Xuyên Về Cổ Đại Nấu Rượu Làm Giàu
Chương 93
Viện trên núi dành cho Lộ tiểu thiếu gia nghỉ ngơi thì không được bình yên như vậy.
Nghe nói mình bị từ chối, bà mối còn bị đuổi thẳng ra cửa. Lộ tiểu thiếu gia tức giận đập phá nhiều thứ.
Nhưng đập xong hắn ta lại cảm thấy bị từ chối có vẻ cũng không quá bất ngờ, dù sao Nam Khê tiểu nha đầu vốn là một cô nương rất đặc biệt. Nếu nàng ngoan ngoãn nhận tiền vào phủ, có lẽ bản thân hắn ta cũng không thích nàng đến thế.
"Ngày mai ngươi đi thêm một chuyến nữa, một ngàn lạng không được thì hai ngàn lạng, hai ngàn lạng không được thì ba ngàn, thêm đến một vạn cũng được. Chỉ cần ngươi làm xong việc, cho ngươi ba trăm lạng bạc tiền tạ ơn."
Hai mắt bà mối Trương sáng rực, vừa nghe ba trăm lạng tiền tạ ơn hận không thể lập tức đến cửa Nam gia ấn đầu cô nương kia gật đầu.
"Tiểu thiếu gia yên tâm, ngày mai ta đến cửa nhất định sẽ nói khéo, để Nam cô nương đó đồng ý việc hôn sự."
Hai người nói chuyện giọng không nhỏ, ít nhất Dư Đào ở bên ngoài nghe rõ mồn một.
Một ngàn lạng hai ngàn lạng, còn một vạn lượng, tiểu thiếu gia thật là sống những ngày tốt đẹp quá thoải mái rồi, không biết kiếm tiền khó khăn.
Hoa nhiều bạc như vậy chỉ để cưới một người thiếp, chủ nhân chắc chắn không biết. Dư Đào xoay người vào phòng mình bắt đầu viết thư.
Tiểu thiếu gia bây giờ đang ở địa bàn của ông ta, nếu thật sự gây ra chuyện thì người xui xẻo chắc chắn là ông ta. Hơn nữa, cha của Nam nha đầu dù sao cũng là bạn của mình, ít nhiều cũng có chút tình nghĩa. Không thể để tiểu thiếu gia này tiếp tục quấy rầy, lỡ như truyền ra sẽ không có lợi cho danh tiếng của tiểu nha đầu.
Dư Đào viết xong thư, lập tức cho người thuê thuyền gửi đến Lâm Dương rồi lại gấp rút gửi đến Nam Lê phủ.
Hina
Lộ tiểu thiếu gia còn chưa biết đại nạn sắp đến, buổi chiều hứng chí bừng bừng ngồi kiệu xuống núi đi loanh quanh trong làng, nghĩ đến một cuộc gặp gỡ tình cờ.
Vận may của hắn ta cũng tốt, vừa hay gặp Nam Khê đang bày quầy bán rượu gần bến thuyền.
Lúc này những công nhân nghỉ ngơi vừa uống xong rời đi, trước quầy không có người. Lộ tiểu thiếu gia phe phẩy quạt chậm rãi đi tới, thật là một công tử phong lưu tuấn tú.
"Nam cô nương, lại gặp mặt rồi."
Nam Khê không để ý đến hắn ta, chỉ lặng lẽ rửa bát.
"Nam cô nương, ta muốn mua rượu."
Nghe câu này Nam Khê mới ngẩng đầu lên.
"Mười hai văn tiền một cân, ba văn tiền một bát, ngươi muốn mua bao nhiêu?"
Trên mặt Lộ tiểu thiếu gia hơi lúng túng, hắn trên người không có tiền văn. Nhưng trên người tiểu tư chắc chắn có, hắn ta quay đầu đi tìm người lấy mười hai văn tiền rồi hào phóng nói: "Ta muốn mua một cân."
Nam Khê từ sau vò rượu lấy ra bình rượu một cân đã chuẩn bị sẵn đưa cho hắn. Một tay giao tiền một tay giao hàng, nửa điểm ánh mắt cũng không cho.
"Của ngươi, đi cho tốt đừng quay lại."
"..."
Thất sách rồi, mua cả cân có vẻ không có cơ hội nói chuyện.
"Ta còn muốn mua thêm một bát."
Hắn ta lại đưa thêm ba văn tiền.
Nam Khê nhướng mày không nói gì, trực tiếp lấy một cái bát đã rửa sạch rót cho hắn ta một bát.
Tuy cái bát rượu này đã được rửa rất sạch sẽ, nhưng nó vẫn rất xấu xí, cái bát sứ xám xịt nhìn qua cảm giác bẩn bẩn. Kém xa những chiếc bát sứ trắng sứ xanh tinh xảo đẹp đẽ ở nhà, hơn nữa cái bát này vừa nhìn đã biết là vừa được những kẻ thô lỗ kia uống xong rồi đem rửa lại.
Lộ tiểu thiếu gia mấy lần đưa lên miệng đều không uống nổi, cứ cảm thấy miệng bát toàn là nước bọt của người khác.
"Lộ thiếu gia, đừng miễn cưỡng nữa, đồ uống của người nhà quê chúng ta làm sao vào được miệng ngài chứ."
Tiểu thiếu gia trẻ tuổi khí thịnh làm sao nghe được lời này, lập tức nâng bát ực ực uống lên, trông cũng khá hào sảng.
Một hơi uống hết nửa bát không biết là uống không nổi hay là bị sặc, ho đến nước mắt lưng tròng trông thật đáng thương.
"Thiếu gia! Chúng ta về thôi!"
"Rượu này làm sao sánh được với rượu trong phủ, thiếu gia đừng uống hỏng bụng."
Hai tên tiểu tư rất tận trách, liên tục khuyên can. Nhưng Lộ tiểu thiếu gia rất bướng bỉnh, cứ nhất quyết uống hết bát thiêu tửu đó.
Nhưng có lẽ tửu lượng không tốt lắm, uống xong chưa được một lúc mặt đã bắt đầu đỏ lên, sau đó thậm chí đứng cũng không đứng nổi chỉ có thể dựa vào hai tên tiểu tư.
Nam Khê lắc đầu, tửu lượng người này còn kém hơn mình.
Say thành như vậy thì không cần tự mình nghĩ cách đuổi nữa, hai tên tiểu tư kia còn gấp hơn ai hết, nhanh chóng đưa người lên kiệu khiêng đi.
Nam Khê bán xong rượu trở về vừa hay gặp Lâm gia đến nhà Xuân Nha hạ sính lễ xong rời đi, Xuân Nha và cha mẹ đang ở cửa tiễn người, thấy nàng liền vẫy tay điên cuồng.
Nhưng bây giờ nàng đang mang theo đồ không tiện qua đó, nên đành về nhà một chuyến cất xe xong mới lại đến nhà Xuân Nha.
Nghe nói mình bị từ chối, bà mối còn bị đuổi thẳng ra cửa. Lộ tiểu thiếu gia tức giận đập phá nhiều thứ.
Nhưng đập xong hắn ta lại cảm thấy bị từ chối có vẻ cũng không quá bất ngờ, dù sao Nam Khê tiểu nha đầu vốn là một cô nương rất đặc biệt. Nếu nàng ngoan ngoãn nhận tiền vào phủ, có lẽ bản thân hắn ta cũng không thích nàng đến thế.
"Ngày mai ngươi đi thêm một chuyến nữa, một ngàn lạng không được thì hai ngàn lạng, hai ngàn lạng không được thì ba ngàn, thêm đến một vạn cũng được. Chỉ cần ngươi làm xong việc, cho ngươi ba trăm lạng bạc tiền tạ ơn."
Hai mắt bà mối Trương sáng rực, vừa nghe ba trăm lạng tiền tạ ơn hận không thể lập tức đến cửa Nam gia ấn đầu cô nương kia gật đầu.
"Tiểu thiếu gia yên tâm, ngày mai ta đến cửa nhất định sẽ nói khéo, để Nam cô nương đó đồng ý việc hôn sự."
Hai người nói chuyện giọng không nhỏ, ít nhất Dư Đào ở bên ngoài nghe rõ mồn một.
Một ngàn lạng hai ngàn lạng, còn một vạn lượng, tiểu thiếu gia thật là sống những ngày tốt đẹp quá thoải mái rồi, không biết kiếm tiền khó khăn.
Hoa nhiều bạc như vậy chỉ để cưới một người thiếp, chủ nhân chắc chắn không biết. Dư Đào xoay người vào phòng mình bắt đầu viết thư.
Tiểu thiếu gia bây giờ đang ở địa bàn của ông ta, nếu thật sự gây ra chuyện thì người xui xẻo chắc chắn là ông ta. Hơn nữa, cha của Nam nha đầu dù sao cũng là bạn của mình, ít nhiều cũng có chút tình nghĩa. Không thể để tiểu thiếu gia này tiếp tục quấy rầy, lỡ như truyền ra sẽ không có lợi cho danh tiếng của tiểu nha đầu.
Dư Đào viết xong thư, lập tức cho người thuê thuyền gửi đến Lâm Dương rồi lại gấp rút gửi đến Nam Lê phủ.
Hina
Lộ tiểu thiếu gia còn chưa biết đại nạn sắp đến, buổi chiều hứng chí bừng bừng ngồi kiệu xuống núi đi loanh quanh trong làng, nghĩ đến một cuộc gặp gỡ tình cờ.
Vận may của hắn ta cũng tốt, vừa hay gặp Nam Khê đang bày quầy bán rượu gần bến thuyền.
Lúc này những công nhân nghỉ ngơi vừa uống xong rời đi, trước quầy không có người. Lộ tiểu thiếu gia phe phẩy quạt chậm rãi đi tới, thật là một công tử phong lưu tuấn tú.
"Nam cô nương, lại gặp mặt rồi."
Nam Khê không để ý đến hắn ta, chỉ lặng lẽ rửa bát.
"Nam cô nương, ta muốn mua rượu."
Nghe câu này Nam Khê mới ngẩng đầu lên.
"Mười hai văn tiền một cân, ba văn tiền một bát, ngươi muốn mua bao nhiêu?"
Trên mặt Lộ tiểu thiếu gia hơi lúng túng, hắn trên người không có tiền văn. Nhưng trên người tiểu tư chắc chắn có, hắn ta quay đầu đi tìm người lấy mười hai văn tiền rồi hào phóng nói: "Ta muốn mua một cân."
Nam Khê từ sau vò rượu lấy ra bình rượu một cân đã chuẩn bị sẵn đưa cho hắn. Một tay giao tiền một tay giao hàng, nửa điểm ánh mắt cũng không cho.
"Của ngươi, đi cho tốt đừng quay lại."
"..."
Thất sách rồi, mua cả cân có vẻ không có cơ hội nói chuyện.
"Ta còn muốn mua thêm một bát."
Hắn ta lại đưa thêm ba văn tiền.
Nam Khê nhướng mày không nói gì, trực tiếp lấy một cái bát đã rửa sạch rót cho hắn ta một bát.
Tuy cái bát rượu này đã được rửa rất sạch sẽ, nhưng nó vẫn rất xấu xí, cái bát sứ xám xịt nhìn qua cảm giác bẩn bẩn. Kém xa những chiếc bát sứ trắng sứ xanh tinh xảo đẹp đẽ ở nhà, hơn nữa cái bát này vừa nhìn đã biết là vừa được những kẻ thô lỗ kia uống xong rồi đem rửa lại.
Lộ tiểu thiếu gia mấy lần đưa lên miệng đều không uống nổi, cứ cảm thấy miệng bát toàn là nước bọt của người khác.
"Lộ thiếu gia, đừng miễn cưỡng nữa, đồ uống của người nhà quê chúng ta làm sao vào được miệng ngài chứ."
Tiểu thiếu gia trẻ tuổi khí thịnh làm sao nghe được lời này, lập tức nâng bát ực ực uống lên, trông cũng khá hào sảng.
Một hơi uống hết nửa bát không biết là uống không nổi hay là bị sặc, ho đến nước mắt lưng tròng trông thật đáng thương.
"Thiếu gia! Chúng ta về thôi!"
"Rượu này làm sao sánh được với rượu trong phủ, thiếu gia đừng uống hỏng bụng."
Hai tên tiểu tư rất tận trách, liên tục khuyên can. Nhưng Lộ tiểu thiếu gia rất bướng bỉnh, cứ nhất quyết uống hết bát thiêu tửu đó.
Nhưng có lẽ tửu lượng không tốt lắm, uống xong chưa được một lúc mặt đã bắt đầu đỏ lên, sau đó thậm chí đứng cũng không đứng nổi chỉ có thể dựa vào hai tên tiểu tư.
Nam Khê lắc đầu, tửu lượng người này còn kém hơn mình.
Say thành như vậy thì không cần tự mình nghĩ cách đuổi nữa, hai tên tiểu tư kia còn gấp hơn ai hết, nhanh chóng đưa người lên kiệu khiêng đi.
Nam Khê bán xong rượu trở về vừa hay gặp Lâm gia đến nhà Xuân Nha hạ sính lễ xong rời đi, Xuân Nha và cha mẹ đang ở cửa tiễn người, thấy nàng liền vẫy tay điên cuồng.
Nhưng bây giờ nàng đang mang theo đồ không tiện qua đó, nên đành về nhà một chuyến cất xe xong mới lại đến nhà Xuân Nha.