Ý Tưởng Không An Phận - Xuyên Lan
Chương 48
Khương Thời Niệm bị đau tỉnh. Cô khẽ ho, cố sức mở mắt ra, lọt vào trong tầm mắt cô toàn là rễ cây chằng chịt đan vào nhau. Cô nâng tay lên, cũng may là có đeo bao tay và mặt nạ bảo hộ nên da không bị xước, nhưng chắc là cổ chân đã bị trật rồi, sưng lên rất rõ ràng.
Cô gượng ngồi dậy, tầm mắt nhìn lên trên chỉ có hơn hai thước, ngoại trừ thân cây cao ngất ra thì chẳng nhìn thấy được gì khác cả, càng không có đường để đi, đoạn đường mà cô ngã lăn xuống khi nãy vừa dài vừa quanh co, cô bị đụng phải đầu nên choáng váng ngất đi, đến giờ mới tỉnh lại, vậy nên không biết mình đã ngã ở đâu.
Khương Thời Niệm chắp hai tay, khàn giọng hô lớn với bên trên mấy câu nhưng không nghe thấy động tĩnh gì, vì họng cô quá khô nên vừa mới to giọng kêu một chút thôi mà đã giống như bị xé rách vậy.
Cô muốn uống nước để giữ gìn thể lực nhưng vừa sờ ra sau thì trái tim đột nhiên lạnh như băng. Ba lô đã mất rồi, lưng áo phía sau cũng đã bị xé mở một lỗ, chắc chắn là có thứ gì đó đã móc phải ba lô nên nó đã bị lôi ra lúc cô ngã xuống đây.
Dụng cụ tùy thân, thức ăn, nước uống và cả máy định vị mà Thẩm Diên Phi đưa cho cô đều ở trong ba lô.
Khương Thời Niệm nhớ đến Thẩm Diên Phi, chỉ cầu nguyện sẽ có chuyện gì đó làm vướng chân anh, để anh đừng vào núi, cho dù chỉ là một phần vạn cũng đừng dấn thân vào nguy hiểm.
Cô gian nan đỡ thân cây đứng lên, kéo theo chân trái sưng đau xê dịch đi về trước, muốn đến gần đó tìm chỗ khô ráo hơn một chút. Lúc đi ngang qua mấy cái cây thấp, trên cây có vài quả đông, cô nhớ rõ trong tài liệu mình đã từng đọc trước kia có nhắc đến loại quả này, nó là quả dại thường thấy trong rừng rậm, không có độc và ăn được.
Khương Thời Niệm hái vài quả để dành, đi về phía trước thêm một đoạn nữa thì mới kinh ngạc phát hiện có một người đang nằm trong vũng bùn trước mặt, là Đổng Hàm.
Cô lay tỉnh Đổng Hàm.
Đổng Hàm mơ hồ nhìn thấy cô, sau khi mê mang là kinh sợ, vội vàng tránh né, chờ cho đến khi đã thấy rõ cảnh vật xung quanh rồi cô ta mới mắng to thành tiếng: “Mẹ nó chứ tôi đang đi WC thì đột nhiên bước hụt chân, may là đã kịp kéo quần lên rồi đấy hu hu hu, đây là đâu thế? Sao cô lại ở đây? Chẳng phải các cô đã sớm đi hết rồi…”
Cô ta hậu tri hậu giác nhận ra, không thể tin được hỏi: “Khương Thời Niệm, chẳng lẽ cô quay về tìm tôi à?!”
Khương Thời Niệm không còn sức đâu để nói chuyện, xua xua tay, một mình nỗ lực giẫm lên nước bùn, nhích về phía dưới tán cây.
Đổng Hàm kiệt sức nhưng vẫn không nhịn được mà cảm thấy khiếp sợ, hỏi lại một lần nữa, cách nói chuyện vẫn là cái kiểu không lọt tai đó, đến cuối cùng khi nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của Khương Thời Niệm, cô ta òa khóc lên: “Cô bị điên à Khương Thời Niệm? Ngoài kia sương mù dày như thế rồi, cô không ra ngoài mau đi còn tìm tôi làm cái gì?!”
Khương Thời Niệm cắn chặt môi, lông mi nhỏ nước mưa giống như là nước mắt. Cô chịu đựng cái đau ở cổ chân, nói: “Chỉ cần cô là một thành viên trong ekip của tôi thì tôi sẽ đi tìm cô.”
Đằng trước có một cái cây cao, bên dưới có đá nham thạch nhô lên, nước mưa ở đó không nhiều lắm. Khương Thời Niệm dốc hết sức lực lết về phía đó, cánh tay đột nhiên bị đỡ lấy. Mặt Đổng Hàm đầy nước, không rõ là nước mưa hay nước mắt, túm cô cùng đi tới đó.
Khương Thời Niệm ngẩng đầu lên cố gắng quan sát sắc trời, đoán chừng ít nhất cũng đã hai ba giờ chiều gì đó, bởi vì trời mưa nên nhiệt độ không khí trong núi vẫn luôn hạ thấp, vì có những đồ dùng mà Thẩm Diên Phi cung cấp cô còn có thể chống đỡ được, nhưng Đổng Hàm đã lạnh đến mức răng run lập cập.
Ba lô của cả hai người đều đã mất, sau khi tìm tòi trong quần áo một lần, Khương Thời Niệm có một hộp chocolate và mấy quả dại trong túi quần tiện tay nhét theo một cái đèn pin cực nhỏ, Đổng Hàm thì lại không có gì cả.
Khương Thời Niệm ngẩng đầu đứng tựa vào thân cây, mấy lần cất tiếng cầu cứu cũng không có tác dụng gì. Cô sức cùng lực kiệt, cố gắng không cho mình suy nghĩ lung tung.
Đổng Hàm bị ngã không nhẹ, lúc mê lúc tỉnh, hai người cũng không dám đi lung tung vì sợ ở chốn rừng núi xa lạ này, một khí đã lạc đường thì sẽ càng đi sâu vào trong hơn, vĩnh viễn không ra được nữa.
Trời dần dần tối đi, nhiệt độ đã sụt xuống dưới âm, trong rừng vẫn luôn không có động tĩnh, cảm giác tuyệt vọng đang lan tràn.
Trong lòng bàn tay Khương Thời Niệm vẫn luôn nắm chặt lấy hộp chocolate trong tay. Cô biết bởi vì bị thương cổ chân mà có lẽ bản thân đang phát sốt, tinh thần rất bất ổn. Một tay khác của cô thì lấy quả dại ra cắn một miếng nhỏ, sau khi đã ăn vào rồi chắc chắn không có phản ứng trúng độc thì ném mớ còn lại cho Đổng Hàm.
Đổng Hàm khóc lóc nói: “Tôi, tôi muốn ăn chocolate của cô.”
Khương Thời Niệm liếc đầu nhìn cô một cái, cố gắng chịu đựng cảm giác đau đớn, cảm thấy bản thân mình giống như bị ma quỷ ám ảnh mà chợt hỏi cô ta: “Những lời đồn kia có thật không?”
Đổng Hàm sửng sốt, sau đó hiểu ra ngay, nhỏ giọng thừa nhận: “Đúng thế, hai năm trước đúng thật là tôi đã từng lên giường Thẩm Diên Phi.”
Khương Thời Niệm lẳng lặng nhìn chằm chằm cô ta, bởi vì đau đớn và lạnh nên ánh mắt đã dần dần hơi tan rã nhưng vẫn nhìn thẳng tắp.
Đổng Hàm hơi hơi hé miệng: “Thế mà cô cũng không ghen à?! Rốt cuộc cô có yêu anh ta không thế?”
Thấy Khương Thời Niệm không rên lấy một tiếng mà chỉ nhìn chằm chằm cô ta, cô ta cũng không dám nói nhăng nói cuội nữa, nghẹn ngào nói: “Tôi đúng là có trèo được nhưng chẳng qua chỉ là trèo lên chiếc giường ở khách sạn mà đêm trước anh ta ngủ thôi. Sau đó anh ta vào cửa nhìn thấy tôi thì lập tức xoay người đi ngay rồi. Rõ ràng là chẳng có biểu cảm gì nhưng khi đó tôi thật sự cho rằng mình sẽ bị giết chết, cái tên Thẩm Diên Phi kia quá khủng bố.”
Lúc này Khương Thời Niệm mới thu hồi ánh mắt, khóe môi yếu ớt cong lên một chút, bóp bóp chocolate trong tay, khẽ nói: “Ừm, chocolate này là Thẩm Diên Phi cho tôi, không có phần của cô.”
Cô tự an ủi chính mình chẳng qua là vì quá đau quá lạnh, sợ hai người hôn mê nên mới cố ý tìm đề tài để nói chứ không phải là cô muốn biết, càng không phải là vì từ ngày mà Tần Chi nhắc đến việc này mà cô lại chưa từng quên đi.
Núi sâu trời mưa không dứt, sương mù tràn ngập, không có thành viên của đoàn phát hiện ra các cô, càng không có bóng dáng của đội cứu hộ đâu cả.
Khương Thời Niệm mơ mơ màng màng, dần dần có cảm giác trôi nổi bên rìa thế giới, có ảo tưởng như không thể chạm được vào bất kỳ thứ gì cả, giống như từ nhỏ đến lớn cô phải tự trải qua hết tất thảy vậy.
Vào đông trời đầy mây, ngày trong núi bị rút xuống cực ngắn, ngay khoảnh khắc khi bóng tối đè xuống, Khương Thời Niệm cố gắng gượng sức mở đèn pin ra quơ quơ. Xung quanh tối đen giống như những bóng quỷ trùng điệp, cô sợ có người không phát hiện ra được các cô đang ở đâu nên cứ liên tục mở đèn không dám tắt đi.
Ý thức của cô mơ hồ, ra lệnh cho chính bản thân mình không để tâm đến những suy nghĩ giống như nguyền rủa trong đầu.
“Mày trượt chân ngoài ý muốn, sẽ không ai đến tìm mày đâu.”
“Sương mù lớn như thế, ai dám xuống đây chứ?”
“Mày có giá trị gì mà khiến người ta không thể không tìm chứ?”
Huống hồ cô cũng không nghĩ rằng mình đáng để cho bất kỳ ai phải mạo hiểm.
Nếu như có ai muốn đến, cô cũng muốn nghiêm túc nói với đối phương rằng thực ra không sao cả, cô có thể chấp nhận việc từ bỏ.
Khương Thời Niệm cuộn người, ngón tay cứng đờ xé mở một góc gói giấy chocolate, chậm rãi bỏ vào trong đôi môi khô nứt, ngậm lấy vị ngọt đắng đó, nhắm mắt ôm lấy đầu gối.
…
Bảy giờ tối, núi rừng đã sớm hoàn toàn chìm vào bóng đêm, nhiều chiếc máy bay không người lái quan sát từ trên xuống để mở rộng phạm vi hơn, rất nhiều ánh đèn pin chiếu qua lại kèm thêm tiếng gọi tên nhưng toàn bộ đều như đá chìm đáy biển.
Trong màn mưa bụi, những âm thanh đó bị che giấu và đánh tan đi, không thể truyền rộng hơn.
Từ lúc Khương Thời Niệm mất tích cho đến giờ đã qua gần tám tiếng đồng hồ, sự nguy hiểm và khó khăn của đáy hang sâu trong núi chưa có người khai phá đã vượt xa ngoài sức tưởng tượng của mọi người, may mắn thay, có máy định vị của Thẩm Diên Phi giúp xác định được vị trí càng chính xác hơn nhưng chiếc ba lô đó đã bị đánh rơi ở giữa đường, lối rẽ kế tiếp lại dẫn về phía bốn phía.
Đội cứu viện của chính phủ và địa phương đã tập kết, có không dưới một người bị thương được đưa về trong thị trấn, những người khác thì đều cầm bộ đàm để giữ liên lạc, chỉ có Thẩm Diên Phi từ ban đầu đã thả người nhảy xuống là không nằm trong tầm mắt của bất kỳ người nào.
Rễ cây thật lớn quấn quanh đá vụn bén nhọn, người đàn ông lại ngồi dậy một lần nữa, bao tay bị xé vụn đến không còn thấy rõ hình dáng ban đầu. Anh tùy tiện kéo xuống ném ra, ngó lơ miệng vết thương sâu đến tận xương trong lòng bàn tay, không màng tất cả mà dẫm nứt đống bùn đá dưới chân, chạy về phía bóng người ở nơi xa.
Toàn thân anh đã sớm bị nước mưa xối ướt đẫm, đáy mắt luôn luôn bình tĩnh không gợn sóng đã bị tầng tầng lớp lớp huyết sắc lấp đầy, quấn quanh lên đến trên con ngươi. Nơi sâu trong tai phải anh nổ vang, chèn đầy tạp âm nghẹn ngào vặn vẹo.
“Niệm Niệm…”
Anh khàn giọng kêu.
“Niệm Niệm!”
Cánh tay anh quơ qua một mảng tối tăm, năm ngón tay túm chặt nhưng chỉ chạm phải một khoảng không trống rỗng. Bóng người kia chẳng qua chỉ là ảo giác do ánh sáng đan xen mà thành.
Gân máu trên cánh tay phải trần trụi của Thẩm Diên Phi gồ lên, những sợi dây thần kinh căng chặt gắn liền với lý trí sau vài lần tuyệt vọng vì vồ hụt đã bị xé đứt, chỉ còn lại một sợi mỏng manh bé nhỏ không đáng kể cuối cùng.
Tám tiếng đồng hồ, sống chết chưa rõ.
Anh hết sức cẩn thận, sợ một ngày nào đó sẽ mất đi hết tất cả, người mà anh còn không dám chạm mạnh chỉ rời khỏi anh mấy tiếng đồng hồ thì đã biến mất trong vùng núi rừng sâu hun hút giống như một cái hang đào không thấy đáy này.
Tất cả những tri thức chuyên nghiệp mà anh tích góp được từ những lần tham gia thám hiểm đủ loại hang động và rừng cây ở Mỹ kia không giúp anh tìm thấy được người anh yêu trong buổi tối hôm nay.
Bốn phía dường như có tiếng dã thú khe khẽ gào rống, trong khu rừng này về đêm nơi nào cũng rất nguy hiểm, Thẩm Diên Phi cầm dao quân đội, sự bình tình đã bị phá hủy gần như là không còn, trái tim bị xé rách và nghiền giẫm thành bùn.
Anh đè nén mùi máu tanh đang dâng trào trong cổ họng, giẫm gãy cành khô chắn đường, men theo hướng mà Niệm Niệm rơi xuống, đi về phía ngã rẽ có lẽ là hy vọng cuối cùng.
Khương Thời Niệm mở mắt ngồi dưới tàng cây, hơi thở nóng bỏng. Cô giống như đang nằm mơ, mơ màng nghe thấy có ai đó gọi tên cô, từng tiếng từng tiếng Niệm Niệm đó mơ hồ không rõ nhưng lại như muốn làm rách màng tai cô.
Cô dồn dập thở gấp, vừa định cử động một chút đã phát hiện ra cơ thể mình giống như đã mất đi độ ấm và không chịu khống chế. Sự tỉnh táo của giờ phút này càng giống như hồi quang phản chiếu trước khi hoàn toàn mất đi ý thức.
Khương Thời Niệm mông lung nhìn chiếc đèn pin ở bên cạnh. Nó chỉ còn là một vầng sáng cực kỳ mỏng manh có thể tắt bất kỳ lúc nào, giống như tinh thần của cô vậy.
Cô lại muốn ăn thêm một miếng chocolate nữa nhưng đã không còn sức lực để lấy nữa rồi. Cô mơ màng nghĩ, hóa ra mình sẽ có kết cục như thế.
Mọi ánh sáng và âm thanh đều đang dần dần trốn đi, biến mất cùng với cảm quan của cô. Ở nơi sâu nhất trong đáy lòng cô, cái kén mà trước giờ cô luôn kháng cự chạm vào đó bất tri bất giác đã bị nước mưa ngâm mềm. Cô nhớ đến người hứa hẹn ở bên tai cô: “Muốn gì thì hãy nói ra, chỉ cần em nói là có thể thực hiện được.”
Lừa đảo.
Sao có thể thực hiện được chứ?
Lông mi của Khương Thời Niệm buông xuống, đôi mắt màu trà dần dần bị che khuất, ngay khoảnh khắc cuối cùng trước khi chìm vào bóng tối, cô rốt cuộc đẩy được màn sương trước mắt ra, thấy được rõ mình đang muốn cái gì.
Cô gần như thất thanh lẩm bẩm: “Thẩm Diên Phi, nếu như em không nghĩ cho anh như thế nữa, thì em nói, giờ thật ra em rất muốn gặp anh, vậy thì anh làm thế nào đây?”
Khương Thời Niệm mỉm cười, khi đôi mắt sắp sửa khép lại, bên cạnh chợt vang lên tiếng giẫm đạp dữ tợn.
Cô hoảng sợ nâng nâng lông mi, một ánh đèn pin vung vẩy loạn xạ quét qua trước người cô, sau đó dừng lại.
Mắt cô nhòe đi thậm chí còn không thấy rõ hình dáng của người đối diện, chỉ biết rằng có một bóng người đứng ở phía sau chùm sáng đó, giống như muốn xé toạc người đi rồi lặng lẽ chiếm lấy, liếm láp rồi nuốt xuống.
Khương Thời Niệm há miệng, đón lấy ánh sáng, liều mạng nhìn về phía đó. Chính cô cũng không hiểu tại sao từ lúc tỉnh lại cho đến giờ cô chưa từng rơi lấy một giọt nước mắt nhưng trong khoảnh khắc hoảng hốt vì nguyện vọng của mình đã được thực hiện, nước mắt lại đột nhiên mãnh liệt tuôn rơi.
Giọng người nọ đã nghẹn ngào đến mức không nghe rõ nữa, hoàn toàn khác biệt với giọng nói trong trí nhớ của cô. Anh nói: “Đừng nhúc nhích.”
Cổ Khương Thời Niệm chợt lạnh, cảm xúc lạnh lẽo đến tận xương.
Cô còn chưa kịp nhận ra đó rốt cuộc là cái gì thì bóng người đàn ông đột nhiên nhào đến chỗ cô, vung cánh tay lên che ở bên cạnh cô.
Trong năm ngón tay với khớp xương thon dài của anh nắm chặt thanh đao quân đội, lưỡi đao lạnh lẽo sáng loáng phản chiếu lại ánh đèn pin u ám bên cạnh cô.
Khuôn mặt anh tuấn sắc cạnh ngậm huyết sắc của anh hiện lên chỉ trong một cái chớp mắt, mũi đao đột nhiên tàn nhẫn và nặng nề đâm thẳng xuống bên cổ cô, chuẩn xác cắm phập vào chỗ yếu hại trên thân rắn, ghim chặt nó vào trên thân cây cứng rắn ở phía sau.
Trong tiếng vang nặng nề đó, máu tươi tràn ra từ miệng vết thương trong lòng bàn tay anh, trượt dài xuống theo cổ tay với những đường gân máu sắc bén, thấm ướt cổ tay áo dính bẩn.
Nhịp thở của Khương Thời Niệm rối loạn và nóng rực, không có sức lực đâu để mà sợ hãi con rắn kia mà chỉ mê mang nhìn người gần sát trong gang tấc.
Thẩm Diên Phi chín chắn cao quý không nhiễm bụi trần giờ đây cả người dính đầy máu và nước mưa, dáng vẻ tái nhợt đó lộ ra sự hung bạo tàn nhẫn vừa nhìn là đã đủ khiến người ta phải khiếp sợ.
Ý thức của cô mê mang, tìm lại được một chút sức lực cuối cùng trong cơ thể để bình tĩnh nhìn anh một cách chăm chú, trên khuôn mặt là hai hàng nước mắt nóng bỏng, mỏng manh gọi một tiếng: “Ông xã…”
Ông xã, anh có dám tin không, thế mà em đã thực hiện được một nguyện vọng không thể thực hiện được ở cái nơi vốn là chỗ chết này.
Trong nháy mắt tiếp theo đó, cô đã bị người nọ hoàn toàn mất khống chế mà ôm chầm vào trong lòng. Ngón tay của anh giống như muốn nhấn vào tận trong xương cốt của cô, máu thịt bị nghiền ép đến đau nhức, ngực bị đè ép đến độ hít thở không thông nhưng anh vẫn cứ cứng cỏi ôm chặt lấy cô.
Giọng nói trầm thấp đó đã vỡ nát vụn trong gió đêm, giống như bánh xe nghiến qua cát đá.
“Đừng sợ, ông xã đến rồi.”
Cô gượng ngồi dậy, tầm mắt nhìn lên trên chỉ có hơn hai thước, ngoại trừ thân cây cao ngất ra thì chẳng nhìn thấy được gì khác cả, càng không có đường để đi, đoạn đường mà cô ngã lăn xuống khi nãy vừa dài vừa quanh co, cô bị đụng phải đầu nên choáng váng ngất đi, đến giờ mới tỉnh lại, vậy nên không biết mình đã ngã ở đâu.
Khương Thời Niệm chắp hai tay, khàn giọng hô lớn với bên trên mấy câu nhưng không nghe thấy động tĩnh gì, vì họng cô quá khô nên vừa mới to giọng kêu một chút thôi mà đã giống như bị xé rách vậy.
Cô muốn uống nước để giữ gìn thể lực nhưng vừa sờ ra sau thì trái tim đột nhiên lạnh như băng. Ba lô đã mất rồi, lưng áo phía sau cũng đã bị xé mở một lỗ, chắc chắn là có thứ gì đó đã móc phải ba lô nên nó đã bị lôi ra lúc cô ngã xuống đây.
Dụng cụ tùy thân, thức ăn, nước uống và cả máy định vị mà Thẩm Diên Phi đưa cho cô đều ở trong ba lô.
Khương Thời Niệm nhớ đến Thẩm Diên Phi, chỉ cầu nguyện sẽ có chuyện gì đó làm vướng chân anh, để anh đừng vào núi, cho dù chỉ là một phần vạn cũng đừng dấn thân vào nguy hiểm.
Cô gian nan đỡ thân cây đứng lên, kéo theo chân trái sưng đau xê dịch đi về trước, muốn đến gần đó tìm chỗ khô ráo hơn một chút. Lúc đi ngang qua mấy cái cây thấp, trên cây có vài quả đông, cô nhớ rõ trong tài liệu mình đã từng đọc trước kia có nhắc đến loại quả này, nó là quả dại thường thấy trong rừng rậm, không có độc và ăn được.
Khương Thời Niệm hái vài quả để dành, đi về phía trước thêm một đoạn nữa thì mới kinh ngạc phát hiện có một người đang nằm trong vũng bùn trước mặt, là Đổng Hàm.
Cô lay tỉnh Đổng Hàm.
Đổng Hàm mơ hồ nhìn thấy cô, sau khi mê mang là kinh sợ, vội vàng tránh né, chờ cho đến khi đã thấy rõ cảnh vật xung quanh rồi cô ta mới mắng to thành tiếng: “Mẹ nó chứ tôi đang đi WC thì đột nhiên bước hụt chân, may là đã kịp kéo quần lên rồi đấy hu hu hu, đây là đâu thế? Sao cô lại ở đây? Chẳng phải các cô đã sớm đi hết rồi…”
Cô ta hậu tri hậu giác nhận ra, không thể tin được hỏi: “Khương Thời Niệm, chẳng lẽ cô quay về tìm tôi à?!”
Khương Thời Niệm không còn sức đâu để nói chuyện, xua xua tay, một mình nỗ lực giẫm lên nước bùn, nhích về phía dưới tán cây.
Đổng Hàm kiệt sức nhưng vẫn không nhịn được mà cảm thấy khiếp sợ, hỏi lại một lần nữa, cách nói chuyện vẫn là cái kiểu không lọt tai đó, đến cuối cùng khi nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của Khương Thời Niệm, cô ta òa khóc lên: “Cô bị điên à Khương Thời Niệm? Ngoài kia sương mù dày như thế rồi, cô không ra ngoài mau đi còn tìm tôi làm cái gì?!”
Khương Thời Niệm cắn chặt môi, lông mi nhỏ nước mưa giống như là nước mắt. Cô chịu đựng cái đau ở cổ chân, nói: “Chỉ cần cô là một thành viên trong ekip của tôi thì tôi sẽ đi tìm cô.”
Đằng trước có một cái cây cao, bên dưới có đá nham thạch nhô lên, nước mưa ở đó không nhiều lắm. Khương Thời Niệm dốc hết sức lực lết về phía đó, cánh tay đột nhiên bị đỡ lấy. Mặt Đổng Hàm đầy nước, không rõ là nước mưa hay nước mắt, túm cô cùng đi tới đó.
Khương Thời Niệm ngẩng đầu lên cố gắng quan sát sắc trời, đoán chừng ít nhất cũng đã hai ba giờ chiều gì đó, bởi vì trời mưa nên nhiệt độ không khí trong núi vẫn luôn hạ thấp, vì có những đồ dùng mà Thẩm Diên Phi cung cấp cô còn có thể chống đỡ được, nhưng Đổng Hàm đã lạnh đến mức răng run lập cập.
Ba lô của cả hai người đều đã mất, sau khi tìm tòi trong quần áo một lần, Khương Thời Niệm có một hộp chocolate và mấy quả dại trong túi quần tiện tay nhét theo một cái đèn pin cực nhỏ, Đổng Hàm thì lại không có gì cả.
Khương Thời Niệm ngẩng đầu đứng tựa vào thân cây, mấy lần cất tiếng cầu cứu cũng không có tác dụng gì. Cô sức cùng lực kiệt, cố gắng không cho mình suy nghĩ lung tung.
Đổng Hàm bị ngã không nhẹ, lúc mê lúc tỉnh, hai người cũng không dám đi lung tung vì sợ ở chốn rừng núi xa lạ này, một khí đã lạc đường thì sẽ càng đi sâu vào trong hơn, vĩnh viễn không ra được nữa.
Trời dần dần tối đi, nhiệt độ đã sụt xuống dưới âm, trong rừng vẫn luôn không có động tĩnh, cảm giác tuyệt vọng đang lan tràn.
Trong lòng bàn tay Khương Thời Niệm vẫn luôn nắm chặt lấy hộp chocolate trong tay. Cô biết bởi vì bị thương cổ chân mà có lẽ bản thân đang phát sốt, tinh thần rất bất ổn. Một tay khác của cô thì lấy quả dại ra cắn một miếng nhỏ, sau khi đã ăn vào rồi chắc chắn không có phản ứng trúng độc thì ném mớ còn lại cho Đổng Hàm.
Đổng Hàm khóc lóc nói: “Tôi, tôi muốn ăn chocolate của cô.”
Khương Thời Niệm liếc đầu nhìn cô một cái, cố gắng chịu đựng cảm giác đau đớn, cảm thấy bản thân mình giống như bị ma quỷ ám ảnh mà chợt hỏi cô ta: “Những lời đồn kia có thật không?”
Đổng Hàm sửng sốt, sau đó hiểu ra ngay, nhỏ giọng thừa nhận: “Đúng thế, hai năm trước đúng thật là tôi đã từng lên giường Thẩm Diên Phi.”
Khương Thời Niệm lẳng lặng nhìn chằm chằm cô ta, bởi vì đau đớn và lạnh nên ánh mắt đã dần dần hơi tan rã nhưng vẫn nhìn thẳng tắp.
Đổng Hàm hơi hơi hé miệng: “Thế mà cô cũng không ghen à?! Rốt cuộc cô có yêu anh ta không thế?”
Thấy Khương Thời Niệm không rên lấy một tiếng mà chỉ nhìn chằm chằm cô ta, cô ta cũng không dám nói nhăng nói cuội nữa, nghẹn ngào nói: “Tôi đúng là có trèo được nhưng chẳng qua chỉ là trèo lên chiếc giường ở khách sạn mà đêm trước anh ta ngủ thôi. Sau đó anh ta vào cửa nhìn thấy tôi thì lập tức xoay người đi ngay rồi. Rõ ràng là chẳng có biểu cảm gì nhưng khi đó tôi thật sự cho rằng mình sẽ bị giết chết, cái tên Thẩm Diên Phi kia quá khủng bố.”
Lúc này Khương Thời Niệm mới thu hồi ánh mắt, khóe môi yếu ớt cong lên một chút, bóp bóp chocolate trong tay, khẽ nói: “Ừm, chocolate này là Thẩm Diên Phi cho tôi, không có phần của cô.”
Cô tự an ủi chính mình chẳng qua là vì quá đau quá lạnh, sợ hai người hôn mê nên mới cố ý tìm đề tài để nói chứ không phải là cô muốn biết, càng không phải là vì từ ngày mà Tần Chi nhắc đến việc này mà cô lại chưa từng quên đi.
Núi sâu trời mưa không dứt, sương mù tràn ngập, không có thành viên của đoàn phát hiện ra các cô, càng không có bóng dáng của đội cứu hộ đâu cả.
Khương Thời Niệm mơ mơ màng màng, dần dần có cảm giác trôi nổi bên rìa thế giới, có ảo tưởng như không thể chạm được vào bất kỳ thứ gì cả, giống như từ nhỏ đến lớn cô phải tự trải qua hết tất thảy vậy.
Vào đông trời đầy mây, ngày trong núi bị rút xuống cực ngắn, ngay khoảnh khắc khi bóng tối đè xuống, Khương Thời Niệm cố gắng gượng sức mở đèn pin ra quơ quơ. Xung quanh tối đen giống như những bóng quỷ trùng điệp, cô sợ có người không phát hiện ra được các cô đang ở đâu nên cứ liên tục mở đèn không dám tắt đi.
Ý thức của cô mơ hồ, ra lệnh cho chính bản thân mình không để tâm đến những suy nghĩ giống như nguyền rủa trong đầu.
“Mày trượt chân ngoài ý muốn, sẽ không ai đến tìm mày đâu.”
“Sương mù lớn như thế, ai dám xuống đây chứ?”
“Mày có giá trị gì mà khiến người ta không thể không tìm chứ?”
Huống hồ cô cũng không nghĩ rằng mình đáng để cho bất kỳ ai phải mạo hiểm.
Nếu như có ai muốn đến, cô cũng muốn nghiêm túc nói với đối phương rằng thực ra không sao cả, cô có thể chấp nhận việc từ bỏ.
Khương Thời Niệm cuộn người, ngón tay cứng đờ xé mở một góc gói giấy chocolate, chậm rãi bỏ vào trong đôi môi khô nứt, ngậm lấy vị ngọt đắng đó, nhắm mắt ôm lấy đầu gối.
…
Bảy giờ tối, núi rừng đã sớm hoàn toàn chìm vào bóng đêm, nhiều chiếc máy bay không người lái quan sát từ trên xuống để mở rộng phạm vi hơn, rất nhiều ánh đèn pin chiếu qua lại kèm thêm tiếng gọi tên nhưng toàn bộ đều như đá chìm đáy biển.
Trong màn mưa bụi, những âm thanh đó bị che giấu và đánh tan đi, không thể truyền rộng hơn.
Từ lúc Khương Thời Niệm mất tích cho đến giờ đã qua gần tám tiếng đồng hồ, sự nguy hiểm và khó khăn của đáy hang sâu trong núi chưa có người khai phá đã vượt xa ngoài sức tưởng tượng của mọi người, may mắn thay, có máy định vị của Thẩm Diên Phi giúp xác định được vị trí càng chính xác hơn nhưng chiếc ba lô đó đã bị đánh rơi ở giữa đường, lối rẽ kế tiếp lại dẫn về phía bốn phía.
Đội cứu viện của chính phủ và địa phương đã tập kết, có không dưới một người bị thương được đưa về trong thị trấn, những người khác thì đều cầm bộ đàm để giữ liên lạc, chỉ có Thẩm Diên Phi từ ban đầu đã thả người nhảy xuống là không nằm trong tầm mắt của bất kỳ người nào.
Rễ cây thật lớn quấn quanh đá vụn bén nhọn, người đàn ông lại ngồi dậy một lần nữa, bao tay bị xé vụn đến không còn thấy rõ hình dáng ban đầu. Anh tùy tiện kéo xuống ném ra, ngó lơ miệng vết thương sâu đến tận xương trong lòng bàn tay, không màng tất cả mà dẫm nứt đống bùn đá dưới chân, chạy về phía bóng người ở nơi xa.
Toàn thân anh đã sớm bị nước mưa xối ướt đẫm, đáy mắt luôn luôn bình tĩnh không gợn sóng đã bị tầng tầng lớp lớp huyết sắc lấp đầy, quấn quanh lên đến trên con ngươi. Nơi sâu trong tai phải anh nổ vang, chèn đầy tạp âm nghẹn ngào vặn vẹo.
“Niệm Niệm…”
Anh khàn giọng kêu.
“Niệm Niệm!”
Cánh tay anh quơ qua một mảng tối tăm, năm ngón tay túm chặt nhưng chỉ chạm phải một khoảng không trống rỗng. Bóng người kia chẳng qua chỉ là ảo giác do ánh sáng đan xen mà thành.
Gân máu trên cánh tay phải trần trụi của Thẩm Diên Phi gồ lên, những sợi dây thần kinh căng chặt gắn liền với lý trí sau vài lần tuyệt vọng vì vồ hụt đã bị xé đứt, chỉ còn lại một sợi mỏng manh bé nhỏ không đáng kể cuối cùng.
Tám tiếng đồng hồ, sống chết chưa rõ.
Anh hết sức cẩn thận, sợ một ngày nào đó sẽ mất đi hết tất cả, người mà anh còn không dám chạm mạnh chỉ rời khỏi anh mấy tiếng đồng hồ thì đã biến mất trong vùng núi rừng sâu hun hút giống như một cái hang đào không thấy đáy này.
Tất cả những tri thức chuyên nghiệp mà anh tích góp được từ những lần tham gia thám hiểm đủ loại hang động và rừng cây ở Mỹ kia không giúp anh tìm thấy được người anh yêu trong buổi tối hôm nay.
Bốn phía dường như có tiếng dã thú khe khẽ gào rống, trong khu rừng này về đêm nơi nào cũng rất nguy hiểm, Thẩm Diên Phi cầm dao quân đội, sự bình tình đã bị phá hủy gần như là không còn, trái tim bị xé rách và nghiền giẫm thành bùn.
Anh đè nén mùi máu tanh đang dâng trào trong cổ họng, giẫm gãy cành khô chắn đường, men theo hướng mà Niệm Niệm rơi xuống, đi về phía ngã rẽ có lẽ là hy vọng cuối cùng.
Khương Thời Niệm mở mắt ngồi dưới tàng cây, hơi thở nóng bỏng. Cô giống như đang nằm mơ, mơ màng nghe thấy có ai đó gọi tên cô, từng tiếng từng tiếng Niệm Niệm đó mơ hồ không rõ nhưng lại như muốn làm rách màng tai cô.
Cô dồn dập thở gấp, vừa định cử động một chút đã phát hiện ra cơ thể mình giống như đã mất đi độ ấm và không chịu khống chế. Sự tỉnh táo của giờ phút này càng giống như hồi quang phản chiếu trước khi hoàn toàn mất đi ý thức.
Khương Thời Niệm mông lung nhìn chiếc đèn pin ở bên cạnh. Nó chỉ còn là một vầng sáng cực kỳ mỏng manh có thể tắt bất kỳ lúc nào, giống như tinh thần của cô vậy.
Cô lại muốn ăn thêm một miếng chocolate nữa nhưng đã không còn sức lực để lấy nữa rồi. Cô mơ màng nghĩ, hóa ra mình sẽ có kết cục như thế.
Mọi ánh sáng và âm thanh đều đang dần dần trốn đi, biến mất cùng với cảm quan của cô. Ở nơi sâu nhất trong đáy lòng cô, cái kén mà trước giờ cô luôn kháng cự chạm vào đó bất tri bất giác đã bị nước mưa ngâm mềm. Cô nhớ đến người hứa hẹn ở bên tai cô: “Muốn gì thì hãy nói ra, chỉ cần em nói là có thể thực hiện được.”
Lừa đảo.
Sao có thể thực hiện được chứ?
Lông mi của Khương Thời Niệm buông xuống, đôi mắt màu trà dần dần bị che khuất, ngay khoảnh khắc cuối cùng trước khi chìm vào bóng tối, cô rốt cuộc đẩy được màn sương trước mắt ra, thấy được rõ mình đang muốn cái gì.
Cô gần như thất thanh lẩm bẩm: “Thẩm Diên Phi, nếu như em không nghĩ cho anh như thế nữa, thì em nói, giờ thật ra em rất muốn gặp anh, vậy thì anh làm thế nào đây?”
Khương Thời Niệm mỉm cười, khi đôi mắt sắp sửa khép lại, bên cạnh chợt vang lên tiếng giẫm đạp dữ tợn.
Cô hoảng sợ nâng nâng lông mi, một ánh đèn pin vung vẩy loạn xạ quét qua trước người cô, sau đó dừng lại.
Mắt cô nhòe đi thậm chí còn không thấy rõ hình dáng của người đối diện, chỉ biết rằng có một bóng người đứng ở phía sau chùm sáng đó, giống như muốn xé toạc người đi rồi lặng lẽ chiếm lấy, liếm láp rồi nuốt xuống.
Khương Thời Niệm há miệng, đón lấy ánh sáng, liều mạng nhìn về phía đó. Chính cô cũng không hiểu tại sao từ lúc tỉnh lại cho đến giờ cô chưa từng rơi lấy một giọt nước mắt nhưng trong khoảnh khắc hoảng hốt vì nguyện vọng của mình đã được thực hiện, nước mắt lại đột nhiên mãnh liệt tuôn rơi.
Giọng người nọ đã nghẹn ngào đến mức không nghe rõ nữa, hoàn toàn khác biệt với giọng nói trong trí nhớ của cô. Anh nói: “Đừng nhúc nhích.”
Cổ Khương Thời Niệm chợt lạnh, cảm xúc lạnh lẽo đến tận xương.
Cô còn chưa kịp nhận ra đó rốt cuộc là cái gì thì bóng người đàn ông đột nhiên nhào đến chỗ cô, vung cánh tay lên che ở bên cạnh cô.
Trong năm ngón tay với khớp xương thon dài của anh nắm chặt thanh đao quân đội, lưỡi đao lạnh lẽo sáng loáng phản chiếu lại ánh đèn pin u ám bên cạnh cô.
Khuôn mặt anh tuấn sắc cạnh ngậm huyết sắc của anh hiện lên chỉ trong một cái chớp mắt, mũi đao đột nhiên tàn nhẫn và nặng nề đâm thẳng xuống bên cổ cô, chuẩn xác cắm phập vào chỗ yếu hại trên thân rắn, ghim chặt nó vào trên thân cây cứng rắn ở phía sau.
Trong tiếng vang nặng nề đó, máu tươi tràn ra từ miệng vết thương trong lòng bàn tay anh, trượt dài xuống theo cổ tay với những đường gân máu sắc bén, thấm ướt cổ tay áo dính bẩn.
Nhịp thở của Khương Thời Niệm rối loạn và nóng rực, không có sức lực đâu để mà sợ hãi con rắn kia mà chỉ mê mang nhìn người gần sát trong gang tấc.
Thẩm Diên Phi chín chắn cao quý không nhiễm bụi trần giờ đây cả người dính đầy máu và nước mưa, dáng vẻ tái nhợt đó lộ ra sự hung bạo tàn nhẫn vừa nhìn là đã đủ khiến người ta phải khiếp sợ.
Ý thức của cô mê mang, tìm lại được một chút sức lực cuối cùng trong cơ thể để bình tĩnh nhìn anh một cách chăm chú, trên khuôn mặt là hai hàng nước mắt nóng bỏng, mỏng manh gọi một tiếng: “Ông xã…”
Ông xã, anh có dám tin không, thế mà em đã thực hiện được một nguyện vọng không thể thực hiện được ở cái nơi vốn là chỗ chết này.
Trong nháy mắt tiếp theo đó, cô đã bị người nọ hoàn toàn mất khống chế mà ôm chầm vào trong lòng. Ngón tay của anh giống như muốn nhấn vào tận trong xương cốt của cô, máu thịt bị nghiền ép đến đau nhức, ngực bị đè ép đến độ hít thở không thông nhưng anh vẫn cứ cứng cỏi ôm chặt lấy cô.
Giọng nói trầm thấp đó đã vỡ nát vụn trong gió đêm, giống như bánh xe nghiến qua cát đá.
“Đừng sợ, ông xã đến rồi.”