Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Yêu Đương Trong Trò Chơi Chạy Trốn - Trang 2

Chương 52: 52: Bánh Bao




Tốc độ đọc sách của Hạ Nặc rất nhanh, cuốn [Bách khoa toàn thư về Quái vật] kia đã nhanh chóng đến hồi kết.
Loại quái vật cuối cùng được giới thiệu trong đó là một loại ma thú gọi là Kedar, khả năng sinh tồn của chúng rất mạnh, ngoại hình giống như một cục bánh bao tròn vo cỡ lớn.
Tác giả cũng cẩn thận cung cấp cho độc giả hình ảnh, Kedar ở trên hình trông rất mềm mại, còn có hai sừng nhỏ trên đầu thoạt nhìn không có tí sức mạnh gì.
Lúc đầu khi nhìn thấy, Hạ Nặc vẫn còn một chút khó hiểu tại sao Kedar lại được giới thiệu cuối cùng.
Bởi vì trình tự mà tác giả giới thiệu về quái vật được sắp xếp theo độ hiếm và cấp bậc, độ hiếm và cấp bậc càng cao thì thứ tự càng cao.
Mà loại ma thú như Kedar này, bất kể là độ hiếm hay cấp bậc đều rất bình thường, nhìn không ra chỗ nào kỳ lạ nhưng lại được xếp cuối cùng, Hạ Nặc cảm thấy có chút nghi hoặc.
Nhưng cậu đã nhanh chóng tìm thấy câu trả lời từ chính cuốn sách.
Tác giả viết trong phần tái bút: "Sau mười năm và ba tháng thì cuốn [Bách khoa toàn thư về Quái vật] này cuối cùng cũng được hoàn thành với sự giúp đỡ của người cố vấn và bạn bè của tôi.
Để khám phá ra dấu vết của các ma thú trong cuốn sách, tôi đã đi gần như toàn bộ lục địa, biết rất nhiều thứ thú vị và có những người bạn cùng chí hướng.
Và Kedar (cho phép tôi phân loại anh ấy vào điều này) là một trong số họ.
.....Với sự cho phép của anh ấy, tôi đã ghi lại anh ấy vào trong cuốn sách này.
Không, có lẽ sử dụng 'nó' để chỉ anh ấy thì thích hợp hơn.
Đúng vậy, người bạn của tôi - Kedar - không phải là con người mà là một con ma thú.

Mọi người chắc chắn không thể tưởng tượng hay cũng không thể tin rằng ma thú có thể xuất hiện dưới hình dạng con người và có trình độ trí tuệ tương đương với chúng ta, thậm chí còn cao hơn đâu.
Hành vi và cách cư xử của nó, thói quen ngôn ngữ không khác gì con người bình thường, nếu không phải ngay từ đầu đã biết sự thật thì tôi chắc chắn không thể phát hiện ra thân phận thực sự của nó.
Đó chính là Kedar, một ma thú được đặt tên theo chính tên nhóm loài của mình.
Mặc dù Kedar thường tự hạ mình rằng nó chỉ là một ma thú bình thường, nhưng sự khác biệt giữa nó và đồng loại giống như giữa trần thế và thiên đường.
Ở đây tôi sẽ đề cập đến 'sao chép', bạn của tôi có được năng lực tương tự như 'sao chép', cụ thể là nó có thể dễ dàng sao chép không chỉ ngoại hình và đặc điểm của các loài ma thú, mà còn bao gồm cả bề ngoài và đặc tính của thực vật ma thuật.
Nó còn có thể tự do chuyển đổi giữa các thân phận khác nhau —— hình thái con người của nó cũng là một trong những kết quả của sự sao chép.
Điều kỳ lạ là những Kedar khác không có khả năng này, trong khi bạn của tôi nói rằng đây là năng lực bẩm sinh của nó.
Và đến nay tôi vẫn chưa thể tìm ra lời giải thích hợp lý cho điều này.
Tôi từng có suy đoán, có lẽ thân phận thật sự của nó cũng không phải là ma thú Kedar mà là bởi vì nó từng sao chép Kedar nên mới xuất hiện loại nhận thức này? Nhưng theo yêu cầu mãnh liệt của nó, tôi vẫn phân loại nó vào mục ma thú Kedar, đây cũng là nguyên nhân tôi giới thiệu nó cuối cùng —— trường hợp đặc biệt duy nhất này là đủ đặc thù rồi.
......Trên đường đi, bạn của tôi liên tục thay đổi danh tính, nó dường như không mệt mỏi với trò chơi này cho đến khi chúng tôi đến vùng hoang dã, bạn tôi nói rằng nó muốn bén rễ ở đây như một cái cây và chúng tôi tôn trọng sự lựa chọn của nó."
Đọc đến đây, trái tim của Hạ Nặc không tự chủ được mà đập nhanh hơn, thanh âm "thình thịch, thình thịch" vang vọng màng nhĩ cậu.
—— Cậu có dự cảm, mình sắp biết được một manh mối cực kỳ quan trọng.

Hạ Nặc nhẹ nhàng lật trang cuối cùng, phía trên văn bản chỉ ghi tới nửa trang, nhưng lại là tin tức vô cùng quan trọng.
Nó viết: "Chúng tôi đã chia tay nhau như thế này.
Tuổi thọ của ma thú so với nhân loại dài hơn rất nhiều, không biết sau này tôi còn có thể gặp lại nó một lần hay không.
Độc giả đọc cuốn sách này, nếu bạn may mắn gặp nó thì xin vui lòng thay mặt tôi chào hỏi nó, nói rằng tôi rất biết ơn sự giúp đỡ của nó và dù sao tôi cũng coi nó như một người bạn (ngay cả khi bản chất lạnh lùng của nó không nghĩ như vậy).
Nó có mái tóc đen và đôi mắt xanh, đặc điểm này trên lục địa rất hiếm thấy nên rất dễ nhận ra.
Và trong nhiều năm qua, nó không bao giờ thay đổi khuôn mặt của mình ở hình dạng con người, tôi có lý do để tin rằng nó vẫn còn như vậy khi bạn gặp được nó.
—— Ngày 26 tháng 12 năm 1550"
Cái cây, vùng hoang dã, tóc đen mắt xanh...!Thân phận của người đàn ông đã rõ ràng.
Kỳ lạ chính là khi suy đoán ra thân phận của Camlanel, Hạ Nặc đột nhiên lại thấy nhẹ nhõm trong lòng.
Giống như sau khi khổ sở chờ đợi thì chiếc giày còn lại cuối cùng cũng rơi xuống đất, khách dưới lầu rốt cục có thể ngủ ngon.(*)
Những suy đoán trước đây về thân phận của người đàn ông luôn giống như một tảng đá lớn đè lên tim cậu, khiến cậu cảm thấy buồn tẻ và hoảng sợ.
Nhưng bây giờ sau khi biết được thân phận của hắn, Hạ Nặc đã không còn thấp thỏm bất định như trước.
Nhưng cậu lập tức nhớ tới một chuyện khác, trước khi nhận được chúc phúc của Thần thụ thì cậu đã bị lừa nhỉ? Cho nên nói trắng ra là vận may của cậu kỳ thật cũng không có cải thiện gì hả?
Sự chú ý của Hạ Nặc đột nhiên bẻ sang một hướng kỳ quái, trong lúc cậu xuất thần thì một thân thể lạnh lẽo lại dán tới, ngón tay người đàn ông đặt trên trang sách cậu vẫn chưa khép lại, dùng giọng nói trầm thấp hỏi: "Em xem cái này chưa?"
"..." Hạ Nặc vừa định trả lời thì lại đột nhiên nhớ tới bọn họ còn đang "chiến tranh lạnh", vì thế liền ra vẻ thờ ơ "Ừ" một tiếng.
Không cần nói nhiều lời, trong lòng hai người đều biết rõ Hạ Nặc đã phát hiện ra thân phận thật sự của người đàn ông.
Rõ ràng là bị phát hiện thân phận thật sự nhưng vẻ mặt của người đàn ông lại không có vẻ gì là kinh ngạc, cũng không có cảm giác tội lỗi vì bị người khác vạch trần, mà ngược lại còn hứng thú nói với Hạ Nặc: "Em biết không? Kỳ thật trên thị trường đều có thể mua được cuốn [Bách khoa toàn thư về Quái vật], nhưng không có phần tái bút.
Các nhà xuất bản đều cho rằng do tác giả đã già nên bị lẩm cẩm nghĩ ra một loại ma thú không thể tồn tại như vậy, nên đã thống nhất xóa bỏ phần này."
Mặc dù ngoài mặt Hạ Nặc không hề động đậy, nhưng lỗ tai đã sớm dựng lên, nghiêm túc nắm bắt từng câu nói của hắn.
Người đàn ông buồn cười, nhưng chỉ có thể cố gắng chịu đựng không dám biểu hiện ra: "Những gì em nhìn thấy bây giờ là do tác giả tự bỏ tiền túi ra xuất bản, là bản gốc duy nhất.
Tôi tốn rất nhiều công sức mới có được nó từ con cháu của tác giả."
Người đàn ông nói xong câu đó liền không tiếp tục nữa khiến Hạ Nặc rốt cục không kiềm chế được, hỏi: "Còn gì nữa?"
Anh không tính giải thích gì về danh tính của mình à?
Ánh mắt thiếu niên cuối cùng cũng tập trung lên người hắn như hắn mong đợi, người đang ông cố ý kéo dài ngữ điệu, hưởng thụ sự chú ý của thiếu niên: "Còn có ——"
"—— còn có tôi muốn xin lỗi em." Người đàn ông nhướng mày, vô cùng chân thành nói: "Lúc trước lừa gạt em là tôi sai, tôi đã nghiêm túc suy nghĩ lại nên em tha thứ cho tôi được không?"
Đàn ông biết lúc này mà nói cái cớ gì cũng không được, trực tiếp nhận sai là đúng nhất.
Hạ Nặc hơi sửng sốt, cậu không nghĩ tới việc hắn thông qua nghe lén mới tìm được phương pháp chính xác, nhưng mà...
Cậu suy nghĩ một chút và đưa ra một yêu cầu: "Tôi đã đọc phần giới thiệu về Kedar trong sách, anh có thể biến về hình dạng ban đầu để tôi thấy Kedar thực sự trông như thế nào không?"
"......"
Người đàn ông hiếm hoi lộ ra biểu cảm kinh ngạc, nhưng Hạ Nặc lại hiểu lầm nên có chút thất vọng: "Không thể sao?"
Có thể, chẳng qua yêu cầu này thật sự quá mức đơn giản, làm cho người đàn ông có chút không dám tin.
"Đương nhiên là có thể." Giống như sợ thiếu niên đổi ý, người đàn ông nhanh chóng chấp nhận.

Chẳng qua chỉ trong nháy mắt, trước mặt Hạ Nặc liền xuất hiện một cục tròn tròn giống như trên ảnh [Bách khoa toàn thư về Quái vật].
Nó có một bộ lông trắng mịn, hình dạng tròn vo như bánh bao, còn có hai cái sừng nhỏ cong cong đáng yêu trên đầu.
Loại ma thú Kedar không có tứ chi, bình thường đều dựa vào việc nảy mình để di chuyển, hình tượng của người đàn ông hiện giờ cũng không ngoại lệ.
Ngoại trừ có một đôi mắt xanh thì hắn cũng không khác nhiều so với hình minh họa trong sách.
Dù là sinh vật gì, chỉ cần nhỏ nhắn tròn trịa thì đều sẽ khiến cho người ta sinh ra một loại cảm giác đáng yêu vô hại, giống như Kedar trước mặt Hạ Nặc này.
Cậu cẩn thận đánh giá nó một phen, thật sự rất khó để liên hệ một cục nhỏ trước mắt này với thân hình cao lớn của người đàn ông, so với thân hình khổng lồ của Thần Thụ càng không có khả năng.
Bánh bao trước mặt tùy ý để cậu đánh giá, thậm chí còn nhẹ nhàng nảy lên vài cái cố gắng biểu hiện bản thân với cậu, còn phát ra tiếng "chít chít" trẻ con.
— Hình tượng bản thân không quan trọng bằng Trường An của hắn.
"......"
Hạ Nặc đột nhiên mím chặt môi, biểu tình trên mặt có vài phần ngưng trọng.
Chuyện gì vậy? Hắn có làm gì sai không?
Trong lòng người đàn ông lộp bộp một chút, không tự chủ được hoàn toàn bất động.
Không nghĩ tới sau một lát thiếu niên đột nhiên khom lưng xuống, người đàn ông chỉ cảm giác thân thể nhẹ bẫng, một đôi tay ấm áp mềm mại ôm lấy hắn rồi góc nhìn của hắn chậm rãi nâng cao đến góc độ nhìn thẳng với thiếu niên, sau đó ——
Thiếu niên lẳng lặng chăm chú nhìn một lát, ôm hắn vào trong ngực, khuôn mặt cọ tới cọ lui trên lông mềm của hắn, trong miệng lẩm bẩm: "Không được, quá đáng yêu, tôi chịu không nổi..."
"......"
Loại đãi ngộ này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của người đàn ông, khi dán vào lồ ng ngực ấm áp của thiếu niên hắn nhất thời cảm thấy đầu óc choáng váng, không tự chủ được hỏi: "Trường An, em tha thứ cho tôi rồi sao?"
"Đương nhiên không." Hạ Nặc không chút do dự trả lời, cậu kinh ngạc nhìn cục bánh bao trong lòng: "Anh đang nằm mơ à?"
Người đàn ông:"......".


Chương trước Chương tiếp
Loading...