Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Yêu Giả Vi Vương

Chương 266: Tiểu Lãng gặp nguy hiểm!



Đông Phương Hồng Đậu giật mình kêu lên:

- Nguyên soái đại nhân tung tin? Sao có thể? Tại sao nguyên soái hại Tiêu Lãng được? Có phải gia gia già rồi nên hồ đồ?

Đông Phương Hồng Đậu biến sắc mặt, nói không lựa lời bảo Đông Phương Bạch già hồ hồ, nếu người khác nghe thấy chắc kinh ngạc rớt cằm.

Bốp!

Đông Phương Bạch tức giận suýt nhảy cẫng lên, cốc đầu Đông Phương Hồng Đậu, tức giận quát: Đọc Truyện Online mới nhất ở truyen/y/y/com

- Không lớn không nhỏ nha đầu, gia gia của ngươi dù đã già nhưng chưa hồ đồ. Dù có ngày hồ đồ thì cũng là bị ngươi chọc giận mà ra!

Đông Phương Hồng Đậu đáng yêu thè lưỡi nói:

- Gia gia, xin lỗi, Hồng Đậu biết sai rồi, tại bị lời nói kinh thiên của gia gia làm sợ.

Đông Phương Hồng Đậu sử dụng tuyệt chiêu vô địch làm nũng với Đông Phương Bạch. Đông Phương Bạch bị Đông Phương Hồng Đậu lắc rã rời, bất đắc dĩ cười khổ. Đông Phương Hồng Đậu lớn lên quá giống thê tử đã chết của Đông Phương Bạch, từ nhỏ lão luôn cưng chiều nàng, chịu bó tay trước tôn nữ này.

- Gia gia uống trà.

Đông Phương Hồng Đậu ngoan ngoãn rót trà cho Đông Phương Bạch, ngồi trước mặt lão, vẻ mặt nghi ngờ hỏi:

- Nếu theo như gia gia nói thì nguyên soái đại nhân đang bố cục nhưng tại sao kéo Tiêu Lãng vào? Cái này hoàn toàn nói không thông, tình huống hiện tại lộ Tiêu Lãng ra thì hắn ở đâu cũng sẽ không an toàn. Trừ phi Tiêu Lãng ở trong quân doanh cả ngày, hoặc phái mấy Chiến Hoàng cảnh bảo vệ hắn. Nếu không thì Tiêu Lãng vừa xuất hiện sẽ bị người ám sát ngay!

Đông Phương Bạch trầm ngâm giây lát, sắc mặt biến trầm trọng, nghiêm túc nói:

- Ta không biết sắp xếp cục thể của Độc Cô Hành nhưng chắc chắn sẽ có trận đại chiến kinh thiên, có lẽ liên quan đến sinh tử tồn vong của Chiến Vương triều. Bây giờ Độc Cô Hành và hoàng đế bệ hạ liên hợp cố cục, chờ bọn họ làm xong thì mọi chuyện sẽ sáng tỏ. Còn về Tiêu Lãng thì ngươi yên tâm, Độc Cô Hành với trí tuệ như yêu nghiệt sao không có kế sách vẹn toàn? Ta hiểu rõ người như Độc Cô Hành nhất, khi bố trận sẽ tìm đường lui trước. Nhưng sắp xếp cụ thể thì phải chờ đến đại chiến qua đi mới công bố.

Đông Phương Hồng Đậu nghĩ đến chiến tích trăm trận bất bại của Quân Thần Độc Cô Hành, trí tuệ như yêu nghiệt kia thì nàng đỡ lo hơn. Nhưng thế cục phức tạp như vậy, Đông Phương Hồng Đậu rất lo Tiêu Lãng sẽ chết, hoặc hai người chia xa, đời này không có cơ hội gặp mặt.

Mắt Đông Phương Bạch chớp lóe. Quân Thần Độc Cô Hành bố cục, đến nay ba quốc sư Đông Phương Bạch, Nghịch Thủy Lưu, Tả Bình Bình vẫn chưa thu được chút tin tức nào toàn là suy đoán. Đông Phương Bạch rất lo lắng, trận chiến này nếu Chiến Vương triều thua hoặc xuất hiện ngoài ý muốn thì vương triều sẽ vạn kiếp bất phục. Đến bây giờ vẫn chưa tìm ra nội gian hại chết Tiêu Bất Tử.

Đông Phương Bạch suy nghĩ giây lát, quyết định:

- Trong vòng một tháng, ngươi và ngạo Nhiên, tất cả đệ tử đời thứ ba đều rút về đế đô. Thế cục Bắc Cương càng lúc càng phức tạp, các ngươi ở lại đây sẽ rất nguy hiểm!

Đông Phương Hồng Đậu nghe vậy thì nóng nảy, kiên quyết ngẩng đầu lên nói:

- Ta không về!

- Đây là mệnh lệnh, không phải đùa giỡn!

Đông Phương Bạch tức giận râu tóc dựng ngược, sa sầm nét mặt, nghiêm túc nói:

- Tối đa một tháng, không trở lại thì ta sẽ sai người cột ngươi về!

Hốc mắt Đông Phương Hồng Đậu đỏ hồng, che mặt nức nở. Đông Phương Hồng Đậu biết Đông Phương Bạch đã quyết định thì giống như Đông Phương Bạch đã nói, nếu trong vòng năm năm Tiêu Lãng không đạt tới Chiến Hoàng cảnh, không được vào Đông Phương gia, không thể sửa đổi.

Đông Phương Hồng Đậu khóc chạy ra ngoài, ngơ ngác đứng trong hậu viện nhìn hướng bắc. Đông Phương Hồng Đậu không biết trong một tháng này có thể thấy mặt Tiêu Lãng lần cuối không?

Không chỉ là Đông Phương Bạch, Tả gia, nghịch gia, mười đại gia tộc, tất cả đại gia tộc Bắc Cương đều bắt đầu sắp xếp, đệ tử thế hệ trẻ bị bí mật đưa đi. Tuy Quân Thần Độc Cô Hành không nói câu nào nhưng mọi người không phải đồ ngốc, dễ dàng cảm giác được mùi đại chiến sắp đến. Mặc kệ thế cục chiến đổi như thế nào, trước tiên sắp xếp đường lui là đúng đắn.

Thời gian trôi nhanh như ngựa chạy, rất nhanh đã vào thu, Bắc Cương càng hoang vắng hơn. Đại mạc cuồng sa, bình thường mấy ngày không thấy được ánh mặt trời.

Đông Phương Hồng Đậu vẫn không thể thấy mặt Tiêu Lãng, dù nàng cầu xin Đông Phương Bạch kêu gọi. Trấn Bắc quân đáp lại là Tiêu Lãng bế quan, không thể báo cáo. Đông Phương Hồng Đậu buồn bã để lại phong thư, ngồi xe ngựa xuôi nam, cùng đệ tử Đông Phương gia trở lại đế đô.

Trà Mộc dẫn theo bốn vị tiểu thư, Cổ tiểu thư, Tư Mã tiểu thư, Phùng nhị tiểu thư, Phùng tam tiểu thư rời đi. Tiêu Lãng không dặn dò rõ ràng, Trà Mộc bất đắc dĩ tiếp tục nuôi bốn vị tiểu thư, Cổ tiểu thư, Tư Mã tiểu thư, Phùng nhị tiểu thư, Phùng tam tiểu thư, còn phải vắt óc trả lời ba gia tộc Long Nha thành chất vấn.

Nghịch Thương cũng quay về. Nam Cung Ngọc Nhi, Đông Phương Ngạo Nhiên bị điều động trở về đế đô. Long Nha Phỉ Nhi bị Long Nha tướng quân, Long Nha Nhược sử dụng quan hệ điều đến đế đô làm chức nữ tướng quân, nhập quân bộ.

Nhiều đệ tử trẻ tuổi rút về đế đô. Khiến mọi người giật mình là Vân Tử Sam vẫn ở Vân Yên các. Tả Kiếm còn đang bế quan trong Phong Hỏa thành.

Vô số vật phẩm lương thảo quân dụng được vận đến Bắc Cương. Mấy vạn dân chúng trấn nhỏ thôn xóm mười tám tòa thành phái nam lục tục di chuyển hướng nam, vườn không nhà trống, chuẩn bị chống đỡ Huyết Vương triều mãnh liệt tấn công vào mùa đông.

Phái nam Chiến Vương triều có mấy vạn bộ lực Man di, phương bắc Huyết Vương triều cũng có một chủng tộc khủng bố là Tuyết Nhân tộc.

Tuyết Nhân tộc cực kỳ biến thái, sinh sản nhanh, có thể lặn xuống băng tuyết, có lực lượng băng tuyết quái dị. Tuyết Nhân tộc quanh năm khai chiến với Huyết Vương triều làm Huyết Vương triều rất phiền lòng, nên mới càng đặt quyết tâm chiếm lãnh thổ Chiến Vương triều phì nhiêu.

Tuyết Nhân tộc còn có điều quái lạ là mỗi khi mùa đông sẽ hôn mê, giấu dưới băng tuyết, nguyên mùa đông ít khi xuất hiện. Thường thì vào lúc này Huyết Vương triều sẽ triệu tập đại quân phương bắc đến Tuyết Hoang thành, tấn công Chiến Vương triều, thực hiện chí nguyện to lớn thống nhất thiên hạ của các đời Huyết Đế.

Xung quanh Tuyết Hoang thành liên tục tụ tập đại quân Huyết Vương triều. Quốc lực của Huyết Vương triều cường địa hơn Chiến Vương triều. Địa thế Huyết Vương triều thiên phái bắc, thiếu thốn tài nguyên, khí hậu khắc nghiệt nên con dân của họ rất vạm vỡ, sức chiến đấu cường đại, quanh năm chiến đấu cùng Tuyết Nhân tộc khiến vô số Huyết Man tử có năng lực tác chiến khủng bố.

Năm ngoái Huyết Vương triều bị Quân Thần Độc Cô Hành chôn sống hơn hai mươi vạn đại quân, năm nay thu săn, nhi tử của Huyết Y bị Tả Kiếm giết, hoàng tử Huyết Hồng Nguyệt xuất sắc nhất bị bắt sống, giờ phút này bị nhốt trong Thanh Y thành. Huyết Đế cực kỳ giận dữ, chuẩn bị năm nay dốc sức công kích, báo thù rửa hận.

Đại chiến chưa bắt đầu Bắc Cương đã bao phủ trong gió rét. Mười tám tòa thành trì như mười tám người khổng lồ sừng sững ở Bắc Cương, chuẩn bị nghênh đón Huyết Vương triều điên cuồng tấn công.

Dù là mùa thu nhưng Bắc Cương đã se lạnh. Đỉnh chóp Vân Yên các, trong một gian phòng trang nhã thoảng hương thơm, Vân Tử Sam mặc áo khoác da dê trắng soi đèn phê duyệt các loại văn kiện.

Một cung nữ xinh đẹp đứng bên cạnh, đau lòng nhìn khuôn mặt xinh đẹp này. Vân Tử Sam bạn rộn hai tháng trời, ngày đêm xử lý nhiều việc, người gầy đi nhiều, càng lộ vẻ đẹp tuyệt vời khiến người yêu thương.

Thật lâu sau Vân Tử Sam không có dấu hiệu nghỉ ngơi, chỉ xoa đôi mắt đẹp, hơi mệt mỏi.

Cung nữ lập tức khuyên nhủ:

- Điện hạ, đêm đã khuya, ngày mai xem tiếp!

Vân Tử Sam nhíu mày nói:

- Không được!

Vân Tử Sam kiên quyết nói:

- Hôm nay phải giải quyết xong mọi việc, nếu không thì sẽ chậm trễ việc lớn!

Cung nữ thở dài thườn thượt, ai oán nói:

- Nhiều hoàng tử, đại thần như vậy, không hiểu bệ hạ nghĩ sao mà khiến một mình công chúa phụ trách, nếu mệt bệnh thì sao?

- Ha ha ha ha ha ha! Không mệt bệnh.

Vân Tử Sam vươn tay vén mấy sợi tóc ra sau tai, lộ vành tai trắng. Vân Tử Sam đặt văn kiện xuống, mắt sáng lên, nhoẻn miệng cười, tuyệt mỹ khuynh thành.

Vân Tử Sam nói nhỏ:

- Xuân Hỉ, ngươi theo ta không lâu, không biết từ mười bảy tuổi ta bắt đầu phê duyệt các loại tấu Chương. Những chuyện này rất nhẹ nhàng đối với ta. Trận chiến này không thể thua, phải toàn thắng! Thắng trận này là Chiến Vương triều vĩnh viễn không có tai họa nữa, một hơi trở thành bá chủ tuyệt đối của Thần Hồn đại lục!

Chương trước Chương tiếp
Loading...