Yêu Em Trọn Kiếp Này - Cửu Hy
Chương 86: Thưởng
“Em nghe nói Nhị thiếu đã bị anh ta tống vào tù, trước đó còn làm cho nhà tan cửa nát, hành hạ cho sống không bằng chết.” Tuệ Nghiên có thể hiểu được việc Minh Triệt trả thù mẹ kế và hai đứa em cùng cha khác mẹ. Nhưng những người khác trong nhà thì có liên quan gì? “Anh ta không để ý tới huyết thống luôn sao?”
“Thật ra… Hứa Minh Triệt không phải con trai của Hoàng Lân.”
Tuệ Nghiên che miệng kinh ngạc, hoàn toàn không tin được vào tai mình. Hứa Minh Triệt không phải con của Nhị thiếu, vậy là con ai? Trong đầu bỗng xẹt qua một tia suy nghĩ làm cô chết lặng.
“ Em đoán ra rồi đúng không? Hứa Minh Triệt là con của Đại thiếu gia Hứa Hoàng Dật. Bởi vì Hoàng Dật và vị hôn thê đã đính hôn, hơn nữa còn sát ngày cưới nên việc có con với nhau là bình thường.”
“Vậy… vậy Nhị thiếu biết điều này… không?”
“Biết. Khi hắn ta cưỡng ép vị hôn thê, cô ấy đã dùng đứa trẻ và cả tính mạng của mình để chống cự. Hắn ta để cô ấy sinh ra đứa trẻ, nhưng vừa sinh ra đã bị hắn ta làm nhục. Đáng lí ra, vị hôn thê ấy sẽ cố gắng sống để bảo vệ cốt nhục của bản thân và người thương, nhưng lại không chịu được nhục nhã nên đành tự sát.”
“Vậy những người khác thì sao? Họ có biết chuyện này không?”
“Nếu họ không biết, có lẽ hắn đã tha cho họ.”
Những người khác ở nhà họ Hứa đều biết chuyện đó, nhưng không một ai, không một ai đứng ra giúp đỡ cô gái tội nghiệp kia. Bởi thế, Hứa Minh Triệt hiển nhiên coi họ là đồng phạm.
“Sao, giờ đã hiểu lí do hắn suy sụp chưa? Ban đầu Minh Triệt cũng không biết chuyện này nên mọi thứ đều nhẹ nhàng. Nhưng khi chân tướng được điều tra rõ ràng, hắn không tiếc chút công sức đẩy họ vào chỗ chết. Có lẽ trong lòng hắn vẫn có chút thất vọng.”
“Em cảm thấy khá tội cho anh ta…”
Phiến Luân cau mày, siết chặt eo cô: “Em muốn an ủi hắn à?” Kiếp trước hắn cũng dùng sự tàn nhẫn này trên người cô, không lẽ kiếp này cô vẫn muốn thương cảm hắn?
“Không có mà… em chỉ cảm thấy hắn đáng thương thôi.”
“Mặc kệ hắn. Anh kể cho em nghe, có phải nên thưởng cho anh không?” Phiến Luân dựa lên vai cô, dụi đầu vào hõm cổ, tham lam hít lấy mùi hương ngọt ngào trên người cô gái nhỏ.
“Ơ… em… anh… là anh tự nói sẽ kể mà…”
“Nhưng em phải có thưởng chứ.” Anh thở nhẹ bên vành tai cô, trêu chọc.
“Không, anh đâu có nói trước.” Cô vội đẩy anh ra khỏi người mình.
“Ngoan, anh không làm gì em đâu. Để yên cho anh ôm một chút thôi.” Tay anh siết chặt cô hơn, đến khi lưng cô dựa hẳn vào lòng ngực anh. Sống mũi cao thẳng dừng lại ở bên tai cô, thỉnh thoảng lại cọ cọ. Tuệ Nghiên vừa nhột vừa thấy cấn, liên tục ngọ nguậy không yên.
“Anh còn không buông là em kêu lên đấy nhé. Đừng có giở trò biến thái, ưm…” Cô chưa dứt lời, bờ môi hồng nhuận lại bị anh ngang ngược xâm chiếm. Phiến Luân phủ môi lên môi cô, chiếc lưỡi như con rắn nước trơn trượt xâm lược vào bên trong khoang miệng, đoạt hết hơi thở của cô. Một tay anh giữ chặt eo không cho con mồi chạy, tay còn lại thì cố định gương mặt nhỏ xinh xắn, để cho mình dễ bề làm việc. Tuệ Nghiên từ né tránh, dần dần bị anh cuốn theo, hai đầu lưỡi quấn quýt lấy nhau, nụ hôn ướt át kéo dài.
“Ha… anh lại không nói trước với em…” Lúc tách nhau ra, gương mặt Tuệ Nghiên đã ửng đỏ, nhìn vô cùng mê người. Hơi thở cô hỗn loạn, bên khóe môi vẫn còn hơi ươn ướt.
Phiến Luân hôn lên má cô một cái, sau đó mới buông ra. “Anh thích nhìn em bất ngờ.” Hay nói đúng hơn, anh thích nhìn cô có chút muốn phản kháng nhưng lại không thể, giống như con thú nhỏ vùng vẫy trong cái bẫy mà bản thân không thể thoát ra, sau cùng tình nguyện ở trong cái bẫy đó.
“Hứ! Còn lần sau nữa, em sẽ giận anh!” Cô vùng vằng bỏ ra ngoài, không thèm ngoái lại.
Phiến Luân bật cười, nhìn theo cơ thể nhỏ nhắn rời khỏi phòng. Chờ thêm ít năm nữa, anh có thể đón cô về nhà, tới lúc đó chuyện sẽ không còn đơn giản như thế này. Ít nhất, Tuệ Nghiên sẽ không thể chạy.
Cái ít năm này có thể là hai năm, ba năm, hoặc cũng có thể là năm năm, nhưng anh sẽ cố gắng chờ. Chỉ mong tới lúc đó, cô đừng chê anh già.
------------------------------ trung tâm thành phố ------------------------
Hứa Minh Triệt dựa người vào ghế, mệt mỏi vì một ngày dài. Được tin Tuệ Nghiên đến vùng cao nguyên, hắn tạm gác công việc qua một bên, chạy xe mấy tiếng liền để tới đó. Kết quả, hắn đã có thể nhìn thấy thiên thần. Cô đứng ở trên cao, giống như một thiên thần thật sự đang nhìn xuống, ban phát chút ánh sáng yếu ớt cho cuộc đời tăm tối của hắn.
Nhưng giống như năm nào, có người tới và mang thiên thần của hắn rời đi. Hắn chỉ có thể nhìn theo trong vô vọng, dù bây giờ bản thân đã có năng lực cũng không thể níu giữ bàn tay cô.
Năm cô tám tuổi, Dương Kha đến và đưa cô đi. Năm cô hai mươi mốt tuổi, lại có một người đàn ông khách cướp cô khỏi hắn. Hắn biết Tuệ Nghiên vốn chưa bao giờ thuộc về mình, nhưng lại không cam tâm nhìn cô bị người khác cướp đi.
Căn biệt thự im ắng, trống rỗng, quá đỗi quạnh quẽ làm tâm trạng hắn càng thêm chùn xuống. Kiếp trước hắn có lỗi với cô, kiếp này muốn tìm cô để bù đắp. Nhưng ông trời lại không cho hắn như ý. Tại sao những người khác có thể bù đắp cho cô, còn hắn thì không?
“Bởi vì tôi đã làm tổn thương em quá nhiều, nên một cơ hội cũng không thể cho tôi sao…?”
Có một số thứ, một khi đã mất đi rồi thì vĩnh viễn cũng không thể quay trở lại. Người ta thường ước thời gian có thể quay ngược trở lại, nhưng có thể thì đã sao? Hắn đã xoay ngược thời gian nhưng cũng không thể đoạt lại tình yêu đã mất của cô gái ấy.
Công việc bộn bề chất đống, hắn đột nhiên nghĩ tới một chuyện. Nếu hắn dùng quyền lực ép bức Dương thị, muốn một cuộc liên hôn thương mại, vậy thì hắn có thể đoạt được Tuệ Nghiên. Nhưng ý tưởng này có quá nhiều khó khăn. Dương thị bây giờ vô cùng lớn mạnh, Hứa thị tạm thời vẫn chưa đuổi kịp. Hơn nữa, dù hắn có đạt được mục đích cũng khó lòng có được trái tim cô. Hắn muốn giống như kiếp trước, Dương Tuệ Nghiên toàn tâm toàn ý trao cả trái tim lẫn thể xác cho hắn. Liệu có thể không?
Nhắc đến liên hôn, hình như nhà họ Dương đã từng ngỏ ý muốn gả con gái cho hắn, dai dẳng cũng đã ba năm rồi. Chỉ đáng tiếc, người con gái đó tên là Dương Tâm!