Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Yến Yến Chi Dao - Qua Chi Chi

Chương 8



11.
Trong hội săn mùa xuân, Vạn gia không chỉ bị buộc tội mưu hại trọng thần trong triều mà còn lén lút qua lại với ngoại địch, trải qua trận chiến này, Vạn gia cùng với Vạn quý phi hoàn toàn rớt đài.
Kinh thành yên tĩnh trong hai tháng cho đến khi tin tức về lễ định thân (đính hôn) và kết hôn (nạp thú, 纳 娶) chính thức của ta và Tạ Yến Kỳ được truyền ra, gió xuân tràn ngập mang niềm vui này đến khắp các con phố và ngõ hẻm.
Dân chúng trong kinh gần đây rất thích nói về sính lễ là cửa hàng có trên năm con phố của Tạ gia, và đội ngũ gánh lễ vật đỏ rực dài vô tận từ cửa vào Thẩm gia đến Ninh vương phủ, nhìn xa đến mấy cũng đều không thấy được người dẫn đầu.
Hỉ ma ma dẫn theo mười hai nha hoàn cẩn thận bày ra giá y do Tạ Yến Kỳ phái người đưa tới.
Những sợi chỉ vàng rực rỡ được đính vô số ngọc trai trắng trên đó, một vài chuỗi hạt ngọc châu tinh xảo rơi xuống hà bí (*) với hoa văn mây trôi được tạo bởi thợ thêu. Trên nền vải lụa mềm mại như mây, những hoa văn long phượng do chính các tú nương tạo nên sống động như thật.
(*): 霞帔 [xiápèi] khăn quàng vai (một phần trong lễ phục phụ nữ quý tộc Trung Quốc, thời xưa).
Chiếc giá y sáng rực như mây, dường như chứa đầy ánh sáng rực rỡ nhất của nhật nguyệt, làm cho người ta không thể rời mắt được.
Ban đầu, huynh trưởng ta cũng không hài lòng lắm, huynh ấy nghĩ đường đường là quý nữ của Thẩm gia muốn loại giá y nào mà chẳng có, cho nên sao phải cần Tạ Yến Kỳ đặc biệt đưa tới làm gì?
Lát sau, huynh ấy kéo tẩu tẩu cùng đi xem giá y, lúc đó huynh ấy mới bỏ đi cái suy nghĩ ban đầu của mình.
Một chiếc giá y như vậy chắc chắn không thể hoàn thành trong vài tháng được, Hỉ ma ma nói rằng chỉ riêng việc thêu hoa văn kim vân ở trên đó thì đã phải cần bốn, năm tú nương thêu trong suốt ba tháng.
Tạ Yến Kỳ và ta được thánh thượng đích thân ban thánh chỉ tứ hôn, và Tạ Yến Kỳ đã dùng mười hai năm công trạng để đổi lấy việc được tứ hôn này.
Thì ra, việc ban thưởng mà chàng nói để thánh thượng nợ chàng ngày đó đều thực sự được dùng ở nơi này.
Hôn kỳ (ngày cưới) càng ngày càng gần, ta ngoan ngoãn ở nhà đợi gả, mỗi ngày đều nghe a nương và tẩu tẩu nói chuyện sau khi nữ tử xuất giá.
Kiếp trước khi ta xuất giá, ta cũng chưa bao giờ thấy các nàng nói chuyện như thế này.
Tạ Yến Kỳ đã mấy lần trèo tường để lén lút gặp ta, nhưng đều bị huynh trưởng ta gọi người đuổi chàng ấy về.
Ta cũng không muốn gặp chàng ấy trước như thế này, bởi vì gặp nhau trước khi thành thân là điềm xấu, kiếp trước, trước khi thành thân ngày nào ta cũng gặp Cố Trạch Sinh.
Thời gian trôi nhanh, vài ngày trước khi xuất giá ta đã ôm dính lấy mẫu thân và làm nũng như một đứa trẻ.
Cha ta đột nhiên từ bên ngoài đi vào với vẻ mặt nghiêm túc.
"Ngô gia bị tịch thu tài sản rồi. Phát hiện ra Ngô Thượng thư tham ô, đúc tiền riêng, trưởng tử Ngô gia bức hại hơn chục nữ tử đều bị người trình chứng cứ lên trên. Già trẻ Ngô gia mấy trăm nhân khẩu tất cả đều bị tru sát".
Nương ta tức giận nói: "Cái gì mà tịch thu với không tịch thu? Vài ngày nữa sẽ là ngày đại hỉ của Dao Dao, ông nói những chuyện không may này để làm chi!".
Ta ngẩn ra rồi vô thức hỏi: "Là ai đã vạch trần điều đó vậy cha?".
Cha ta liếc nhìn ta, ánh mắt có vẻ lo lắng: “Là Ngự sử đài Cố Trạch Sinh”.
Đó là Cố Trạch Sinh, người vừa được đề bạt làm Nhị phẩm tả đô Ngự sử vào tháng trước.
Ngô gia, cha của Ngô Yên Nhiên, kiếp trước cũng là nhạc gia (nhà ba mẹ vợ) của Cố Trạch Sinh, kiếp này vậy mà lại bị hắn vạch tội và trình chứng cứ dẫn tới cả nhà bị tịch thu tài sản.
Ngón tay ta lạnh cóng, mồ hôi lạnh toát phía sau lưng mà chẳng hiểu tại sao, có lẽ là do một ít ký ức tồi tệ nào đó ùa về, ta tự trấn an mình và cố giữ nét mặt bình tĩnh đi an ủi hai người lớn trong nhà.
"Không sao đâu cha nương, Ngô gia đã làm rất nhiều chuyện ác, cung cấp chứng cứ để vạch trần bọn họ là chức trách của Ngự sử đài mà thôi".
An ủi cha nương là một chuyện, nhưng trong lòng ta lại luôn có cảm giác bứt rứt không yên.
Chẳng mấy chốc thì ngày mai đã đến ngày xuất giá, ta thở phào nhẹ nhõm khi nhìn đoàn người tấp nập ra vào, dường như nỗi bất an đè nặng trong ta mấy ngày qua đều chỉ là ảo giác.
Ta đang ngồi trước gương, cúi đầu chọn trang sức thì bỗng không gian phía sau lưng ta chợt yên tĩnh một cách kì lạ, ta chậm rãi ngẩng đầu nhìn vào gương thì nhìn thấy trong đó lộ ra một khuôn mặt bị che kín, ta chưa kịp hét lên thì đã cảm thấy một cơn đau xót ở cổ, sau đó lập tức rơi vào trạng thái hôn mê.

Chương trước Chương tiếp
Loading...