Yêu Đương Trong Trò Chơi Chạy Trốn - Trang 2
Chương 38: 38: Bồn Chồn
Khi Hạ Nặc bước vào phòng ăn, Tuyết Lê thì đang chọc vào một miếng thịt chiên trên đĩa, thỉnh thoảng ngáp một cái với vẻ mặt mệt mỏi.
Carl ngồi bên cạnh cô cũng không có tinh thần, trước mắt là một quầng thâm nhàn nhạt.
Thấy Hạ Nặc tới, Tuyết Lê ngẩng đầu lên cảm khái nói: "Quả nhiên là tuổi trẻ, không nhìn ra dấu vết của việc thức khuya."
Cũng là ngủ trễ như nhau mà thiếu niên nhìn không ra một chút mệt mỏi nào.
Ngược lại là dung mạo rạng rỡ, ánh mắt trong trẻo hữu thần, làn da trắng như tuyết hồng hào khỏe mạnh.
Hạ Nặc theo bản năng chớp chớp mắt, đại khái là hôm qua đã ngủ quá nhiều vào ban ngày nhỉ?
Cậu nghe Tuyết Lê hỏi: "Tối qua trở về chắc là cậu đã ngủ ngon lắm ha?"
Trước khi cậu kịp trả lời, cô lại phàn nàn: "Tôi đã không thể nào ngủ nổi.
Căn phòng cũng quá chật hẹp.
Cái giường vừa nhỏ vừa cứng.
Trong phòng còn giống như có con bọ lọt vào, kêu ù ù cả đêm ồn ào đến nỗi tôi không ngủ được."
Tuyết Lê được xếp riêng một phòng, Carl và Khuê Khắc một phòng và một phòng của Royne.
Nghe Tuyết Lê phàn nàn, Carl chưa nói gì thì Khuê Khắc đã lên tiếng trước: "À, tôi cũng có nghe thấy.
Nhưng âm thanh ấy lại phát ra từ phía sau căn phòng cơ."
Về điều kiện chỗ ở, anh cũng không ý kiến gì.
Dù sao cũng là một đại nam nhân không cầu kỳ như phụ nữ, huống chi đại tiểu thư như Tuyết Lê coi thường chỗ ở này cũng rất bình thường.
Nhưng ai bảo bọn họ là người chơi cơ chứ, khi bước vào thế giới trò chơi cho dù điều kiện không tốt cũng phải chịu đựng, bởi vì họ không đến đây để nghỉ mát mà là làm nhiệm vụ.
Đừng thấy Khuê Khắc đi theo Tuyết Lê và Carl mà cho rằng họ là cùng một đội.
Thực tế thì anh là được Tuyết Lê thuê.
Loại hệ thống tuyển dụng này rất phổ biến trong trò chơi, mặc dù chỉ thông qua cái tên nhưng nhiều người chơi vẫn hiểu rõ cách sử dụng.
Người thuê chỉ cần chi một số điểm để có được sự bảo vệ của người được thuê.
Ngoài việc kiếm điểm, người được thuê cũng có cơ hội chia sẻ trò chơi với người chơi thực sự.
Phải biết rằng, đối với số lần vào trò chơi và khoảng thời gian vào đều có quy định và không phải cứ muốn vào loại trò chơi nào là vào.
Tất cả đều do hệ thống sắp xếp.
Bên ngoài, hệ thống tự nhiên sẽ không xếp quá nhiều màn cho người chơi.
Nhưng đối với loại giao dịch riêng tư này, nó đều là mở một mắt nhắm một mắt.
Dù sao biểu hiện của người chơi cũng liên quan đến thành tích của hệ thống.
Người chơi càng tham gia vào các trò chơi, hệ thống càng có nhiều thành tích.
Cho nên nó căn bản sẽ không tiến hành ngăn cản chuyện này mà thậm chí còn lén lút tạo điều kiện cho người chơi.
Nhiệm vụ lần này Tuyết Lê đưa lên là do hệ thống của Khuê Khắc nhìn thấy trước, sau đó thông báo cho anh.
Tuyết Lê là thế hệ thứ hai của hai người chơi nổi tiếng.
Cha mẹ cô đều là những ông trùm trò chơi.
Lúc trước sự kết hợp của hai bên đã gây ra không ít náo động.
Tuyết Lê vừa sinh ra đã có thể hưởng thụ tài nguyên tích lũy của cha mẹ, điểm khởi đầu đương nhiên cao hơn người khác vài bậc, bất kể có kẻ hâm mộ ghen tị như thế nào thì cũng không bao giờ sánh được cô.
May mắn tâm tính của Khuê Khắc rất tốt, cho nên khi nhìn thấy nhiệm vụ này liền không chút do dự tiếp nhận, sau đó liền gặp được vị đại tiểu thư nổi tiếng trong giới người chơi này.
Tuyết Lê xuất hiện với Carl trong lần đầu gặp nhau.
Tư thế giữa hai người rõ ràng tương đối thân mật, nhưng nói là người yêu thì vẫn có chút thiếu gì đó, Khuê Khắc cũng không hiểu lắm.
Nhưng anh không phải là người thích buôn chuyện, sau khi tiếp nhận việc làm vẫn tuân thủ bổn phận.
Ngược lại, Carl tuy rằng nhìn qua có vẻ là người được thuê giống như anh, nhưng luôn cố ý tạo ra khoảng cách giữa anh và Tuyết Lê.
Cũng không phải vấn đề to tát, dù sao Khuê Khắc đối với vị đại tiểu thư kia cũng không có ý gì, cho dù Carl muốn theo đuổi cô chỉ cần không cản trở thì anh cũng không có hứng thú chú ý.
Màn chơi lần này tổng cộng chỉ có năm người.
Tuyết Lê và Carl không dễ tiếp cận.
Royne lại là một quả bầu nhàm chán không thích nói chuyện.
Chỉ có Trường An là ngoại lệ, thiếu niên sinh ra vừa ngoan ngoãn vừa ngọt ngào, thoạt nhìn rất hòa đồng thân thiện.
Khuê Khắc có ấn tượng tốt đối với Hạ Nặc, đặc biệt là anh trời sinh đã thích nói chuyện phiếm với người khác, lúc ở chung với Carl và Tuyết Lê thiếu chút nữa đã bị nghẹn chết.
Cũng may Hạ Nặc xuất hiện, anh lập tức có người trò chuyện cùng.
Anh hỏi Hạ Nặc: "Trường An này, trong phòng cậu có bọ gì không? Tôi nghe nói phòng của cậu được xếp ở đầu hành lang gần sân sau phải không?"
Hạ Nặc mờ mịt lắc đầu: "Tôi không chú ý lắm."
Thực ra thì cậu cảm thấy Tuyết Lê phàn nàn như vậy cũng hơi quá.
Phòng của Tuyết Lê tệ vậy ư?
Nhưng cậu cảm thấy phòng của mình rất đẹp.
Vừa rộng rãi lại sáng sủa, giường rất mềm mại đến mức khi nằm lên cậu giống như bị chìm vào trong đó.
Tối hôm qua ngủ cũng rất thoải mái, không nghe thấy tiếng kêu của sâu bọ gì.
Nhưng trưởng thôn cũng không đến mức đối đãi khác biệt như vậy chứ?
Cậu đang có chút hoài nghi liền nghe được Royne vốn trầm mặc lại mở miệng: "Đó là một loại ma trùng, đối với máu đặc biệt mẫn cảm.
Nếu ai đó bị thương, nó sẽ lần theo mùi máu mà đến.
Nhưng lực công kích của chúng không mạnh, cho dù phát hiện con mồi bị thương cũng không phải là đối thủ của con mồi.
Bởi vậy chúng sẽ phát ra tiếng kêu bén nhọn hấp dẫn một loại ma thú gọi là Dã li(*) tới đây, song phương hợp tác và sau khi gi.ết ch.ết con mồi, ma trùng sẽ hút máu của con mồi."
Lần đầu tiên nói chuyện mà hắn có thể nói được một đoạn dài như vậy khiến tất cả mọi người đều có chút kinh ngạc, tầm mắt Royne chậm rãi đảo qua mặt mọi người trầm giọng hỏi: "Cho nên là hôm qua ai đã bị thương mà dẫn tới loại ma trùng này?"
Mọi người hai mặt nhìn nhau, Tuyết Lê ném dao và nĩa xuống, tựa lưng vào ghế vẻ mặt hờ hững: "Nói trước, tôi không bị thương, không tin anh có thể tới kiểm tra.
Mặc dù tôi thực sự nghe thấy tiếng kêu của nó, nhưng tôi cũng không xuống giường để xác nhận xem nó có phải ở trong phòng của tôi hay không, vì vậy không cần phải nhìn tôi với ánh mắt đó."
Hạ Nặc có chút nghi hoặc: "Bị thương hay không thì có quan trọng sao? Nếu chỉ là ma trùng và dã li thì cũng không quá đáng sợ mà?"
Royne nhìn cậu, giải thích: "Mặc dù ma trùng và dã li không quá đáng sợ, nhưng đêm qua tôi thấy một bóng người lén lút rời khỏi nhà đi lên núi.
Không bao lâu sau, tiếng kêu của ma trùng vang lên.
Rõ ràng, người đó đã bị thương trên núi."
Carl tiếp lời hắn: "Nếu chúng ta đã bước vào cùng một trò chơi, là một tập thể nên nếu ai đó tự ý hành động riêng lẻ sẽ ảnh hưởng không tốt.
Đặc biệt là khi không biết ý định thực sự của người đó là gì."
"......Thật sao?" Hạ Nặc vẫn ngây thơ, cậu không thể cảm nhận được tâm trạng khẩn trương của bọn họ, "Vậy anh nhìn thấy bóng người kia là lúc nào, Royne?"
Royne nhìn cậu không rõ ràng nói: "Có lẽ là một giờ rưỡi."
Hạ Nặc cẩn thận nhớ lại một chút, khi đó cậu vẫn còn đang ngủ và hơn hai giờ mới từ trong phòng đi ra.
Carl nói: "Tôi ở trong phòng với Khuê Khắc.
Nếu một trong hai người có động tĩnh gì, người còn lại chắc chắn sẽ phát hiện ra."
Royne nói: "Thật khó để chắc chắn vì anh đi với anh ta, hai người không bao che lẫn nhau à?"
Nghe xong lời này, Tuyết Lê cười lạnh nói: "Vậy anh nói anh nhìn thấy bóng người thì có gì chứng minh không? Hôm nay anh nói nhiều một cách khác thường, không phải vì che giấu sự chột dạ của anh đó chứ?"
Bầu không khí trong lúc nhất thời trở nên giương cung bạt kiếm.
Hạ Nặc mở to hai mắt, không biết sự tình sao lại phát triển thành như vậy.
Không phải mọi người đều đang ăn cơm nói chuyện phiếm vui vẻ bình thường sao? Sao bây giờ lại giống như muốn đi đánh nhau vậy?
"Mọi người bình tĩnh một chút..." Hạ Nặc thử trấn an mọi người.
Nhưng sự tình đã phát triển đến bây giờ, không ai muốn tiếp tục yên ổn nữa.
Royne ngược lại nhắm họng pháo vào cậu: "Cậu cũng có rất nhiều nghi ngờ.
Thân là mục sư Ánh sáng, nếu như người bị thương kia được cậu trị liệu thì chúng ta dĩ nhiên sẽ không phát hiện ra."
Ý hắn là sao?! Muốn ám chỉ rằng cậu là đồng phạm à?
Hạ Nặc phản ứng lại, tức giận siết chặt nắm tay nhưng không nghĩ ra cách phản bác mà chỉ có thể khô khan nói: "Tôi không có!"
Khuê Khắc nhịn không được lên tiếng thay cậu: "Theo như anh nói, nếu Trường An trị liệu cho người bị thương kia mà mùi máu tươi không tan, ma trùng cũng sẽ đi theo.
Vậy vì sao Trường An không nghe thấy tiếng kêu của nó?"
Royne hừ lạnh: "Ai biết được cậu ta có nói thật hay không?"
Tuyết Lê giễu cợt nhíu mày: "Vòng tới vòng lui, mũi nhọn của anh không phải là đang chỉ về tôi sao? Vì sao những lời Trường An đã nói là nếu bị thương thì có thể đi tìm cậu ấy, anh lại nhớ rõ như vậy?"
Carl nói: "Ngay cả khi anh nói đúng thì làm sao anh chắc chắn rằng đêm qua người đi không phải dân làng mà là một trong chúng ta?"
......
Hạ Nặc ngồi trên bậc thềm đá trong sân, sau lưng là hành lang thật dài.
Cậu dựa vào cột đá cao lớn, cảm thấy rất phiền muộn.
Cậu hồi tưởng lại một phen cãi vã kịch liệt buổi sáng kia, ai cũng không thể thuyết phục ai, cuối cùng kết thúc không mấy vui vẻ.
Trước khi đi, ánh mắt hoài nghi mà Royne ném tới làm cho cậu cảm giác cổ họng giống như bị nghẹn một khối gì đó, trái tim cũng rầu rĩ, trầm mặc cho đến bây giờ.
Cậu chưa từng trải qua loại chuyện này, không biết nên tẩy sạch hiềm nghi của mình như thế nào hoặc có lẽ cậu căn bản không cần phải thanh minh với Royne.
Bởi vì bằng chứng mà Tuyết Lê yêu cầu Royne cũng không lấy ra được, chính hắn cũng không có tự tin là mình đúng.
Nhưng cậu chỉ cảm thấy vô cùng chán nản.
Rõ ràng ngày hôm qua, mọi người đều vui vẻ, nhưng đột nhiên lại xảy ra mâu thuẫn khiến bầu không khí yên bình trong nháy mắt biến mất tăm.
Ngay cả sau khi Royne rời đi, tâm trạng mọi người vẫn bị ảnh hưởng.
Hạ Nặc bởi vì chịu không nổi bầu không khí này mới chạy ra ngoài.
Hạ Nặc nhịn không được thở dài thật dài.
Ánh nắng mặt trời hôm nay không quá gắt như trước nhưng rất nhẹ nhàng.
Ánh mặt trời ấm áp chiếu lên người cậu, thỉnh thoảng còn có vài ngọn gió nhẹ thổi qua.
Mí mắt của Hạ Nặc dần dần nặng trĩu, lông mi dài chớp chớp, ý thức trở nên mơ hồ.
Rất nhanh, mắt cậu hoàn toàn nhắm lại, một tia tỉnh táo cuối cùng cũng biến mất —— cậu chìm vào giấc ngủ.
Đợi đến khi Hạ Nặc chậm rãi tỉnh lại, mặt trời đã đến giữa bầu trời, hai giờ trôi qua.
Lúc mới tỉnh lại ý thức còn có chút hỗn loạn, Hạ Nặc chỉ mơ hồ cảm giác mình giống như đang gối lên cái gì đó.
Thứ kia tản ra khí tức lạnh lẽo, nhưng cũng rất mềm mại thoải mái.
Hạ Nặc không tự chủ được nhẹ nhàng cọ cọ, phát ra một tiếng thở dài thỏa mãn, nhìn qua rất giống một con thú nhỏ lười biếng.
Người đàn ông bị cậu gối nhìn thấy một màn này liền nhịn không được cười khẽ ra tiếng, giọng nói trầm thấp vang lên bên tai Hạ Nặc khiến cậu không khỏi ngẩn người trong chớp mắt.
Tuy rằng đại não còn chưa kịp phản ứng đã xảy ra chuyện gì nhưng thân thể phản ứng trước.
Hạ Nặc vừa quay đầu, lập tức nhìn thấy được gương mặt phóng đại của Camlanel xuất hiện trước mắt mình.
Khoảng cách giữa hai người rất gần, đến mức cậu cảm giác được hô hấp của hắn phả lên mặt khiến cậu rùng mình một cái.
Hạ Nặc đột nhiên cả kinh theo bản năng muốn đứng dậy nhưng vừa nhích, từ hai chân truyền đến một trận tê nhức khó tả, cậu lảo đảo một chút rồi ngã về phía sau.
—— Cậu được người đàn ông ôm vào lòng.
"Ôi...!" Thiếu niên phát ra tiếng nức nở nho nhỏ, sau khi đợi hắn cố ý hỏi: "Làm sao vậy", cậu mới nước mắt lưng tròng trả lời: "Bị tê chân..."
Ánh mắt thiếu niên đỏ bừng, nước mắt si.nh lý đảo quanh hốc mắt, cả người đều toát ra vẻ: tôi rất đáng thương, mau dỗ tôi đi.
Trái tim người đàn ông ngừng đập trong chớp mắt.
Hắn nghe thấy một giọng nói trong đầu đang chỉ trích hắn: Ngươi thực xấu xa.
Hắn cười lặng lẽ.
Đúng là quá xấu xa.
Bởi vì khi nhìn thấy thiếu niên như vậy, phản ứng đầu tiên của hắn không phải là an ủi dỗ dành, mà là càng muốn ăn hiếp cậu và nhìn bộ dáng khóc sướt mướt của cậu hơn.
Nếu như có thể, hắn càng muốn chậm rãi liếm đi nước mắt của cậu, đem giọt nước mắt kia nếm trên đầu lưỡi, tinh tế thưởng thức.
Nước mắt của thiếu niên sẽ như thế nào? Có thể ngon bằng cậu hay không...!Hay là ngọt hơn?
Phảng phất đã nhìn thấy hình ảnh như vậy, nội tâm hắn càng thêm bồn chồn muốn thử.
Hạ Nặc không biết đằng sau nụ cười của người đàn ông lại là một mặt đáng sợ như thế, giống như một con dã thú không biết thỏa mãn, đang nhìn chằm chằm vào con mồi của hắn phảng phất như đang suy nghĩ nên ăn như thế nào.
Cậu chưa hề biết nguy hiểm đang gần mình trong gang tấc mà còn dùng thanh âm mềm mại mang theo giọng mũi hỏi: "...!Sao anh lại ở đây?"
Cảm giác tê nhức trên đùi từng đợt truyền đến, Hạ Nặc cũng biết hiện tại ngoại trừ chờ nó tự khỏi ra thì cũng không còn cách nào khác.
Vì không muốn quá mức khó chịu, cậu chỉ có thể nói chuyện cùng người đàn ông để dời đi lực chú ý.
"Hôm nay thời tiết tốt nên tôi vốn định ra ngoài tản bộ, không nghĩ tới sẽ gặp cậu ở chỗ này." Hắn khẽ cười một tiếng: "Nhìn cậu ngủ ngon như vậy, tôi cũng không đành lòng đánh thức.
Nhưng thấy cậu ngủ trong tư thế này tôi sợ khi tỉnh lại cậu sẽ bị cứng cổ nên đành phải hy sinh chính mình cho cậu dựa vào."
Hạ Nặc hít hít mũi, có chút ngượng ngùng nói: "C...Cám ơn anh."
Để cho hắn nhìn thấy bộ dáng mất mặt như vậy khiến cậu cảm thấy thập phần xấu hổ, nhưng người đàn ông mang theo ý cười trêu chọc đã giúp cậu chậm rãi đem phần xấu hổ này vứt bỏ.
"Chân còn tê sao?" Người đàn ông hỏi.
Hắn nghiêm túc dặn dò thiếu niên trong lòng mình: "Lần sau không nên tùy tiện ngủ ở bên ngoài."
Nếu không khi nhìn thấy một con vật nhỏ không hề cảnh giác như vậy, hắn cũng không xác định được mình có thể kiềm chế mà không mang nó đi giam vào hang ổ của mình không nữa.
Hạ Nặc bối rối gật đầu, người đàn ông liền vươn tay nhẹ nhàng đặt lên đùi cậu: "Mới đầu có thể có chút khó chịu, cậu nhịn được không?"
"..." Hạ Nặc suy nghĩ một chút, chần chờ lắc đầu: "Tôi cảm thấy không thể..."
Tuy nhiên, đã quá muộn để cậu nói ra điều này, người đàn ông có nụ cười ấm áp và dịu dàng trên khuôn mặt nhưng hắn lại không ngần ngại ra tay.
"A!" Hạ Nặc không khỏi kêu thành tiếng.
Lúc này, một giọng nữ đột nhiên vang lên: "Cậu đang làm gì vậy!?"
Hạ Nặc ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Tuyết Lê đang đứng cách đó không xa, nhìn họ một cách kỳ lạ.
_________
Editor có lời muốn nói: Tui hỏn lọn với tiếng tung-của TvT
(*) chỗ này tui để "Dã li" luôn vì raw đây "野狸".
Tui lên hanzii dịch nó vừa ra "li" là một loại mèo rừng, "ly" là chồn cáo gì đó, rồi cả hải ly gấu trúc các kiểu con đà điểu Y0Y.