Ý Tưởng Không An Phận - Xuyên Lan
Chương 24
Cùng lúc đó, nhà cũ nhà họ Thẩm ở trung tâm Bắc Thành, tòa nhà cổ kính nhiều lần trải qua sương gió, với những chiếc đèn lồng bằng ngọc lưu ly được treo trước cửa chính. Sau khi đi qua hai tầng sân, vào trong sảnh chính, không khí khá lạnh lẽo.
Những người hiếm thấy thuộc dòng dõi trực hệ của nhà họ Thẩm đều đang ngồi ở vị trí của mình. Thẩm Tế Xuyên, cụ ông nhà họ Thẩm trầm mặt ngồi trên ghế chính, cả căn phòng không ai dám nói chuyện.
Cho đến khi Thẩm Tích mười bảy tuổi không chịu nổi nữa, từ hai tờ giấy trên đầu gối ngẩng đầu lên: “Anh ba đã sắp xếp cho em vai nào vậy?Tại sao em không thể hôn chị dâu chứ? Nhà họ Thẩm nhiều người như vậy, sao chỉ an bài một vai người tốt, cho em gái không phải là tốt rồi sao sao! Tại sao lại giao cho Thẩm Chước vậy?”
Thẩm Chước mười tám tuổi hừ một tiếng, bĩu môi không vui.
Cậu ta còn không vui.
Cậu ta nhớ khi còn nhỏ, đi theo anh ba tới trường, đứng từ xa nhìn cô gái mà anh ba say mê, cô gái đó có mái tóc ngắn mang váy học sinh, một bên mặt trông rất đẹp. Nhiều năm như vậy cậu ta luôn xem cô là tiên nữ trong lòng, cứ nghĩ rằng anh ba sẽ luôn kiên trì, ai mà biết được bây giờ anh ba lại thay lòng đổi dạ, đột nhiên tuyên bố kết hôn.
Đối tượng kết hôn nhất định là không tốt bằng mối tình đầu của anh ba, vậy mà anh ba còn có thể để cho cậu ta giả làm người tốt ở nhà.
Thẩm Tế Xuyên ngồi vị trí chủ tọa lạnh lùng nói: “Câm miệng, cứ nghe theo là được, không phải ông cũng làm bậc cha mẹ xấu xa,không thấu tình đạt lý hay sao?”
Thẩm Tích không phục, thấp giọng lẩm bẩm: “ Ông nội, vai của ông cũng khó lắm đâu. Khi anh ba đi Mỹ, trong mười năm đó ông đối xử với anh ấy như thế nào, bây giờ chỉ cần ôn lại thôi mà?”
So với cách mà năm đó nhà họ Thẩm đối xử với Thẩm Diên Phi, kịch bản hiện tại thậm chí còn không bằng một hạt cát trên sa mạc nữa.
Cậu chủ thứ ba của nhà họ Thẩm chính là bò từ trong bùn lầy ra, trong xương luôn có sự thù địch nhẫn tâm, cho dù anh có giấu sâu đến đâu cũng không thể xóa mờ nó. Bây giờ cả nhà có cúi đầu nghe theo thì cũng không thay đổi được.
Thẩm Tể Xuyên nắm kịch bản trong tay, sắc mặt thay đổi, bên ngoài có người đi vào nói: “Thẩm tổng đã dẫn vợ tới rồi, đang đứng ở ngoài cửa.”
Khương Thời Niệm ngồi trong xe, trong lòng bồn chồn, quay đầu lại phát hiện bên cạnh Thẩm Diên Phi có hai túi giấy, là bao bì đựng áo len cô mua, cô kinh ngạc hỏi: "Không phải anh đã mang một cái trên người rồi sao? Sao anh còn mang hai cái khác về nữa?”
Thẩm Diên Phi bình tĩnh nói: "Được vợ tặng quà thì phải lấy ra khoe khoang.”
Khương Thời Niệm cảm thấy cổ họng nghẹn lại, đúng lúc xe đi vào đường trong và dừng lại trước cửa đại sảnh.Thẩm Diên Phi xuống xe trước, sau đó đưa tay ra, Khương Thời Niệm hít một hơi, nắm lấy ngón tay anh, nhưng giây tiếp theo anh đột nhiên thay đổi, kẽ ngón tay đan xen vào nhau, mười ngón tay chặt chẽ đan vào nhau.
Khương Thời Niệm biết thế lực nhà họ Thẩm phức tạp lại có nhiều người, mỗi người đều không dễ đối phó.
Cô vốn tưởng rằng vừa vào cửa sẽ đến đại sảnh gặp các bậc bề trên trước, ở trước mặt mà chứng tỏ uy quyền của mình. Không ngờ tới cô theo Thẩm Diên Phi thẳng tới phòng ăn. Mười mấy người trong dòng họ của nhà họ Thẩm, ai mà không có quyền có thế trong giới thượng lưu ở Bắc Thành. Bây giờ họ đang ngồi quanh chiếc bàn gỗ sẫm màu, thấy bọn họ vừa tới thì giống như nháo nhao muốn đứng dậy.
Ánh mắt của Thẩm Diên Phi nhàn nhạt liếc sang, mọi người trong phòng mới kiềm chế lại, trở lại với vai diễn của mình.
Trước khi bước vào, Khương Thời Niệm nhỏ giọng nói: “Tôi còn tưởng bước vào cửa còn phải xem sắc mặt, tôi cũng đã chuẩn bị xong hết rồi.”
Thẩm Diên Phi vuốt ve xương ngón tay thon dài của cô: “Khương Thời Niệm, em làm vợ tôi, em không cần phải lúc nào cũng căng thẳng như vậy!”
Vai diễn đã được giao, mọi người cũng đã sắp xếp phân công rõ ràng, tất nhiên không thể thiếu những lời châm chọc, mỉa mai từ kẻ xấu rồi nhưng không có cái nào là nhắm vào Khương Thời niệm. Cô đã phải chịu đựng những thứ đau khổ liên quan đến gia đình rồi, ở với anh, cô sẽ không phải chịu đựng thêm nữa.
Trong phòng ăn, Thẩm Tế Xuyên bắt đầu diễn trước, chống gậy đập xuống đất, mặt không chút thay đổi nói: “Còn trở về làm gì? Cháu dám tự ý kết hôn, thật đúng là không xem ông và nhà họ Thẩm ra gì mà. Còn nói với ông gì mà tình yêu đích thực, cháu mới gặp cô ta chưa được mấy ngày, cháu còn không quan tâm gia cảnh hay xuất thân của cô ta. Kết hôn trong chớp mắt như vậy thì lấy đâu ra tình yêu đích thực đây?”
Thẩm Diên Phi không nói một lời, mọi người trên bàn đều thờ ơ lạnh nhạt. Khương Thời Niệm trong lòng căng thẳng, cô đã quen với sự cao không thể với tới của ông chủ Thẩm, nên cô không thể chấp nhận anh phải đối mặt với tình huống như này.
Khương Thời Niệm nhẹ nhàng nuốt nước bọt, hôm nay cô có một trách nhiệm rất lớn đó là phải làm một người vợ tốt.
Cô nắm chặt tay Thẩm Diên Phi, giơ tay còn lại khoác vào cánh tay anh, dựa sát vào anh, mỉm cười thay anh ra mặt: “Ông Thẩm, mặc dù thời gian cháu và Diên Phi quen nhau không lâu, nhưng chúng cháu là thật lòng yêu nhau, cháu nghĩ người như Diên Phi, có ai mà không bị anh ấy hấp dẫn cơ chứ, cháu chỉ là một người bình thường, cháu động lòng với anh ấy, một lòng một dạ, là đều rất bình thường.
Không khí hoàn toàn yên tĩnh, Thẩm Diên Phi giống như được uống nước giải khát, đôi mắt khép hờ hiện lên ý cười.
Khương Thời Niệm nghĩ rằng Thẩm Diên Phi muốn cưới cô là để chọc tức bọn họ, cho nên cô lấy hết khí thế để mở miệng, trái ngược với bản chất của cô, cố tình chọn những câu mà người lớn bất mãn: “Quả thật cháu là người không có quyền thế, nhưng mà cháu có tấm lòng. Với địa vị của nhà họ Thẩm, hẳn là Diên Phi không cần phải lấy vợ môn đăng hộ đối để trợ giúp cho sự nghiệp chứ? Cháu yêu anh ấy còn chưa đủ sao?”
Thật tức giận, thật không hiểu chuyện, tôi cái gì cũng không có, tôi chỉ muốn quấn lấy đứa cháu trai quý giá của ông mà thôi.
Đủ rồi... anh cùng người trong nhà giằng co khiêu chiến đi.
Thẩm Diên Phi nhếch môi, đáp một tiếng: “Đủ rồi”, đầu ngón tay anh nhào nặn phần thịt mềm mại trên đầu ngón tay của Khương Thời Niệm cho đến khi nó đỏ lên, ôm người công khai ngồi xuống.
Trên đường bọn họ gặp phải một người đàn ông trung niên, đối phương không nặng không nhẹ đập tay xuống bàn.
Thẩm Diên Phi giới thiệu bên tai Khương Thời Niệm: “Đây là chú Hai, luôn nhớ thương đến toàn bộ chi nhánh ở Bắc Mỹ của tôi.”
Tiếp theo là một người phụ nữ mang trang sức lộng lẫy.
Thẩm Diên Phi tiếp tục giải thích, nhỏ giọng nói: “Cô nhỏ, luôn muốn lấy đất ở khu thương mại thế giới mới ở Bắc Thành của tôi.”
Khương Thời Niệm nghe vậy trong lòng run lên, cả nhà này không một ai dễ đối phó cả, quả nhiên là cuộc chiến gia tộc đấu đá giành quyền lợi, kẻ yếu hơn sẽ bị giẫm chết. Trước kia cô chưa từng tiếp xúc với người nhà họ Thẩm, bây giờ cô vừa tiến vào, mới biết được lòng người hiểm ác, lang sói đầy bàn.
Thẩm Diên Phi thật không dễ dàng.
Cuối cùng, Thẩm Diên Phi cùng Khương Thời Niệm đi đến ghế trống bên cạnh ghế chính, anh kéo ghế để cô ngồi xuống, đôi môi ấm áp ghé vào vành tai tái nhợt của cô: “Em gái bên cạnh tâm tư ác độc nhất, em tránh xa chút, ngồi gần vào tôi đi.”
Thế là một giây sau Khương Thời Niệm không để lại dấu vết đẩy cái ghế bên cạnh Thẩm Diên Phi, đến gần anh.
Thẩm Diên Phi hài lòng mỉm cười.
Thừa dịp ông cụ Thẩm còn muốn tiếp tục làm khó dễ, phòng bếp đúng lúc dọn thức ăn, rất nhanh bàn tròn lớn kiểu cổ xưa như vậy đã được dọn đầy.
Trên bàn có đĩa xoay, nhưng không được bật tự động, đến lúc đó sẽ có người đặc biệt phụ trách xoay, Thẩm Diên Phi dựa lưng vào ghế, giương mắt ra lệnh: “Ăn cơm đi, sức khỏe vợ tôi không tốt, dễ đói, không đợi được cùng mọi người.”
Nói xong anh động đũa trước, Khương Thời Niệm thấy bầu không khí trên bàn lạnh như vậy, không muốn để Thẩm Diên Phi mất mặt nên chỉ gắp món thịt cuộn tinh xảo trước mặt.
Cô cắn một miếng, cảm nhận hương vị thơm ngon bên trong, chiếc đũa lập tức ngưng lại.
Có thịt cua......
Bên ngoài hoàn toàn nhìn không ra.
Cô ăn cua cũng không đến mức dị ứng, nhưng sau đó cô sẽ đau dạ dày.
Khương Thời Niệm giằng co với bản thân, giãy dụa trong vài giây, nhưng quyết định tiếp tục ăn mà không để mọi người phát hiện.
Ngay khi cô định bỏ vào miệng, đột nhiên Thẩm Diên Phi nắm lấy cổ tay cô.
Thẩm Diên Phi bưng đĩa thức ăn của cô lên, gọi người xoay bàn, chọn vài món dễ ăn không hại dạ dày, xếp gọn gàng vào đĩa của cô, dĩa đầy rồi anh mới đưa về trước mặt cô.
Khương Thời Niệm lo lắng rằng điều này sẽ làm tổn hại đến uy phong của Thẩm Diên Phi, nhỏ giọng nói với anh: “Tôi đến show ân ái là được rồi…”
“Không.” Đôi mắt Thẩm Diên Phi dưới ngọn đèn, im lặng nhìn cô: “Tôi phải cho bọn họ biết tôi yêu em sâu đậm như thế nào.”
Nói xong, anh giơ cánh tay lên, đầu đũa gắp miếng thịt cuộn khó ăn của Khương Thời Niệm một cách tự nhiên, đặt vào giữa môi, cắn lên dấu răng thanh tú của cô khi nãy.
Cái thìa của ai đó rơi xuống bàn..
Khương Thời Niệm mặt đỏ tới mang tai.
Thẩm Diên Phi chậm rãi ăn xong, trắng trợn quay đầu lại thấp giọng thì thầm với cô: “Vợ à, đừng căng thẳng, người nhà họ Thẩm ai cũng thiếu thốn tình cảm, bọn họ không biết đây là hôn gián tiếp.”
Những người hiếm thấy thuộc dòng dõi trực hệ của nhà họ Thẩm đều đang ngồi ở vị trí của mình. Thẩm Tế Xuyên, cụ ông nhà họ Thẩm trầm mặt ngồi trên ghế chính, cả căn phòng không ai dám nói chuyện.
Cho đến khi Thẩm Tích mười bảy tuổi không chịu nổi nữa, từ hai tờ giấy trên đầu gối ngẩng đầu lên: “Anh ba đã sắp xếp cho em vai nào vậy?Tại sao em không thể hôn chị dâu chứ? Nhà họ Thẩm nhiều người như vậy, sao chỉ an bài một vai người tốt, cho em gái không phải là tốt rồi sao sao! Tại sao lại giao cho Thẩm Chước vậy?”
Thẩm Chước mười tám tuổi hừ một tiếng, bĩu môi không vui.
Cậu ta còn không vui.
Cậu ta nhớ khi còn nhỏ, đi theo anh ba tới trường, đứng từ xa nhìn cô gái mà anh ba say mê, cô gái đó có mái tóc ngắn mang váy học sinh, một bên mặt trông rất đẹp. Nhiều năm như vậy cậu ta luôn xem cô là tiên nữ trong lòng, cứ nghĩ rằng anh ba sẽ luôn kiên trì, ai mà biết được bây giờ anh ba lại thay lòng đổi dạ, đột nhiên tuyên bố kết hôn.
Đối tượng kết hôn nhất định là không tốt bằng mối tình đầu của anh ba, vậy mà anh ba còn có thể để cho cậu ta giả làm người tốt ở nhà.
Thẩm Tế Xuyên ngồi vị trí chủ tọa lạnh lùng nói: “Câm miệng, cứ nghe theo là được, không phải ông cũng làm bậc cha mẹ xấu xa,không thấu tình đạt lý hay sao?”
Thẩm Tích không phục, thấp giọng lẩm bẩm: “ Ông nội, vai của ông cũng khó lắm đâu. Khi anh ba đi Mỹ, trong mười năm đó ông đối xử với anh ấy như thế nào, bây giờ chỉ cần ôn lại thôi mà?”
So với cách mà năm đó nhà họ Thẩm đối xử với Thẩm Diên Phi, kịch bản hiện tại thậm chí còn không bằng một hạt cát trên sa mạc nữa.
Cậu chủ thứ ba của nhà họ Thẩm chính là bò từ trong bùn lầy ra, trong xương luôn có sự thù địch nhẫn tâm, cho dù anh có giấu sâu đến đâu cũng không thể xóa mờ nó. Bây giờ cả nhà có cúi đầu nghe theo thì cũng không thay đổi được.
Thẩm Tể Xuyên nắm kịch bản trong tay, sắc mặt thay đổi, bên ngoài có người đi vào nói: “Thẩm tổng đã dẫn vợ tới rồi, đang đứng ở ngoài cửa.”
Khương Thời Niệm ngồi trong xe, trong lòng bồn chồn, quay đầu lại phát hiện bên cạnh Thẩm Diên Phi có hai túi giấy, là bao bì đựng áo len cô mua, cô kinh ngạc hỏi: "Không phải anh đã mang một cái trên người rồi sao? Sao anh còn mang hai cái khác về nữa?”
Thẩm Diên Phi bình tĩnh nói: "Được vợ tặng quà thì phải lấy ra khoe khoang.”
Khương Thời Niệm cảm thấy cổ họng nghẹn lại, đúng lúc xe đi vào đường trong và dừng lại trước cửa đại sảnh.Thẩm Diên Phi xuống xe trước, sau đó đưa tay ra, Khương Thời Niệm hít một hơi, nắm lấy ngón tay anh, nhưng giây tiếp theo anh đột nhiên thay đổi, kẽ ngón tay đan xen vào nhau, mười ngón tay chặt chẽ đan vào nhau.
Khương Thời Niệm biết thế lực nhà họ Thẩm phức tạp lại có nhiều người, mỗi người đều không dễ đối phó.
Cô vốn tưởng rằng vừa vào cửa sẽ đến đại sảnh gặp các bậc bề trên trước, ở trước mặt mà chứng tỏ uy quyền của mình. Không ngờ tới cô theo Thẩm Diên Phi thẳng tới phòng ăn. Mười mấy người trong dòng họ của nhà họ Thẩm, ai mà không có quyền có thế trong giới thượng lưu ở Bắc Thành. Bây giờ họ đang ngồi quanh chiếc bàn gỗ sẫm màu, thấy bọn họ vừa tới thì giống như nháo nhao muốn đứng dậy.
Ánh mắt của Thẩm Diên Phi nhàn nhạt liếc sang, mọi người trong phòng mới kiềm chế lại, trở lại với vai diễn của mình.
Trước khi bước vào, Khương Thời Niệm nhỏ giọng nói: “Tôi còn tưởng bước vào cửa còn phải xem sắc mặt, tôi cũng đã chuẩn bị xong hết rồi.”
Thẩm Diên Phi vuốt ve xương ngón tay thon dài của cô: “Khương Thời Niệm, em làm vợ tôi, em không cần phải lúc nào cũng căng thẳng như vậy!”
Vai diễn đã được giao, mọi người cũng đã sắp xếp phân công rõ ràng, tất nhiên không thể thiếu những lời châm chọc, mỉa mai từ kẻ xấu rồi nhưng không có cái nào là nhắm vào Khương Thời niệm. Cô đã phải chịu đựng những thứ đau khổ liên quan đến gia đình rồi, ở với anh, cô sẽ không phải chịu đựng thêm nữa.
Trong phòng ăn, Thẩm Tế Xuyên bắt đầu diễn trước, chống gậy đập xuống đất, mặt không chút thay đổi nói: “Còn trở về làm gì? Cháu dám tự ý kết hôn, thật đúng là không xem ông và nhà họ Thẩm ra gì mà. Còn nói với ông gì mà tình yêu đích thực, cháu mới gặp cô ta chưa được mấy ngày, cháu còn không quan tâm gia cảnh hay xuất thân của cô ta. Kết hôn trong chớp mắt như vậy thì lấy đâu ra tình yêu đích thực đây?”
Thẩm Diên Phi không nói một lời, mọi người trên bàn đều thờ ơ lạnh nhạt. Khương Thời Niệm trong lòng căng thẳng, cô đã quen với sự cao không thể với tới của ông chủ Thẩm, nên cô không thể chấp nhận anh phải đối mặt với tình huống như này.
Khương Thời Niệm nhẹ nhàng nuốt nước bọt, hôm nay cô có một trách nhiệm rất lớn đó là phải làm một người vợ tốt.
Cô nắm chặt tay Thẩm Diên Phi, giơ tay còn lại khoác vào cánh tay anh, dựa sát vào anh, mỉm cười thay anh ra mặt: “Ông Thẩm, mặc dù thời gian cháu và Diên Phi quen nhau không lâu, nhưng chúng cháu là thật lòng yêu nhau, cháu nghĩ người như Diên Phi, có ai mà không bị anh ấy hấp dẫn cơ chứ, cháu chỉ là một người bình thường, cháu động lòng với anh ấy, một lòng một dạ, là đều rất bình thường.
Không khí hoàn toàn yên tĩnh, Thẩm Diên Phi giống như được uống nước giải khát, đôi mắt khép hờ hiện lên ý cười.
Khương Thời Niệm nghĩ rằng Thẩm Diên Phi muốn cưới cô là để chọc tức bọn họ, cho nên cô lấy hết khí thế để mở miệng, trái ngược với bản chất của cô, cố tình chọn những câu mà người lớn bất mãn: “Quả thật cháu là người không có quyền thế, nhưng mà cháu có tấm lòng. Với địa vị của nhà họ Thẩm, hẳn là Diên Phi không cần phải lấy vợ môn đăng hộ đối để trợ giúp cho sự nghiệp chứ? Cháu yêu anh ấy còn chưa đủ sao?”
Thật tức giận, thật không hiểu chuyện, tôi cái gì cũng không có, tôi chỉ muốn quấn lấy đứa cháu trai quý giá của ông mà thôi.
Đủ rồi... anh cùng người trong nhà giằng co khiêu chiến đi.
Thẩm Diên Phi nhếch môi, đáp một tiếng: “Đủ rồi”, đầu ngón tay anh nhào nặn phần thịt mềm mại trên đầu ngón tay của Khương Thời Niệm cho đến khi nó đỏ lên, ôm người công khai ngồi xuống.
Trên đường bọn họ gặp phải một người đàn ông trung niên, đối phương không nặng không nhẹ đập tay xuống bàn.
Thẩm Diên Phi giới thiệu bên tai Khương Thời Niệm: “Đây là chú Hai, luôn nhớ thương đến toàn bộ chi nhánh ở Bắc Mỹ của tôi.”
Tiếp theo là một người phụ nữ mang trang sức lộng lẫy.
Thẩm Diên Phi tiếp tục giải thích, nhỏ giọng nói: “Cô nhỏ, luôn muốn lấy đất ở khu thương mại thế giới mới ở Bắc Thành của tôi.”
Khương Thời Niệm nghe vậy trong lòng run lên, cả nhà này không một ai dễ đối phó cả, quả nhiên là cuộc chiến gia tộc đấu đá giành quyền lợi, kẻ yếu hơn sẽ bị giẫm chết. Trước kia cô chưa từng tiếp xúc với người nhà họ Thẩm, bây giờ cô vừa tiến vào, mới biết được lòng người hiểm ác, lang sói đầy bàn.
Thẩm Diên Phi thật không dễ dàng.
Cuối cùng, Thẩm Diên Phi cùng Khương Thời Niệm đi đến ghế trống bên cạnh ghế chính, anh kéo ghế để cô ngồi xuống, đôi môi ấm áp ghé vào vành tai tái nhợt của cô: “Em gái bên cạnh tâm tư ác độc nhất, em tránh xa chút, ngồi gần vào tôi đi.”
Thế là một giây sau Khương Thời Niệm không để lại dấu vết đẩy cái ghế bên cạnh Thẩm Diên Phi, đến gần anh.
Thẩm Diên Phi hài lòng mỉm cười.
Thừa dịp ông cụ Thẩm còn muốn tiếp tục làm khó dễ, phòng bếp đúng lúc dọn thức ăn, rất nhanh bàn tròn lớn kiểu cổ xưa như vậy đã được dọn đầy.
Trên bàn có đĩa xoay, nhưng không được bật tự động, đến lúc đó sẽ có người đặc biệt phụ trách xoay, Thẩm Diên Phi dựa lưng vào ghế, giương mắt ra lệnh: “Ăn cơm đi, sức khỏe vợ tôi không tốt, dễ đói, không đợi được cùng mọi người.”
Nói xong anh động đũa trước, Khương Thời Niệm thấy bầu không khí trên bàn lạnh như vậy, không muốn để Thẩm Diên Phi mất mặt nên chỉ gắp món thịt cuộn tinh xảo trước mặt.
Cô cắn một miếng, cảm nhận hương vị thơm ngon bên trong, chiếc đũa lập tức ngưng lại.
Có thịt cua......
Bên ngoài hoàn toàn nhìn không ra.
Cô ăn cua cũng không đến mức dị ứng, nhưng sau đó cô sẽ đau dạ dày.
Khương Thời Niệm giằng co với bản thân, giãy dụa trong vài giây, nhưng quyết định tiếp tục ăn mà không để mọi người phát hiện.
Ngay khi cô định bỏ vào miệng, đột nhiên Thẩm Diên Phi nắm lấy cổ tay cô.
Thẩm Diên Phi bưng đĩa thức ăn của cô lên, gọi người xoay bàn, chọn vài món dễ ăn không hại dạ dày, xếp gọn gàng vào đĩa của cô, dĩa đầy rồi anh mới đưa về trước mặt cô.
Khương Thời Niệm lo lắng rằng điều này sẽ làm tổn hại đến uy phong của Thẩm Diên Phi, nhỏ giọng nói với anh: “Tôi đến show ân ái là được rồi…”
“Không.” Đôi mắt Thẩm Diên Phi dưới ngọn đèn, im lặng nhìn cô: “Tôi phải cho bọn họ biết tôi yêu em sâu đậm như thế nào.”
Nói xong, anh giơ cánh tay lên, đầu đũa gắp miếng thịt cuộn khó ăn của Khương Thời Niệm một cách tự nhiên, đặt vào giữa môi, cắn lên dấu răng thanh tú của cô khi nãy.
Cái thìa của ai đó rơi xuống bàn..
Khương Thời Niệm mặt đỏ tới mang tai.
Thẩm Diên Phi chậm rãi ăn xong, trắng trợn quay đầu lại thấp giọng thì thầm với cô: “Vợ à, đừng căng thẳng, người nhà họ Thẩm ai cũng thiếu thốn tình cảm, bọn họ không biết đây là hôn gián tiếp.”