Xuyên Về Cổ Đại Nấu Rượu Làm Giàu
Chương 86
Nam Khê tính toán gần đúng, khi nàng quay lại thì Lâm tứ ca đã đi gọi tam ca và Xuân Nha rồi, chẳng mấy chốc năm người lại lên thuyền.
Xuân Nha ngồi bên cạnh nàng, mắt long lanh môi hơi sưng, trông không hiểu sao đẹp hơn nhiều.
Nàng ấy bị Nam Khê nhìn chằm chằm đến ngượng ngùng, dọc đường chọc nàng mấy lần. Xuống thuyền tách ra với đệ đệ và hai huynh đệ kia mới lại khôi phục dáng vẻ như trước nói chuyện với Nam Khê.
"Nam Khê, ta thấy cô nói đúng."
???
Nam Khê mờ mịt.
Xuân Nha mắt cong cong thân mật khoác tay nàng thì thầm: "Chính là lần trước cô nói lấy người đọc sách không tốt đó. Giờ ta nghĩ lại, A Tài ca thật sự không được. Thân hình gầy như cây sào, chắc xách một thùng nước cũng khó, đâu như Lâm tam ca..."
Có thể dễ dàng bế mình lên.
Xuân Nha lập tức dừng lại, không nói nốt câu sau. Nhưng Nam Khê đã đoán được, dù sao nàng vừa mới chứng kiến trên đảo.
"Thân hình Lâm tam ca nhà cô quả thật vạm vỡ, bế cô chẳng tốn chút sức nào."
"Nam Khê cô! Cô, cô đều thấy hết rồi?!"
Mặt Xuân Nha đỏ bừng, theo bản năng nhìn quanh, xác định xung quanh bãi biển không có ai mới yên tâm.
"Cô thấy bao nhiêu?"
Nói với tỷ muội thân thiết này nàng ấy chẳng sợ gì, thậm chí còn hơi phấn khích, muốn chia sẻ cảm nhận và kinh nghiệm của mình.
Nam Khê lắp bắp nói chỉ thấy được phần đầu.
"Mà sao hôn lại phải môi chạm môi nhỉ?"
Xuân Nha cười ngọt ngào, ghé vào tai Nam Khê trả lời.
Nam Khê nhướng mày, mắt không nói nên lời kinh ngạc, có vẻ nàng lại học được vài thứ ghê gớm.
"Ôi chao, cô đừng có kinh ngạc như vậy chứ. Người tâm đầu ý hợp muốn thân mật hơn là chuyện rất bình thường. Ta lại không phải tiểu thư đại gia gì mà cái gì cũng phải tuân thủ khuôn phép, thỉnh thoảng bồng bột một chút miễn là đừng quá đáng là được. Đợi sau này cô gặp được người trong lòng có lẽ sẽ hiểu, cảm giác đượ hắn ôm vào lòng thân mật tốt đến nhường nào."
Nam Khê chớp chớp mắt, người trong lòng của nàng ư? Còn không biết bao lâu nữa mới tìm được.
"Ta không vội."
Xuân Nha cười cười, mím môi không nói gì nữa. Hai người rất nhanh đã chia tay ở cửa nhà nàng.
Tối hôm đó Nam Khê nằm trên giường trằn trọc thế nào cũng không ngủ được, vừa nhắm mắt trong đầu lại là cảnh tượng nàng nhìn thấy qua khe đá.
Đôi tay cường tráng, eo nhỏ nhắn, còn có hai cái đầu càng lúc càng gần nhau.
Mơ mơ màng màng không biết ngủ thiếp đi từ lúc nào, trong mơ chủ nhân đôi tay kia lại biến thành Du Lương, thấy mặt hắn càng lúc càng gần, Nam Khê lập tức giật mình tỉnh dậy ngồi bật dậy.
A... chỉ còn chút xíu nữa thôi.
Không hiểu sao lại hơi tiếc nuối.
Nàng sờ sờ môi mình, phản ứng lại mình đang nghĩ gì liền vỗ vỗ đầu.
"Bị bệnh tâm thần rồi à, nghĩ mấy thứ lung tung này."
Chắc chắn là vì mình chưa từng thấy qua, ấn tượng quá sâu sắc nên mới mơ thấy. Còn về việc tại sao trong mơ lại đổi người, nàng quyết định bỏ qua, dậy rửa mặt bằng nước lạnh sẽ tỉnh táo quên đi thôi.
"Khê nha đầu! Tiểu Trạch có thể tự đứng lên rồi!"
Nghe thấy tiếng Lư thị vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ bên ngoài, Nam Khê lập tức quên hết mọi thứ, vội vàng mang giày chạy ra ngoài.
Cạnh bàn đá, tiểu nam tử đang cười toe toét, mắt ngấn lệ vừa thấy nàng liền bắt đầu khóc.
"A tỷ..."
Nam Khê cay mũi mắt cũng đỏ, vội vàng tiến lên đỡ lấy đệ đệ.
"Đứng được là chuyện tốt, nhưng đừng cố quá, chúng ta từ từ thôi."
Hina
Nam Trạch gật đầu, mấy tháng liệt cũng đã liệt rồi, còn thiếu chút thời gian này sao. Hắn nhất định phải khỏe lại một lần, không để tỷ tỷ phải lo lắng thêm nữa.
Hai tỷ đệ đều rưng rưng nước mắt, Du Lương vừa vào sân tim liền thót một cái.
"Sao thế? Sao lại khóc?"
Hắn hỏi Nam Trạch, nhưng lại nhìn Nam Khê.
Nam Khê vừa thấy hắn liền nhớ đến giấc mơ tối qua, toàn thân không thoải mái. Vừa lau nước mắt vừa xoay người giải thích qua loa.
Biết được Nam Trạch có thể tự đứng lên, Du Lương cũng vui mừng cho hắn. Nói đến việc Nam Trạch hồi phục nhanh như vậy cũng có một phần công của hắn.
Mỗi ngày Du Lương ở sân nhỏ Nam gia không nhiều, trong chút thời gian này đa phần là đỡ Nam Trạch tập đi. Cánh tay hắn có lực, Nam Trạch vịn cũng vững vàng, đi đi lại lại trong sân hai khắc cũng không mệt chút nào.
Nam Khê thì không được như vậy, đỡ đệ đệ đi một lúc đã thấy mệt, phải cùng Lư thẩm mới có thể hoàn thành nhiệm vụ.
Tóm lại ai trong nhà cũng có công.
Hôm nay vui vẻ, thêm vào đó nàng chuẩn bị bắt đầu bán rượu, sáng sớm đã nhờ người đi mua chút thịt về.
Lư thị lấy ra tay nghề tốt của mình, cắt thịt có mỡ có nạc thành từng miếng nhỏ làm một món thịt hầm. Nấu thịt cần dùng rượu, Nam Khê trực tiếp lấy một cân đặt lên bếp lò để dùng.
Mùi rượu nồng nàn vừa vào nồi đã hòa quyện với mùi thịt, quấn quýt biến thành một mùi thơm khác đậm đà hơn.
Xuân Nha ngồi bên cạnh nàng, mắt long lanh môi hơi sưng, trông không hiểu sao đẹp hơn nhiều.
Nàng ấy bị Nam Khê nhìn chằm chằm đến ngượng ngùng, dọc đường chọc nàng mấy lần. Xuống thuyền tách ra với đệ đệ và hai huynh đệ kia mới lại khôi phục dáng vẻ như trước nói chuyện với Nam Khê.
"Nam Khê, ta thấy cô nói đúng."
???
Nam Khê mờ mịt.
Xuân Nha mắt cong cong thân mật khoác tay nàng thì thầm: "Chính là lần trước cô nói lấy người đọc sách không tốt đó. Giờ ta nghĩ lại, A Tài ca thật sự không được. Thân hình gầy như cây sào, chắc xách một thùng nước cũng khó, đâu như Lâm tam ca..."
Có thể dễ dàng bế mình lên.
Xuân Nha lập tức dừng lại, không nói nốt câu sau. Nhưng Nam Khê đã đoán được, dù sao nàng vừa mới chứng kiến trên đảo.
"Thân hình Lâm tam ca nhà cô quả thật vạm vỡ, bế cô chẳng tốn chút sức nào."
"Nam Khê cô! Cô, cô đều thấy hết rồi?!"
Mặt Xuân Nha đỏ bừng, theo bản năng nhìn quanh, xác định xung quanh bãi biển không có ai mới yên tâm.
"Cô thấy bao nhiêu?"
Nói với tỷ muội thân thiết này nàng ấy chẳng sợ gì, thậm chí còn hơi phấn khích, muốn chia sẻ cảm nhận và kinh nghiệm của mình.
Nam Khê lắp bắp nói chỉ thấy được phần đầu.
"Mà sao hôn lại phải môi chạm môi nhỉ?"
Xuân Nha cười ngọt ngào, ghé vào tai Nam Khê trả lời.
Nam Khê nhướng mày, mắt không nói nên lời kinh ngạc, có vẻ nàng lại học được vài thứ ghê gớm.
"Ôi chao, cô đừng có kinh ngạc như vậy chứ. Người tâm đầu ý hợp muốn thân mật hơn là chuyện rất bình thường. Ta lại không phải tiểu thư đại gia gì mà cái gì cũng phải tuân thủ khuôn phép, thỉnh thoảng bồng bột một chút miễn là đừng quá đáng là được. Đợi sau này cô gặp được người trong lòng có lẽ sẽ hiểu, cảm giác đượ hắn ôm vào lòng thân mật tốt đến nhường nào."
Nam Khê chớp chớp mắt, người trong lòng của nàng ư? Còn không biết bao lâu nữa mới tìm được.
"Ta không vội."
Xuân Nha cười cười, mím môi không nói gì nữa. Hai người rất nhanh đã chia tay ở cửa nhà nàng.
Tối hôm đó Nam Khê nằm trên giường trằn trọc thế nào cũng không ngủ được, vừa nhắm mắt trong đầu lại là cảnh tượng nàng nhìn thấy qua khe đá.
Đôi tay cường tráng, eo nhỏ nhắn, còn có hai cái đầu càng lúc càng gần nhau.
Mơ mơ màng màng không biết ngủ thiếp đi từ lúc nào, trong mơ chủ nhân đôi tay kia lại biến thành Du Lương, thấy mặt hắn càng lúc càng gần, Nam Khê lập tức giật mình tỉnh dậy ngồi bật dậy.
A... chỉ còn chút xíu nữa thôi.
Không hiểu sao lại hơi tiếc nuối.
Nàng sờ sờ môi mình, phản ứng lại mình đang nghĩ gì liền vỗ vỗ đầu.
"Bị bệnh tâm thần rồi à, nghĩ mấy thứ lung tung này."
Chắc chắn là vì mình chưa từng thấy qua, ấn tượng quá sâu sắc nên mới mơ thấy. Còn về việc tại sao trong mơ lại đổi người, nàng quyết định bỏ qua, dậy rửa mặt bằng nước lạnh sẽ tỉnh táo quên đi thôi.
"Khê nha đầu! Tiểu Trạch có thể tự đứng lên rồi!"
Nghe thấy tiếng Lư thị vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ bên ngoài, Nam Khê lập tức quên hết mọi thứ, vội vàng mang giày chạy ra ngoài.
Cạnh bàn đá, tiểu nam tử đang cười toe toét, mắt ngấn lệ vừa thấy nàng liền bắt đầu khóc.
"A tỷ..."
Nam Khê cay mũi mắt cũng đỏ, vội vàng tiến lên đỡ lấy đệ đệ.
"Đứng được là chuyện tốt, nhưng đừng cố quá, chúng ta từ từ thôi."
Hina
Nam Trạch gật đầu, mấy tháng liệt cũng đã liệt rồi, còn thiếu chút thời gian này sao. Hắn nhất định phải khỏe lại một lần, không để tỷ tỷ phải lo lắng thêm nữa.
Hai tỷ đệ đều rưng rưng nước mắt, Du Lương vừa vào sân tim liền thót một cái.
"Sao thế? Sao lại khóc?"
Hắn hỏi Nam Trạch, nhưng lại nhìn Nam Khê.
Nam Khê vừa thấy hắn liền nhớ đến giấc mơ tối qua, toàn thân không thoải mái. Vừa lau nước mắt vừa xoay người giải thích qua loa.
Biết được Nam Trạch có thể tự đứng lên, Du Lương cũng vui mừng cho hắn. Nói đến việc Nam Trạch hồi phục nhanh như vậy cũng có một phần công của hắn.
Mỗi ngày Du Lương ở sân nhỏ Nam gia không nhiều, trong chút thời gian này đa phần là đỡ Nam Trạch tập đi. Cánh tay hắn có lực, Nam Trạch vịn cũng vững vàng, đi đi lại lại trong sân hai khắc cũng không mệt chút nào.
Nam Khê thì không được như vậy, đỡ đệ đệ đi một lúc đã thấy mệt, phải cùng Lư thẩm mới có thể hoàn thành nhiệm vụ.
Tóm lại ai trong nhà cũng có công.
Hôm nay vui vẻ, thêm vào đó nàng chuẩn bị bắt đầu bán rượu, sáng sớm đã nhờ người đi mua chút thịt về.
Lư thị lấy ra tay nghề tốt của mình, cắt thịt có mỡ có nạc thành từng miếng nhỏ làm một món thịt hầm. Nấu thịt cần dùng rượu, Nam Khê trực tiếp lấy một cân đặt lên bếp lò để dùng.
Mùi rượu nồng nàn vừa vào nồi đã hòa quyện với mùi thịt, quấn quýt biến thành một mùi thơm khác đậm đà hơn.