Yêu Em Nhiều Như Anh Có Thể - Trang 3
Chương 107: Ngoại truyện: Đi làm (4)
Tần Thanh nhìn Dương Khánh Đình, theo bản năng muốn cúi đầu chào cô, nhưng còn chưa kịp thì Dương Khánh Đình đã hớt hải chìa tay ra với anh ta.
“A, Tần tiên sinh! Tôi nghe danh anh đã lâu, thực sự rất ngưỡng mộ anh.”
Giao tiếp bằng ánh mắt: Đừng nói đừng nói! Anh hãy giữ bí mật dùm tui đi!
Tần Thanh nhận được ám hiệu từ Dương Khánh Đình, cũng load kịp theo suy nghĩ của cô mà khe khẽ gật đầu để không ai ngoài cô có thể nhận ra, vừa làm mặt lạnh đưa tay bắt lấy bàn tay đang chìa ra đằng trước của cô, vờ như không quen biết.
Ngày hôm nay ở trên tập đoàn, nhìn vị tổng giám đốc của mình cứ ảo não, chốc chốc lại nơm nớp lo sợ nhìn vào màn hình điện thoại, hẳn lí do là vì cô vợ này rồi.
Anh ta cũng được nghe Ân Diên Tuyền nói sơ sơ qua về vấn đề của anh nên cũng có thể coi như là tạm hiểu cho tình cảnh này đi. Nhìn Dương Khánh Đình, anh ta cũng lờ mờ đoán ra được cô không để lộ ra ngoài rằng mình là vợ của Ân tổng giám đốc cao lãnh nào đó.
Mấy tên đàn ông trung niên thấy Dương Khánh Đình vừa mới vào thôi đã có thể tiếp xúc được với Tần Thanh, nhất thời cảm thấy bái phục.
Tần Thanh là thư kí của tập đoàn Ân thị, chức vị cao nhất trong tập đoàn chỉ sau tổng giám đốc, làm sao mà không quyền quý cho được?
Anh ta còn nổi tiếng là làm việc rất nghiêm khắc và kiệm lời, khó có ai có thể giao tiếp được với anh ta.
Ngoài tổng giám đốc của mình, đừng mong có ai có thể mở miệng ra lệnh với Tần Thanh.
Bọn họ mời Tần Thanh ngồi xuống, còn Dương Khánh Đình thì ngồi bên cạnh tên chủ tịch mặc dù cô chẳng thích chút nào.
Bọn họ thảo luận một số vấn đề về dự án hợp tác sắp tới trong khi chờ những món đồ ăn được bưng lên. Vì có sự xuất hiện của Tần Thanh ở đây nên chẳng có tên nào dám hé răng mà nói nhăng nói cuội linh tinh.
Nhưng kẻ đang ngồi cạnh cô đã đặt liêm sỉ của mình vứt ra sau gáy, tên chủ tịch đó cả gan giấu tay ở dưới đùi mà đặt lên chân cô!
Dương Khánh Đình giật thót, cô cắn răng, không một ai để ý rằng sắc mặt cô đã dần chìm xuống thành sắc xám đến đáng sợ.
Cô giãy chân tránh khỏi bàn tay của tên đó, nhưng hắn không những không thu tay lại mà còn bóp lấy mông cô!
Ngay lập tức Dương Khánh Đình theo phản xạ đứng phắt dậy khỏi ghế ngồi, không may đụng phải một cô gái đang bê đồ ăn ở sau lưng cô.
Chỉ nghe thấy có một tràng tiếng động hỗn loạn xảy ra, khi nhìn lại, toàn bộ nước sốt và canh thịt đều đã đổ hết lên người của lão chủ tịch.
Tất cả những tên đang ngồi ở xung quanh đều hoảng hốt, vội vàng lấy khăn giấy đưa cho hắn.
Còn hắn thì đã tức giận đến không thể kiềm chế nổi được nữa, hắn hổ thẹn đứng dậy, giật lấy cổ áo của nữ phục vụ mà mắng xối xả.
“Con khốn này! Mày biết áo này tao mua mấy nghìn đô không mà mày dám làm bẩn hả?! Mày có đền nổi không cái con giẻ rách này?!”
Hôm nay bị làm nhục trước một vị khách quyền quý như vậy, hắn ta nuốt không trôi cục tức này vào bụng.
Cô phục vụ đó chỉ là một sinh viên làm công để kiếm tiền học, bị hắn ta dọa nạt như vậy, sợ đến cả thân người run lên bần bật, thút thít xin lỗi hắn.
“Tôi, tôi xin lỗi thưa quý khách…! Tôi… Số tiền lớn như vậy, làm sao tôi mà trả được ạ?… Áo của ngài nhất định tôi sẽ giặt sạch lại để trả ngài ạ!”
“Giặt lại sao? Đưa vào tay mày có mà cái áo này của tao còn bị bẩn hơn ấy! Quản lí đâu? Gọi quản lí của mày ra đây! Tao nhất định phải cho mày nghỉ việc!”
Cô gái đó kinh hồn, khóc nấc lên vội ôm lấy chân hắn cầu xin.
“Đừng mà thưa quý khách! Tôi chỉ có công việc này thôi, nếu ngài đuổi tôi…”
Câu nói của người phục vụ ấy còn chưa dứt, đã thấy tên chủ tịch mất khống chế mà vung tay văng xuống má cô ta một cái bạt tai.
Chỉ là tay chưa chạm vào má, thì đầu của ông ta đã bị đập luôn xuống bàn rồi.
Lực tay của Dương Khánh Đình rất mạnh, cô nắm chặt lấy tóc của tên chủ tịch, đập đầu hắn xuống bàn khiến cho cả cái bàn đó rung lên một cái dữ dội rồi vỡ ra thành hai nửa.
Cả gian phòng chấn động, chỉ có duy nhất một mình Dương Khánh Đình quay ra đỡ lấy người phục vụ đó đứng lên.
“Không có ai dám đuổi việc em đâu.” Cô mỉm cười dịu dàng với cô gái đó, khó có ai có thể chấp nhận được rằng cái người vừa ra tay đập bể bàn lại chính là cô: “Em ra khỏi phòng này trước đi.”
Tên chủ tịch đó nghe vậy, dù đã sứt đầu mẻ trán vẫn gắng gượng mà lảo đảo đứng lên, giận dữ chỉ thẳng vào mặt cô, thét.
“Con đi*m này! Mày vừa làm gì tao đó hả?! Mày muốn chết à?! Từ nay trở đi mày đừng hòng mà xin được việc ở bất kì nơi nào nữa!”
Hắn ta nghĩ rằng cô chắc chắn sẽ run sợ mà quỳ xuống van nài ông ta, chỉ là, hắn không ngờ cô không những không sợ, mà còn nói vọng đến người đang ngồi ở sau lưng ông ta.
“Cậu Tần, xin lỗi nhưng tôi có thể nhờ cậu dọn dẹp lại mớ này không? À, cả việc này cậu đừng nói lại với anh ấy nhé.”
Tần Thanh ngẩng đầu nhìn Dương Khánh Đình, trước những con mắt kinh hãi của những tên khác, anh ta đứng lên, cúi đầu chào cô.
“Ân phu nhân cứ đi về nghỉ ngơi đi ạ. Lời cô nói cũng như là lời của ngài ấy nói.”
Ân… phu nhân? Bọn chúng có nghe nhầm không?! Là phu nhân của Ân tổng giám đốc của tập đoàn Ân thị trong truyền thuyết đấy ư?!
Lão chủ tịch mặt mũi tái mét, như nghe thấy có tiếng sấm ở bên tai mà hai chân run lên bần bật, đứng không vững mà ngã khuỵu xuống sàn gạch.
Hắn ta xong đời rồi! Chắc chắn… hắn ta không thể sống nổi mất!
…
“Hôm nay đi làm thế nào?”
Ân Diên Tuyền vừa nói, vừa xoa bóp chân cho Dương Khánh Đình, chỉ thấy cô mặt không biến sắc, chán đời nói.
“Không đi làm nữa. Lao động thật khốn nạn. Đột nhiên em nhận ra tự mình kiếm ra tiền không sướng được bằng đi ăn bám.”
Kì tích đi làm một ngày rồi nghỉ, đúng là không lưu trong sử sách là phí cả một thời đại.
Ân Diên Tuyền nhìn Dương Khánh Đình biếng nhác nằm bên cạnh anh như sắp chảy thành nước luôn rồi, nhịn không được phì cười.
“Đúng là cái đồ thiếu nghị lực.” Đáng yêu quá, he he.
Ân Thẩm Ngạn ngồi xem ti vi gần đó: “…” Không biết chiếc xe Mercesdes sáng nay để đâu rồi?
__________
Lời tác giả: Trước khi kết thúc truyện, mình có một fact nho nhỏ nè~
Dương Khánh Đình là lần đầu của lão Tuyền đó!
Hồi chưa cưới, cứ thấy có nữ đến gần là ổng tránh như tránh tà ấy ><
“A, Tần tiên sinh! Tôi nghe danh anh đã lâu, thực sự rất ngưỡng mộ anh.”
Giao tiếp bằng ánh mắt: Đừng nói đừng nói! Anh hãy giữ bí mật dùm tui đi!
Tần Thanh nhận được ám hiệu từ Dương Khánh Đình, cũng load kịp theo suy nghĩ của cô mà khe khẽ gật đầu để không ai ngoài cô có thể nhận ra, vừa làm mặt lạnh đưa tay bắt lấy bàn tay đang chìa ra đằng trước của cô, vờ như không quen biết.
Ngày hôm nay ở trên tập đoàn, nhìn vị tổng giám đốc của mình cứ ảo não, chốc chốc lại nơm nớp lo sợ nhìn vào màn hình điện thoại, hẳn lí do là vì cô vợ này rồi.
Anh ta cũng được nghe Ân Diên Tuyền nói sơ sơ qua về vấn đề của anh nên cũng có thể coi như là tạm hiểu cho tình cảnh này đi. Nhìn Dương Khánh Đình, anh ta cũng lờ mờ đoán ra được cô không để lộ ra ngoài rằng mình là vợ của Ân tổng giám đốc cao lãnh nào đó.
Mấy tên đàn ông trung niên thấy Dương Khánh Đình vừa mới vào thôi đã có thể tiếp xúc được với Tần Thanh, nhất thời cảm thấy bái phục.
Tần Thanh là thư kí của tập đoàn Ân thị, chức vị cao nhất trong tập đoàn chỉ sau tổng giám đốc, làm sao mà không quyền quý cho được?
Anh ta còn nổi tiếng là làm việc rất nghiêm khắc và kiệm lời, khó có ai có thể giao tiếp được với anh ta.
Ngoài tổng giám đốc của mình, đừng mong có ai có thể mở miệng ra lệnh với Tần Thanh.
Bọn họ mời Tần Thanh ngồi xuống, còn Dương Khánh Đình thì ngồi bên cạnh tên chủ tịch mặc dù cô chẳng thích chút nào.
Bọn họ thảo luận một số vấn đề về dự án hợp tác sắp tới trong khi chờ những món đồ ăn được bưng lên. Vì có sự xuất hiện của Tần Thanh ở đây nên chẳng có tên nào dám hé răng mà nói nhăng nói cuội linh tinh.
Nhưng kẻ đang ngồi cạnh cô đã đặt liêm sỉ của mình vứt ra sau gáy, tên chủ tịch đó cả gan giấu tay ở dưới đùi mà đặt lên chân cô!
Dương Khánh Đình giật thót, cô cắn răng, không một ai để ý rằng sắc mặt cô đã dần chìm xuống thành sắc xám đến đáng sợ.
Cô giãy chân tránh khỏi bàn tay của tên đó, nhưng hắn không những không thu tay lại mà còn bóp lấy mông cô!
Ngay lập tức Dương Khánh Đình theo phản xạ đứng phắt dậy khỏi ghế ngồi, không may đụng phải một cô gái đang bê đồ ăn ở sau lưng cô.
Chỉ nghe thấy có một tràng tiếng động hỗn loạn xảy ra, khi nhìn lại, toàn bộ nước sốt và canh thịt đều đã đổ hết lên người của lão chủ tịch.
Tất cả những tên đang ngồi ở xung quanh đều hoảng hốt, vội vàng lấy khăn giấy đưa cho hắn.
Còn hắn thì đã tức giận đến không thể kiềm chế nổi được nữa, hắn hổ thẹn đứng dậy, giật lấy cổ áo của nữ phục vụ mà mắng xối xả.
“Con khốn này! Mày biết áo này tao mua mấy nghìn đô không mà mày dám làm bẩn hả?! Mày có đền nổi không cái con giẻ rách này?!”
Hôm nay bị làm nhục trước một vị khách quyền quý như vậy, hắn ta nuốt không trôi cục tức này vào bụng.
Cô phục vụ đó chỉ là một sinh viên làm công để kiếm tiền học, bị hắn ta dọa nạt như vậy, sợ đến cả thân người run lên bần bật, thút thít xin lỗi hắn.
“Tôi, tôi xin lỗi thưa quý khách…! Tôi… Số tiền lớn như vậy, làm sao tôi mà trả được ạ?… Áo của ngài nhất định tôi sẽ giặt sạch lại để trả ngài ạ!”
“Giặt lại sao? Đưa vào tay mày có mà cái áo này của tao còn bị bẩn hơn ấy! Quản lí đâu? Gọi quản lí của mày ra đây! Tao nhất định phải cho mày nghỉ việc!”
Cô gái đó kinh hồn, khóc nấc lên vội ôm lấy chân hắn cầu xin.
“Đừng mà thưa quý khách! Tôi chỉ có công việc này thôi, nếu ngài đuổi tôi…”
Câu nói của người phục vụ ấy còn chưa dứt, đã thấy tên chủ tịch mất khống chế mà vung tay văng xuống má cô ta một cái bạt tai.
Chỉ là tay chưa chạm vào má, thì đầu của ông ta đã bị đập luôn xuống bàn rồi.
Lực tay của Dương Khánh Đình rất mạnh, cô nắm chặt lấy tóc của tên chủ tịch, đập đầu hắn xuống bàn khiến cho cả cái bàn đó rung lên một cái dữ dội rồi vỡ ra thành hai nửa.
Cả gian phòng chấn động, chỉ có duy nhất một mình Dương Khánh Đình quay ra đỡ lấy người phục vụ đó đứng lên.
“Không có ai dám đuổi việc em đâu.” Cô mỉm cười dịu dàng với cô gái đó, khó có ai có thể chấp nhận được rằng cái người vừa ra tay đập bể bàn lại chính là cô: “Em ra khỏi phòng này trước đi.”
Tên chủ tịch đó nghe vậy, dù đã sứt đầu mẻ trán vẫn gắng gượng mà lảo đảo đứng lên, giận dữ chỉ thẳng vào mặt cô, thét.
“Con đi*m này! Mày vừa làm gì tao đó hả?! Mày muốn chết à?! Từ nay trở đi mày đừng hòng mà xin được việc ở bất kì nơi nào nữa!”
Hắn ta nghĩ rằng cô chắc chắn sẽ run sợ mà quỳ xuống van nài ông ta, chỉ là, hắn không ngờ cô không những không sợ, mà còn nói vọng đến người đang ngồi ở sau lưng ông ta.
“Cậu Tần, xin lỗi nhưng tôi có thể nhờ cậu dọn dẹp lại mớ này không? À, cả việc này cậu đừng nói lại với anh ấy nhé.”
Tần Thanh ngẩng đầu nhìn Dương Khánh Đình, trước những con mắt kinh hãi của những tên khác, anh ta đứng lên, cúi đầu chào cô.
“Ân phu nhân cứ đi về nghỉ ngơi đi ạ. Lời cô nói cũng như là lời của ngài ấy nói.”
Ân… phu nhân? Bọn chúng có nghe nhầm không?! Là phu nhân của Ân tổng giám đốc của tập đoàn Ân thị trong truyền thuyết đấy ư?!
Lão chủ tịch mặt mũi tái mét, như nghe thấy có tiếng sấm ở bên tai mà hai chân run lên bần bật, đứng không vững mà ngã khuỵu xuống sàn gạch.
Hắn ta xong đời rồi! Chắc chắn… hắn ta không thể sống nổi mất!
…
“Hôm nay đi làm thế nào?”
Ân Diên Tuyền vừa nói, vừa xoa bóp chân cho Dương Khánh Đình, chỉ thấy cô mặt không biến sắc, chán đời nói.
“Không đi làm nữa. Lao động thật khốn nạn. Đột nhiên em nhận ra tự mình kiếm ra tiền không sướng được bằng đi ăn bám.”
Kì tích đi làm một ngày rồi nghỉ, đúng là không lưu trong sử sách là phí cả một thời đại.
Ân Diên Tuyền nhìn Dương Khánh Đình biếng nhác nằm bên cạnh anh như sắp chảy thành nước luôn rồi, nhịn không được phì cười.
“Đúng là cái đồ thiếu nghị lực.” Đáng yêu quá, he he.
Ân Thẩm Ngạn ngồi xem ti vi gần đó: “…” Không biết chiếc xe Mercesdes sáng nay để đâu rồi?
__________
Lời tác giả: Trước khi kết thúc truyện, mình có một fact nho nhỏ nè~
Dương Khánh Đình là lần đầu của lão Tuyền đó!
Hồi chưa cưới, cứ thấy có nữ đến gần là ổng tránh như tránh tà ấy ><