Yến Từ Quy - Cửu Thập Lục
Chương 32: Thật là nhức mắt
Tác giả: Cửu Thập Lục Quá khứ chậm rãi
Sự việc ầm ĩ đến mức đội tuần phòng kinh thành cũng phải đến giải quyết. Bọn họ chen vào đám đông, vội khiêng Tô Kha đi và bắt luôn cả bốn người khác.
"Tránh ra, tránh đường nào." Người đứng đầu đội ra lệnh.
Dân chúng tuy bực dọc nhưng cũng không dám cãi với quan binh, chỉ lầm bầm than phiền.
"Sao. Chúng ta cũng có mông mà."
"Hắn để mông trần chạy trên phố, đâu phải chúng ta bắt hắn phải làm thế."
"Lại là tiểu nương tử, lại là tiểu quan, còn cả góa phụ nữa. Công tử nhà quyền quý thật ghê gớm."
Đội tuần phòng nhìn cảnh tượng trước mắt, nhất là bộ dạng nửa nam nửa nữ của Tô Kha, cũng muốn bật cười, nhưng vì nhiệm vụ nên đành cố nén, nhanh chóng dẫn người đi. Đám đông có kẻ đã tản đi, có kẻ vẫn thích thú theo chân đội tuần phòng đến tận nha môn.
Trong một góc phố khuất nẻo, Liêu Tử đứng cạnh Trần Quế, chứng kiến cả đám người rời đi.
"Chủ nhân, ngài quả là cao tay, ngay cả cách này cũng nghĩ ra được." Liêu Tử giơ ngón cái lên tán thưởng: "Tuyệt vời."
Trừ góa phụ họ Đường, còn lại tất cả đều bị lôi vào cùng một mớ hỗn độn. Với vở kịch sống động này, cho dù góa phụ có vắng mặt thì mọi người vẫn hiểu rõ bản chất của sự việc. Họ đều biết rằng Tô Kha chẳng phải kén chọn gì, từ trước ra sau, cái gì cũng chấp nhận.
Trần Quế rút khăn tay lau mồ hôi trên trán. Cao tay gì đâu. Tất cả đều do Quận chúa dạy cho. Không biết vì sao một cô gái trẻ như vậy lại có thể nghĩ ra những chiêu trò như thế này. Thật là đáng sợ. Nếu không phải da mặt mình đủ dày, biết tự giữ tâm không loạn, chỉ coi Quận chúa như người kể chuyện trong quán trà thì chắc đã xấu hổ chết rồi.
Nghĩ đến đây, Trần Quế cảm thấy Tô Kha ngất xỉu cũng chẳng oan uổng chút nào.
Tất nhiên, Trần Quế không thể tiết lộ rằng những mưu kế này đều do Quận chúa chỉ dạy. Ông ta chỉ mơ hồ nhận lời khen ngợi, rồi bào chữa đôi chút cho bản thân, bởi trong lòng ông cũng chẳng thích thú gì với những việc này.
"Là do Tô Kha tìm được mấy tiểu quan quá đáng sợ thôi." Trần Quế đáp: "Bảo chúng phóng hỏa là chúng phóng hỏa, bảo chúng phản bội là chúng phản bội, làm loạn lên hết cả. Nếu không có chúng thì Tô Kha cũng chẳng đến nỗi mất hết thể diện thế này."
Nhớ lại những âm thanh náo loạn ngoài căn phòng, Liêu Tử gật đầu: "Cũng phải. Đến lúc vào nha môn rồi, mấy kẻ đó chắc chắn không tha cho Tô Kha đâu. Hắn sẽ mất hết danh dự thôi."
Trần Quế lại hỏi: "Lửa đã tắt hết chưa?"
Liêu Tử nhanh nhẹn đáp: "Ngài cứ yên tâm, đã dập hết lửa rồi, không còn sót lại chút nào."
"Gần đây bảo người của chúng ta hạn chế xuất hiện ở khu phía Tây thành." Trần Quế dặn dò: "Đợi khi Phủ Hứa Quốc công đến nha môn thì họ sẽ biết có kẻ đã cố ý khuấy động mọi chuyện, kéo tất cả người của ba phủ lại một chỗ. Nếu họ truy tìm đến cùng... đừng để bị phát hiện."
Liêu Tử gật đầu nhận lệnh.
Trên tầng hai đối diện phố, Vãn Nguyệt đóng sầm cửa sổ lại.
Từ trên cao nhìn xuống ngay cửa ngõ hẻm Yến Tử, mọi thứ thu hết vào tầm mắt nàng.
"Đúng là nhức mắt quá." nàng buông lời bình phẩm: "mắt nô tì sắp mù đến nơi rồi."
Lâm Vân Yên mỉm cười, chỉ tay về phía chậu nước ở góc phòng: "Rửa mắt không?.
"Phải rửa thôi"... Vãn Nguyệt trả lời rồi bước lại gần chậu nước.
May là đứng từ xa nên nhìn rõ mà không bị cuốn vào đám hỗn loạn, chứ nếu đứng giữa phố thì đúng là phụ lòng cặp mắt tinh tường này rồi.
Vừa cúi xuống rửa mặt, Vãn Nguyệt vừa nói: "Làm sao mà tiểu thư đoán được hai người ở hẻm Tiểu Yên sẽ trở mặt cắn Tô tam công tử vậy? Trần Đông gia vừa bảo lửa do thiếu niên kia châm, đúng là không ngờ nổi."
Lâm Vân Yên vừa ăn bánh đậu xanh vừa mỉm cười.
Trong những hồ sơ nàng từng xem, hai tiểu quan ở hẻm Tiểu Yên chính là kẻ xúi bẩy chuyện ầm ĩ ở hẻm Liễu Thụ, ép góa phụ họ Đường đến tận hẻm Yến Tử đánh nhau.
Hai kẻ ở hẻm Tiểu Yên là loại gian xảo, còn kẻ ở hẻm Liễu Thụ thì dữ dội.
Tiểu nương ở hẻm Yến Tử thì yếu đuối, Tô Kha lại kẹt giữa bao phe phái. Ngôi nhà ấy gần ngay phố Tây, chỉ vài bước chân là ra đến nơi đông người, mọi chuyện xảy ra nhanh đến mức hắn chưa kịp trở tay.
Lửa đã có, dầu cũng sẵn, không cháy mới lạ.
Lâm Vân Yên tính trước rằng năm người kia sẽ quần áo xộc xệch. Nàng dặn Trần Quế rằng nếu họ thoát ra được trong bộ dạng tươm tất, phải tìm cách gây thêm hỗn loạn để xô đẩy bọn họ ra phố Tây.
Chỉ khi xuất hiện trong dáng vẻ mất mặt nhất, họ mới thu hút được đám đông.
Không ngờ đám người đó tự gây náo loạn quá lên, Tô Kha dù có mặc đồ nhưng lại là váy, chẳng khác gì trần truồng.
Còn dấu răng in trên người hắn đúng là ngoài dự tính... dù có khôn ngoan mấy, nàng cũng không nghĩ ra nước cờ này.
Xem ra, ngay cả trời cao cũng không để Tô Kha yên thân.
Trước đây chỉ là tiểu quan gây gổ với tình nhân, việc hắn quỳ trước cổng phủ Thành Ý Bá khi ấy chưa đến mức quá nhục nhã.
Nhưng lần này thì khác.
Hình ảnh hắn mặc váy bị thiên hạ chế nhạo đã đủ khiến hắn mất mặt, chưa kể đến dấu răng còn in trên người. Bất cứ ai nhìn hắn lâu thêm chút thôi thì hẳn hắn sẽ tưởng người ta đang bàn tán về vết cắn đó.
Có lẽ hắn không còn mặt mũi để quỳ ba ngày ba đêm nữa.
Nếu Hứa Quốc công bắt hắn quỳ thì chắc chắn hắn sẽ chống đối.
Lâm Vân Yên nhấp một ngụm trà rồi nhẹ nhàng nói: "Không còn sớm nữa, chúng ta về thôi."
Vãn Nguyệt lau khô mặt, không hỏi thêm gì. Tiểu thư đã không muốn nói thì tỳ nữ như nàng nào dám tò mò. Quy tắc trong phủ không cho phép nàng làm vậy.
"Dạ, về thôi."
Lâm Vân Yên đã đoán rằng phủ Hứa Quốc công sẽ không chịu để yên, nên nàng cũng cần sẵn sàng đối phó... binh đến tướng đỡ, nước đến đất chặn.
*
Ở ngã ba phố, đám binh lính áp giải người đến chỗ rẽ.
Bên trái là trụ sở của họ, còn bên phải là phủ Thuận Thiên.
Nghĩ đến thân phận của Tô Kha, viên quan chỉ huy bèn quyết định: "Đi sang phải, đến phủ Thuận Thiên gần hơn."
Hắn dẫn đầu nhóm binh sĩ, bước nhanh về phía trước.
Giao kẻ này về chỗ mình thì chẳng khác nào ôm rắc rối vào người, cấp trên mà biết chỉ có nước ăn đòn.
Đoàn người tiến vào phủ Thuận Thiên, đám dân tò mò chỉ đành dừng lại bên ngoài.
Trong hậu viện, phủ doãn Đan Thận đang xử lý công việc thì nghe tin Tô tam công tử và mấy người khác bị bắt vì gây rối ngoài phố.
Hắn chau mày, khoanh tay bước ra sảnh chính.
Mấy tên công tử nhà quyền quý này suốt ngày chỉ biết gây họa, chẳng ra thể thống gì.
Đến nơi, vừa thấy năm người trong đại sảnh, Đan Thận phải dụi mắt vài lần.
Hắn quay sang hỏi nhỏ sư gia: "Ai là người của phủ Hứa Quốc công."
Sư gia chỉ vào người đang nằm bẹp dưới đất: "Kẻ mặc váy kia. Còn lại là một tiểu nương tử và ba tiểu quan. Cả năm người bọn họ đánh nhau ngay giữa phố Tây trong tình cảnh thế này."
Đan Thận nhìn kỹ lại đám người trước mặt. Hắn cứ tưởng đây là mấy kẻ ăn chơi say rượu đánh nhau, hóa ra chỉ có một tên công tử, còn lại toàn là minh chứng cho sự trụy lạc của hắn.