Yêu Do Ý Trời - Tailia
Chương 25
Tả Thiên giấu kỹ mảnh giấy ghi tên và địa chỉ gia đình mang theo. Mấy lần đi cùng A Viễn đón Tiểu Bình mong chạm trán thầy Lương nhưng bất luận thế nào, cô đều không gặp, tờ giấy kia gần như mất tác dụng.
Nghe nói một tháng nữa trường học đóng cửa, thầy Lương phải rời đi, Tả Thiên rất lo lắng. Ban ngày, cô giả bộ điềm nhiên, theo chị dâu chuẩn bị danh sách đồ cho con. Đêm đến trằn trọc nghĩ cách nhắn tin cầu cứu không sao ngủ được. A Viễn nghe chị dâu nói, phụ nữ mang thai khi bụng to không dễ ngủ ngon nên cố gắng không làm phiền cô.
Mãi vẫn chưa tìm ra cách xử lý thích hợp, Tả Thiên không khỏi bực bội, nghĩ năm đó những người làm cách mạng chắc không vất vả bằng mình. Trước kia xem tivi, người hoạt động bí mật chỉ cần viết mấy dòng mật mã, thoải mái ẩn núp, sẽ có người đến lấy. Không như mình, muốn truyền tin tức ra ngoài vô cùng khó khăn. Mật mã, mật mã? Tả Thiên nhớ lại ngày gặp thầy Lương, một ý tưởng dần dần hình thành trong đầu.
Tả Thiên phấn khích cả đêm không ngủ sắc mặt cực kỳ khó coi, A Viễn đau lòng không cho phép cô rời giường. Tả Thiên không lay chuyển được đành ngủ tiếp, huỷ bỏ màn đi dạo buổi chiều. Khi Tiểu Bình đi học về, nhờ cô vẽ tranh, Tả Thiên hồi hộp để lại dấu hiệu cầu cứu đầu tiên lên tờ giấy.
Thầy Lương không trả lời, cũng không biết A Viễn phát hiện ra không. Tả Thiên không quan tâm, tiếp tục nhắn tin. Đợi đến lúc cô liên tiếp gửi thư cầu cứu đi, đã hơn nửa tháng trôi qua.
Cuối học kỳ, Tiểu Bình trở về với hai điểm 100 và một tấm giấy khen. Anh cả và chị dâu vui vẻ động viên Tiểu Bình như mọi khi. Nhưng bản thân Tiểu Bình lại không vui, nói thầy Lương đã đi rồi và sẽ không bao giờ quay lại nữa. Hôm tổ chức tiệc chia tay, thầy Lương và nhiều học sinh khác đã khóc.
Tả Thiên xoa đầu Tiểu Bình trìu mến, trong thâm tâm chờ mong thầy Lương sẽ đem tín hiệu cầu cứu đến cho bố mẹ. A Viễn thở phào nhẹ nhõm, mối hiểm nguy đánh mất Tả Thiên đã không còn nữa.
Từ ngày thầy Lương đi, Tả Thiên thầm tính ngày tháng. Cô nghĩ, nếu nhận được tin nhắn, có lẽ không đầy nửa tháng nữa bố mẹ sẽ tới đón mình, cô hy vọng là thế. Tuy nhiên, ngày Tả Thiên mong đợi đã không xảy ra khiến cô bối rối đứng ngồi không yên. Cô băn khoăn không biết tin nhắn của mình có bị gửi nhầm hay không. Hay do thầy Lương không giúp cô truyền tin. Sự nóng nảy, bồn chồn khiến Tả Thiên sụt cân nhanh chóng, chỉ có cái bụng kia là vẫn nhô ra.
"Thiên Thiên, em sợ à?" Buổi tối, A Viễn đột nhiên hỏi.
"Em sợ gì?"
"Ừ. Có phải em sợ đau khi sinh con?"
"À, chuyện đó, em hơi sợ."
"Dì Tư bảo, nếu em sợ, chúng ta có thể đến bệnh viện làm giải phẫu, tiêm thuốc tê sẽ không đau."
"Ý anh là sinh mổ ấy à?"
"Ừ."
"Sinh mổ là cuộc giải phẫu mất rất nhiều tiền."
"Anh biết. Nhưng em sẽ thoải mái và đỡ đau đớn hơn. Gần đây trong nhà tiết kiệm được ít tiền. Anh đã đề cập chuyện này với cha và anh cả, mọi người không phản đối."
"A Viễn."
"Ừm."
"Cảm ơn anh."
"Sao lại cảm ơn anh?"
"Em biết anh rất tốt với em."
"Thiên Thiên..."
"Nhưng em muốn tự mình sinh. Em nghe nói sinh thường tốt hơn, đứa trẻ cũng thông minh hơn."
"Sao em biết?"
"Em đọc trên báo."
"Em không sợ đau à?"
"Không sợ."
"Thật ư?"
"Ừ, vì đứa trẻ đau cũng đáng."
"Vậy thì em phải béo lên, nếu không sẽ không có sức để sinh đâu."
"Được."
Sau lời nhắc nhở của A Viễn, Tả Thiên tạm thời nguôi ngoai nỗi thất vọng. Cô tự nhủ, nếu thầy Lương đáng tin cậy, bố mẹ sẽ đến, mình chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi là được. Còn nếu như thầy Lương không đáng tin cậy thì cô có lo lắng cũng vô ích. Cô tự an ủi mình phải quan tâm đến đứa bé trong bụng nhiều hơn.
Thấy Tả Thiên lấy lại tinh thần, A Viễn thoáng yên tâm. Anh kiên quyết quán triệt lời dạy của dì Tư, phải để Tả Thiên đi lại nhiều. Chị dâu gom hơn hai trăm quả trứng, chuẩn bị luộc thành những quả trứng đỏ để báo tin vui sau khi đứa bé sinh ra. Mọi thứ đã sẵn sàng, chỉ chờ ngày đứa bé chào đời.
Chiều hôm ấy, A Viễn đỡ Tả Thiên đi bộ một vòng trở về. Đang ngồi trên chiếc ghế trúc nghỉ ngơi, uống miếng nước, Tả Thiên chợt nghe bên ngoài bức tường, có người dùng tiếng phổ thông, hỏi: "Ở đây à?"
"Chắc là vậy." Ai đó đáp lời.
Sau đó, một nhóm người bước vào, tất cả đều là cảnh sát mặc đồng phục, đội mũ kê-pi (mũ của cảnh sát thường dùng.)
Tả Thiên đứng bật dậy. A Viễn nắm chặt tay cô.
"Có chuyện gì vậy?" Anh cả tiến lên hỏi.
"Ở đây có một phụ nữ tên là Tả Thiên đúng không?"
"Tôi..." Tả Thiên chưa nói xong, A Viễn đã vội vàng kéo cô định bỏ chạy.
Lúc này, một đôi nam nữ trung niên bước ra từ sau lưng cảnh sát. Người phụ nữ vừa trông thấy Tả Thiên liền bật khóc: "Thiên Thiên, cuối cùng mẹ cũng tìm được con rồi."
"Mẹ..." Tả Thiên nhìn gương mặt mình ngày đêm mong nhớ, bất giác máu xông lên não, trước mắt tối sầm, bất tỉnh nhân sự.
Khi Tả Thiên tỉnh dậy, cô thấy người ngồi cạnh đúng là mẹ mình.
"Mẹ!" Tả Thiên ngập ngừng, sợ đây chỉ là ảo giác.
"Ừ. Con tỉnh rồi hả? Để mẹ báo cho bố biết." Bà Tả đang định đứng dậy, Tả Thiên ngăn lại.
"Mẹ, có thật là mẹ không?" Tả Thiên cần xác nhận lần nữa.
Thật bất ngờ, câu nói này khiến bà Tả rớt nước mắt: "Là mẹ. Con xem, đây là tay mẹ, thật đấy." Bà Tả sờ mặt Tả Thiên.
Tả Thiên gật đầu: "Đây là đâu ạ?"
"Bệnh viện thị trấn. Nằm im, con đang truyền. Bác sĩ nói con bị thiếu chất."
"Con của con không sao chứ?" Tả Thiên sờ bụng, may quá, bụng vẫn căng phồng.
Bà Tả lại khóc: "Không sao. Mọi chuyện đều do họ, đã hại con thành ra thế này."
"A Viễn đâu?"
"Ai cơ?"
"Chính là người đàn ông đã mua con ấy."
"Cái gì?"
"Cảnh sát không bắt anh ấy ư?"
"Không."
Tả Thiên thở phào, cô cảm thấy nhẹ nhõm và buồn ngủ nên lại tiếp tục chìm vào giấc ngủ.
Khi tỉnh dậy lần nữa, cô thấy mình đang nằm trong khách sạn, bà Tả ngồi bên giường khác xem tivi.
"Mẹ!"
"Con tỉnh rồi à?"
"Vâng. Đây là đâu ạ?"
"Là khách sạn Thành Đô."
"Còn bố ạ?"
"Ông ấy và người của Cục công an ở phòng khác. Để mẹ đi gọi."
Lát sau, bố Tả Thiên và một người đàn ông mặc sắc phục bước vào.
"Bố."
"Ừ. Đây là đội trưởng Lưu của Cục công an thành phố Trường Sa. Lần này là ông ấy đưa bố mẹ đến để giải cứu con."
"Cảm ơn đội trưởng Lưu." Tả Thiên nói.
Đội trưởng Lưu gật đầu, quay sang nói với Tả Chí Cương: "Giám đốc Tả, con gái anh không sao nên tôi và các đồng đội đi trước nhé. Đơn vị chúng tôi còn rất nhiều việc."
Tả Chí Cương ngẫm nghĩ một chút: "Dù sao Thiên Thiên cũng tỉnh rồi, hay là chúng tôi đi cùng các anh. Cùng đặt vé bay về Trường Sa ngay đêm nay."
Đội trưởng Lưu mỉm cười: "Với thể trạng của con bé, không nên quá sức."
Tả Chí Cương đáp: "Nói thật, các anh đi rồi, ở đây, chúng tôi thấy không thoải mái. Đi cùng nhau vẫn hơn. Thiên Thiên, con ngồi được máy bay không?"
Tả Thiên trả lời: "Con không sao."
Tại sân bay, vì Tả Thiên mang thai hơn tám tháng nên không thể lên. Sau đó, Tả Chí Cương phải ký điều khoản miễn trách nhiệm với tư cách là người nhà cùng sự phối hợp bên phía cảnh sát. Rốt cuộc, Tả Thiên cũng được ngồi khoang hạng nhất bay đi Trường Sa. Cô nhìn ánh đèn ngoài cửa sổ, thầm nói: Tạm biệt A Viễn.
TrướcDanh sáchTiếp
Báo lỗi chương
Nghe nói một tháng nữa trường học đóng cửa, thầy Lương phải rời đi, Tả Thiên rất lo lắng. Ban ngày, cô giả bộ điềm nhiên, theo chị dâu chuẩn bị danh sách đồ cho con. Đêm đến trằn trọc nghĩ cách nhắn tin cầu cứu không sao ngủ được. A Viễn nghe chị dâu nói, phụ nữ mang thai khi bụng to không dễ ngủ ngon nên cố gắng không làm phiền cô.
Mãi vẫn chưa tìm ra cách xử lý thích hợp, Tả Thiên không khỏi bực bội, nghĩ năm đó những người làm cách mạng chắc không vất vả bằng mình. Trước kia xem tivi, người hoạt động bí mật chỉ cần viết mấy dòng mật mã, thoải mái ẩn núp, sẽ có người đến lấy. Không như mình, muốn truyền tin tức ra ngoài vô cùng khó khăn. Mật mã, mật mã? Tả Thiên nhớ lại ngày gặp thầy Lương, một ý tưởng dần dần hình thành trong đầu.
Tả Thiên phấn khích cả đêm không ngủ sắc mặt cực kỳ khó coi, A Viễn đau lòng không cho phép cô rời giường. Tả Thiên không lay chuyển được đành ngủ tiếp, huỷ bỏ màn đi dạo buổi chiều. Khi Tiểu Bình đi học về, nhờ cô vẽ tranh, Tả Thiên hồi hộp để lại dấu hiệu cầu cứu đầu tiên lên tờ giấy.
Thầy Lương không trả lời, cũng không biết A Viễn phát hiện ra không. Tả Thiên không quan tâm, tiếp tục nhắn tin. Đợi đến lúc cô liên tiếp gửi thư cầu cứu đi, đã hơn nửa tháng trôi qua.
Cuối học kỳ, Tiểu Bình trở về với hai điểm 100 và một tấm giấy khen. Anh cả và chị dâu vui vẻ động viên Tiểu Bình như mọi khi. Nhưng bản thân Tiểu Bình lại không vui, nói thầy Lương đã đi rồi và sẽ không bao giờ quay lại nữa. Hôm tổ chức tiệc chia tay, thầy Lương và nhiều học sinh khác đã khóc.
Tả Thiên xoa đầu Tiểu Bình trìu mến, trong thâm tâm chờ mong thầy Lương sẽ đem tín hiệu cầu cứu đến cho bố mẹ. A Viễn thở phào nhẹ nhõm, mối hiểm nguy đánh mất Tả Thiên đã không còn nữa.
Từ ngày thầy Lương đi, Tả Thiên thầm tính ngày tháng. Cô nghĩ, nếu nhận được tin nhắn, có lẽ không đầy nửa tháng nữa bố mẹ sẽ tới đón mình, cô hy vọng là thế. Tuy nhiên, ngày Tả Thiên mong đợi đã không xảy ra khiến cô bối rối đứng ngồi không yên. Cô băn khoăn không biết tin nhắn của mình có bị gửi nhầm hay không. Hay do thầy Lương không giúp cô truyền tin. Sự nóng nảy, bồn chồn khiến Tả Thiên sụt cân nhanh chóng, chỉ có cái bụng kia là vẫn nhô ra.
"Thiên Thiên, em sợ à?" Buổi tối, A Viễn đột nhiên hỏi.
"Em sợ gì?"
"Ừ. Có phải em sợ đau khi sinh con?"
"À, chuyện đó, em hơi sợ."
"Dì Tư bảo, nếu em sợ, chúng ta có thể đến bệnh viện làm giải phẫu, tiêm thuốc tê sẽ không đau."
"Ý anh là sinh mổ ấy à?"
"Ừ."
"Sinh mổ là cuộc giải phẫu mất rất nhiều tiền."
"Anh biết. Nhưng em sẽ thoải mái và đỡ đau đớn hơn. Gần đây trong nhà tiết kiệm được ít tiền. Anh đã đề cập chuyện này với cha và anh cả, mọi người không phản đối."
"A Viễn."
"Ừm."
"Cảm ơn anh."
"Sao lại cảm ơn anh?"
"Em biết anh rất tốt với em."
"Thiên Thiên..."
"Nhưng em muốn tự mình sinh. Em nghe nói sinh thường tốt hơn, đứa trẻ cũng thông minh hơn."
"Sao em biết?"
"Em đọc trên báo."
"Em không sợ đau à?"
"Không sợ."
"Thật ư?"
"Ừ, vì đứa trẻ đau cũng đáng."
"Vậy thì em phải béo lên, nếu không sẽ không có sức để sinh đâu."
"Được."
Sau lời nhắc nhở của A Viễn, Tả Thiên tạm thời nguôi ngoai nỗi thất vọng. Cô tự nhủ, nếu thầy Lương đáng tin cậy, bố mẹ sẽ đến, mình chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi là được. Còn nếu như thầy Lương không đáng tin cậy thì cô có lo lắng cũng vô ích. Cô tự an ủi mình phải quan tâm đến đứa bé trong bụng nhiều hơn.
Thấy Tả Thiên lấy lại tinh thần, A Viễn thoáng yên tâm. Anh kiên quyết quán triệt lời dạy của dì Tư, phải để Tả Thiên đi lại nhiều. Chị dâu gom hơn hai trăm quả trứng, chuẩn bị luộc thành những quả trứng đỏ để báo tin vui sau khi đứa bé sinh ra. Mọi thứ đã sẵn sàng, chỉ chờ ngày đứa bé chào đời.
Chiều hôm ấy, A Viễn đỡ Tả Thiên đi bộ một vòng trở về. Đang ngồi trên chiếc ghế trúc nghỉ ngơi, uống miếng nước, Tả Thiên chợt nghe bên ngoài bức tường, có người dùng tiếng phổ thông, hỏi: "Ở đây à?"
"Chắc là vậy." Ai đó đáp lời.
Sau đó, một nhóm người bước vào, tất cả đều là cảnh sát mặc đồng phục, đội mũ kê-pi (mũ của cảnh sát thường dùng.)
Tả Thiên đứng bật dậy. A Viễn nắm chặt tay cô.
"Có chuyện gì vậy?" Anh cả tiến lên hỏi.
"Ở đây có một phụ nữ tên là Tả Thiên đúng không?"
"Tôi..." Tả Thiên chưa nói xong, A Viễn đã vội vàng kéo cô định bỏ chạy.
Lúc này, một đôi nam nữ trung niên bước ra từ sau lưng cảnh sát. Người phụ nữ vừa trông thấy Tả Thiên liền bật khóc: "Thiên Thiên, cuối cùng mẹ cũng tìm được con rồi."
"Mẹ..." Tả Thiên nhìn gương mặt mình ngày đêm mong nhớ, bất giác máu xông lên não, trước mắt tối sầm, bất tỉnh nhân sự.
Khi Tả Thiên tỉnh dậy, cô thấy người ngồi cạnh đúng là mẹ mình.
"Mẹ!" Tả Thiên ngập ngừng, sợ đây chỉ là ảo giác.
"Ừ. Con tỉnh rồi hả? Để mẹ báo cho bố biết." Bà Tả đang định đứng dậy, Tả Thiên ngăn lại.
"Mẹ, có thật là mẹ không?" Tả Thiên cần xác nhận lần nữa.
Thật bất ngờ, câu nói này khiến bà Tả rớt nước mắt: "Là mẹ. Con xem, đây là tay mẹ, thật đấy." Bà Tả sờ mặt Tả Thiên.
Tả Thiên gật đầu: "Đây là đâu ạ?"
"Bệnh viện thị trấn. Nằm im, con đang truyền. Bác sĩ nói con bị thiếu chất."
"Con của con không sao chứ?" Tả Thiên sờ bụng, may quá, bụng vẫn căng phồng.
Bà Tả lại khóc: "Không sao. Mọi chuyện đều do họ, đã hại con thành ra thế này."
"A Viễn đâu?"
"Ai cơ?"
"Chính là người đàn ông đã mua con ấy."
"Cái gì?"
"Cảnh sát không bắt anh ấy ư?"
"Không."
Tả Thiên thở phào, cô cảm thấy nhẹ nhõm và buồn ngủ nên lại tiếp tục chìm vào giấc ngủ.
Khi tỉnh dậy lần nữa, cô thấy mình đang nằm trong khách sạn, bà Tả ngồi bên giường khác xem tivi.
"Mẹ!"
"Con tỉnh rồi à?"
"Vâng. Đây là đâu ạ?"
"Là khách sạn Thành Đô."
"Còn bố ạ?"
"Ông ấy và người của Cục công an ở phòng khác. Để mẹ đi gọi."
Lát sau, bố Tả Thiên và một người đàn ông mặc sắc phục bước vào.
"Bố."
"Ừ. Đây là đội trưởng Lưu của Cục công an thành phố Trường Sa. Lần này là ông ấy đưa bố mẹ đến để giải cứu con."
"Cảm ơn đội trưởng Lưu." Tả Thiên nói.
Đội trưởng Lưu gật đầu, quay sang nói với Tả Chí Cương: "Giám đốc Tả, con gái anh không sao nên tôi và các đồng đội đi trước nhé. Đơn vị chúng tôi còn rất nhiều việc."
Tả Chí Cương ngẫm nghĩ một chút: "Dù sao Thiên Thiên cũng tỉnh rồi, hay là chúng tôi đi cùng các anh. Cùng đặt vé bay về Trường Sa ngay đêm nay."
Đội trưởng Lưu mỉm cười: "Với thể trạng của con bé, không nên quá sức."
Tả Chí Cương đáp: "Nói thật, các anh đi rồi, ở đây, chúng tôi thấy không thoải mái. Đi cùng nhau vẫn hơn. Thiên Thiên, con ngồi được máy bay không?"
Tả Thiên trả lời: "Con không sao."
Tại sân bay, vì Tả Thiên mang thai hơn tám tháng nên không thể lên. Sau đó, Tả Chí Cương phải ký điều khoản miễn trách nhiệm với tư cách là người nhà cùng sự phối hợp bên phía cảnh sát. Rốt cuộc, Tả Thiên cũng được ngồi khoang hạng nhất bay đi Trường Sa. Cô nhìn ánh đèn ngoài cửa sổ, thầm nói: Tạm biệt A Viễn.
TrướcDanh sáchTiếp
Báo lỗi chương