Yêu Giả Vi Vương
Chương 1030: Đáng tiếc cho một nhân tài
Lời nói cực kỳ ngông cuồng của Tiêu Lãng khiến một đám người ngạc nhiên, nhìn Tiêu Lãng, đoán không biết hắn có phải thật sự muốn tìm cái chết?
Mắt Hoàn Nhan Nhược Thủy lóe lên, nhưng Hoàn Nhan Như Ngọc quỳ bên cạnh đã tức giận, đứng lên khẽ nói:
- Cút ra ngoài, đừng ép ta giết người!
Hoàn Nhan Như Ngọc vừa nổi giận, cường giả trong phái bọn họ lập tức đứng lên, đằng đằng sát khí nhìn đám người Tiêu Lãng, còn tưởng rằng Tiêu Lãng là do trưởng lão Long Hổ hoặc là Hoàn Nhan Lệ Sát phái tới quấy rối...
Hoàn Nhan Lệ Sát hoàn toàn loại bỏ lòng cảnh giác. Tiêu Lãng lại âm thầm bội phục hành động của hai tỷ muội. Quan trọng nhất là người trong phái của các nàng còn không biết, bộ dạng xem nhau là kẻ thù hoàn toàn không phải là giả.
Chỉ có điều mặc dù như thế, Hoàn Nhan Lệ Sát vẫn mở miệng:
- Trưởng lão Long Hổ, bảo bọn họ lui ra ngoài đi, đừng giằng co nữa, cố gắng để đại ca yên tĩnh ra đi!
Long hổ bắt đầu do dự. Trong lúc hắn đang do dự, Hoàn Nhan Nhược Thủy đột nhiên mở miệng nói:
- Ngươi thật sự nắm chắc? Nếu như không trị được, ta sẽ giết ngươi!
- Ha ha!
Tiêu Lãng cười lớn một tiếng nói:
- Nếu như trị không hết, ngươi giết chúng ta cũng được. Nhưng... trị tốt thì sao? Có phải nàng sẽ làm tiểu thiếp cho ta không?
- A...
Tiêu Lãng hào khí như vậy khiến một đám người giật mình. Không có ai chê sống quá lâu. Xem ra Tiêu Lãng không phải là người ngu, như vậy hắn thật sự nắm chắc sao?
Trong mắt Hoàn Nhan Lệ Sát lóe lên sát ý. Nếu như Hoàn Nhan Tuyệt Sát sống lại, vậy ngày tháng tốt đẹp của hắn sẽ chấm dứt. Hắn vội vàng lên tiếng ngắt lời:
- Người đâu, kéo tên rác rưởi ăn nói linh tinh này ra ngoài. Một Bán Thần nho nhỏ lại ăn nói ngông cuồng như vậy sao? Thật sự coi Hoàn Nhan gia là ngoài đường sao?
Hoàn Nhan Lệ Sát vừa mở miệng, người của hắn lập tức có bốn năm người đứng lên tiến về phía bên này, bộ dạng đằng đằng sát khí. Chỉ cần Tiêu Lãng không phối hợp, sợ là sẽ máu phun ra năm bước.
- Chờ một chút!
Ngày hôm nay tiến triển thuận lợi như thế, Hoàn Nhan Nhược Thủy làm sao có thể từ bỏ cơ hội này. Nàng rướn mày liễu nói:
- Mời tiên sinh buông tay trị liệu cho gia phụ. Tất cả điều kiện đều có thể nói.
Trưởng lão Long Hổ đột nhiên mở miệng nói:
- Để hắn thử xem. Nói không chừng có thể làm được.
Thủ lĩnh của hai phe phái đã lên tiếng, Hoàn Nhan Lệ Sát cũng không tiện nói gì thêm. Tiêu Lãng dẫn người đi về phía giường lớn, mắt đảo qua trên vóc người và khuôn mặt tuyệt mỹ của Hoàn Nhan Nhược Thủy. Trên mặt hắn tỏ vẻ bị mê hoặc, nhưng lén lút dùng ánh mắt giao lưu với nàng, hỏi dò xem lúc nào thì động thủ, động thủ như thế nào?
Rất nhanh Tiêu Lãng đã nhận được đáp án từ chỗ của Hoàn Nhan Nhược Thủy. Đó chính là tìm cơ hội tới gần Hoàn Nhan Lệ Sát, sau đó một đòn giết chết mười người phía sau hắn. Chỉ cần giết chết Hoàn Nhan Lệ Sát, đại cục đã định.
Tiêu Lãng có lập kế hoạch. Hắn bảo mười cường giả Thần Tổ đứng ở sau lưng mình, bản thân lại giả vờ giả vịt đi tới bên cạnh giường lớn ngồi xuống. Nhìn Hoàn Nhan Tuyệt Sát trên mặt đen thui, độc tố nằm dày đặc toàn thân, đầu tiên hắn đưa một tay chạm vào một tay của Hoàn Nhan Tuyệt Sát, vận chuyển một chút năng lượng, dò xét tình hình của Hoàn Nhan Tuyệt Sát một chút.
Sau khi kiểm tra tình hình của Hoàn Nhan Tuyệt Sát, Tiêu Lãng âm thầm thở dài. Tình hình quả nhiên không có cách nào thay đổi được. Độc tố không chỉ tập kích trái tim, còn tập kích cả linh hồn. Chẳng trách vị trị liệu sư Mộc Long kia cũng không có cách nào giải được. Độc tố bên trong thân thể thì dễ xử lý, nhưng độc tố trong linh hồn lại hoàn toàn không có cách nào làm được. Một khi không tốt linh hồn kia sẽ sụp đổ, trực tiếp chết đi.
- Ai, tình hình rất tồi tệ!
Tiêu Lãng dò xét một hồi, thở ra một hơi thật dài nói:
- Độc này không tầm thường. So với những loại độc ta từng giải trước đây có mạnh hơn một chút. Chỉ có điều độc tố trong linh hồn đã dung hợp với linh hồn. Nếu muốn hoàn toàn loại trừ, đồng thời bảo đảm linh hồn người bệnh không bị tổn thương, hết sức khó khăn...
Tiêu Lãng nói những lời vô nghĩa một hồi, khiến một đám người liếc mắt khinh thường. Những điều này, các cường giả ở đây đều có thể tra xét được, còn cần ngươi nói ra sao? Tùy tiện có thể giải được, Hoàn Nhan Tuyệt Sát đã sớm tỉnh lại rồi.
- Ngươi nắm chắc được bao nhiêu?
Giọng Hoàn Nhan Nhược Thủy có phần ngưng trọng hỏi.
- Cái này...
Tiêu Lãng dừng một chút, rất nhanh lại nói:
- Chín phần mười!
Tất cả mọi người ở đó đều xôn xao. Tên nhãi con này thật sự có thể giải được sao?
Trong ánh mắt vô số người lộ ra một tia khủng hoảng. Cũng có rất nhiều người ánh mắt sáng lên. Trong mắt Hoàn Nhan Lệ Sát lại lóe lên sát ý.
Nếu như Hoàn Nhan Tuyệt Sát thật sự có thể cứu sống, rất nhiều người cũng sẽ gặp xui xẻo.
Hoàn Nhan Tuyệt Sát trước nay lòng dạ độc ác. Sợ là những trưởng lão dao động trong khoảng thời gian này cũng không có quả ngon ăn...
Nhưng không người nào dám vọng động. Bởi vì phái trung lập kia chỉ cần Hoàn Nhan Tuyệt Sát có thể sống lại, sẽ lập tức phản chiến. Qua nhiều năm như vậy, ảnh hưởng của Hoàn Nhan Tuyệt Sát trong gia tộc không phải chỉ là một, hai điểm. Giờ phút này nếu như Hoàn Nhan Lệ Sát dám động, sợ là trưởng lão Long Hổ sẽ là người đầu tiên không đáp ứng.
Hoàn Nhan Nhược Thủy hành động vô cùng tốt. Trong đôi mắt thu thủy ngân ngấn nước mắt, cực kỳ chăm chú nhìn Tiêu Lãng nói:
- Mời tiên sinh yên tâm trị liệu. Cần bất kể thứ gì cứ việc nói. Nếu như phụ thân có thể được cứu sống, Nhược Thủy... cũng không phải không thể làm tiểu thiếp cho ngài.
Trưởng lão Long Hổ cũng vội vàng lên tiếng phụ họa nói:
- Đúng đúng đúng! Nếu như tiên sinh có thể chữa khỏi cho gia chủ, tiên sinh chính là đại ân nhân của Hoàn Nhan gia.
- Rót chén trà đến đây. Ta khát!
Tiêu Lãng chậm rãi đưa tay ra, dáng vẻ kéo dài thời gian khiến vô số người hận tới mức nghiến răng nghiến lợi. Chỉ có điều một cường giả Thần Tổ hậu kỳ lập tức lao ra, tự mình bưng một chén trà tới. Tiêu Lãng uống một hớp rồi mới lên tiếng:
- Lưu lại mười võ giả mạnh nhất hỗ trợ, những người còn lại đi ra ngoài đi! Trong vòng ba ngày, gia chủ các ngươi có thể sẽ tỉnh lại.
Hoàn Nhan Nhược Thủy và Hoàn Nhan Như Ngọc liếc mắt nhìn nhau. Hai người đều vỗ bàn tán dương đối với thủ đoạn của Tiêu Lãng.
Một võ giả nhỏ như con kiến hôi đến từ vực diện nhỏ, đối mặt với một đám nhân vật lớn của Hủy Diệt Chi Địa, không chỉ hoàn toàn không luống cuống, trái lại còn vênh váo hò hét như vậy. Dọc đường đi không được Hoàn Nhan Nhược Thủy tiếp ứng, hắn vẫn có thể dễ dàng lăn lộn đi vào, còn dọa khiến một đám người sửng sốt. Giờ phút này còn quang minh chính đại đuổi người ra ngoài.
Lưu lại mười võ giả mạnh nhất?
Trong mười người này, thực lực Hoàn Nhan Lệ Sát có thể đứng trong năm vị trí đầu. Hơn nữa hắn khẳng định sẽ không đi, muốn nhìn tận mắt xem Hoàn Nhan Tuyệt Sát có thể cứu sống được hay không. Mà trong mười người này, ba phái vì ngăn cản lẫn nhau, khẳng định mỗi bên có khoảng ba người. Tiêu Lãng mang đến mười Thần Tổ hậu kỳ, giết chết ba người? Đây không phải là chuyện đơn giản sao?
Quả nhiên Hoàn Nhan Lệ Sát và đám người trưởng lão Long Hổ ngẩn người ra, có chút hồ nghi thoáng nhìn về phía Tiêu Lãng. Chỉ có điều nghĩ đến Tiêu Lãng chỉ có chút thực lực như vậy. Còn mười một gã hộ vệ đều là thực lực Đại Thần Thần Quân, tất nhiên không để vào mắt.
Chỉ có điều Hoàn Nhan Lệ Sát vẫn không yên lòng nói:
- Tiên sinh cứ việc trị liệu. Ta bảo đảm không người nào dám quấy nhiễu tiên sinh. Ai dám lên tiếng ta sẽ giết chết không tha.
Mắt Tiêu Lãng xoay chuyển một cái, lạnh lùng thoáng nhìn Hoàn Nhan Lệ Sát nói:
- Ngươi và người của ngươi đều ra ngoài. Ta vẫn không yên lòng nhất chính là ngươi! Thời điểm ta giải độc, có nửa điểm sai lầm, linh hồn gia chủ các ngươi sẽ sụp đổ. Xảy ra chuyện người nào chịu trách nhiệm?
- Ngươi...
Mắt Hoàn Nhan Lệ Sát dường như sắp nổ tung. Sát khí trên người tuôn ra, ép Tiêu Lãng không kịp thở. Hắn có thân phận thế nào? Đừng nói Tiêu Lãng chỉ là một kẻ cà chớn nhỏ bé như vậy, cho dù là Hiên Viên Thiên Tâm cũng không dám nói với hắn như thế chứ?
Lạt mềm buộc chặt!
Hoàn Nhan Nhược Thủy và Hoàn Nhan Như Ngọc liếc mắt nhìn nhau. Hai người đều lộ ra ý cười. Ánh mắt Hoàn Nhan Như Ngọc nhìn Tiêu Lãng có chút chuyển biến. Chỉ có điều nghĩ đến thực lực hắn như vậy, nàng lại khe khẽ thở dài.
Đáng tiếc cho một nhân tài!