Yêu Đương Trong Trò Chơi Chạy Trốn - Trang 2
Chương 4: Cùng Nhau
Edit: Tiểu Bỉ Ngạn
Trương Mạn là một người chơi đã lâu.
Cho tới bây giờ, hắn đã trải qua sáu thế giới, mang theo ba người mới, kinh nghiệm phong phú đầy mình, tự cho là sóng to gió lớn cỡ nào bản thân đều đã gặp qua, dù có phát sinh bất cứ chuyện gì hắn đều có thể bình thản đối phó.
—— Hắn không nghĩ tới lại phải tự vả mặt nhanh như vậy.
Trò chơi vừa bắt đầu, Trương Mạn đã bị quạ đuổi theo chạy đến tận trường đua ngựa của trang viên.
Khi hắn đến đó, trường đua ngựa vẫn còn hai con ngựa đang đi bộ nhàn nhã, một con ngựa toàn thân đen như mực, một con ngựa lại trắng như tuyết.
Nhìn thấy người xa lạ đến, hai con ngựa không chút hoang mang ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn hắn một cái, ánh mắt trong suốt thanh minh, toát ra vài phần trí tuệ con người.
Nhìn kìa, có một nhân loại ở đây.
Ánh mắt của chúng nói như thế.
"Kre——rrécc——"
Lúc này quạ đen lượn vòng trên bầu trời kêu vài tiếng, hắc mã ngẩng đầu hí dài một chút, sau đó liền cất bước, mang theo bạch mã rời đi.
Trương Mạn không biết chúng nó một ngựa một chim rốt cuộc đang trao đổi cái gì, hiện tại hắn chỉ lo một chuyện, đó chính là —— Người mới hắn muốn dẫn theo rốt cuộc đã chạy đi đâu!?
Hắn đã nhiều lần dẫn theo nhóm người mới vào trò chơi, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên gặp phải loại trò chơi này, ngay từ đầu hắn đã không nhìn thấy bóng dáng của người nọ!
Theo lý mà nói, điểm xuất hiện của hai người không thể cách nhau quá 5 thước(*), hơn nữa bởi vì trên cơ bản người chơi luôn có một loại khí chất khác biệt với NPC, cho nên rất dễ nhận biết.
Thực tế thì hoàn toàn không tồn tại khả năng đã nhận nhầm người, xác xuất không tìm được cũng rất thấp.
(*) khoảng hơn 1m50
Vì thế khi Trương Mạn nhìn lướt qua một vòng trong sảnh, phát hiện bản thân không tìm được người.
Kinh ngạc trong lòng cũng có thể dễ dàng tưởng tượng được.
Hơn nữa thế giới lần này hoàn toàn không để lại cho hắn bất kỳ thời gian nào để tìm người, rất nhanh một mảng lớn quạ đen liền bay về phía hắn, Trương Mạn không thể không một bên tránh né chúng nó, một bên rất nhanh rời khỏi phòng yến hội.
Một mực chạy đến trường đua ngựa ở trang viên mới khiến con quạ bỏ đi...giống như nó cố ý đuổi hắn đi theo hướng này.
Trương Mạn dừng bước, lúc này mới có thời gian suy nghĩ chuyện của người mới.
Chẳng lẽ người mới này vừa mở màn liền chết? Trương Mạn suy đoán như thế.
Nhưng nếu người mới chết trong trò chơi, hắn sẽ bị đá ra ngoài ngay lập tức.
Đó là lý do tại sao các người chơi cũ như hắn luôn cố gắng hết sức để bảo vệ người mới.
Bằng không thì khoảng thời gian kia, hắn đã đi làm nhiệm vụ và tìm đạo cụ rồi, vì sao cứ nhất định phải mang theo một người mới sẽ kéo chân sau?
Bất quá, ngoại trừ biết được người mình muốn dẫn theo vẫn còn sống, những thứ khác Trương Mạn vẫn không có manh mối gì, trang viên lớn như vậy, muốn ở bên trong tìm người không khác gì mò kim đáy biển.
Hắn chỉ có thể hy vọng người mới kia có thể có chút tự biết thân biết phận, an tĩnh tìm một chỗ trốn qua bảy ngày.
Đừng để hắn cái gì cũng chưa kịp làm đã bị đá ra ngoài.
Hạ Nặc không biết bản thân đã được đặt kỳ vọng cao như vậy, hiện tại cậu cố gắng vượt qua bản năng chạy trốn của mình, theo người đàn ông đi vào gác mái.
Một khắc bước vào trong cửa, vài hạt bụi từ trên nóc rơi xuống, Hạ Nặc cảm giác mũi ngứa ngáy, nhịn không được liên tiếp hắt hơi vài cái.
"Đã lâu ta không tới nơi này nên chưa kịp quét dọn.
Xin vui lòng tha thứ cho ta vì đã tiếp đãi kém".
Hắn dùng ngón tay điểm nhẹ vào mũi cậu khiến mặt cậu đỏ lên, hắn cười.
Một tay hắn vịn cánh cửa sắt nặng nề, nhìn vào nơi ở thời thơ ấu của mình.
Nơi này đã hoàn toàn bị bụi bặm cùng mạng nhện chiếm cứ, trong phòng trống rỗng, không có giường, cũng không có đồ đạc như bàn ghế, hoàn toàn nhìn không ra từng có dấu vết nhân loại ở.
"Vậy kế tiếp, ngươi hãy ngoan ngoãn ở chỗ này đi." Người đàn ông mỉm cười, nhẹ nhàng đẩy Hạ Nặc vào, cửa sắt nặng nề ọp ẹp sắp sửa đóng lại.
Này-? Chờ đã!
Hạ Nặc vẻ mặt ngây thơ, cậu theo bản năng nắm lấy góc áo của người đàn ông, một tay chống lại cánh cửa sắt sắp đóng lại: "Chờ một chút! "
"Aizzz...."
Cậu nghe được người nọ thở dài, ngữ khí có chút khó khăn, giống như là phải ra ngoài lại bị tiểu sủng vật nhà mình không ngoan ngoãn ôm lấy đùi: "Bảo bối, bên ngoài quá nguy hiểm.
An tâm ở lại đây, ta sẽ mang thức ăn cùng nước tới sau."
Ở lại đây à? Tuy biết rằng Khám Thâm là vì tốt cho cậu, nhưng để cậu một mình ở loại địa phương quỷ dị này...!Hạ Nặc tưởng tượng tình cảnh như vậy, nhịn không được rùng mình một cái.
Vừa vặn một trận gió âm u thổi qua bên cạnh cậu, đánh vào cửa sổ phát ra tiếng "rắc rắc" dọa người.
Cậu rốt cuộc hạ quyết tâm, ngập ngừng do dự mở miệng: "Cái kia, anh Khám Thâm, tuy rằng nói như vậy thật có chút tùy ý, nhưng em thật sự không muốn phải một mình ở chỗ này."
Cậu đến gần, mặc dù đôi mắt không thể nhìn thấy, nhưng vẫn rất chính xác nắm lấy tay áo của người đàn ông, đáng thương nói: "Anh cũng biết em không thể nhìn thấy gì, một mình ở lại không thể làm gì, em sẽ phát điên.
Vậy...!Anh có thể đưa em đi cùng khi anh hành động được không? Em cam đoan sẽ ngoan ngoãn nghe lời anh, bảo hướng đông em sẽ tuyệt đối không đi tây!!!"
Như để chứng minh, cậu liền giơ ba ngón tay lên thề.
Thiếu niên có một đôi mắt phi thường xinh đẹp, mi mắt rậm rạp, tròng mắt giống như viên trân châu đen mượt mà, bóng loáng, lóe ra chút ánh sáng mờ nhạt như sương mù.
Lúc này đôi mắt xinh đẹp đó đang nhìn hắn không chớp, ánh mắt ướt sũng, thập phần khiến người ta phải trìu mến.
Chỉ là...đôi mắt xinh đẹp này cũng không thể phản chiếu ra bóng dáng của hắn, thật sự là một chuyện đáng tiếc.
Người đàn ông trong nội tâm thở dài một cái
Thấy hắn thật lâu vẫn không trả lời, Hạ Nặc không khỏi có chút sốt ruột: "Anh Khám Thâm?"
Bộ dáng thiếu niên mở to hai mắt hoảng sợ lại luống cuống, nhìn qua đáng yêu không nói nên lời, làm cho người ta nhịn không được muốn tiếp tục đùa giỡn để nhìn xem cậu rốt cuộc còn có thể lộ ra biểu tình gì.
Bất quá nhìn hốc mắt thiếu niên bởi vì sốt ruột đã hơi phiếm hồng, hắn đột nhiên cảm thấy bản thân dần mềm lòng, hỏi: "Ngươi thật sự muốn đi cùng ta sao?"
"A?" Hạ Nặc sửng sốt một chút, từ trong giọng nói của hắn nghe được vài phần nuông chiều, cậu vì thế được nước lấn tới, lớn giọng nói: "Đúng vậy.
Tuy rằng em không thể nhìn thấy gì, chỉ có thể dựa vào anh dẫn đường, không biết đánh đấm gì, gặp phải quái vật chỉ có thể chạy trốn, hơn nữa chạy cũng không nhanh..." Cậu càng nói càng phát hiện mình hoàn toàn không có chút xíu tác dụng nào ngoại trừ việc kéo chân sau của người ta, thanh âm cũng không khỏi càng ngày càng thấp, càng ngày càng yếu ớt, "Nhưng mà...!Nhưng..."
Hạ Nặc cảm nhận được tầm mắt của người đàn ông đang nhìn mình, cậu lớn tiếng nói: "Nhưng em sẽ cảm thấy sợ hãi khi một mình! Xin đừng cười em, cũng là lần đầu tiên đến nơi này, sợ hãi cũng là bình thường mà! Hơn nữa em cũng không phải quá vô dụng, em còn có thể cùng anh nói chuyện phiếm giải sầu, còn có thể kể chuyện xưa, khẳng định sẽ không làm cho anh nhàm chán...!Vì vậy, anh có thể dẫn em theo khi anh đi đâu đó không? Em hứa em sẽ cho anh biết bất cứ điều gì em tìm thấy mà! "
Nói xong lời cuối cùng, cả khuôn mặt cậu đều như bị thiêu đốt, thập phần ngượng ngùng —— nghe qua tác dụng của mình cũng thật sự quá nhỏ đi?
Tuy nói cậu nhớ tới hệ thống đã từng nói qua, người chơi cũ tiến vào trò chơi là muốn đạt được điểm số cùng đạo cụ.
Cho nên cậu đã hứa đều sẽ đem đạo cụ mình tìm được cho hắn, nhưng xét cho cùng điều kiện cậu đưa ra cũng không có chút giá trị nào, nếu Khám Thâm từ chối, cậu cũng sẽ không cảm thấy ngoài ý muốn...
Hắn không trực tiếp đưa ra câu trả lời, mà hỏi: "Ngươi có biết bên ngoài có bao nhiêu quái vật đang muốn ăn thịt ngươi, muốn lột da ngươi và nuốt chửng vào bụng không? Có biết chúng sẽ sử dụng cách nào để giết ngươi không? Đầu tiên sẽ làm ngươi sợ hãi, lấy đi trái tim nóng bỏng kia, rút xương ngươi ra để tạo thành một bộ sưu tập, chúng nó sẽ khiến ngươi chết dần chết mòn trong sự sợ hãi và nỗi tuyệt vọng...!Ngươi có cảm thấy sợ hãi khi nghe ta nói như vậy? Ngươi còn muốn đi theo với ta không? "
"..." Theo miêu tả của hắn, lần đầu tiên Hạ Nặc đối mặt với sự đẫm máu và khủ.ng bố như thế của trò chơi, sau khi cậu trầm tư một lát, thẳng thắn gật đầu, "Em cảm thấy mình thực sự sẽ rất sợ hãi.
"
"Vậy ngươi..." Cứ ngoan ngoãn ở lại chỗ này là được rồi.
Khám Thâm vốn tưởng rằng cậu đã bị lời nói của mình dọa sợ, không nghĩ tới thiếu niên nhanh chóng cắt ngang lời hắn, "Nhưng nếu như vậy thì chẳng lẽ lúc nào em cũng phải trốn đi và lúc nào cũng phải dựa vào anh che chở cho sao? Rồi cũng sẽ có một ngày nào đó em phải đối mặt với những thứ đáng sợ hơn một mình...!Tới lúc đó thì có kinh nghiệm đối phó với chúng vẫn sẽ tốt hơn là không biết gì.
Cho nên em vẫn muốn cùng anh Khám Thâm đi ra ngoài.
"
Trên mặt thiếu niên tràn đầy kiên định.
"Thật đúng là..." Hắn bật cười.
Mọi thứ một lần nữa vượt quá mong đợi của hắn, vật nuôi nhỏ đáng yêu này thực sự là càng ngày càng làm cho hắn ngạc nhiên a.
"Nếu ngươi đã nói như vậy, vậy được rồi."
"Vậy——?!" Hạ Nặc kinh ngạc ngẩng đầu lên, trên mặt tràn đầy vẻ không thể tin được.
Tuy rằng nói một phen như vậy, nhưng cậu vẫn không hoàn toàn nắm chắc được anh ấy sẽ đáp ứng mình, chợt nghe được câu trả lời này, cậu không khỏi sửng sốt một chút.
Sao, việc này có cần phải kinh ngạc như vậy không? Khám Thâm nhíu mày.
Đối mặt với vật nhỏ đáng thương hề hề đang nhìn ngươi chăm chú như vậy, còn nhỏ giọng cầu xin ngươi đừng bỏ lại nó một mình, cho dù lương tâm có sắt thép cỡ nào cũng khó lòng từ chối.
Ngay cả là Khám Thâm, từ đầu hắn cũng chỉ là định hù dọa cậu một phen, muốn cậu biết khó khăn trước mắt để lui mà thôi.
Nếu cách này không tác dụng gì, vậy thì ngoại trừ việc đáp ứng cậu, hắn còn có thể làm gì khác sao?
"Ý là ta đồng ý." Khám Thâm vẫn nhịn không được muốn trêu chọc cậu, "Sao ngươi lại kinh ngạc như vậy? Chẳng lẽ nói lời vừa rồi của ngươi cũng không phải xuất phát từ thật lòng? Hay ngươi hối hận rồi? "
"Không!" Hạ Nặc phản ứng lại rất nhanh, lo lắng tiến lên một bước, lần nữa nắm lấy góc áo của hắn, ấp a ấp úng giải thích: "Không, không! Em rất vui! Không ngờ rằng anh sẽ đồng ý với em...!"
Trên mặt lộ ra một nụ cười thật tươi, cả khuôn mặt đều như đang tỏa sáng rực rỡ: "Cảm ơn anh, Khám Thâm.
Em sẽ cố gắng hết sức để không làm vướng chân của anh!"
"Ừm...!Ra vậy, chúng ta đi ra ngoài trước."
Hạ Nặc nghe thấy tiếng rầm rì khó chịu của hắn, giống như đang cố gắng hết sức chịu đựng điều gì đó, cũng không biết đó có phải là ảo tưởng của cậu hay không, nhưng cậu cảm giác được hắn có chút muốn chạy trốn
Đó chắc là ảo giác của cậu? Hạ Nặc suy nghĩ, anh Khám Thâm trông rất đáng tin cậy, có lẽ sẽ không khiến cậu bị thiệt thòi điều gì?
Trong khi bị người đàn ông kéo đi, Hạ Nặc trong đầu mở bảng trò chơi.
Lúc này, tiến độ của nhiệm vụ phụ đã đạt 5%.
Nơi họ đi qua trên bản đồ đã sáng lên và nơi gác mái vừa rồi được đánh một ký hiệu bắt mắt - chữ thập đỏ.
Ký hiệu này thể hiện sự nguy hiểm sao? Hạ Nặc đoán như vậy.
Đồng thời, cậu cũng vô cùng ngạc nhiên khi thấy điểm của nhiệm vụ phụ được tính theo thời gian thực nên hiện tại cậu đã có 250 điểm, đồng thời hai chức năng thay đổi tầm nhìn và tầm nhìn trong hệ thống cũng được mở khóa.
__________
Tác giả có chuyện muốn nói:
Khám Thâm: Hừ.
Thật dễ thương, ta nhớ cậu ấy..