Yêu Do Ý Trời - Tailia
Chương 5
Chu kỳ kinh nguyệt kéo dài bốn ngày giúp Tả Thiên phục hồi thể chất và tinh thần rất nhiều. Khỏi phải nói, cơ thể không đau nhức, cô và A Viễn cũng không còn giương cung bạt kiếm nữa. Một vài câu thoại hàng đêm khiến A Viễn nói nhiều hơn và áp lực tâm lý của Tả Thiên cũng giảm đi đáng kể, chỉ cần cô không nhắc đến chuyện về nhà, không hỏi những vấn đề nhạy cảm. A Viễn căn bản là người không khó hoà đồng, đôi khi, làm cho bầu không khí trở nên hoà hợp như bạn bè. Nhìn giống như những người bạn, Tả Thiên đính chính trong lòng, hoàn toàn không phải yêu đương.
Điều duy nhất không ổn là cô em họ của A Viễn, cô gái mới lớn mà A Viễn gọi là em gái luôn có thái độ thù địch với cô. Mỗi lần đưa cơm, mặt mũi cô ta lạnh băng mặc dù dáng vẻ trông rõ xinh xắn. Chị dâu của A Viễn tử tế hơn nhiều. Chị ta thường xuyên mỉm cười cho dù không biết nói tiếng phổ thông. Căn cứ nhiều năm đọc tiểu thuyết manga, Tả Thiên đoán cô em họ kia có tình ý với A Viễn.
Buổi tối, vừa tắm rửa xong A Viễn đã vào phòng. Mái tóc ướt sũng, trên người vẫn còn dính những vệt nước chưa khô. Anh ngẩng đầu, hắt hết nước lên người Tả Thiên nhằm trêu chọc cô, xem chừng rất vui vẻ.
"Em khoẻ chưa?" A Viễn sờ phía dưới của cô.
Tả Thiên thừa biết anh hỏi gì: "Chưa." Thực ra, cơ thể đã sạch sẽ nhưng cô không muốn "trở lại công việc" quá sớm.
A Viễn thất vọng, đành miễn cưỡng xoa nắn ngực cô.
Tả Thiên không muốn bị anh phát hiện, lái sang chuyện khác: "A Viễn, hôm nay là ngày bao nhiêu, ý tôi là dương lịch ấy."
A Viễn suy nghĩ: "Ngày 25 tháng 9."
Tả Thiên im lặng, hoá ra cô đã ở đây được năm mươi tám ngày, nhiều hơn suy đoán mười ngày. Không biết ba mẹ lo lắng ra sao.
A Viễn biết cô đang nghĩ gì, cũng không quấy rầy, chỉ có ánh mắt sáng ngời nhìn chằm chằm vào cô.
Tả Thiên nhủ thầm, đừng nghĩ ngợi nữa, có nghĩ cũng không giải quyết được vấn đề. Vì vậy, cô lại chuyển chủ đề: "Hôm đó ai đưa tôi đến?"
Tất nhiên, A Viễn không trả lời câu hỏi này.
Tả Thiên không quan tâm, cô tiếp tục hỏi: "Còn có một cô gái trẻ giống tôi đúng không?" Tả Thiên muốn biết bạn đồng hành Đào Thù Linh giờ ra sao.
"Không, chỉ có mình em."
"Anh không biết Đào Thù Linh giờ thế nào à?" Tả Thiên khẽ hỏi.
"Bạn của em sao?"
"Ừm. Sức khoẻ của cô ấy không tốt, tôi rất lo lắng."
A Viễn im lặng. Hai người đều hiểu, Đào Thù Linh cũng không may mắn hơn Tả Thiên là bao. Nhớ tới bạn, nhìn lại kẻ háo sắc bên cạnh, Tả Thiên bắt đầu oán giận A Viễn.
A Viễn nhéo Tả Thiên nhưng cô phớt lờ.
"Thiên Thiên." A Viễn nhẹ nhàng gọi cô.
Tả Thiên nghĩ, tôi quen thân với anh lúc nào vậy.
A Viễn xoay cằm Tả Thiên về phía mình: "Em...", anh do dự: "Chỉ cần em đừng chạy, ngày mai tôi sẽ không khoá cửa."
"Thật không?" Tả Thiên biết không nên tỏ ra quá vui mừng nhưng thông tin này quá đột ngột. Cô xoay hẳn người lại: "Tôi không chạy trốn. Anh sẽ không khoá cửa phải không?"
Thấy Tả Thiên phấn khích, A Viễn do dự nhưng cuối cùng vẫn gật đầu.
Tả Thiên cực kỳ sung sướng, cô nắm tay A Viễn lắc lắc, tỏ ý cảm tạ. Mãi sau cô mới nhận ra, anh vốn là người chủ mưu cơ mà, làm gì có đạo lý nào như vậy chứ. Cô thầm trách mình đắc ý quên mất chuyện chính.
Nhìn Tả Thiên hạnh phúc, A Viễn không còn cảm thấy quyết định của mình quá vội vàng. Hơn nữa cách cư xử thân mật của Tả Thiên khiến anh muốn tỏ ra tử tế hơn.
Anh lén hôn trộm Tả Thiên, sau đó ôm chặt lấy cô.
Tả Thiên vì nụ hôn này, suy nghĩ mông lung.
Vì đêm trước mất ngủ, mặt trời lên cao Tả Thiên mới tỉnh giấc, A Viễn đã ra khỏi phòng từ sớm. Việc đầu tiên Tả Thiên rời giường là xác minh A Viễn có khoá cửa không. Cô rón rén đứng sau tấm cửa gỗ, hít sâu một hơi, khẽ khàng mở cửa. Cánh cửa kêu cót két, bị ánh sáng bên ngoài chiếu vào, Tả Thiên nhất thời nhắm chặt mắt. Sau khi thích ứng được với ánh sáng, Tả Thiên thận trọng thò đầu ra ngoài. Hình như xung quanh không có người. Cô đang định nhón chân thì bắt gặp cô em gái của A Viễn đeo một cái giỏ trên lưng từ bên trong đi ra. Cô ta liếc mắt liền trông thấy Tả Thiên.
Cô ta lập tức hét toáng rồi nói với Tả Thiên bằng tiếng phổ thông: "Sao chị lại chạy ra ngoài? Mau quay vào đi! Chị bỏ trốn anh tôi mà biết sẽ đánh chị đấy."
Tả Thiên nhất thời bị doạ, không kịp phản ứng. Đợi đến lúc bị cô ta đẩy nhốt trở lại, cô mới nhớ ra: "A Viễn bảo không khoá cửa."
Cô ta không nghe giải thích, đẩy thẳng cô vào phòng, sau đó khoá trái cửa lại.
Tả Thiên giận mình vô dụng. Cô ta cùng lắm chỉ cao bằng mình vậy mà cũng bị cô ta đẩy trở về.
Cô ta la lối ầm ĩ ngoài cửa, có cả chị dâu thấp giọng đáp lời. Tiếp theo cô ta đi tới hét về phía cửa: "Tôi không cần biết anh hai nói gì, tôi chỉ biết chị muốn bỏ chạy. Hừm, để xem anh ấy về có đánh chị không?"
Tả Thiên không thèm đoái hoài đến cô ta.
A Viễn giữ lời hứa không khoá cửa, điều đó cho thấy khoảng cách tới tự do đã gần hơn và không bao lâu nữa cô có thể trở về nhà. Khả năng này khiến toàn thân cô hưng phấn. Sau đó, cô buộc mình phải tỉnh táo, suy tính những việc cần làm, như quần áo, đồ ăn...
Vừa nghĩ tới quần áo, Tả Thiên lập tức hoá đá. Chuyện này chẳng khác nào dội một gáo nước lạnh vào người cô. Bộ quần áo ban đầu của Tả Thiên đã bị chị dâu mang đi sau khi tắm. Trên người bây giờ là chiếc áo sơ mi cũ của cô em gái và chiếc quần boxer, không áo lót, trước ngực trống không. Dù thế nào đi nữa, Tả Thiên vẫn thấy xấu hổ khi ra ngoài theo cách này, cho dù là chạy thoát thân. Đã thế không thể chạy xa hơn mà là từ hang sói chuyển sang hang hổ.
Bảo sao A Viễn yên tâm không khoá cửa. Tên gian xảo này. Tả Thiên thầm nguyền rủa anh hàng nghìn lần.
Điều may mắn duy nhất là đôi giày vẫn ở bên mình. Hơn nữa, cô nhớ trước khi đi du lịch đã nảy ra ý tưởng, giấu 100 tệ trong giày như trên mạng hướng dẫn. Thời điểm này rõ ràng trở thành vật cứu mạng của cô.
Ưu tiên hàng đầu bây giờ là quần áo, nói thẳng ra là chưa đủ. Có cách nào lấy lại không?
Tả Thiên đang ngồi bên giường suy nghĩ miên man thì cô em gái đẩy cửa bước vào, vừa hậm hực đặt bát cơm lên bàn vừa mắng nhiếc: "Đồ yêu tinh, hồ ly tinh!" rồi đóng rầm cửa lại.
Tuy Tả Thiên thấy cô em gái này khá kỳ quặc nhưng vẫn cảm thấy hơi xấu hổ. Với dáng vẻ của mình ban nãy không biết mấy người đàn ông khác trong nhà A Viễn có nhìn thấy không. Nếu như trông thấy thì cô sẽ ngượng ngùng vô cùng.
Khoá cứ khoá, dù sao tôi cũng chưa muốn trốn, ít nhất không phải lúc này. Tả Thiên giễu cợt.
Buổi tối, A Viễn trở về, sau khi nghe cô em gái kể tội Tả Thiên, A Viễn nói gì đó. Xen lẫn là tiếng chị dâu và giọng của một người đàn ông, Tả Thiên đoán có thể là anh trai của anh. A Viễn và cô em họ ầm ĩ một hồi. Lúc A Viễn về phòng, cô ta còn với theo: "Em không thèm quản chuyện của anh và con hồ ly tinh kia nữa."
Tuy không nhìn thấy nhưng Tả Thiên có thể cảm nhận sắc mặt của A Viễn không tốt. Anh tức giận ngồi xuống giường, ngoái đầu nhìn Tả Thiên.
"Thiên Thiên, em định bỏ trốn à?"
"Không phải." Tả Thiên vội vã trả lời: "Tôi chỉ muốn xem có đúng anh không khoá cửa không thôi." Cô dừng lại, cô cẩn thận quan sát A Viễn, thì thầm: "Bộ dạng tôi thế này, chạy sao được?"
A Viễn bình tĩnh nhìn cô, dường như chưa thoả mãn câu trả lời của cô. Anh bắt đầu cởi quần áo, lạnh lùng bảo Tả Thiên: "Lên giường."
Giọng điệu như ra lệnh cho chó của A Viễn khiến Tả Thiên khó chịu, hận không thể nhổ toẹt một cái. Nhưng cân nhắc đến tự do đang vẫy gọi, cô lại nhẫn nhịn.
Không đợi cô nằm xuống, A Viễn đã đè lên người cô, hai bàn tay to lớn sờ tới sờ lui làm cô hơi đau. Cô khẽ giãy dụa, chống cự lại sự thô lỗ của A Viễn.
Bỏ phí năm ngày nên A Viễn rất hưng phấn, thuần thục lột sạch Tả Thiên, chuẩn bị tiến vào. Đáng ghét là trước khi xung kích, anh dừng lại, thở dốc hỏi cô: "Em khoẻ chưa?"
Tả Thiên rất muốn trả lời: "Chưa khoẻ." Nhưng lúc này không nên toan tính, để A Viễn phát tiết không nghi ngờ gì mới là cách tốt nhất. Nhưng nếu trả lời: "Ổn rồi." thì lại như mời chào A Viễn. Vì vậy, Tả Thiên quyết định không nói một lời.
A Viễn mất kiên nhẫn, cũng không đợi Tả Thiên trả lời, cuồng dã lao vào.
Không biết có phải do sức khoẻ đã tốt hơn hay mới qua kỳ kinh nguyệt mà lần quan hệ này, Tả Thiên không hề cảm thấy đau đớn. Động tác mạnh mẽ của A Viễn khiến Tả Thiên không khỏi rên rỉ. A Viễn hưng phấn mãnh liệt hơn, gần như cống hiến hết mình cho Tả Thiên.
Sau cơn kích tình, A Viễn không kiềm chế được sự phấn khích, ôm chặt Tả Thiên, không ngừng gọi: "Thiên Thiên, Thiên Thiên. Sau này chúng ta sẽ hoà hợp như hôm nay được không?"
Tả Thiên không đáp lời, cô nằm cuộn mình, vô cùng xấu hổ. Cô vừa hưởng thụ trò chơi một cách rất tự nhiên. Chính xác là thế đấy.
Điều duy nhất không ổn là cô em họ của A Viễn, cô gái mới lớn mà A Viễn gọi là em gái luôn có thái độ thù địch với cô. Mỗi lần đưa cơm, mặt mũi cô ta lạnh băng mặc dù dáng vẻ trông rõ xinh xắn. Chị dâu của A Viễn tử tế hơn nhiều. Chị ta thường xuyên mỉm cười cho dù không biết nói tiếng phổ thông. Căn cứ nhiều năm đọc tiểu thuyết manga, Tả Thiên đoán cô em họ kia có tình ý với A Viễn.
Buổi tối, vừa tắm rửa xong A Viễn đã vào phòng. Mái tóc ướt sũng, trên người vẫn còn dính những vệt nước chưa khô. Anh ngẩng đầu, hắt hết nước lên người Tả Thiên nhằm trêu chọc cô, xem chừng rất vui vẻ.
"Em khoẻ chưa?" A Viễn sờ phía dưới của cô.
Tả Thiên thừa biết anh hỏi gì: "Chưa." Thực ra, cơ thể đã sạch sẽ nhưng cô không muốn "trở lại công việc" quá sớm.
A Viễn thất vọng, đành miễn cưỡng xoa nắn ngực cô.
Tả Thiên không muốn bị anh phát hiện, lái sang chuyện khác: "A Viễn, hôm nay là ngày bao nhiêu, ý tôi là dương lịch ấy."
A Viễn suy nghĩ: "Ngày 25 tháng 9."
Tả Thiên im lặng, hoá ra cô đã ở đây được năm mươi tám ngày, nhiều hơn suy đoán mười ngày. Không biết ba mẹ lo lắng ra sao.
A Viễn biết cô đang nghĩ gì, cũng không quấy rầy, chỉ có ánh mắt sáng ngời nhìn chằm chằm vào cô.
Tả Thiên nhủ thầm, đừng nghĩ ngợi nữa, có nghĩ cũng không giải quyết được vấn đề. Vì vậy, cô lại chuyển chủ đề: "Hôm đó ai đưa tôi đến?"
Tất nhiên, A Viễn không trả lời câu hỏi này.
Tả Thiên không quan tâm, cô tiếp tục hỏi: "Còn có một cô gái trẻ giống tôi đúng không?" Tả Thiên muốn biết bạn đồng hành Đào Thù Linh giờ ra sao.
"Không, chỉ có mình em."
"Anh không biết Đào Thù Linh giờ thế nào à?" Tả Thiên khẽ hỏi.
"Bạn của em sao?"
"Ừm. Sức khoẻ của cô ấy không tốt, tôi rất lo lắng."
A Viễn im lặng. Hai người đều hiểu, Đào Thù Linh cũng không may mắn hơn Tả Thiên là bao. Nhớ tới bạn, nhìn lại kẻ háo sắc bên cạnh, Tả Thiên bắt đầu oán giận A Viễn.
A Viễn nhéo Tả Thiên nhưng cô phớt lờ.
"Thiên Thiên." A Viễn nhẹ nhàng gọi cô.
Tả Thiên nghĩ, tôi quen thân với anh lúc nào vậy.
A Viễn xoay cằm Tả Thiên về phía mình: "Em...", anh do dự: "Chỉ cần em đừng chạy, ngày mai tôi sẽ không khoá cửa."
"Thật không?" Tả Thiên biết không nên tỏ ra quá vui mừng nhưng thông tin này quá đột ngột. Cô xoay hẳn người lại: "Tôi không chạy trốn. Anh sẽ không khoá cửa phải không?"
Thấy Tả Thiên phấn khích, A Viễn do dự nhưng cuối cùng vẫn gật đầu.
Tả Thiên cực kỳ sung sướng, cô nắm tay A Viễn lắc lắc, tỏ ý cảm tạ. Mãi sau cô mới nhận ra, anh vốn là người chủ mưu cơ mà, làm gì có đạo lý nào như vậy chứ. Cô thầm trách mình đắc ý quên mất chuyện chính.
Nhìn Tả Thiên hạnh phúc, A Viễn không còn cảm thấy quyết định của mình quá vội vàng. Hơn nữa cách cư xử thân mật của Tả Thiên khiến anh muốn tỏ ra tử tế hơn.
Anh lén hôn trộm Tả Thiên, sau đó ôm chặt lấy cô.
Tả Thiên vì nụ hôn này, suy nghĩ mông lung.
Vì đêm trước mất ngủ, mặt trời lên cao Tả Thiên mới tỉnh giấc, A Viễn đã ra khỏi phòng từ sớm. Việc đầu tiên Tả Thiên rời giường là xác minh A Viễn có khoá cửa không. Cô rón rén đứng sau tấm cửa gỗ, hít sâu một hơi, khẽ khàng mở cửa. Cánh cửa kêu cót két, bị ánh sáng bên ngoài chiếu vào, Tả Thiên nhất thời nhắm chặt mắt. Sau khi thích ứng được với ánh sáng, Tả Thiên thận trọng thò đầu ra ngoài. Hình như xung quanh không có người. Cô đang định nhón chân thì bắt gặp cô em gái của A Viễn đeo một cái giỏ trên lưng từ bên trong đi ra. Cô ta liếc mắt liền trông thấy Tả Thiên.
Cô ta lập tức hét toáng rồi nói với Tả Thiên bằng tiếng phổ thông: "Sao chị lại chạy ra ngoài? Mau quay vào đi! Chị bỏ trốn anh tôi mà biết sẽ đánh chị đấy."
Tả Thiên nhất thời bị doạ, không kịp phản ứng. Đợi đến lúc bị cô ta đẩy nhốt trở lại, cô mới nhớ ra: "A Viễn bảo không khoá cửa."
Cô ta không nghe giải thích, đẩy thẳng cô vào phòng, sau đó khoá trái cửa lại.
Tả Thiên giận mình vô dụng. Cô ta cùng lắm chỉ cao bằng mình vậy mà cũng bị cô ta đẩy trở về.
Cô ta la lối ầm ĩ ngoài cửa, có cả chị dâu thấp giọng đáp lời. Tiếp theo cô ta đi tới hét về phía cửa: "Tôi không cần biết anh hai nói gì, tôi chỉ biết chị muốn bỏ chạy. Hừm, để xem anh ấy về có đánh chị không?"
Tả Thiên không thèm đoái hoài đến cô ta.
A Viễn giữ lời hứa không khoá cửa, điều đó cho thấy khoảng cách tới tự do đã gần hơn và không bao lâu nữa cô có thể trở về nhà. Khả năng này khiến toàn thân cô hưng phấn. Sau đó, cô buộc mình phải tỉnh táo, suy tính những việc cần làm, như quần áo, đồ ăn...
Vừa nghĩ tới quần áo, Tả Thiên lập tức hoá đá. Chuyện này chẳng khác nào dội một gáo nước lạnh vào người cô. Bộ quần áo ban đầu của Tả Thiên đã bị chị dâu mang đi sau khi tắm. Trên người bây giờ là chiếc áo sơ mi cũ của cô em gái và chiếc quần boxer, không áo lót, trước ngực trống không. Dù thế nào đi nữa, Tả Thiên vẫn thấy xấu hổ khi ra ngoài theo cách này, cho dù là chạy thoát thân. Đã thế không thể chạy xa hơn mà là từ hang sói chuyển sang hang hổ.
Bảo sao A Viễn yên tâm không khoá cửa. Tên gian xảo này. Tả Thiên thầm nguyền rủa anh hàng nghìn lần.
Điều may mắn duy nhất là đôi giày vẫn ở bên mình. Hơn nữa, cô nhớ trước khi đi du lịch đã nảy ra ý tưởng, giấu 100 tệ trong giày như trên mạng hướng dẫn. Thời điểm này rõ ràng trở thành vật cứu mạng của cô.
Ưu tiên hàng đầu bây giờ là quần áo, nói thẳng ra là chưa đủ. Có cách nào lấy lại không?
Tả Thiên đang ngồi bên giường suy nghĩ miên man thì cô em gái đẩy cửa bước vào, vừa hậm hực đặt bát cơm lên bàn vừa mắng nhiếc: "Đồ yêu tinh, hồ ly tinh!" rồi đóng rầm cửa lại.
Tuy Tả Thiên thấy cô em gái này khá kỳ quặc nhưng vẫn cảm thấy hơi xấu hổ. Với dáng vẻ của mình ban nãy không biết mấy người đàn ông khác trong nhà A Viễn có nhìn thấy không. Nếu như trông thấy thì cô sẽ ngượng ngùng vô cùng.
Khoá cứ khoá, dù sao tôi cũng chưa muốn trốn, ít nhất không phải lúc này. Tả Thiên giễu cợt.
Buổi tối, A Viễn trở về, sau khi nghe cô em gái kể tội Tả Thiên, A Viễn nói gì đó. Xen lẫn là tiếng chị dâu và giọng của một người đàn ông, Tả Thiên đoán có thể là anh trai của anh. A Viễn và cô em họ ầm ĩ một hồi. Lúc A Viễn về phòng, cô ta còn với theo: "Em không thèm quản chuyện của anh và con hồ ly tinh kia nữa."
Tuy không nhìn thấy nhưng Tả Thiên có thể cảm nhận sắc mặt của A Viễn không tốt. Anh tức giận ngồi xuống giường, ngoái đầu nhìn Tả Thiên.
"Thiên Thiên, em định bỏ trốn à?"
"Không phải." Tả Thiên vội vã trả lời: "Tôi chỉ muốn xem có đúng anh không khoá cửa không thôi." Cô dừng lại, cô cẩn thận quan sát A Viễn, thì thầm: "Bộ dạng tôi thế này, chạy sao được?"
A Viễn bình tĩnh nhìn cô, dường như chưa thoả mãn câu trả lời của cô. Anh bắt đầu cởi quần áo, lạnh lùng bảo Tả Thiên: "Lên giường."
Giọng điệu như ra lệnh cho chó của A Viễn khiến Tả Thiên khó chịu, hận không thể nhổ toẹt một cái. Nhưng cân nhắc đến tự do đang vẫy gọi, cô lại nhẫn nhịn.
Không đợi cô nằm xuống, A Viễn đã đè lên người cô, hai bàn tay to lớn sờ tới sờ lui làm cô hơi đau. Cô khẽ giãy dụa, chống cự lại sự thô lỗ của A Viễn.
Bỏ phí năm ngày nên A Viễn rất hưng phấn, thuần thục lột sạch Tả Thiên, chuẩn bị tiến vào. Đáng ghét là trước khi xung kích, anh dừng lại, thở dốc hỏi cô: "Em khoẻ chưa?"
Tả Thiên rất muốn trả lời: "Chưa khoẻ." Nhưng lúc này không nên toan tính, để A Viễn phát tiết không nghi ngờ gì mới là cách tốt nhất. Nhưng nếu trả lời: "Ổn rồi." thì lại như mời chào A Viễn. Vì vậy, Tả Thiên quyết định không nói một lời.
A Viễn mất kiên nhẫn, cũng không đợi Tả Thiên trả lời, cuồng dã lao vào.
Không biết có phải do sức khoẻ đã tốt hơn hay mới qua kỳ kinh nguyệt mà lần quan hệ này, Tả Thiên không hề cảm thấy đau đớn. Động tác mạnh mẽ của A Viễn khiến Tả Thiên không khỏi rên rỉ. A Viễn hưng phấn mãnh liệt hơn, gần như cống hiến hết mình cho Tả Thiên.
Sau cơn kích tình, A Viễn không kiềm chế được sự phấn khích, ôm chặt Tả Thiên, không ngừng gọi: "Thiên Thiên, Thiên Thiên. Sau này chúng ta sẽ hoà hợp như hôm nay được không?"
Tả Thiên không đáp lời, cô nằm cuộn mình, vô cùng xấu hổ. Cô vừa hưởng thụ trò chơi một cách rất tự nhiên. Chính xác là thế đấy.