Yên Hoả Dục Nhiên - Nhất Điểm Điểm
Chương 22: Kịch liệt (3)
Cũng may ngày mai là thứ bảy, là ngày học sinh không bắt buộc đến lớp tự học. Tống Lai Yên phát sốt, Tô Bội Tình lên lầu gọi cô rời giường nhưng khi nhìn đến tình trạng suy yếu của con gái, bà lại nghĩ đến chuyện xảy ra tối hôm qua, trong lòng bỗng trở nên mềm nhũn, bèn nhẹ giọng nói: "Con nằm ở nhà nghỉ ngơi đi, mẹ sẽ xin phép nhà trường cho con nghỉ bệnh."
Tống Lai Yên không mở miệng nói chuyện, cũng tránh tiếp xúc ánh mắt với bà, mặc kệ mẹ nói gì cô đều thờ ơ. Cuối cùng, Tô Bội Tình cũng không nói nhiều nữa, để lại không gian riêng tư cho cô, đồng thời gọi bác sĩ tư nhân tới xem bệnh.
Nhiệt độ cơ thể quá cao nên Tống Lai Yên bất đắc dĩ phải nằm liệt trên giường truyền dịch, mí mắt nặng trĩu, bờ môi hồng nhuận nay cũng tái nhợt, thoạt nhìn cô giống hệt như người giấy có thể thổi bay bất kì lúc nào. Cảnh tượng này làm Tô Bội Tình nghĩ đến nhiều năm về trước, về ngày chồng bà mất, Tiểu Yên Hỏa đáng thương hiện giờ cũng là bộ dáng ngày đó.
Mặc cho vấn đề nghiêm trọng đến cỡ nào thì Tống Lai Yên trước sau gì cũng chỉ là đứa trẻ, làm sao cô có thể chịu đựng được trách cứ và tổn thương đến dồn dập cùng một lúc? Tô Bội Tình cảm thấy bản thân tối qua đã quá tàn nhẫn. Bà biết con gái chắc chắn không muốn thấy bà lúc này nên thức thời rời đi, tới phòng bếp nấu cháo.
Chung Hành nhìn chỗ ngồi trống không phía trước thì trong lòng liền trở nên khó chịu, cậu rất muốn biết Tống Lai Yên hiện tại thế nào, nhưng lí trí lại cảnh cáo cậu nếu không muốn hãm sâu thì sự quan tâm này là không cần thiết.
Phương Tiêu Tiêu chạy tới: "Yên Hỏa làm sao vậy? Hôm nay cậu ấy không đến lớp, cả di động cũng tắt máy luôn."
"Làm sao mình biết được? Sao cậu lại hỏi mình?" Chung Hành có vẻ không kiên nhẫn, rõ ràng là cố tình mà.
Phương Tiêu Tiêu nhún vai: "Cậu nhìn chằm chằm chỗ ngồi của cậu ấy cả một buổi sáng. Chẳng lẽ cậu không phát hiện ra à?"
Chung Hành hết đường chối cãi.
Cô nhìn chằm đánh giá cậu một lượt, càng nhìn càng thấy nghi nghi: "Nhất định là cậu biết. Nè! Nói đi, đừng có giấu diếm à nha, tụi mình là bạn tốt của nhau đó."
"Chuyện yêu đương của cô ấy và Mạc Nhiên tối hôm qua bị bại lộ nên bị mẹ hung hăng đánh một trận."
"Cái gì! Là đánh thật hả?"
Chung Hành là một cậu con trai chân chất, mọi chuyện đều biểu hiện trên mặt, nghe hai câu của nữ sinh thì cậu đã chịu không nổi nên rất nhanh đã nói tất tần tật cho Phương Tiêu Tiêu, chỉ là không đề cập đến chuyện "Làm tình" kia.
Giữa trưa, Chung Hành quyết định đi qua tòa nhà lớp 11 tìm Mạc Nhiên, có điều đến nơi thì anh cũng không ở đó. Điều này làm cậu có chút tức giận. Vốn định tìm Mạc Nhiên để tính sổ, một là anh dựa vào cái gì mà âm thầm đoạt đi cô gái cậu thích cơ chứ? Thật là đáng giận! Hai là, tối qua Tống Lai Yên gặp phải khốn cảnh như thế, nếu đã là bạn trai thì sao lại bỏ mặc cô? Tức muốn điên lên đi được!
Rành rành là anh kế, đã có gan loạn luân cùng em gái nhưng lại không có can đảm đứng ra thừa nhận, làm cô bị một đám nữ sinh ganh ghét.
Đến tận hôm qua Chung Hành mới biết được lí do vì sao Tô Bội Tình tức giận. Sự thật là Tống Lai Yên nói chuyện yêu đương với người đàn ông nào cũng không đáng bị mắng đến loại trình độ đó,
nhưng vấn đề nếu người bí ẩn kia là Mạc Nhiên thì lại là chuyện khác. Đó gọi là loạn luân... nghiêm trọng hơn gấp trăm lần!"
Sau khi trở lại lớp, tâm tình Chung Hành vẫn không yên, không tài nào tập trung học được. Bỗng cậu đá văng ghế, và vì đang giận nên dùng lực cực kì mạnh, sau đó cập sách cũng không đem theo đã một mạch đi ra khỏi phòng.
"Từ từ, từ từ!" Phương Tiêu Tiêu lớn tiếng gọi cậu lại, đối diện với đôi mắt tức tối của cậu mà cô vẫn thực bình tĩnh: "Lỗ mãng như vậy có ích gì chứ? Mình sẽ đi với cậu."
Cậu khinh thường hừ một tiếng: "Mình cũng không phải là đi tìm cô ấy, có muốn thì cậu tự mình mà đi."
Phương Tiêu Tiêu cười cười: "Lạy ông tướng." Nhưng cười xong ánh mắt cũng ảm đạm đôi chút.
Mạc Nhiên gọi hai lần nhưng cả hai lần Tống Lai Yên đều không bắt máy.
Anh ngẩng đầu nhìn những người đàn ông đang thao thao bất tuyệt về chiến lược kinh doanh ở đối diện, sự lãnh đạm trên mặt hiếm khi xuất hiện một tia nôn nóng.
Mạc Chỉ Lan phát hiện anh bất thường, ho nhẹ một cái.
Nhưng Mạc Nhiên dường như không nghe thấy, đứng lên đi một mạch ra ngoài.
Ngồi đối diện anh là Ly Hạ cũng vội vã theo sau.
"Giữa cuộc họp mà cậu khơi khơi đi không như vậy, một chút lễ phép cũng không có, có khác nào cậu ném cho Mạc gia một cái tát không hả!"
Ly Hạ đây là đang cố tình khích tướng anh, ai ngờ anh vẫn không hề
để ý như cũ, bước chân thoăn thoắt lướt đi cũng không vì vậy mà ngập ngừng dù chỉ một giây.
"Nè, nè!" Giọng nói Ly Hạ cao hơn:"Cậu muốn đi đâu thế? Mình phải biết để chút nữa còn biết ăn nói với dì Mạc chứ."
Thấy Mạc Nhiên không hề phản ứng, cô tức giận đến dậm chân, nhưng Mạc Chỉ Lan chỉ đẩy cửa ra và thản nhiên nói một câu: "A Hạ, con không cần lo cho nó, để nó muốn đi đâu thì đi đi."
Bà làm sao không hiểu nó cho được, hiện tại trạng thái của nó như đang ám chỉ cho bà đừng xía vào, mà cho dù có thì bà cũng quản không tới. Đừng nhìn Mạc Nhiên trầm mặc kiệm lời như bề ngoài mà hiểu lầm, thật ra anh cực kì quỷ quyệt, không dễ ở chung chút nào.
Mạc Nhiên có chìa khóa nên chốc lát đã mở được cửa. Tô Bội Tình nghe được tiếng động liền vọt ra từ phòng bếp và rồi hai người chạm trán nhau.
Vẫn không một lời chào hỏi, không khí dần lạnh hơn, có sự giằng co vô hình đâu đây.
Anh cảm thấy ánh mắt của bà có chút quái dị, vì bên trong ngoại trừ che giấu bất mãn và chán ghét còn tồn tại sự né tránh mất tự nhiên.
Anh có thể khẳng định tối qua chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó.
E ngại Tô Bội Tình nghi ngờ nên anh không dừng ở tầng 3 mà đi thẳng lên tầng 4 - phòng ngủ của anh.
Loại cảm giác này khiến Mạc Nhiên rất chán ghét vì anh đường đường là đại thiếu gia luôn làm theo ý mình, thế mà từ khi hẹn hò với em gái, anh buộc phải đi theo khuôn khổ, không thể không diễn trò. Vì cô, anh mới nhẫn nại.
Nếu điều này cứ tiếp diễn thì anh sẽ bị bức điên mất thôi, và lúc đó
anh sẽ không bao giờ muốn che giấu nữa. Nhưng Tống Lai Yên, cô luôn cầu xin anh: "Anh, không cần ngả bài với mẹ, nếu không em sẽ bị đánh chết mất."
Thật ra có đôi lúc anh sẽ trở nên vô cùng tàn nhẫn, cả suy nghĩ và hành động sẽ cực kì cực đoan, thậm chí có chút đáng sợ, và tất cả thứ đó chỉ có duy nhất mình cô có khả năng áp chế.
Mạc Nhiên vẫn đứng đó không nhúc nhích mà nhìn chằm chằm vào đồng hồ, mỗi một phút đối với anh là một sự giày vò, rốt cuộc nửa giờ cũng đã trôi qua, và anh lại xuống lầu một lần nữa.
Phía dưới không có tiếng động nào, dường như Tống Lai Yên và Tô Bội Tình đã quay về phòng của mình.
Thứ đầu tiên lọt vào tai anh chính là tiếng nước tí tách, nhưng cũng không vì thế mà anh vội vàng đi phòng tắm kiểm tra, mà trước tiên anh đẩy cửa phòng ngủ của cô ra, đảo mắt quanh phòng thì thấy đầu giường có một cái khay, bên trên là một chén cháo có tỏa khói nghi ngút.
Cô bị bệnh. Anh có thể lập tức đưa ra kết luận này.
Hơi nước mờ mịt, Tống Lai Yên cúi đầu, nhưng tầm mắt không phải dừng ở gạch sứ trắng tinh mà là ở giữa hai chân của mình.
Hai mảnh môi â/m h/ộ vẫn kẹp chặt, một chút khe hở cũng không có, vẫn hồng hồng như xử nữ chưa trải sự đời. Nữ sinh thanh thuần, đại đa số người ngoài sẽ nhận xét cô như vậy. Nhưng chỉ có cô mới biết được cái miệng nhỏ kia tham lam thèm ăn đến mức nào, nơi đó thích nhất là bị anh hung hăng lấp đầy, đâm đến chỗ sâu nhất.
Thành thật thì cô có lén lút xem qua phim A phiến, có điều chỉ xem được một chút thì cô lại buồn nôn.
Cô và những người đóng phim đó là khác nhau, nhưng nghĩ tới tối hôm qua cô lại cảm thấy mình và các cô gái trong đó cũng chẳng
khác gì mấy, mỗi khi ngẫm lại mũi vẫn có chút chưa xót. Cô thật sự hạ tiện lắm sao?
Mười lăm tuổi đã làm tình là việc không thể chấp nhận được u?
Chỉ là cô yêu Mạc Nhiên, chỉ là cô rất muốn giao cả thể xác và tinh thần này cho anh, cô đã sai thật rồi sao?
Yêu anh ngay trong độ tuổi vị thành niên là sai trái sao?
Có lẽ nào tình yêu anh em dị dạng này đến với cô quá sớm nên cô không muốn rời xa anh, vô tình để loại quyến luyến này trở thành tình dục, nhưng đây là thứ mà cô có thể khống chế u?
Có phải... Nên dừng lại không?
Ý niệm này vừa hiện lên trong đầu cô thì tiếng gõ cửa "Cốc cốc cốc" bỗng nhiên vang lên.
Cô khẩn trương chớp mắt, đột ngột xoay đầu rồi nhìn chằm bóng dáng người gõ qua lớp kính mờ. Là ai gõ cửa giờ này thế nhỉ? Nhìn kĩ thì cô thấy chỉ có một người.
Ý thức được đó là ai, cả người cô đều thả lỏng, hốc mắt chịu không được kích thích lại bắt đầu phiếm hồng.
"Cành cạch" cửa được mở ra, khuôn mặt ướt dầm dề và thân hình nhỏ nhắn của cô hiện không sót gì trong tầm mắt anh.
Trải qua phong ba tối hôm qua, lá gan nhỏ của cô dường như lớn hơn chút, khăn tắm cũng chưa bọc, cả cơ thể trần trụi cứ thế đi ra mở cửa. Chẳng qua là cô chỉ quá nhớ anh, muốn thấy anh ngay lập tức.
Thân thể mềm mại ẩm ướt không hề phòng bị nhào vào lòng anh. Mạc Nhiên ôm chặt lấy, nháy mắt cơ thể bị bao quanh bởi mùi
hương ngọt ngào của cô, tầm mắt anh dần mụ mị nhưng vẫn cố gắng chống đỡ sự dụ hoặc mà lấy tay khóa trái cửa lại.
"Tối qua đã xảy ra chuyện gì?"
Anh vừa hỏi thì cảm xúc chông chênh của cô như nước tràn bờ đê vỡ òa ra.
Chôn mặt trong ngực anh, lông mi vương nước mắt cọ lên: "Hức hức... Thiếu chút nữa bị phát hiện rồi..." Giọng thiếu nữ mang theo tiếng khóc nức nở, hai vai mảnh khảnh run rẩy không thôi.
Bàn tay anh dừng trên tấm lưng trần trụi của cô làm cô run một chút, càng dùng sức chen vào chỗ sâu trong cái ôm ấm áp của anh.
Khủng hoảng? Tất nhiên Mạc Nhiên sẽ không. Khi cô cho rằng chí ít anh sẽ kinh ngạc đôi chút, nhưng đáng tiếc ngay cả dao động nhỏ nhất cô đều không thấy, chỉ nghe anh nói một câu: "Anh sẽ nói thẳng..."
Nhưng lời còn chưa dứt thì Tống Lai Yên đã ngẩng phắt đầu lên: "Không được!"
Phản ứng của cô quá kịch liệt, đầy kháng cự và sợ hãi. Anh im lặng không lên tiếng, nhất thời cô cũng không chú ý tới anh đã siết chặt cánh tay cô từ bao giờ.
Tống Lai Yên cảm thấy khó khăn khi phải phán đoán suy nghĩ thông qua ánh mắt anh, có vẻ chúng thâm trầm hơn mọi ngày. Cô không chắc chắn, nhưng loại cảm giác này chỉ lướt qua như cơn gió.
Bên ngoài vang lên tiếng động làm thần kinh cô căng chặt.
Vừa rồi chẳng qua chỉ vì quá muốn nhìn thấy anh nên không để ý gì, trở lại hiện thực, cô hơi luống cuống tránh khỏi ngực anh rồi chạy thật nhanh tìm khăn tắm quấn lấy cơ thể.
"Anh đi nhanh lên." Cô đẩy anh ra bên ngoài: "Mẹ của em đang ở dưới lầu đó."
Mạc Nhiên bất động, không biết anh đang nghĩ gì.
Con ngươi nâu nhạt bất kì lúc nào cũng mang dáng vẻ ưu nhã giờ đây lộ ra một cổ khí chất tàn nhẫn. Thấy thế cô bỗng hơi sợ, dè dặt rút tay về.
Sau đó cứ đứng im như thế nhìn anh với đôi mắt ướt sũng.
Mạc Nhiên nghiêng mặt đi, tầm mắt rơi trên mặt đất làm anh có vẻ như đang nhẫn nại điều gì.
Cô sinh bệnh, hơn nữa vừa nãy mới đụng vào anh còn cảm giác được cô sốt nhẹ. Anh không muốn làm cô cảm lạnh để rồi bệnh càng nặng thêm nên rất nhanh đã đi ra khỏi phòng.
Vài phút sau, Tống Lai Yên mở cửa phòng ngủ ra thì thấy Mạc Nhiên đang dựa vào bàn làm việc hút thuốc.
Sườn mặt anh chìm trong làn khói làm cô hoảng loạn vài giây, sau đó không tự chủ được mà tới gần.
Thấy cô lại gần, anh gạt tàn thuốc và đương nhiên sẽ không dại gì mà vứt vào thùng rác, thay vào đó anh dùng khăn giấy bao lấy rồi bỏ vào túi quần.
Anh sẽ không lưu lại bất kì dấu vết nào trong phòng cô.
"Anh ôm em đi..." Đôi môi cô nhợt nhạt ỉu xìu mấp máy. Cô giang hai tay đòi ôm, dù là biểu cảm hay là động tác thì nhìn thế nào cô cũng giống em bé đang làm nũng.
Anh dịu dàng ôm lấy cô, mười ngón tay cách làn váy hơi dùng sức chạm vào da thịt ấm ấp bên dưới.
Tiến vào trong ngực anh làm tinh thần cô chốc lát bình ổn lại.
Khi chỉ có một thân một mình, bàng hoàng, thống khổ, hoài nghi... còn có khổ sở cô đều phải tự gánh lấy, nhưng vừa nhìn thấy anh, hết thảy mọi thứ cảm xúc tiêu cực đó tự động tiêu tán và trong đầu chỉ còn một ý niệm: Bất kể như thế nào mình cũng muốn bên cạnh anh ấy.
Cô thở ra một hơi thật dài, khi đang muốn nhắm mắt thì anh lại cuốn váy cô lên trên.
Cô hô nhỏ một tiếng "Anh", vô cùng giật mình: "Mẹ em đang ở dưới đó."
Một chút anh cũng không kiêng kị, ánh mắt thậm chí còn cực kì sắc bén lạnh lùng: "Anh phải xác nhận có phải em bị đánh hay không."
"Đương nhiên không có rồi" Tống Lai Yên vội vàng phủ nhận: "Bà ấy là mẹ ruột em mà."
Cô gỡ ngón tay đang nắm chặt của anh ra làm làn váy tụt xuống, che lại đôi chân trắng như tuyết.
Anh không nhìn thấy bất kì miệng vết thương hay vệt đỏ nào, nhưng vẫn không muốn tin lời nói của cô một cách dễ dàng như vậy.
Mạc Nhiên đi đến mép giường rồi ngồi xuống, vỗ vỗ vị trí kế bên, nói với cô: "Em lại đây."
Tống Lai Yên ngoan ngoãn nghe lời, có điều kể cả khi ngồi xuống thì hai chân vẫn khép chặt không một khe hở, hành động này như muốn gián tiếp ám chỉ anh không được làm xằng bậy.
Mạc Nhiên bung lên chén cháo kia, đút từng muỗng cho cô. Thoạt đầu cô rất giật mình nhưng sau đó cũng dần dà tiếp thu.
Một khi anh dịu dàng thì chẳng khác nào bùa đòi mạng. Trước khi cháo đến miệng cô, anh đều sẽ thổi mấy lần để đảm bảo không nóng, và hễ khi khóe miệng cô có chút cháo trào ra thì anh liền dùng ngón cái lau nhẹ, có khi cũng thò đầu lại gần rồi hôn, đầu lưỡi liếm khóe môi cô.
Cứ như thế những lần sau vì bị trêu chọc mà tim Tống Lai Yên đập liên hồi, trên mặt là một nụ cười ngọt ngào: "Anh không đi diễn phim tình cảm thật là phí phạm tài năng mà."
Anh nhàn nhạt đáp lời: "Động tác rất quyến rũ hử?"
Phản ứng đầu tiên của cô sau khi nghe xong là sửng sốt, tiếp đến gương mặt ửng lên hai đóa hoa đỏ chót, nửa ngượng nửa lấy lòng mà tiến vào ngực anh, còn đấm yêu anh một phát.
"Về sau anh không được nói như vậy nữa... Làm cho em có ảo giác..." Giọng cô lí nhí: "Em... Em sẽ suy nghĩ lưng tung."
Kết quả Mạc Nhiên nói: "Đó không phải là ảo giác, thật ra anh rất muốn đè em."
Cô bảo trì im lặng, không lộn xộn trong ngực anh nữa.
Anh duỗi tay vén tóc mái của cô sang một bên, đầu ngón tay chạm đến cái trán ấm nóng: "Sao em tiều tụy thế này? Lại phát sốt rồi."
Cô nũng nịu vòng tay đến sau lưng anh rồi ôm lấy tấm lưng dày rộng.
"Hồi nhỏ em có trải qua một đợt bệnh nặng, có thể do hệ thống miễn dịch từ lúc đó bị cháy hỏng rồi cũng nên."
Những lời này có chút khôi hài... đó là Tống Lai Yên nghĩ vậy, nhưng Mạc Nhiên cười không nổi, mày thậm chí càng nhăn hơn, đồng thời càng ôm chặt cô hơn.
"Anh, mẹ em sắp lên đây, bây giờ anh nên đi rồi."
Nhắc tới vấn đề này là không khí xung quanh lại trở nên âm u, nhưng vì cô nên anh có thể nhẫn nại.
Anh hôn môi cô trong chốc lát, lòng bàn tay trìu mến vuốt ve đôi môi: "Buổi tối em đến phòng anh như bình thường đi."
Cô đang tính từ chối thì bỗng im bặt đi, vì bên trong ánh mắt Mạc Nhiên là khát vọng quá mức kinh khủng, nhìn kĩ còn có cảm giác khiếp người, như muốn ăn tươi nuốt sống cô.
Tống Lai Yên không mở miệng nói chuyện, cũng tránh tiếp xúc ánh mắt với bà, mặc kệ mẹ nói gì cô đều thờ ơ. Cuối cùng, Tô Bội Tình cũng không nói nhiều nữa, để lại không gian riêng tư cho cô, đồng thời gọi bác sĩ tư nhân tới xem bệnh.
Nhiệt độ cơ thể quá cao nên Tống Lai Yên bất đắc dĩ phải nằm liệt trên giường truyền dịch, mí mắt nặng trĩu, bờ môi hồng nhuận nay cũng tái nhợt, thoạt nhìn cô giống hệt như người giấy có thể thổi bay bất kì lúc nào. Cảnh tượng này làm Tô Bội Tình nghĩ đến nhiều năm về trước, về ngày chồng bà mất, Tiểu Yên Hỏa đáng thương hiện giờ cũng là bộ dáng ngày đó.
Mặc cho vấn đề nghiêm trọng đến cỡ nào thì Tống Lai Yên trước sau gì cũng chỉ là đứa trẻ, làm sao cô có thể chịu đựng được trách cứ và tổn thương đến dồn dập cùng một lúc? Tô Bội Tình cảm thấy bản thân tối qua đã quá tàn nhẫn. Bà biết con gái chắc chắn không muốn thấy bà lúc này nên thức thời rời đi, tới phòng bếp nấu cháo.
Chung Hành nhìn chỗ ngồi trống không phía trước thì trong lòng liền trở nên khó chịu, cậu rất muốn biết Tống Lai Yên hiện tại thế nào, nhưng lí trí lại cảnh cáo cậu nếu không muốn hãm sâu thì sự quan tâm này là không cần thiết.
Phương Tiêu Tiêu chạy tới: "Yên Hỏa làm sao vậy? Hôm nay cậu ấy không đến lớp, cả di động cũng tắt máy luôn."
"Làm sao mình biết được? Sao cậu lại hỏi mình?" Chung Hành có vẻ không kiên nhẫn, rõ ràng là cố tình mà.
Phương Tiêu Tiêu nhún vai: "Cậu nhìn chằm chằm chỗ ngồi của cậu ấy cả một buổi sáng. Chẳng lẽ cậu không phát hiện ra à?"
Chung Hành hết đường chối cãi.
Cô nhìn chằm đánh giá cậu một lượt, càng nhìn càng thấy nghi nghi: "Nhất định là cậu biết. Nè! Nói đi, đừng có giấu diếm à nha, tụi mình là bạn tốt của nhau đó."
"Chuyện yêu đương của cô ấy và Mạc Nhiên tối hôm qua bị bại lộ nên bị mẹ hung hăng đánh một trận."
"Cái gì! Là đánh thật hả?"
Chung Hành là một cậu con trai chân chất, mọi chuyện đều biểu hiện trên mặt, nghe hai câu của nữ sinh thì cậu đã chịu không nổi nên rất nhanh đã nói tất tần tật cho Phương Tiêu Tiêu, chỉ là không đề cập đến chuyện "Làm tình" kia.
Giữa trưa, Chung Hành quyết định đi qua tòa nhà lớp 11 tìm Mạc Nhiên, có điều đến nơi thì anh cũng không ở đó. Điều này làm cậu có chút tức giận. Vốn định tìm Mạc Nhiên để tính sổ, một là anh dựa vào cái gì mà âm thầm đoạt đi cô gái cậu thích cơ chứ? Thật là đáng giận! Hai là, tối qua Tống Lai Yên gặp phải khốn cảnh như thế, nếu đã là bạn trai thì sao lại bỏ mặc cô? Tức muốn điên lên đi được!
Rành rành là anh kế, đã có gan loạn luân cùng em gái nhưng lại không có can đảm đứng ra thừa nhận, làm cô bị một đám nữ sinh ganh ghét.
Đến tận hôm qua Chung Hành mới biết được lí do vì sao Tô Bội Tình tức giận. Sự thật là Tống Lai Yên nói chuyện yêu đương với người đàn ông nào cũng không đáng bị mắng đến loại trình độ đó,
nhưng vấn đề nếu người bí ẩn kia là Mạc Nhiên thì lại là chuyện khác. Đó gọi là loạn luân... nghiêm trọng hơn gấp trăm lần!"
Sau khi trở lại lớp, tâm tình Chung Hành vẫn không yên, không tài nào tập trung học được. Bỗng cậu đá văng ghế, và vì đang giận nên dùng lực cực kì mạnh, sau đó cập sách cũng không đem theo đã một mạch đi ra khỏi phòng.
"Từ từ, từ từ!" Phương Tiêu Tiêu lớn tiếng gọi cậu lại, đối diện với đôi mắt tức tối của cậu mà cô vẫn thực bình tĩnh: "Lỗ mãng như vậy có ích gì chứ? Mình sẽ đi với cậu."
Cậu khinh thường hừ một tiếng: "Mình cũng không phải là đi tìm cô ấy, có muốn thì cậu tự mình mà đi."
Phương Tiêu Tiêu cười cười: "Lạy ông tướng." Nhưng cười xong ánh mắt cũng ảm đạm đôi chút.
Mạc Nhiên gọi hai lần nhưng cả hai lần Tống Lai Yên đều không bắt máy.
Anh ngẩng đầu nhìn những người đàn ông đang thao thao bất tuyệt về chiến lược kinh doanh ở đối diện, sự lãnh đạm trên mặt hiếm khi xuất hiện một tia nôn nóng.
Mạc Chỉ Lan phát hiện anh bất thường, ho nhẹ một cái.
Nhưng Mạc Nhiên dường như không nghe thấy, đứng lên đi một mạch ra ngoài.
Ngồi đối diện anh là Ly Hạ cũng vội vã theo sau.
"Giữa cuộc họp mà cậu khơi khơi đi không như vậy, một chút lễ phép cũng không có, có khác nào cậu ném cho Mạc gia một cái tát không hả!"
Ly Hạ đây là đang cố tình khích tướng anh, ai ngờ anh vẫn không hề
để ý như cũ, bước chân thoăn thoắt lướt đi cũng không vì vậy mà ngập ngừng dù chỉ một giây.
"Nè, nè!" Giọng nói Ly Hạ cao hơn:"Cậu muốn đi đâu thế? Mình phải biết để chút nữa còn biết ăn nói với dì Mạc chứ."
Thấy Mạc Nhiên không hề phản ứng, cô tức giận đến dậm chân, nhưng Mạc Chỉ Lan chỉ đẩy cửa ra và thản nhiên nói một câu: "A Hạ, con không cần lo cho nó, để nó muốn đi đâu thì đi đi."
Bà làm sao không hiểu nó cho được, hiện tại trạng thái của nó như đang ám chỉ cho bà đừng xía vào, mà cho dù có thì bà cũng quản không tới. Đừng nhìn Mạc Nhiên trầm mặc kiệm lời như bề ngoài mà hiểu lầm, thật ra anh cực kì quỷ quyệt, không dễ ở chung chút nào.
Mạc Nhiên có chìa khóa nên chốc lát đã mở được cửa. Tô Bội Tình nghe được tiếng động liền vọt ra từ phòng bếp và rồi hai người chạm trán nhau.
Vẫn không một lời chào hỏi, không khí dần lạnh hơn, có sự giằng co vô hình đâu đây.
Anh cảm thấy ánh mắt của bà có chút quái dị, vì bên trong ngoại trừ che giấu bất mãn và chán ghét còn tồn tại sự né tránh mất tự nhiên.
Anh có thể khẳng định tối qua chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó.
E ngại Tô Bội Tình nghi ngờ nên anh không dừng ở tầng 3 mà đi thẳng lên tầng 4 - phòng ngủ của anh.
Loại cảm giác này khiến Mạc Nhiên rất chán ghét vì anh đường đường là đại thiếu gia luôn làm theo ý mình, thế mà từ khi hẹn hò với em gái, anh buộc phải đi theo khuôn khổ, không thể không diễn trò. Vì cô, anh mới nhẫn nại.
Nếu điều này cứ tiếp diễn thì anh sẽ bị bức điên mất thôi, và lúc đó
anh sẽ không bao giờ muốn che giấu nữa. Nhưng Tống Lai Yên, cô luôn cầu xin anh: "Anh, không cần ngả bài với mẹ, nếu không em sẽ bị đánh chết mất."
Thật ra có đôi lúc anh sẽ trở nên vô cùng tàn nhẫn, cả suy nghĩ và hành động sẽ cực kì cực đoan, thậm chí có chút đáng sợ, và tất cả thứ đó chỉ có duy nhất mình cô có khả năng áp chế.
Mạc Nhiên vẫn đứng đó không nhúc nhích mà nhìn chằm chằm vào đồng hồ, mỗi một phút đối với anh là một sự giày vò, rốt cuộc nửa giờ cũng đã trôi qua, và anh lại xuống lầu một lần nữa.
Phía dưới không có tiếng động nào, dường như Tống Lai Yên và Tô Bội Tình đã quay về phòng của mình.
Thứ đầu tiên lọt vào tai anh chính là tiếng nước tí tách, nhưng cũng không vì thế mà anh vội vàng đi phòng tắm kiểm tra, mà trước tiên anh đẩy cửa phòng ngủ của cô ra, đảo mắt quanh phòng thì thấy đầu giường có một cái khay, bên trên là một chén cháo có tỏa khói nghi ngút.
Cô bị bệnh. Anh có thể lập tức đưa ra kết luận này.
Hơi nước mờ mịt, Tống Lai Yên cúi đầu, nhưng tầm mắt không phải dừng ở gạch sứ trắng tinh mà là ở giữa hai chân của mình.
Hai mảnh môi â/m h/ộ vẫn kẹp chặt, một chút khe hở cũng không có, vẫn hồng hồng như xử nữ chưa trải sự đời. Nữ sinh thanh thuần, đại đa số người ngoài sẽ nhận xét cô như vậy. Nhưng chỉ có cô mới biết được cái miệng nhỏ kia tham lam thèm ăn đến mức nào, nơi đó thích nhất là bị anh hung hăng lấp đầy, đâm đến chỗ sâu nhất.
Thành thật thì cô có lén lút xem qua phim A phiến, có điều chỉ xem được một chút thì cô lại buồn nôn.
Cô và những người đóng phim đó là khác nhau, nhưng nghĩ tới tối hôm qua cô lại cảm thấy mình và các cô gái trong đó cũng chẳng
khác gì mấy, mỗi khi ngẫm lại mũi vẫn có chút chưa xót. Cô thật sự hạ tiện lắm sao?
Mười lăm tuổi đã làm tình là việc không thể chấp nhận được u?
Chỉ là cô yêu Mạc Nhiên, chỉ là cô rất muốn giao cả thể xác và tinh thần này cho anh, cô đã sai thật rồi sao?
Yêu anh ngay trong độ tuổi vị thành niên là sai trái sao?
Có lẽ nào tình yêu anh em dị dạng này đến với cô quá sớm nên cô không muốn rời xa anh, vô tình để loại quyến luyến này trở thành tình dục, nhưng đây là thứ mà cô có thể khống chế u?
Có phải... Nên dừng lại không?
Ý niệm này vừa hiện lên trong đầu cô thì tiếng gõ cửa "Cốc cốc cốc" bỗng nhiên vang lên.
Cô khẩn trương chớp mắt, đột ngột xoay đầu rồi nhìn chằm bóng dáng người gõ qua lớp kính mờ. Là ai gõ cửa giờ này thế nhỉ? Nhìn kĩ thì cô thấy chỉ có một người.
Ý thức được đó là ai, cả người cô đều thả lỏng, hốc mắt chịu không được kích thích lại bắt đầu phiếm hồng.
"Cành cạch" cửa được mở ra, khuôn mặt ướt dầm dề và thân hình nhỏ nhắn của cô hiện không sót gì trong tầm mắt anh.
Trải qua phong ba tối hôm qua, lá gan nhỏ của cô dường như lớn hơn chút, khăn tắm cũng chưa bọc, cả cơ thể trần trụi cứ thế đi ra mở cửa. Chẳng qua là cô chỉ quá nhớ anh, muốn thấy anh ngay lập tức.
Thân thể mềm mại ẩm ướt không hề phòng bị nhào vào lòng anh. Mạc Nhiên ôm chặt lấy, nháy mắt cơ thể bị bao quanh bởi mùi
hương ngọt ngào của cô, tầm mắt anh dần mụ mị nhưng vẫn cố gắng chống đỡ sự dụ hoặc mà lấy tay khóa trái cửa lại.
"Tối qua đã xảy ra chuyện gì?"
Anh vừa hỏi thì cảm xúc chông chênh của cô như nước tràn bờ đê vỡ òa ra.
Chôn mặt trong ngực anh, lông mi vương nước mắt cọ lên: "Hức hức... Thiếu chút nữa bị phát hiện rồi..." Giọng thiếu nữ mang theo tiếng khóc nức nở, hai vai mảnh khảnh run rẩy không thôi.
Bàn tay anh dừng trên tấm lưng trần trụi của cô làm cô run một chút, càng dùng sức chen vào chỗ sâu trong cái ôm ấm áp của anh.
Khủng hoảng? Tất nhiên Mạc Nhiên sẽ không. Khi cô cho rằng chí ít anh sẽ kinh ngạc đôi chút, nhưng đáng tiếc ngay cả dao động nhỏ nhất cô đều không thấy, chỉ nghe anh nói một câu: "Anh sẽ nói thẳng..."
Nhưng lời còn chưa dứt thì Tống Lai Yên đã ngẩng phắt đầu lên: "Không được!"
Phản ứng của cô quá kịch liệt, đầy kháng cự và sợ hãi. Anh im lặng không lên tiếng, nhất thời cô cũng không chú ý tới anh đã siết chặt cánh tay cô từ bao giờ.
Tống Lai Yên cảm thấy khó khăn khi phải phán đoán suy nghĩ thông qua ánh mắt anh, có vẻ chúng thâm trầm hơn mọi ngày. Cô không chắc chắn, nhưng loại cảm giác này chỉ lướt qua như cơn gió.
Bên ngoài vang lên tiếng động làm thần kinh cô căng chặt.
Vừa rồi chẳng qua chỉ vì quá muốn nhìn thấy anh nên không để ý gì, trở lại hiện thực, cô hơi luống cuống tránh khỏi ngực anh rồi chạy thật nhanh tìm khăn tắm quấn lấy cơ thể.
"Anh đi nhanh lên." Cô đẩy anh ra bên ngoài: "Mẹ của em đang ở dưới lầu đó."
Mạc Nhiên bất động, không biết anh đang nghĩ gì.
Con ngươi nâu nhạt bất kì lúc nào cũng mang dáng vẻ ưu nhã giờ đây lộ ra một cổ khí chất tàn nhẫn. Thấy thế cô bỗng hơi sợ, dè dặt rút tay về.
Sau đó cứ đứng im như thế nhìn anh với đôi mắt ướt sũng.
Mạc Nhiên nghiêng mặt đi, tầm mắt rơi trên mặt đất làm anh có vẻ như đang nhẫn nại điều gì.
Cô sinh bệnh, hơn nữa vừa nãy mới đụng vào anh còn cảm giác được cô sốt nhẹ. Anh không muốn làm cô cảm lạnh để rồi bệnh càng nặng thêm nên rất nhanh đã đi ra khỏi phòng.
Vài phút sau, Tống Lai Yên mở cửa phòng ngủ ra thì thấy Mạc Nhiên đang dựa vào bàn làm việc hút thuốc.
Sườn mặt anh chìm trong làn khói làm cô hoảng loạn vài giây, sau đó không tự chủ được mà tới gần.
Thấy cô lại gần, anh gạt tàn thuốc và đương nhiên sẽ không dại gì mà vứt vào thùng rác, thay vào đó anh dùng khăn giấy bao lấy rồi bỏ vào túi quần.
Anh sẽ không lưu lại bất kì dấu vết nào trong phòng cô.
"Anh ôm em đi..." Đôi môi cô nhợt nhạt ỉu xìu mấp máy. Cô giang hai tay đòi ôm, dù là biểu cảm hay là động tác thì nhìn thế nào cô cũng giống em bé đang làm nũng.
Anh dịu dàng ôm lấy cô, mười ngón tay cách làn váy hơi dùng sức chạm vào da thịt ấm ấp bên dưới.
Tiến vào trong ngực anh làm tinh thần cô chốc lát bình ổn lại.
Khi chỉ có một thân một mình, bàng hoàng, thống khổ, hoài nghi... còn có khổ sở cô đều phải tự gánh lấy, nhưng vừa nhìn thấy anh, hết thảy mọi thứ cảm xúc tiêu cực đó tự động tiêu tán và trong đầu chỉ còn một ý niệm: Bất kể như thế nào mình cũng muốn bên cạnh anh ấy.
Cô thở ra một hơi thật dài, khi đang muốn nhắm mắt thì anh lại cuốn váy cô lên trên.
Cô hô nhỏ một tiếng "Anh", vô cùng giật mình: "Mẹ em đang ở dưới đó."
Một chút anh cũng không kiêng kị, ánh mắt thậm chí còn cực kì sắc bén lạnh lùng: "Anh phải xác nhận có phải em bị đánh hay không."
"Đương nhiên không có rồi" Tống Lai Yên vội vàng phủ nhận: "Bà ấy là mẹ ruột em mà."
Cô gỡ ngón tay đang nắm chặt của anh ra làm làn váy tụt xuống, che lại đôi chân trắng như tuyết.
Anh không nhìn thấy bất kì miệng vết thương hay vệt đỏ nào, nhưng vẫn không muốn tin lời nói của cô một cách dễ dàng như vậy.
Mạc Nhiên đi đến mép giường rồi ngồi xuống, vỗ vỗ vị trí kế bên, nói với cô: "Em lại đây."
Tống Lai Yên ngoan ngoãn nghe lời, có điều kể cả khi ngồi xuống thì hai chân vẫn khép chặt không một khe hở, hành động này như muốn gián tiếp ám chỉ anh không được làm xằng bậy.
Mạc Nhiên bung lên chén cháo kia, đút từng muỗng cho cô. Thoạt đầu cô rất giật mình nhưng sau đó cũng dần dà tiếp thu.
Một khi anh dịu dàng thì chẳng khác nào bùa đòi mạng. Trước khi cháo đến miệng cô, anh đều sẽ thổi mấy lần để đảm bảo không nóng, và hễ khi khóe miệng cô có chút cháo trào ra thì anh liền dùng ngón cái lau nhẹ, có khi cũng thò đầu lại gần rồi hôn, đầu lưỡi liếm khóe môi cô.
Cứ như thế những lần sau vì bị trêu chọc mà tim Tống Lai Yên đập liên hồi, trên mặt là một nụ cười ngọt ngào: "Anh không đi diễn phim tình cảm thật là phí phạm tài năng mà."
Anh nhàn nhạt đáp lời: "Động tác rất quyến rũ hử?"
Phản ứng đầu tiên của cô sau khi nghe xong là sửng sốt, tiếp đến gương mặt ửng lên hai đóa hoa đỏ chót, nửa ngượng nửa lấy lòng mà tiến vào ngực anh, còn đấm yêu anh một phát.
"Về sau anh không được nói như vậy nữa... Làm cho em có ảo giác..." Giọng cô lí nhí: "Em... Em sẽ suy nghĩ lưng tung."
Kết quả Mạc Nhiên nói: "Đó không phải là ảo giác, thật ra anh rất muốn đè em."
Cô bảo trì im lặng, không lộn xộn trong ngực anh nữa.
Anh duỗi tay vén tóc mái của cô sang một bên, đầu ngón tay chạm đến cái trán ấm nóng: "Sao em tiều tụy thế này? Lại phát sốt rồi."
Cô nũng nịu vòng tay đến sau lưng anh rồi ôm lấy tấm lưng dày rộng.
"Hồi nhỏ em có trải qua một đợt bệnh nặng, có thể do hệ thống miễn dịch từ lúc đó bị cháy hỏng rồi cũng nên."
Những lời này có chút khôi hài... đó là Tống Lai Yên nghĩ vậy, nhưng Mạc Nhiên cười không nổi, mày thậm chí càng nhăn hơn, đồng thời càng ôm chặt cô hơn.
"Anh, mẹ em sắp lên đây, bây giờ anh nên đi rồi."
Nhắc tới vấn đề này là không khí xung quanh lại trở nên âm u, nhưng vì cô nên anh có thể nhẫn nại.
Anh hôn môi cô trong chốc lát, lòng bàn tay trìu mến vuốt ve đôi môi: "Buổi tối em đến phòng anh như bình thường đi."
Cô đang tính từ chối thì bỗng im bặt đi, vì bên trong ánh mắt Mạc Nhiên là khát vọng quá mức kinh khủng, nhìn kĩ còn có cảm giác khiếp người, như muốn ăn tươi nuốt sống cô.