Yêu Đương Trong Trò Chơi Chạy Trốn - Trang 2
Chương 16: Ôn Nhu
"A!" Hạ Nặc sửng sốt một chút, theo bản năng hỏi: "Vì sao?"
Cậu chưa từng nghe hắn dùng loại giọng điệu nghiêm khắc này nói chuyện, không khỏi có chút kinh ngạc.
"Nghe lời, nơi đó rất nguy hiểm." Khám Thâm sờ sờ đầu cậu, nhìn bộ dạng mờ mịt khó hiểu của cậu, lộ ra một nụ cười ý vị không rõ, đe dọa nói: "Đối với một con cừu nhỏ tay trói gà không chặt như ngươi mà nói thì đặc biệt nguy hiểm, nếu đi cũng không thể trở về nữa."
Sau khi hắn nói xong, bầu không khí chung quanh bỗng nhiên ngưng trệ, trên mặt cậu xuất hiện cảm giác trống rỗng trong nháy mắt.
Có sợ không? Người đàn ông nhướng mày.
Một lát sau, cậu mở miệng ——
"T...tay trói gà không chặt?" Hạ Nặc kinh ngạc hỏi ngược lại.
Không nghĩ tới trong lòng hắn cậu cư nhiên là loại hình tượng này, cậu muốn phản bác nhưng sau khi cẩn thận suy nghĩ một chút, cảm thấy hắn nói hình như cũng không có gì sai, bất quá...
"Tại sao lại là cừu nhỏ, không phải là cái gì khác?" Cậu nghiêm túc đặt câu hỏi; "Ví dụ như hươu hay thỏ gì đó, từ cừu luôn cảm thấy sẽ làm cho người ta sinh ra một loại liên tưởng không tốt."
Tìm hiểu về vị bác sĩ ăn thịt người(*)
(*)Nhân vật Hannibal trong phim Sự im lặng của bầy cừu, có thể lên gg để xem.
Đề tài nhất thời trượt về một phương hướng khó hiểu.
Khám Thâm không thể không thán phục mạch logic kỳ diệu của cậu, hắn đặt tay lên cổ cậu vu.ốt ve không nhẹ không nặng vài cái, nhìn thấy vật nhỏ dưới tay mẫn cảm co rúm lại, mỉm cười nói: "Ngoan, không cần hỏi nhiều vấn đề như vậy, nhớ kỹ lời ta nói là tốt rồi."
"Ồ, ồ...!Được rồi, được rồi." Hạ Nặc vội vàng gật đầu, ngoan ngoãn trả lời, "Em sẽ nhớ kỹ, sẽ không đi đến khu vườn."
Khám Thâm hài lòng xoay người, tiếp tục dẫn cậu đi về phía phòng bếp.
Mà Hạ Nặc bề ngoài vẻ mặt nhu thuận.jpg; trong lòng lại đáng thương khiếu nại: Vì sao anh Khám Thâm luôn có thể chính xác bắt được chỗ mẫn cảm của cậu như vậy?
Sau này khi Hạ Nặc lấy hết can đảm để hỏi, cậu nhận được một câu trả lời nhẹ nhàng: "Không phải tất cả các điểm yếu của động vật nhỏ đều ở đó sao?"
Hạ Nặc:...
Bất quá đó đều là chuyện sau này, hiện tại hai người bọn họ đứng ở trong phòng bếp, đối diện với con thỏ trên bàn hai mặt nhìn nhau.
"......!Ta sẽ không làm thế." Hắn lắc đầu, chứng thực suy đoán của Hạ Nặc.
"Vậy phải làm sao bây giờ?" Hạ Nặc mở to hai mắt, cậu ở nhà cũng là mười ngón tay không dính nước được nuông chiều từ nhỏ lớn lên, chỉ có thể phân rõ nước tương dấm đường muối cơ bản nhất, những thứ khác hoàn toàn không biết.
"Ừm ——" Khám Thâm trầm ngâm trong chốc lát, từ trong tủ lấy ra một quyển công thức nấu ăn ố vàng.
"Thì ra còn ở chỗ này." Trong mắt hắn nổi lên vài phần hoài niệm.
"Đó có phải là công thức nấu ăn không?" Hạ Nặc "nhìn" vào tay hắn đang cầm một thứ giống quyển sách, nhịn không được tiến lại gần.
Thực ra cậu hoàn toàn không thấy rõ chữ phía trên, sở dĩ biểu hiện tích cực như vậy là bởi vì khi Khám Thâm lấy nó ra, mặt trên cũng lóe lên ánh sáng giống như lúc ở chỗ khung ảnh.
Có phải là manh mối không? Hay đạo cụ?
Sau khi đến gần, thông điệp của công thức nấu ăn này xuất hiện trên bảng điều khiển trò chơi.
Tên: Công thức nấu ăn của mẹ Hà
Độ hiếm: Bình thường
Tóm tắt: Một công thức nấu ăn phổ biến, tập hợp kinh nghiệm và tâm huyết của một người phụ nữ trung niên bình thường, sau khi đọc công thức nấu ăn bất kể nền tảng như thế nào, nấu ăn sẽ đạt đến cấp độ đầu.
Lời khuyên đặc biệt: Mẹ Hà khi lật qua công thức nấu ăn, sẽ vô thức ghi lại một số điều nhỏ "không quan trọng" trên đó, đọc kỹ có thể có những phát hiện mới.
"Được rồi, ngươi muốn ăn món nào?" Khám Thâm lật đến trang về thịt thỏ và bắt đầu đọc, "Thịt thỏ kho tàu, thịt thỏ khô, thịt thỏ kho khô, lẩu thịt thỏ..."
"Thịt thỏ kho tàu đi..." Hạ Nặc suy nghĩ một chút, vẫn lựa chọn món ăn nghe có vẻ đơn giản nhất.
Dù sao trên công thức nấu ăn nói sau khi đọc chỉ có thể đạt được cấp đầu, cậu đối với tay nghề của hắn...vẫn không thể tin tưởng lắm.
Kham Thâm liếc cậu một cái, hiển nhiên nhìn ra cậu đang suy nghĩ cái gì nhưng hắn cũng không nói.
Ngược lại từ trong tủ lấy ra mấy quả trứng gà: "Đồ ăn phải mất một lát mới tốt, không thể để cho ngươi đói lâu như vậy, trước tiên luộc mấy quả trứng gà ăn đi."
Hạ Nặc ôm bụng kêu ùng ục, ngượng ngùng nở nụ cười.
Việc này cũng không thể đổ lỗi cho cậu...! Nếu tính cả tối hôm qua, cậu đã có ba bữa không ăn!
Cậu nhận lấy quả trứng và một chút tò mò: "Cái tủ này hay vậy, có còn cái gì ở bên trong không?"
Khám Thâm còn chưa kịp trả lời, hai người đã nghe được một tiếng va chạm "rầm", không khỏi quay đầu nhìn về phía phát ra âm thanh.
"Méo méo méo——!" Mèo đen Kate nhào lên kính cửa sổ, phẫn nộ nhìn Hạ Nặc...!Trứng trong tay Hạ Nặc.
"Ngươi là kẻ trộm trứng!" Nó rít gào về phía Khám Thâm.
Kate là một con mèo rất kỳ lạ, rõ ràng đã trở thành một ác linh, nhưng vẫn cố thủ thói quen ăn uống mỗi ngày khi còn sống.
Vài năm trước khi đến trang viên, nó đã được cho phép săn mồi trong rừng của trang viên để thỏa mãn sự thèm ăn của mình.
Sau đó ăn chán thú hoang dã, lại bắt đầu sự nghiệp chăn nuôi.
Nó nuôi một đàn gà đồi ở giếng trời, nhặt trứng và đếm mỗi ngày.
Sáng nay nó dựa theo lệ thường chạy đến giếng trời, lại nhìn thấy một đám quạ đen bay vút cách đó không xa, lúc ấy trong lòng liền sinh ra dự cảm không tốt.
Đếm số lượng trứng gà, quả nhiên ít đi rất nhiều!
Con mèo đen Kate lập tức nhớ tới Khám Thâm gặp vào buổi sáng cùng với tiểu nhân loại hắn nuôi dưỡng, ngoại trừ bọn họ, ai còn có thể đánh chủ ý lên trứng gà của nó! Hơn nữa trong trang viên, ai không biết quạ đen chính là hiện thân của Khám Thâm, cũng không biết che dấu một chút, coi nó là đứa ngốc sao?!
Vì thế nó liền phẫn nộ đuổi theo, vừa lúc bắt được cả người cả tang vật!
Tuy rằng bị nó bắt, nhưng mà biểu tình áy náy của tội phạm Khám Thâm một chút cũng không có, tiểu nhân loại bên cạnh nghe không hiểu nó lại bày ra vẻ mặt mờ mịt, mèo đen Kate càng thêm phẫn nộ.
"Trả lại trứng cho ta!" Mèo đen hét lớn.
"Nó bị gì vậy? Đói à?" Hạ Nặc suy đoán.
"Không cần quan tâm đến nó." Khám Thâm lấy ra một cái nồi nhỏ, rót nước, cho trứng gà vào, bật lửa một cách liền mạch.
Con mèo đen Kate nhìn thấy cảnh này hét lên lớn hơn.
Đối mặt với khiếu nại của nó, Khám Thâm hời hợt trả lời: "Ngươi ở trong trang viên lâu như vậy, ta chưa từng nhận được tiền thuê nhà của ngươi? Ngươi làm rối tung giếng trời và ta chưa bao giờ nói gì phải không? Điểm quan trọng nhất là, tất cả mọi thứ trong trang viên thuộc về chủ sở hữu trang viên, quy tắc được viết rất rõ ràng, không nhớ sao?"
"Meo meo——?" Con mèo đen Kate đã rất ngạc nhiên đến nỗi tiếng kêu của nó đã thay đổi.
Có chuyện như vậy không? Nhưng cẩn thận hồi tưởng lại một chút, hình như ngày đầu tiên tiến vào trang viên, Khám Thâm quả thật đã đọc qua quy tắc của trang viên, bên trong đại khái, có lẽ, có thể...!Có cái này không?
Thanh âm của nó nhất thời uể oải, bên tai Hạ Nặc tràn ngập tiếng meo meo ai oán.
Tại thời điểm này nước đã sôi, trứng nhanh chóng đã chín.
Sau khi Khám Thâm rót nước ra, liền cầm lấy quả trứng gà.
"Chờ đã! Sẽ bị bỏng!" Hạ Nặc "nhìn" đến người đàn ông không cho trứng gà vào nước lạnh thấm lạnh, ngược lại trực tiếp cầm lấy trứng vừa mới từ trong nước sôi đi ra, vội vàng đi qua ngăn cản.
Cậu nắm lấy tay nam nhân một bên đặt dưới nước lạnh rửa sạch, một bên quở trách nói: "Anh Khám Thâm, nhìn bình thường thành thục ổn trọng như vậy, vì sao một chút kiến thức thông thường cũng không có? Trứng mới ra khỏi nồi không thể chạm trực tiếp bằng tay, bỏng thì làm sao bây giờ?"
Trên mặt cậu tràn đầy lo lắng, Khám Thâm lại rũ mắt xuống.
Hành động vừa rồi thay vì nói là hắn vô tình làm, không bằng nói là một lần cố ý thăm dò.
Ác linh cũng không e ngại nhiệt độ cao, càng sẽ không bị bỏng.
Nếu Như Hạ Nặc có thể nhìn thấy, sẽ phát hiện ngón tay hắn cậu cho rằng đã bị nóng đến đỏ bừng thì hiện tại vẫn tái nhợt không thấy huyết sắc.
Thông qua lần thăm dò này, Khám Thâm phát hiện Hạ Nặc có thể thông qua một số thủ đoạn nào đó để "nhìn thấy" một số đối tượng, nhưng không thể nhìn thấy các chi tiết cụ thể.
Tựa như cậu có thể nhìn thấy động tác hắn chạm vào trứng gà nhưng lại không thể phát hiện ra hắn không bị bỏng.
Đây có phải là do quy tắc cho cậu khả năng đó?
Khám Thâm cũng không vì vậy mà sinh ra đề phòng cậu, ngược lại hắn bắt đầu lo lắng.
Theo sự hiểu biết của hắn về các quy tắc, nó không phải là một món quà hào phóng, quà tặng của nó không bao giờ là miễn phí.
Bạn nhận được một điểm từ nó và chắc chắn sẽ phải trả lại gấp đôi sau này.
Hắn nhìn thiếu niên ngây ngây thơ thơ trước mắt, rất lo lắng cậu sẽ bị quy tắc lừa gạt.
"Còn đau không?" Cậu đầy ân cần hỏi thăm cắt đứt suy nghĩ của hắn, Khám Thâm phục hồi tinh thần lại, phát hiện mình đã bất giác trả lời: "Đau quá."
Tuy rằng ngữ điệu không hề dao động, nhưng Hạ Nặc lại tự dưng nghe ra vài phần ý tứ làm nũng, cậu suy nghĩ phương pháp đối phó của người nhà khi mình bị thương trước đó, vì thế giơ tay người đàn ông lên đặt lên miệng, nhẹ nhàng thổi hơi: "Thổi, thổi, đau đớn đều bay đi!"
Khám Thâm: "..."
Luồng khí ấm áp lướt qua ngón tay lạnh như băng của hắn, mang đến một xúc cảm vi diệu.
Đôi môi của cậu trong lúc vô tình chạm vào ngón tay hắn, tuy rằng chỉ có một khoảnh khắc ngắn ngủi nhưng cảm giác mềm mại kia lại khắc sâu trong đầu hắn.
Hơn nữa còn đang không ngừng phóng đại.
Sau khi nói xong câu đó, Hạ Nặc cũng cảm thấ thật sự là quá ấu trĩ, cậu ngượng ngùng nở nụ cười: "Khi còn bé em mà bị thương, thì mẹ sẽ thổi cho như vậy.
Kỳ quái chính là, không bao lâu sau em liền cảm thấy không đau.
Khi đó còn quá nhỏ không hiểu chuyện, còn tưởng rằng đây là tiên pháp gì đấy!"
Sau này lớn lên cậu mới biết đó không phải là phương pháp thần tiên mà chính sự quan tâm chăm sóc của gia đình đã tạo cho cậu tâm lý thoải mái nên không cảm thấy đau đớn nữa.
Cậu không nhịn được nói: "Em vừa mới thổi, không biết có đỡ không.
Anh nên tìm thuốc bôi đi..."
"Rất hữu dụng." Hắn ngắt lời cậu, giọng nói khàn khàn, "Hiện tại cũng không đau."
Hắn nghe theo ý mình mà nói dối nghiêm túc, hoàn toàn không để ý đến vẻ mặt ôn nhu lúc này..