Yêu Em Nhiều Như Anh Có Thể - Trang 3
Chương 63: 63: Cũng Thật Quá Đáng Sợ
Sau cuộc hỗn loạn, những người vệ sĩ phải đi vào để xách thím hai ra ngoài.
Nhìn cảnh hai người vệ sĩ to lớn cũng không thể áp chế nổi một người phụ nữ bé nhỏ đang nổi khùng, mấy người nhìn phải không kìm được mà bụm miệng phì cười.
Bùi Yến bị cắt lương năm tháng, dù cô ta không bị sa thải nhưng phải chuyển sang nhà của Ân lão nhị làm việc chứ không được ở trong căn dinh thự nữa.
Trước khi bê hành lí lên xe để chuyển đi, cô ta còn quay lại để mắng chửi Dương Khánh Đình, kết quả là bị quản gia mới tát cho một cái hết nói luôn.
Cuộc sống của cô quay trở về quỹ đạo như ban đầu, tiếp tục những ngày tháng dưỡng thai tẻ nhạt, buồn chán và im ắng.
Nhưng giá gì nó cứ mãi tĩnh lặng như vậy vì chẳng quá mấy ngày sau, Dương Khánh Đình nhận về cuộc điện thoại của Ân Diên Tuyền.
Lúc nhìn thấy đầu số bên kia là anh, tay của Dương Khánh Đình run rẩy đến tưởng như sắp làm rơi luôn cả điện thoại.
Bao nhiêu nỗi niềm cay đắng, hờn tủi, cả căm hận cũng có, nhưng cô đã đẩy những cảm xúc đó đến tận nơi cuối cùng ở trong đáy lòng, khi thốt ra, trong lời nói của cô chỉ còn lại là những đau thương, bi ai tê tái, cả chút nhớ mong mòn mỏi.
Cô hận người đàn ông này, cũng nhận ra tình yêu của mình dành cho người ấy là vô điều kiện.
"...!Diên Tuyền?"
Rất lâu sau vẫn chưa thấy anh trả lời, Dương Khánh Đình gấp gáp hỏi lại, chất giọng như sắp tan vỡ.
"Diên, Diên Tuyền?"
"Ngày mai Ân Thư Thảo sẽ về nước, con bé sẽ ở tạm trong nhà vài hôm.
Nó đang bận ôn thi đại học, cô muốn làm gì thì làm, nhưng nếu làm ảnh hưởng đến việc học của con bé, tôi sẽ không tha cho cô đâu."
Giọng nói của anh vẫn trầm thấp như vậy, nhưng hiện tại lại mang thêm mấy phần xa cách và băng lãnh.
Trong vô thức Dương Khánh Đình rụt người lại, vai run lên vì sự lạnh nhạt của anh.
Những mong nhớ của cô cũng theo đó mà hoá băng, tiếp theo sau là vỡ tan thành từng mảnh vụn.
Ân Thư Thảo là em gái của Ân Diên Tuyền.
Con bé từ khi sinh ra đã sống ở Mỹ, năm nay quay trở về Trung Quốc để nhập học vào trường cao đẳng nghệ thuật.
Dương Khánh Đình đã mong chờ anh gọi về cho cô, ít nhất sẽ cho cô một lời hỏi thăm.
Nhưng hoá ra mục đích anh gọi về cho cô chỉ là vì sợ cô làm loạn ảnh hưởng đến em gái anh thôi sao?
Cô cố nén lại cảm giác chua xót ở trong lồng ngực, trước khi Ân Diên Tuyền cúp máy, cô đã dùng hết tất cả những sức lực của mình để hỏi anh một câu yếu ớt.
"Diên Tuyền, thế anh có về nước không?"
Ân Diên Tuyền đã nghe trọn cả câu hỏi của cô, nhưng anh không trả lời mà trực tiếp tắt máy trước sự thất vọng của Dương Khánh Đình.
Đúng như lời của Nhiên Nhiên đã nói, cô thực sự đã quá đề cao mình rồi.
Cô chẳng là gì trong mắt của anh cả, vậy mà còn dám mở miệng đòi hỏi anh về.
Anh ghét cô là phải.
Dương Khánh Đình không muốn để anh giận nữa, chắc chắn từ nay về sau cô phải biết điều hơn thôi.
...
Trên căn gác xép, Dương Khánh Đình nằm ở trên chiếc ghế bành, vừa lơ đãng nhìn lên bầu trời qua lớp kính thuỷ tinh.
Ánh nắng ngày thu cũng như đã tìm thấy cô, nó rọi xuống, phủ lên khuôn mặt có phần nhợt nhạt và tiều tuỵ của cô một lớp sáng mỏng mong manh, như là muốn an ủi cô vậy.
Bỗng từ bên dưới nhà vọng lên những tiếng xôn xao và cả tiếng xe cộ nườm nượp đi vào trong khoảng sân dinh thự.
Dương Khánh Đình giật mình bật người dậy, nhìn ra bên ngoài phải có hơi chục cái siêu xe đủ các loại màu sắc.
Cô hoang mang, vội vã ngồi lại lên xe lăn để đi xuống tầng dưới.
Nhưng khi nghe thấy có tiếng của rất nhiều người đang tụ tập ở dưới phòng khách, Dương Khánh Đình bỗng sợ hãi mà không đi xuống nữa.
Tất cả những giọng nói đều là của những người mà cô chưa từng nghe qua, sợ xuống đó lại gặp phải bất trắc gì.
Cô đi xuống rồi dừng ở chỗ hành lang tầng hai, nhìn xuống bên dưới đông kín đều là những cô cậu thanh niên, chắc tầm tuổi đại học.
Sao bọn họ lại bước được vào trong nhà cô vậy? Ân Diên Tuyền đã cho phép họ vào chưa?
Dương Khánh Đình bối rối, còn chưa kịp lủi đi thì đã có ai đó hét tên cô từ bên dưới nhà.
"Chị Khánh Đình ơi! Chị dâu của Ân Thư Thảo ơi! Tối nay làm phiền chị nhé!" Có mấy tiếng của mấy người thanh niên trêu đùa gọi to.
Sao họ lại biết tên cô được vậy?!
Dương Khánh Đình giật thót cả tim, lò dò liếc mắt nhìn lại xuống dưới, thấy có một cô gái trẻ xinh đẹp mang khuôn mặt có mấy phần giống giống với Ân Diên Tuyền, cả biểu cảm lạnh lùng và phong thái cao ngạo ấy, đó chắc hẳn là Ân Thư Thảo rồi.
Ánh mắt của em ấy nhìn cô cũng thật lạnh chẳng khác nào Ân Diên Tuyền.
Vì đã bị phát hiện nên Dương Khánh Đình không thể trốn đi được nữa, cô nuốt nước bọt, đi xe lăn xuống bên dưới.
Lúc mọi người được nhìn thấy rõ ràng dung mạo của Ân phu nhân, bọn họ không thể ngăn được mà hét lên cảm thán.
Trong số đó có cả một cậu thanh niên tóc vàng vô cùng điển trai cũng nhìn cô không dứt.
Ân Thư Thảo nhìn thấy phải cảnh đó, ánh mắt xẹt qua tia lạnh lẽo khó đoán, nó khiến cho Dương Khánh Đình phải run rẩy trong lòng không thôi.
Con bé thật giống với Ân Diên Tuyền.
Cũng thật quá đáng sợ.