Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Xuyên Về Cổ Đại Nấu Rượu Làm Giàu

Chương 83



Lư thị không còn cách nào đành nghe lời đưa bánh cho Nam Khê.
Ăn xong bữa sáng nàng liền vác thùng nước lên núi, vì cây xoài nhà mình ở vị trí cao hơn, nên nàng đi tìm Du Lương trước.
Vườn chuối hắn làm ban đêm, bây giờ ban ngày đang ở một ruộng dứa chặt dứa. Lúc này còn sớm, nắng chiếu không nóng lắm chính là lúc làm việc tốt, hầu như mỗi vườn trái cây đều bắt đầu sớm.
Du Lương mang theo hai cái sọt lớn, một tay cầm dứa một d.a.o gọn gàng chặt xuống, rồi nhanh chóng tiếp tục chặt quả khác. Gọn gàng hơn Nam Khê lúc trước một d.a.o chặt mấy lần mới chặt được dứa nhiều.
Hắn cúi đầu làm việc, chìm trong đám dân làng đang chặt dứa, nhưng Nam Khê vẫn vừa nhìn đã thấy vị trí của hắn. Ở đây khá nhiều người đang chuyên tâm làm việc, nàng không tiện gọi người bèn đi đường nhỏ vòng đến phía trước Du Lương không xa. Đợi Du Lương đứng thẳng lưng kéo sọt đi thì nàng vẫy tay một cái liền bị phát hiện.
Du Lương thấy nàng rất bất ngờ, thấy nàng vẫy tay mình lập tức bỏ sọt đi về phía nàng, khiến Nam Khê đau lòng.
Người này trên người có một lớp da sắt sao? Cứ thế đi thẳng qua, cũng không dùng d.a.o gạt lá, không đau sao?
Nàng nghĩ đến tình cảnh thảm hại của mình ngày chặt dứa thì toàn thân ngứa ngáy, không thể không bội phục người này da dày thịt cứng.
"Tiểu Khê, sao muội lại đến?"
"Đến đưa đồ ăn cho huynh, sáng sớm chỉ ăn một quả trứng lại muốn bị Lư thẩm mắng à?"
Nam Khê vừa truyền lời Lư thị, vừa lấy bánh trứng đã nướng sẵn đưa cho hắn.
"Này, chỉ ăn bánh sẽ khô, cho huynh mượn cái bầu nước, bên trong đựng chút nước ấm. Đây là trước kia cha ta dùng qua đã được đun sôi, nếu huynh để ý thì thôi."
"Không để ý!"
Du Lương nhận lấy liền rút nút uống một ngụm nước, biểu thị mình không chê.
Nước đã cho, bánh cũng cho, Nam Khê cũng không ở lại lâu kẻo bị thấy lại truyền ra lời đồn gì. Nàng vừa xoay người Du Lương liền thấy thùng nước trên lưng nàng, đoán được nàng định làm gì.
Lấy nước trên núi không dễ, dù sao mình mỗi ngày đều phải lên núi, lần sau nói một tiếng với nàng mình đi giúp nàng tưới nước.
Tiểu nha đầu yếu ớt mềm mại, nghe nói không lâu trước còn bị bệnh nặng, vác một thùng nước lớn như vậy, nghĩ mà lo lắng lắm.
Du Lương cứ ba bước ngoái đầu một lần trở lại ruộng dứa, nha đầu đi xa kia lại chẳng hề ngoái đầu nhìn lấy một cái.
Nam Khê lòng chỉ nghĩ đến mấy cây xoài nhà mình, không màng gì khác.
Năm nay xoài kết trái rất tốt, nhưng nàng không bán lấy một cân. Ngoài việc biếu tặng cho vài nhà thân thiết, còn lại hoặc là người nhà ăn hết, hoặc đem làm rượu trái cây.
Mấy tháng qua, nàng lần lượt mua về không ít vò rượu, phòng chứa rượu gần như đầy ắp. Tuy nhiên hiện giờ đa phần vò rượu đều trống không, phải chờ nàng từ từ đổ đầy.
Nghĩ đến hai tháng nữa nhà có thể bán được ngày càng nhiều rượu, nàng không khỏi phấn chấn. Mấy cây xoài trên núi này nhất định phải chăm sóc cho tốt, có thể tiết kiệm được vài trăm văn tiền đấy.
Thấy đã gần tới nơi, chỗ đường lớn rẽ bỗng xuất hiện một cỗ kiệu nhỏ, người ngồi trên cũng rất quen mắt.
Nam Khê ngẩng đầu nhìn qua rồi mím môi quay đi không thèm đếm xỉa, tự mình bước lên.
Lộ tiểu thiếu gia này nàng đã gặp hai lần, lần nào cũng chẳng có chuyện gì hay, hôm nay quả thật xui xẻo quá.
Nàng nghĩ rằng Lộ tiểu thiếu gia kia hẳn cũng không muốn gặp mình, nào ngờ người khiêng kiệu lại dừng lại trước mặt nàng.
"Nam cô nương, lâu rồi không gặp, gần đây có khỏe không?"
Nam Khê sửng sốt.
Người này bị hồn khác nhập vào chăng? Hôm nay nói chuyện sao lại lịch sự thế này. Ơ? Tiểu tư bên cạnh hắn cũng đổi rồi, trông có vẻ thật thà.
"Nam cô nương?"
Nam Khê nhíu mày, không muốn nói chuyện với vị thiếu gia này ở đây, bèn hơi bực bội đáp: "Gọi ta có việc gì? Ta còn phải làm việc đây."
Lộ tiểu thiếu gia nghe xong lại nở nụ cười, chẳng hề để ý đến thái độ không lịch sự của nàng.
"Vậy cô cứ bận việc đi, khi rảnh ta sẽ đến tìm cô nói chuyện."
Nam Khê đảo mắt, ai muốn nói chuyện với ngươi chứ. Nàng chẳng thèm nhìn Lộ tiểu thiếu gia, bước thẳng đi luôn.
Lộ tiểu thiếu gia ngoái đầu nhìn lại, mở quạt phe phẩy thong thả, trên mặt là nụ cười không thể kìm nén. Tiểu tư Thành Lục cũng theo hầu tiểu thiếu gia từ nhỏ, nhưng hắn cũng không hiểu được ý tứ của tiểu thiếu gia.
Rõ ràng cô nương kia chẳng có chút sắc mặt tốt nào, sao công tử vẫn cười được nhỉ.
"Thiếu gia, có chuyện vui gì sao?"
Hina
"Chuyện vui? Ha, sao ngươi còn gấp hơn cả ta."
Lộ tiểu thiếu gia cười cười, gõ gõ kiệu bảo người tiếp tục khiêng xuống núi. Nhưng ý nghĩ trong lòng thì không nói ra nữa.
Lần trước về Nam Lê, hắn ta nổi cơn đại nộ, ở trong sân mấy ngày liền không ra ngoài chơi. Kết quả càng ở càng thấy phiền muộn trong lòng, nhìn mấy tiểu nha hoàn vốn dĩ yêu kiều đáng yêu cũng thấy nhạt nhẽo vô vị.
Chương trước Chương tiếp
Loading...