Yêu Đương Với Ngôi Sao - Trang 2
Chương 50: Chuẩn bị công khai
Sau khi lên xe, Hạ Huỳnh kể lại lễ trao giải đêm nay với Bạc Kiến Từ, cô không biết thực ra anh theo dõi toàn bộ quá trình qua livestream, mỗi khi ống kính lướt tới bàn khách mời, anh luôn có thể nhìn thấy bóng dáng cô trước tiên.
“Khi anh nhận giải Kim Khúc lần đầu tiên có phải cũng đặc biệt khẩn trương không?” Hạ Huỳnh hỏi.
Bạc Kiến Từ vừa lái xe, vừa cười trả lời: “Khi đó anh ra mắt chưa được một năm, vừa mở concert thì nhận được giải Kim Khúc nặng ký nhất, khẩn trương quả thật là có, nhưng anh càng nghi ngờ năng lực của mình hơn.”
“Tại sao anh nghi ngờ năng lực của mình?” Hạ Huỳnh nghiêng đầu nhìn anh, lần đầu tiên cô nghe Bạc Kiến Từ nói vậy cũng thấy rất ngạc nhiên.
“Bài hát anh sáng tác thật sự rất hay ư? Bài hát này thật sự đáng để mọi người thích sao? Anh có nên nhận giải Kim Khúc không?” Bạc Kiến Từ cười nhẹ nói, tuy rằng hiện tại nói ra rất nhẹ nhàng, nhưng khoảng thời gian đó anh nhốt mình trong phòng, thậm chí cũng không muốn chạm vào âm nhạc.
Hạ Huỳnh nhìn chằm chằm Bạc Kiến Từ, tuy rằng giọng điệu của anh thoải mái, nhưng cô có thể nhận ra sự cay đắng trong đó. Một người tỏa sáng tựa vì sao cũng sẽ nghi ngờ bản thân, nếu nói ra có lẽ cũng không ai tin đâu. Có được quá dễ dàng ngược lại khiến lòng người ta sinh ra hoang mang, sau đó nghi ngờ bản thân. Cô nghĩ thời gian đó chắc là rất khó khăn đối với Bạc Kiến Từ, mà khi đó cô và anh còn chưa gặp lại nhau.
“A Từ của chúng ta vất vả rồi.” Hạ Huỳnh vươn tay vỗ nhẹ ót của Bạc Kiến Từ, như là an ủi anh.
Bạc Kiến Từ cong khóe môi cười nói: “Em coi anh là con nít à?”
Hạ Huỳnh thu tay lại, lập tức mím môi nói: “Nếu lúc ấy em ở đó, em khẳng định sẽ nói với anh ca khúc anh sáng tác hay bá cháy, anh nhận giải Kim Khúc chẳng có vấn đề nào cả, ai bảo mọi người đều thích nghe bài hát của anh chứ.”
“Nếu khi đó gặp được em, có lẽ anh sẽ không ở trong giới giải trí.” Bạc Kiến Từ nhẹ giọng nói, lúc trước anh vốn mang ý tưởng tìm kiếm Hạ Huỳnh nên mới tiến vào giới giải trí.
Mặt mày Hạ Huỳnh tươi tắn đáp lại: “Những người thích nghe anh hát sẽ buồn đó, cơ mà hiện tại em cảm thấy anh làm phần thưởng quả thật không tệ, vừa biết hát lại biết nấu ăn, quả thực toàn năng đấy.”
“Em đã quên điểm quan trọng nhất rồi.” Sắc mặt Bạc Kiến Từ chợt trở nên nghiêm túc, “Kỹ năng của anh vừa tốt lại dịu dàng.”
Hạ Huỳnh suýt nữa tưởng rằng mình nghe nhầm, vành tai nhanh chóng nóng hổi lập tức đỏ lên.
“Anh lái xe thì lái xe đi!” Cô nói xong mới giật mình phát giác hình như mình nói một câu líu lưỡi rồi, lập tức cắn răng nói, “Anh lái xe tử tế cho em!”
Bạc Kiến Từ nói tiếp ngay: “Loại xe nào?”
Hạ Huỳnh: “…” Chỉ mới hơn hai tháng, kỹ năng lái xe của anh sao lại tăng mạnh thế?
***
Bạc Kiến Từ cũng có một căn biệt thự ở Định Hải, đây là nơi anh ở trước đây, không thua kém căn nhà ở thành phố Tân chút nào, nhưng Hạ Huỳnh mới đến đây lần đầu tiên.
“Anh nói xem nếu lúc ấy em chọn trường đại học ở Định Hải, có phải đã sớm gặp anh rồi không.” Hạ Huỳnh vừa đi theo vào cửa vừa cảm khái, “Lúc ấy em cảm thấy xa nhà, mọi người trong nhà không khuyến khích em chọn trường đại học ở Định Hải, bản thân em cũng nghĩ vậy. Bây giờ xem ra lựa chọn này hình như sai lầm rồi.”
“Ít nhất chúng ta không gặp lại nhau quá muộn.” Bạc Kiến Từ cười nhẹ.
Có bao nhiêu người đời này đã bỏ lỡ, bọn họ rất may mắn.
Hạ Huỳnh nghe vậy cũng bị thuyết phục, cô còn chưa đến phòng khách thì cái bụng đã vang lên trước.
“Vì buổi lễ trao giải này mà cả ngày em chưa ăn miếng nào.” Cô ôm bụng cười gượng.
Bạc Kiến Từ xắn tay áo lên đi vào phòng bếp, anh cười nói: “May mà anh có chuẩn bị trước.”
Hạ Huỳnh biết anh muốn nấu cơm cho mình, cô mong đợi theo sát anh: “Chị Đan không thúc giục anh mau chóng trở về thành phố Tân à?”
“Thúc giục anh cũng vô dụng.” Bạc Kiến Từ khẽ mím môi, “Cuối năm anh còn rất nhiều lịch trình, trong khoảng thời gian này đúng lúc nghỉ ngơi một trận, chị ấy cũng biết nên tùy anh.”
“Chờ em quay về thành phố Tân, em cũng phải bắt đầu tuyên truyền cho ‘Lựa chọn’, nói không chừng đến lúc đó chúng ta không có cơ hội gặp mặt.” Hạ Huỳnh cảm thấy rất bất đắc dĩ, nghệ sĩ yêu đương phiền toái như yêu xa vậy.
Bàn tay Bạc Kiến Từ hơi khựng lại, anh hỏi ngay: “Hôm nào em trở về thành phố Tân?”
“Ngày mốt, đúng lúc được nghỉ một ngày rồi mới đi.” Hạ Huỳnh trả lời.
“Vậy anh bảo chị Đan đặt chuyến bay trở về giống em, dù sao đều do công ty sắp xếp, cứ ngồi cùng chuyến bay cũng được.”
Lời này của Bạc Kiến Từ khiến Hạ Huỳnh hết hồn: “Cùng chuyến bay? Nếu như bị người khác phát hiện thì làm sao?”
“Chúng ta vốn cùng một công ty mà, bay cùng chuyến rất bình thường.” Bạc Kiến Từ nói đương nhiên, sau đó nhướng mày nói, “Trước kia em còn nói muốn kích thích, bây giờ sợ rồi à?”
“Ai sợ chứ?” Hạ Huỳnh hừ một tiếng, “Vậy đến lúc đó anh không được nói chuyện với em ở trên máy bay!”
Bạc Kiến Từ không tỏ rõ ý kiến, anh cảm thấy đến lúc đó người không thể nhẫn nhịn chưa hẳn là anh.
Sau bữa tối, Hạ Huỳnh hài lòng thỏa dạ đi tắm, khi đi ra cô vừa lau tóc vừa hỏi: “A Từ, em ngủ ở phòng nào?”
“Chẳng lẽ không phải ngủ với anh?” Bạc Kiến Từ ở trần, phía dưới chỉ dùng một chiếc khăn lông quấn quanh, cơ bụng sáu múi có thể thấy rõ, chỉ qua việc đi lại thôi đã có thể cảm nhận được sức mạnh mãnh liệt ẩn chứa trong đó.
Hạ Huỳnh mau chóng bịt mắt, vội vàng lên án anh: “Sao anh tắm xong đi ra lại không mặc quần áo!”
“Lát nữa còn phải cởi, không phải rất phiền phức à?” Bạc Kiến Từ cười sâu xa.
Vành tai Hạ Huỳnh ửng đỏ, rõ ràng hai người đều là lần đầu tiên của nhau, vì sao cô còn chưa thích ứng, anh thì lại thích ứng tốt như vậy.
Cả đêm, Hạ Huỳnh đều bị “phần thưởng” này dốc sức dạy bảo cái gì gọi là khen thưởng hậu hĩnh…
***
Vào ngày trở về thành phố Tân, hai người vẫn tách riêng đến sân bay, bằng không tình cảnh tại sân bay có thể không thể kiểm soát. Cho dù vậy Lạc Niệm Niệm vẫn ra dáng làm vệ sĩ, cô bạn không phải đề phòng fan mà là Bạc Kiến Từ.
Khác với Bạc Kiến Từ đi lối vipVIP bí mật tới chuyến bay, Hạ Huỳnh trực tiếp đi bằng cửa chính. Fan đến tiễn không ít, sân bay vì vậy cũng trở nên hơi chen chúc. Hạ Huỳnh nghĩ may mà fan của Bạc Kiến Từ cho rằng anh đã quay về thành phố Tân, bằng không nếu anh xuất hiện ở đây, đoán chừng sẽ có mấy ngàn fan tới nơi này.
Bởi vì có vệ sĩ, fan cũng không chen nhau tiến lên, chỉ đưa thư và quà tới trước mặt Hạ Huỳnh.
Hạ Huỳnh nói cảm ơn chỉ nhận lấy thư, sau đó lắc đầu với quà tặng: “Lần sau các bạn đừng mua quà nữa, để lại tiền mua đồ ăn ngon quần áo đẹp cho mình đi.”
Cả đường nhận lấy thư từ, chờ sau khi tiến vào trong cô phát hiện trong túi giấy đều là thư, còn hơn lúc trước nhiều lắm. Hạ Huỳnh chuyên tâm đọc thư, thậm chí Bạc Kiến Từ gửi tin nhắn cho cô, cô cũng không kịp xem.
Chờ cô lên máy bay, vị trí của Bạc Kiến Từ ở kế bên cô, anh đeo kính râm mang vẻ mặt người lạ chớ đến gần. Hạ Huỳnh mang khuôn mặt dấu chấm hỏi ngồi xuống, nhớ tới cô đã bảo anh đừng nói chuyện với mình, cô nuốt lại lời định thốt ra, chuẩn bị gửi tin nhắn hỏi han.
Hạ Huỳnh vừa mở ra di động thì phát hiện có hơn ba mươi tin nhắn, tất cả đều là Bạc Kiến Từ gửi tới.
Anh chàng này cũng chăm gửi nhỉ…
“Sao anh gửi nhiều tin nhắn thế.” Cô đè thấp giọng hỏi.
Bạc Kiến Từ kéo kính râm xuống một nửa, nốt ruồi lệ khẽ động theo nụ cười: “Em nói chuyện với anh trước đó.”
Hạ Huỳnh mau chóng đưa mắt nhìn bên cạnh, may mà xung quanh đều là nhân viên, thực sự không ai để ý tới bên này.
“Tại sao em không trả lời tin nhắn của anh?” Bạc Kiến Từ mím môi, có chút không vui hỏi.
Hạ Huỳnh chỉ vào thư từ ở trước mặt nói: “Em đang đọc thư fan viết cho em, dù sao chúng ta vẫn có thể gặp mặt ở trên máy bay, ai biết anh sẽ gửi nhiều vậy.”
Đúng lúc này, tiếp viên hàng không vừa vặn đi qua lối nhỏ này, hai người lập tức ngồi thẳng lưng nhìn về phía khác nhau, tỏ vẻ không ai quen ai.
Lạc Niệm Niệm từ phía sau đi qua, ngồi xuống bên cạnh Hạ Huỳnh, thấy hai người kia như vậy cũng cười nhạo: “Giả vờ rất giống nhỉ.”
“Nếu cậu lo lắng chúng ta đổi chỗ đi.” Hạ Huỳnh nói.
Lạc Niệm Niệm đã cảm giác được sau khi Hạ Huỳnh nói xong câu đó thì ánh mắt Bạc Kiến Từ hướng về phía mình. Cho dù cách Hạ Huỳnh và kính râm, cô bạn vẫn cảm thấy da đầu run lên. Cô còn trẻ, cô không muốn chết đâu.
“Không cần, tớ ngồi đây tốt lắm.” Cô bạn vội vàng nói.
Nghe vậy, Hạ Huỳnh cài dây an toàn, chăm chú đọc thư của fan, cũng bởi vậy bỏ qua ánh mắt oán thán ở bên cạnh.
“Còn tốt hơn anh à?” Bạc Kiến Từ không nhịn được hỏi.
Dương Đan ở bên cạnh cũng không nhìn được: “Hai người cách nhau một lối đi đó, có thể để ý chút không.”
Hạ Huỳnh hơi nghiêng đầu nhìn anh: “Anh ngủ đi, đừng nói chuyện với em.”
Bạc Kiến Từ buồn bực trong lòng.
Đến khi xuống máy bay Bạc Kiến Từ vẫn rầu rĩ không vui, lúc Hạ Huỳnh đi qua bên cạnh anh, cô nhét một tờ giấy nhỏ vào tay anh.
Anh mở ra, trên đó viết: buổi tối tới đón em.
Tâm trạng của Bạc Kiến Từ thoáng cái tốt lên.
***
Hai ngày sau, Hạ Huỳnh bỗng nhiên nhận được cú điện thoại nghiêm túc của Hà Cầm, nói là bảo cô tới công ty một chuyến.
Cô cúp máy nhìn sang Lạc Niệm Niệm: “Chị Cầm sao vậy?”
“Không biết nữa, chúng ta đến công ty thì biết ngay.” Lạc Niệm Niệm cũng vừa nhận được tin nhắn.
Sau khi Hạ Huỳnh tới Húc Tinh, cô tới phòng họp theo lời của Hà Cầm, sau đó phát hiện Bạc Kiến Từ và Dương Đan cũng ở đây, cô nhất thời ngớ ra.
“Sao anh cũng đến đây?” Cô hỏi.
Bạc Kiến Từ đi tới nắm tay cô, kéo cô ngồi xuống bên cạnh mình, sắc mặt không thể phân biệt là vui hay buồn: “Là chuyện về hai chúng ta.”
Hà Cầm thấy người đã đến đông đủ cũng không nói lời thừa, chị ta mở ra một bìa kẹp hồ sơ, bên trong là ảnh chụp Hạ Huỳnh và Bạc Kiến Từ gặp mặt riêng, chỉ là khuôn mặt nhà trai rất rõ, nhà gái thì lại mơ hồ, nhưng có thể ngờ ngợ nhận ra.
Mà trong một bìa kẹp hồ sơ khác thì là tình huống tương phản, khuôn mặt Hạ Huỳnh rất rõ, nhà trai chỉ có một bên mặt mơ hồ. Nhưng nếu có thể chụp được tấm ảnh như vậy, điều này chứng minh chuyện yêu đương của hai người không thể giấu được nữa.
“Hai bên gửi tới, kết quả đều là hai người, có bất ngờ không?” Hà Cầm tức giận hỏi.
Hạ Huỳnh: “…”
Bạc Kiến Từ trông tự nhiên hỏi: “Bọn họ ra giá bao nhiêu?”
“Bên phía có thể nhìn ra Hạ Huỳnh ra giá bốn triệu. Còn bên lờ mờ nói là muốn một triệu.” Hà Cầm trả lời.
Hạ Huỳnh kinh hoảng: “Đây là muốn cướp tiền mà.”
Hà Cầm bất đắc dĩ nói: “Nên biết những tay săn ảnh này chỉ muốn đòi tiền, bọn họ nhìn trúng nhiệt độ của hai người.”
“Không cho.” Bạc Kiến Từ nói thẳng, “Không cần chi ra khoản tiền này.”
“Em có cùng ý tưởng với A Từ.” Hạ Huỳnh lập tức nói theo, nhiêu đây tiền có thể làm được rất nhiều chuyện.”
Hà Cầm và Dương Đan liếc nhìn nhau, lập tức hỏi: “Hai người đồng ý công khai chuyện tình cảm?”
Hạ Huỳnh cười tủm tỉm gật đầu: “Đồng ý, hơn nữa em muốn giành công khai trước hai bên này, khiến bọn họ một chuyến tay không.”
Bạc Kiến Từ mỉm cười, đồng ý theo: “Anh luôn chờ đó.”
“Khi anh nhận giải Kim Khúc lần đầu tiên có phải cũng đặc biệt khẩn trương không?” Hạ Huỳnh hỏi.
Bạc Kiến Từ vừa lái xe, vừa cười trả lời: “Khi đó anh ra mắt chưa được một năm, vừa mở concert thì nhận được giải Kim Khúc nặng ký nhất, khẩn trương quả thật là có, nhưng anh càng nghi ngờ năng lực của mình hơn.”
“Tại sao anh nghi ngờ năng lực của mình?” Hạ Huỳnh nghiêng đầu nhìn anh, lần đầu tiên cô nghe Bạc Kiến Từ nói vậy cũng thấy rất ngạc nhiên.
“Bài hát anh sáng tác thật sự rất hay ư? Bài hát này thật sự đáng để mọi người thích sao? Anh có nên nhận giải Kim Khúc không?” Bạc Kiến Từ cười nhẹ nói, tuy rằng hiện tại nói ra rất nhẹ nhàng, nhưng khoảng thời gian đó anh nhốt mình trong phòng, thậm chí cũng không muốn chạm vào âm nhạc.
Hạ Huỳnh nhìn chằm chằm Bạc Kiến Từ, tuy rằng giọng điệu của anh thoải mái, nhưng cô có thể nhận ra sự cay đắng trong đó. Một người tỏa sáng tựa vì sao cũng sẽ nghi ngờ bản thân, nếu nói ra có lẽ cũng không ai tin đâu. Có được quá dễ dàng ngược lại khiến lòng người ta sinh ra hoang mang, sau đó nghi ngờ bản thân. Cô nghĩ thời gian đó chắc là rất khó khăn đối với Bạc Kiến Từ, mà khi đó cô và anh còn chưa gặp lại nhau.
“A Từ của chúng ta vất vả rồi.” Hạ Huỳnh vươn tay vỗ nhẹ ót của Bạc Kiến Từ, như là an ủi anh.
Bạc Kiến Từ cong khóe môi cười nói: “Em coi anh là con nít à?”
Hạ Huỳnh thu tay lại, lập tức mím môi nói: “Nếu lúc ấy em ở đó, em khẳng định sẽ nói với anh ca khúc anh sáng tác hay bá cháy, anh nhận giải Kim Khúc chẳng có vấn đề nào cả, ai bảo mọi người đều thích nghe bài hát của anh chứ.”
“Nếu khi đó gặp được em, có lẽ anh sẽ không ở trong giới giải trí.” Bạc Kiến Từ nhẹ giọng nói, lúc trước anh vốn mang ý tưởng tìm kiếm Hạ Huỳnh nên mới tiến vào giới giải trí.
Mặt mày Hạ Huỳnh tươi tắn đáp lại: “Những người thích nghe anh hát sẽ buồn đó, cơ mà hiện tại em cảm thấy anh làm phần thưởng quả thật không tệ, vừa biết hát lại biết nấu ăn, quả thực toàn năng đấy.”
“Em đã quên điểm quan trọng nhất rồi.” Sắc mặt Bạc Kiến Từ chợt trở nên nghiêm túc, “Kỹ năng của anh vừa tốt lại dịu dàng.”
Hạ Huỳnh suýt nữa tưởng rằng mình nghe nhầm, vành tai nhanh chóng nóng hổi lập tức đỏ lên.
“Anh lái xe thì lái xe đi!” Cô nói xong mới giật mình phát giác hình như mình nói một câu líu lưỡi rồi, lập tức cắn răng nói, “Anh lái xe tử tế cho em!”
Bạc Kiến Từ nói tiếp ngay: “Loại xe nào?”
Hạ Huỳnh: “…” Chỉ mới hơn hai tháng, kỹ năng lái xe của anh sao lại tăng mạnh thế?
***
Bạc Kiến Từ cũng có một căn biệt thự ở Định Hải, đây là nơi anh ở trước đây, không thua kém căn nhà ở thành phố Tân chút nào, nhưng Hạ Huỳnh mới đến đây lần đầu tiên.
“Anh nói xem nếu lúc ấy em chọn trường đại học ở Định Hải, có phải đã sớm gặp anh rồi không.” Hạ Huỳnh vừa đi theo vào cửa vừa cảm khái, “Lúc ấy em cảm thấy xa nhà, mọi người trong nhà không khuyến khích em chọn trường đại học ở Định Hải, bản thân em cũng nghĩ vậy. Bây giờ xem ra lựa chọn này hình như sai lầm rồi.”
“Ít nhất chúng ta không gặp lại nhau quá muộn.” Bạc Kiến Từ cười nhẹ.
Có bao nhiêu người đời này đã bỏ lỡ, bọn họ rất may mắn.
Hạ Huỳnh nghe vậy cũng bị thuyết phục, cô còn chưa đến phòng khách thì cái bụng đã vang lên trước.
“Vì buổi lễ trao giải này mà cả ngày em chưa ăn miếng nào.” Cô ôm bụng cười gượng.
Bạc Kiến Từ xắn tay áo lên đi vào phòng bếp, anh cười nói: “May mà anh có chuẩn bị trước.”
Hạ Huỳnh biết anh muốn nấu cơm cho mình, cô mong đợi theo sát anh: “Chị Đan không thúc giục anh mau chóng trở về thành phố Tân à?”
“Thúc giục anh cũng vô dụng.” Bạc Kiến Từ khẽ mím môi, “Cuối năm anh còn rất nhiều lịch trình, trong khoảng thời gian này đúng lúc nghỉ ngơi một trận, chị ấy cũng biết nên tùy anh.”
“Chờ em quay về thành phố Tân, em cũng phải bắt đầu tuyên truyền cho ‘Lựa chọn’, nói không chừng đến lúc đó chúng ta không có cơ hội gặp mặt.” Hạ Huỳnh cảm thấy rất bất đắc dĩ, nghệ sĩ yêu đương phiền toái như yêu xa vậy.
Bàn tay Bạc Kiến Từ hơi khựng lại, anh hỏi ngay: “Hôm nào em trở về thành phố Tân?”
“Ngày mốt, đúng lúc được nghỉ một ngày rồi mới đi.” Hạ Huỳnh trả lời.
“Vậy anh bảo chị Đan đặt chuyến bay trở về giống em, dù sao đều do công ty sắp xếp, cứ ngồi cùng chuyến bay cũng được.”
Lời này của Bạc Kiến Từ khiến Hạ Huỳnh hết hồn: “Cùng chuyến bay? Nếu như bị người khác phát hiện thì làm sao?”
“Chúng ta vốn cùng một công ty mà, bay cùng chuyến rất bình thường.” Bạc Kiến Từ nói đương nhiên, sau đó nhướng mày nói, “Trước kia em còn nói muốn kích thích, bây giờ sợ rồi à?”
“Ai sợ chứ?” Hạ Huỳnh hừ một tiếng, “Vậy đến lúc đó anh không được nói chuyện với em ở trên máy bay!”
Bạc Kiến Từ không tỏ rõ ý kiến, anh cảm thấy đến lúc đó người không thể nhẫn nhịn chưa hẳn là anh.
Sau bữa tối, Hạ Huỳnh hài lòng thỏa dạ đi tắm, khi đi ra cô vừa lau tóc vừa hỏi: “A Từ, em ngủ ở phòng nào?”
“Chẳng lẽ không phải ngủ với anh?” Bạc Kiến Từ ở trần, phía dưới chỉ dùng một chiếc khăn lông quấn quanh, cơ bụng sáu múi có thể thấy rõ, chỉ qua việc đi lại thôi đã có thể cảm nhận được sức mạnh mãnh liệt ẩn chứa trong đó.
Hạ Huỳnh mau chóng bịt mắt, vội vàng lên án anh: “Sao anh tắm xong đi ra lại không mặc quần áo!”
“Lát nữa còn phải cởi, không phải rất phiền phức à?” Bạc Kiến Từ cười sâu xa.
Vành tai Hạ Huỳnh ửng đỏ, rõ ràng hai người đều là lần đầu tiên của nhau, vì sao cô còn chưa thích ứng, anh thì lại thích ứng tốt như vậy.
Cả đêm, Hạ Huỳnh đều bị “phần thưởng” này dốc sức dạy bảo cái gì gọi là khen thưởng hậu hĩnh…
***
Vào ngày trở về thành phố Tân, hai người vẫn tách riêng đến sân bay, bằng không tình cảnh tại sân bay có thể không thể kiểm soát. Cho dù vậy Lạc Niệm Niệm vẫn ra dáng làm vệ sĩ, cô bạn không phải đề phòng fan mà là Bạc Kiến Từ.
Khác với Bạc Kiến Từ đi lối vipVIP bí mật tới chuyến bay, Hạ Huỳnh trực tiếp đi bằng cửa chính. Fan đến tiễn không ít, sân bay vì vậy cũng trở nên hơi chen chúc. Hạ Huỳnh nghĩ may mà fan của Bạc Kiến Từ cho rằng anh đã quay về thành phố Tân, bằng không nếu anh xuất hiện ở đây, đoán chừng sẽ có mấy ngàn fan tới nơi này.
Bởi vì có vệ sĩ, fan cũng không chen nhau tiến lên, chỉ đưa thư và quà tới trước mặt Hạ Huỳnh.
Hạ Huỳnh nói cảm ơn chỉ nhận lấy thư, sau đó lắc đầu với quà tặng: “Lần sau các bạn đừng mua quà nữa, để lại tiền mua đồ ăn ngon quần áo đẹp cho mình đi.”
Cả đường nhận lấy thư từ, chờ sau khi tiến vào trong cô phát hiện trong túi giấy đều là thư, còn hơn lúc trước nhiều lắm. Hạ Huỳnh chuyên tâm đọc thư, thậm chí Bạc Kiến Từ gửi tin nhắn cho cô, cô cũng không kịp xem.
Chờ cô lên máy bay, vị trí của Bạc Kiến Từ ở kế bên cô, anh đeo kính râm mang vẻ mặt người lạ chớ đến gần. Hạ Huỳnh mang khuôn mặt dấu chấm hỏi ngồi xuống, nhớ tới cô đã bảo anh đừng nói chuyện với mình, cô nuốt lại lời định thốt ra, chuẩn bị gửi tin nhắn hỏi han.
Hạ Huỳnh vừa mở ra di động thì phát hiện có hơn ba mươi tin nhắn, tất cả đều là Bạc Kiến Từ gửi tới.
Anh chàng này cũng chăm gửi nhỉ…
“Sao anh gửi nhiều tin nhắn thế.” Cô đè thấp giọng hỏi.
Bạc Kiến Từ kéo kính râm xuống một nửa, nốt ruồi lệ khẽ động theo nụ cười: “Em nói chuyện với anh trước đó.”
Hạ Huỳnh mau chóng đưa mắt nhìn bên cạnh, may mà xung quanh đều là nhân viên, thực sự không ai để ý tới bên này.
“Tại sao em không trả lời tin nhắn của anh?” Bạc Kiến Từ mím môi, có chút không vui hỏi.
Hạ Huỳnh chỉ vào thư từ ở trước mặt nói: “Em đang đọc thư fan viết cho em, dù sao chúng ta vẫn có thể gặp mặt ở trên máy bay, ai biết anh sẽ gửi nhiều vậy.”
Đúng lúc này, tiếp viên hàng không vừa vặn đi qua lối nhỏ này, hai người lập tức ngồi thẳng lưng nhìn về phía khác nhau, tỏ vẻ không ai quen ai.
Lạc Niệm Niệm từ phía sau đi qua, ngồi xuống bên cạnh Hạ Huỳnh, thấy hai người kia như vậy cũng cười nhạo: “Giả vờ rất giống nhỉ.”
“Nếu cậu lo lắng chúng ta đổi chỗ đi.” Hạ Huỳnh nói.
Lạc Niệm Niệm đã cảm giác được sau khi Hạ Huỳnh nói xong câu đó thì ánh mắt Bạc Kiến Từ hướng về phía mình. Cho dù cách Hạ Huỳnh và kính râm, cô bạn vẫn cảm thấy da đầu run lên. Cô còn trẻ, cô không muốn chết đâu.
“Không cần, tớ ngồi đây tốt lắm.” Cô bạn vội vàng nói.
Nghe vậy, Hạ Huỳnh cài dây an toàn, chăm chú đọc thư của fan, cũng bởi vậy bỏ qua ánh mắt oán thán ở bên cạnh.
“Còn tốt hơn anh à?” Bạc Kiến Từ không nhịn được hỏi.
Dương Đan ở bên cạnh cũng không nhìn được: “Hai người cách nhau một lối đi đó, có thể để ý chút không.”
Hạ Huỳnh hơi nghiêng đầu nhìn anh: “Anh ngủ đi, đừng nói chuyện với em.”
Bạc Kiến Từ buồn bực trong lòng.
Đến khi xuống máy bay Bạc Kiến Từ vẫn rầu rĩ không vui, lúc Hạ Huỳnh đi qua bên cạnh anh, cô nhét một tờ giấy nhỏ vào tay anh.
Anh mở ra, trên đó viết: buổi tối tới đón em.
Tâm trạng của Bạc Kiến Từ thoáng cái tốt lên.
***
Hai ngày sau, Hạ Huỳnh bỗng nhiên nhận được cú điện thoại nghiêm túc của Hà Cầm, nói là bảo cô tới công ty một chuyến.
Cô cúp máy nhìn sang Lạc Niệm Niệm: “Chị Cầm sao vậy?”
“Không biết nữa, chúng ta đến công ty thì biết ngay.” Lạc Niệm Niệm cũng vừa nhận được tin nhắn.
Sau khi Hạ Huỳnh tới Húc Tinh, cô tới phòng họp theo lời của Hà Cầm, sau đó phát hiện Bạc Kiến Từ và Dương Đan cũng ở đây, cô nhất thời ngớ ra.
“Sao anh cũng đến đây?” Cô hỏi.
Bạc Kiến Từ đi tới nắm tay cô, kéo cô ngồi xuống bên cạnh mình, sắc mặt không thể phân biệt là vui hay buồn: “Là chuyện về hai chúng ta.”
Hà Cầm thấy người đã đến đông đủ cũng không nói lời thừa, chị ta mở ra một bìa kẹp hồ sơ, bên trong là ảnh chụp Hạ Huỳnh và Bạc Kiến Từ gặp mặt riêng, chỉ là khuôn mặt nhà trai rất rõ, nhà gái thì lại mơ hồ, nhưng có thể ngờ ngợ nhận ra.
Mà trong một bìa kẹp hồ sơ khác thì là tình huống tương phản, khuôn mặt Hạ Huỳnh rất rõ, nhà trai chỉ có một bên mặt mơ hồ. Nhưng nếu có thể chụp được tấm ảnh như vậy, điều này chứng minh chuyện yêu đương của hai người không thể giấu được nữa.
“Hai bên gửi tới, kết quả đều là hai người, có bất ngờ không?” Hà Cầm tức giận hỏi.
Hạ Huỳnh: “…”
Bạc Kiến Từ trông tự nhiên hỏi: “Bọn họ ra giá bao nhiêu?”
“Bên phía có thể nhìn ra Hạ Huỳnh ra giá bốn triệu. Còn bên lờ mờ nói là muốn một triệu.” Hà Cầm trả lời.
Hạ Huỳnh kinh hoảng: “Đây là muốn cướp tiền mà.”
Hà Cầm bất đắc dĩ nói: “Nên biết những tay săn ảnh này chỉ muốn đòi tiền, bọn họ nhìn trúng nhiệt độ của hai người.”
“Không cho.” Bạc Kiến Từ nói thẳng, “Không cần chi ra khoản tiền này.”
“Em có cùng ý tưởng với A Từ.” Hạ Huỳnh lập tức nói theo, nhiêu đây tiền có thể làm được rất nhiều chuyện.”
Hà Cầm và Dương Đan liếc nhìn nhau, lập tức hỏi: “Hai người đồng ý công khai chuyện tình cảm?”
Hạ Huỳnh cười tủm tỉm gật đầu: “Đồng ý, hơn nữa em muốn giành công khai trước hai bên này, khiến bọn họ một chuyến tay không.”
Bạc Kiến Từ mỉm cười, đồng ý theo: “Anh luôn chờ đó.”