Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Yêu Giả Vi Vương

Chương 1052: Tinh vực hoang vu



Hiên Viên Thiên Tâm phản ứng rất nhanh, lại thêm Tiêu Lãng và Độc Long đứng ở khoảng cách đủ xa, cho nên thoáng chốc đã kéo dài khoảng cách với võ giả Ma Vực. Tiêu Lãng quay đầu nhìn lại, thấy năm phi vân bàn biến mất ở trong không trung. một đám võ giả đầy vẻ ma quái lao ra đầy trời. Trên người những võ giả kia đều có khí tức khủng bố khác thường. Có người là con người, có kẻ là người nửa thú. Còn có kẻ không giống người không giống quỷ. Bọn họ chỉ có một điểm duy nhất tương đồng, khí tức của bọn họ đều khiến người ta cảm thấy rất không thoải mái, liếc mắt nhìn đã thấy khiếp sợ.

- Đừng nhìn nữa. Võ giả Ma Vực tu luyện cơ bản đều là ma công. Võ giả bình thường linh hồn không cường đại, căn bản không có cách nào chống đỡ!

Hiên Viên Thiên Tâm gầm thét một tiếng, đánh thức Tiêu Lãng. Hắn lập tức quay đầu lại, phát hiện tim vẫn đang đập rất nhanh, trong đầu không ngừng tự động hiện lên dáng vẻ của những võ giả Ma Vực này, hơi thở lại trở nên dồn dập, không tránh khỏi nghĩ mà sợ.

Tốc độ của Hiên Viên Thiên Tâm đủ nhanh, đương nhiên chủ yếu nhất chính là tôc độ đám người nửa gấu Yêu Vực kia quá chậm, lại thêm nhiều người. Chỉ một lát, võ giả Ma Vực đã đuổi kịp người nửa gấu bắt đầu chém giết, ngược lại không đến chém giết mấy người Hiên Viên Thiên Tâm.

- Khà khà, còn muốn trốn sao?

Cũng có mấy võ giả Ma Vực chú ý tới đám người Hiên Viên Thiên Tâm chạy trốn khắp nơi, cũng phân ra mấy cường giả Thần Tổ bắt đầu truy sát. Phía sau Hiên Viên Thiên Tâm cũng có hai Thần Tổ Ma Vực đuổi theo rất nhanh.

Vèo!

Sáu bóng người cắt phá trời cao, tốc độ đều tương đối. Chỉ có điều hai người Hiên Viên Thiên Tâm, Hiên Viên Thiên Nhất đều kéo theo một người, tốc độ khó tránh khỏi có chút ảnh hưởng. Cũng may khoảng cách tương đối xa. Nếu muốn đuổi kịp, sợ là một, hai ngày cũng chưa thể.

- Đại nhân Thiên Tâm, vì sao chúng ta không bay thẳng đến tinh vực Trương Khả?

Tiêu Lãng phát hiện Thiên Tâm và Thiên Nhất đang bay về hướng bắc, nhưng tinh vực Trương Khả lại ở phía tây, như vậy càng bay sẽ càng xa.

Hiên Viên Thiên Tâm nhìn ra phía sau, cắn răng tăng nhanh tốc độ, lúc này mới nhỏ giọng nói:

- Tinh vực Trương Khả rất lớn, nơi đó có vô số võ giả ra ra vào vào. Ngươi cảm thấy bốn người chúng ta một đường bị đuổi giết qua đó có thể sống được sao?

Tiêu Lãng suy nghĩ một chút cảm thấy xấu hổ. Đúng vậy. Nếu một đường bay về phía tinh vực Trương Khả, bị người ta nhìn thấy chắc chắn sẽ xuất hiện sát thủ nhặt lấy tiện nghi. Hắn cũng không dám tiếp tục hỏi nhiều, sợ quấy nhiễu Hiên Viên Thiên Tâm. Mạng nhỏ của hắn và Độc Long đang treo lơ lửng trong không trung. Một khi không tốt sẽ phải đi gặp mặt Trương Hữu Nhân...

Tiêu Lãng vốn cho rằng mình đi theo Thiên Tôn Hiên Viên sẽ một đường an toàn. Thật không nghĩ tới mới tiến vào biển sao Hỗn Loạn đã xảy ra chuyện. Đầu tiên là hắn và Thiên Tôn đã chia hai đường. Hiện tại bên cạnh chỉ có hai Thần Tổ, còn đang bị người ta đuổi giết. Trong mắt Tiêu Lãng lộ vẻ lo lắng. Bọn họ có thể bình an đến Yêu Vực sao?

Vèo!

Bọn họ một đường bay đi thật ra vận khí không tệ. Phía trước không gặp phải người chặn giết, chỉ có điều phía sau có hai võ giả Ma Vực theo sát không nghỉ, khiến mọi người có chút bất đắc dĩ.

Người của Ma Vực đúng là bệnh thần kinh, dũng mãnh không sợ chết. Một khi nhìn chằm chằm vào mục tiêu nào chính là không chết không thôi.

- Thiên Nhất, bay sang tinh vực hoang vu phía bên trái, bỏ hai người Tiêu Lãng lại. Chúng ta giết hai võ giả Ma Vực này, bằng không một khi bị người chặn giết sẽ càng phiền phức.

Lại bay một canh giờ, Hiên Viên Thiên Tâm cắn răng gầm thét nói. Hiên Viên Thiên Nhất nhìn sang bên trái một chút, thấy phía xa lờ mờ có một tinh vực. Hắn gật đầu, thân thể hai người tạo thành một độ cong bay về phía tinh vực kia.

- Tiêu Lãng, phía dưới có một vài hoang thú. Ta tra xét qua không có võ giả ẩn nấp. Các ngươi cẩn thận một chút. Nhớ kỹ, chúng ta không tới đón các ngươi, các ngươi cứ ẩn nấp ở bên trong.

Bay tới bên ngoài tinh vực kia, Hiên Viên Thiên Tâm căn dặn một tiếng. Hai người đồng thời vứt Tiêu Lãng và Độc Long ra, thân thể lại bắn trở lại, bay về phía hai võ giả Ma Vực.

- Đi.

Tiêu Lãng tất nhiên biết giao chiến giữa võ giả cấp bậc như bọn họ mình không thể nhúng tay vào, nên vẫn thành thật ở lại ẩn nấp.

Tinh vực này rất nhỏ, cũng rất hoang vu. Tinh vực càng nhỏ, linh khí hỗn độn tập trung càng ít, sản sinh linh mạch cũng càng nhỏ. Hoang thú sinh ra bên trong đương nhiên sẽ không quá cường đại.

- Chủ nhân, trong này rất nhiều hoang thú, chỉ có điều đều rất thấp cấp. Ta đi vào độc chết tất cả bọn chúng chứ?

Độc Long dùng thần thức quét qua. Rất nhanh hắn đã điều tra xong, Tiêu Lãng cũng vận dụng thần thức tra xét. Sử dụng thần thức tra xét quá đơn giản. Khi linh hồn đạt được mức độ nhất định đều có thể phóng lực lượng tinh thần ra ngoài. Tiêu Lãng vừa học đã biết. Hắn tra xét một hồi lắc đầu nói:

- Không thể giết, xem ta đây.

Phía dưới tinh vực chỉ lớn bằng một phần mười Thiên Châu. Bên trong không có thành trì và con người, chỉ có rừng núi hoang vắng. Thân thể hoang thú bên trong đều rất nhỏ. Khắp nơi đều có hoang thú với dáng vẻ giống như chuột, thực lực cũng là Đại Thần hậu kỳ.

Xì xì!

Hai người Tiêu Lãng bay đến trong không trung, phía dưới có vô số con chuột lớn màu vàng bay vọt đi, con mắt huyết hồng, miệng rộng nhe ra thật sự có uy lực kinh người.

- Động tình.

Tiêu Lãng dùng năng lượng hình thành một vòng bảo hộ, dễ dàng chống đỡ những công kích năng lượng này. Hắn quát lạnh một tiếng trên người có vô số chữ tình lao ra, hóa thành một dải sáng đánh vào bên trong thân thể hoang thú phía dưới. Động tình hiện tại rất cường hãn. Kiến kim thạch cũng có thể thuần hóa, vậy những hoang thú cấp thấp này hẳn không phải là vấn đề.

Quả nhiên!

Từng chữ tình đánh vào, những con chuột lớn thân dài hơn hai mét lập tức bất động. Rất nhanh từng đám chuột bị thuần hóa.

- Đi!

Thần thức Tiêu Lãng quét qua, phát hiện trong một hang trong ngọn núi cao có vô số chuột. Hắn có thể thuần hóa một đám chuột trốn vào trong hàng chuột, khẳng định sẽ vô cùng an toàn. Chí ít thần thức của cường giả tra xét không cẩn thận, khí tức của bọn họ tuyệt đối có thể bị đám chuột che giấu. Loại tinh vực hoang vu như như vậy, bình thường cường giả sẽ không tra xét chứ?

Hai người vừa bay vào trong hang chuột, vừa thuần hóa chuột. Một chữ tình có thể thuần hóa một con chuột. Tiêu Lãng hoàn toàn không có áp lực.

Đi vào nơi sâu nhất trong hang chuột, Tiêu Lãng đã thuần hóa được mấy trăm vạn con chuột. Chờ sau khi thuần hóa hết số chuột gần đó, lúc này Tiêu Lãng mới khống chế rất nhiều chuột chiếm giữ ở phạm vi gần bọn họ, còn khống chế một vài con chuột đi ra bên ngoài tra xét tình hình.

Hai người ngồi ở trong hang đối mắt nhìn nhau, đều âm thầm cảm giác thực lực mình quá thấp. Chút thực lực này nếu muốn thoải mái ở Thần Vực tuyệt đối là không thể làm được. Không đạt được thực lực Thần Tổ, sợ là ngày nào đó ngủ ở nhà bị người ta giết cũng không biết.

Độc Long trầm mặc ngồi xuống tu luyện. Ngược lại Tiêu Lãng muốn tu luyện nhưng không có thời gian, hắn nhất định phải tra xét tình hình xung quanh. Hắn căm tức một hồi. Ban đầu hắn muốn luyện hóa nguyên đan của hoang thú Toan Nghê, nói thế nào thực lực cũng phải cường đại hơn một chút chứ? Nhưng không nghĩ tới lại xảy ra bất ngờ...

Trầm mặc chờ đợi nửa canh giờ, trong lòng Tiêu Lãng có phần lo lắng. Trong lúc cường giả chiến đấu, cũng không phải là đại chiến mấy vạn hiệp, mấy ngày mấy đêm giống như trong tưởng tượng của người bình thường. Trong lúc cường giả chiến đấu nếu như thực lực cách biệt đủ xa, một chiêu có thể quyết định sinh tử. Cho dù thực lực không hơn kém bao nhiêu, nửa canh giờ cũng đủ định ra thắng bại.

Một canh giờ, hai canh giờ!

Sau khi đợi được ba canh giờ, tâm trạng Tiêu Lãng hoàn toàn chìm xuống. Độc Long cũng mở mắt, vẻ mặt lo lắng bất an.

Thời gian dài như vậy, cuộc chiến đấu hẳn đã sớm kết thúc. Hai người Hiên Viên Thiên Tâm còn chưa xuất hiện, càng không có một truyền âm nào. Hai người đều có dự cảm không tốt.

- Chết tiệt!

Tiêu Lãng thầm mắng một tiếng. Không có cường giả Thần Tổ bảo vệ, hai người một bước cũng không dám động. Nếu như không có người đến đón, sợ là hai người sẽ chết già ở trong tinh vực hoang vu này...

Chương trước Chương tiếp
Loading...