về từ Bắc Cương. Đông Phương Ngạo Nhiên rất hăng hái. Nghịch Thương không có lòng cạnh tranh, nhưng áp lực trước gia tộc nên gã liên tục xuất hiện trên các yến hội lớn. Tiêu Cuồng được thả ra, lập chí phải lấy lòng Vân Tử Sam cho bằng được, dù Tiêu gia đã đoán được kẻ đứng sau màn hại chết Tiêu Bất Tử chính là Vân Tử Sam.
Công tử mười đại gia tộc cùng ra tay, chỉ có Trà Mộc là không nhúc nhích, thề không thay lòng với tiểu thư Nam Cung gia, hoặc là vì trong lòng Trà Mộc có chấp niệm, không muốn theo đuổi nữ nhân mà Tiêu Lãng quyết giết.
Vân Tử Sam rất bạn rộn, không chỉ phải tu luyện mà còn xử lý triều chính, thường xuất hiện tại yến hội dây dưa mập mờ với đám công tử. Khiến vô số người mặc cảm không bằng là Vân Tử Sam đột phá Chiến Suất cảnh, chỉ chờ đến Thần Hồn tiết thức tỉnh thần hồn.
Hoàng đế Vân Phi Dương có thể thức tỉnh thánh giai thần hồn, nếu tư chất của Vân Tử Sam cũng có thể thức tỉnh thánh giai thần hồn thì nữ nhân này sẽ khiến toàn bộ nam nhân thấy xấu hổ.
Diện mạo tuyệt đỉnh, trí tuệ thông thiên, địa vị vô song, thần hồn tuyệt thế nữa thì trên đời có công tử nào có thể xứng đôi với Vân Tử Sam?
Thần Hồn tiết sắp đến, đế đô biến lạnh lẽo, gió bắc có hạt tuyết. Vân Tử Sam ngồi trong Tử Sam các, khoác áo lông dê trắng làm nàng càng có vẻ mềm mại đáng yêu.
- Công chúa điện hạ, đêm đã khuya, nên nghỉ ngơi !
Nữ nhân này là một người mạnh mẽ, mọi chuyện không kém gì ai nhưng không cho người cảm giác cương cường mà có phong vạn động lòng người, khiến nam nhân nào trong thiên hạ đều kiềm không được ôm vào ngực yêu thương.
Vân Tử Sam rất vất vả, mỗi ngày ngủ không hơn ba canh giờ. Nhưng mấy năm nay Vân Tử Sam đều sống như vậy, đã thói quen. Nghe Cung nữ Xuân Hỉ nói, Vân Tử Sam uống hớp trà, hàng mi cong run run.
Vân Tử Sam ngước mắt lên nói:
- Tiêu Lãng vẫn chưa chết? Chưa điều tra rõ chuyện Thần Hồn các thì sao ta ngủ được?
Cung nữ Xuân Hỉ nhíu mày hỏi:
- Không phải điện hạ đã khiến tất cả nội san trong Huyết Vương triều ám sát Tiêu Lãng rồi sao? Tên phản đồ này còn sống đến hiện tại? Điện hạ, hắn đã phản quốc rồi còn làm gì được nữa? Đời này chú định chết già tha hương.
- Không hẳn như vậy.
Vân Tử Sam đứng dậy, lắc đầu, nói:
- Công tử trong toàn thiên hạ đều làp hế vật, không có ai lọt vào mắt của bổn công chúa. Nếu nói cùng thế hệ ai còn khiến bổn công chúa kiêng dè thì chỉ có Tiêu Lãng. Ta có cảm giác người cuối cùng ngăn cản vương triều thống nhất thiên hạ, khiến Vân Tử Sam ta thua thì chỉ mình hắn!
- A!
Cung nữ Xuân Hỉ lộ vẻ mặt kinh sợ, Vân Tử Sam đánh giá Tiêu Lãng cao như vậy?
Nhưng quay đầu lại nghĩ hình như chuyện thiếu gia nhà quê làm ra không thua kém gì công chúa trí tuệ vô song này. Có lẽ Tiêu Lãng là kình địch, oan gia của Vân Tử Sam. Nghĩ đến đây, Cung nữ Xuân Hỉ thấy buồn bã. Nếu không phải âm kém dương sai thì lúc này Tiêu Lãng và Vân Tử Sam đã kết thành thần tiên quyến lữ, cùng nhau cố gắng khiến Chiến Vương triều thống nhất thiên hạ, thế thì sẽ viên mãn biết bao.
Vân Tử Sam liếc Cung nữ Xuân Hỉ, đôi mắt trí tuệ hiểu rõ tất cả. Cảm giác của Vân Tử Sam với Tiêu Lãng rất phức tạp, nhớ đến hai lần bị hắn xâm phạm, nhớ thiếu niên gào thét giết người trong Thanh Y các, nhớ hắn bá đạo, cuồng vọng, nhớ Tiêu Lãng bất chấp tất cả phản quốc. Vân Tử Sam mệt mỏi nhắm mắt lại, đời này nàng không có khả năng đi chung với nam nhân kỳ lạ kia, đã định là kẻ thù suốt đời.
Vân Tử Sam nhìn bầu trời bên ngoài hơi sáng lên, thở ra, ánh mắt kiên quyết.
Vân Tử Sam nói nhỏ:
- Tiêu Lãng, nếu ngươi đã không thần phục ta thì bổn công chúa chỉ có thể hoàn toàn hủy ngươi!
….. …. …. …. …..
Dị khách cô độc tha hương, mỗi đến ngày hội càng cô đơn.
Thần Hồn tiết sắp đến, đám người Tiêu Lãng, Huyết Mộc và Huyết Khôi xua đuổi giết chết Tuyết Nhân tộc trong mấy thành trì khác, vừa lúc xong xuôi. Bọn họ không rảnh truy đuổi Tuyết Nhân sống sót chạy về đất băng tuyết, vội cưỡi con rết bay đi hướng đế đô Huyết Đế thành của Huyết Vương triều.
Nhìn Huyết Đế thành giăng đèn kết hoa, không khí tưng bừng chuẩn bị nghênh tiếp Thần Hồn tiết, Tiêu Lãng đứng trên đỉnh tuyết lần đầu tiên cảm giác đến cô độc.
Cô độc không phải vì thế giới này chỉ có một mình Tiêu Lãng từ địa cầu đến mà là hắn nhớ người thân.
Lúc trước vào lúc Thần Hồn tiết Tiêu Lãng, Tiêu Thanh Y, Tiểu Đao làm bạn bên nhau. Thần Hồn tiết hôm nay, Tiêu Lãng sắp trải qua trong nước khác, dùng thân phận tặc phản quốc, Huyễn ma thú Tiểu Bạch không có bên cạnh.
Huyết Khôi nhiệt tình đi đằng trước dẫn đường, hướng dẫn Tiêu Lãng đến phủ đệ của Huyết Hồng Nhật, đại hoàng tử của Huyết Vương Triều. Không được bay trong Huyết Đế thành, Tiêu Lãng và Huyết Mộc và Huyết Khôi đi trên đường cái rộng lớn, đạp lớp tuyết dày phát ra tiếng xào xạc khe khẽ.
Trong Huyết Đế thành có rất nhiều tộc nhân Huyết Đế, nhiều người bề ngoài không khác gì với Tiêu Lãng, nhưng trong mắt họ tỏ rõ khinh thường, mỉa mai đâm vào Tiêu Lãng.
Tiêu Lãng không mặc chiến giáp mà là áo khoác màu tím dày, loại áo giống như Bát gia. Huyền khí âm thầm vận chuyển, Tiêu Lãng không cảm giác rét lạnh. Tiêu Lãng nhìn con đường xa lạ, nhìn người nước khác xa lạ đi ngang qua, Tiêu Lãng co rụt người, siết chặt áo khoác, dường như phát hiện mùa đông năm nay... Đặc biệt lạnh.
Đi chưa đến nửa canh giờ tới phủ đệ của Huyết Hồng Nhật, đại hoàng tử của Huyết Vương Triều, trang nghiêm phú quý, đại khí bàng bạc. Tiêu Lãng biết sau khi hắn đi vào sẽ có bình mỹ tửu nóng hổi, món ngon đầy bàn chờ đợi. Nhưng Tiêu Lãng chợt ngừng trước cửa.
Tiêu Lãng phớt lờ hộ vệ hành lễ với mình, trong mắt đầy xem thường, mặc kệ người nước khác đi ngang qua chỉ trỏ vào mình. Tiêu Lãng đưa mắt nhìn hướng nam, dường như đang thấy trong cung điện Ẩn tông, một nữ nhân tuyệt đẹp ngồi trên xe lăn, một nam nhân ngốc nghếch đặt bát đũa chờ Tiêu Lãng trở về ăn cơm.
Tiêu Lãng khẽ thở dài:
- Cô Cô, Tiểu Đao, năm nay ta không cùng các ngươi qua ngày hội, các ngươi khỏe không?
Khóe mắt Tiêu Lãng rơi hai hàng lệ, không biết có phải vì gió quá lớn, Tiêu Lãng nheo mắt lại.