Xuyên Về Cổ Đại Nấu Rượu Làm Giàu
Chương 56
"Nha đầu, rất nhiều người đều sợ quan huyện."
"Hửm? Họ sẽ bắt con sao?"
Lư thị lắc đầu.
"Không đâu, chỉ là bên ngoài có vài quan sai mang đao, trông rất hung dữ."
"Có gì đâu, dù có hung dữ thế nào cũng không liên quan đến con. Con đâu có phạm tội, đường đường chính chính thì có gì phải sợ chứ. Lư thẩm, thẩm cứ ở nhà dưỡng thương đi, để con đi thay, tiện đường mà."
Trên mặt Nam Khê không có chút không tình nguyện nào, Lư thị nghĩ một lúc cuối cùng cũng đồng ý.
Thương thế của mình mình biết, lần này chân bị trật rất nặng, vừa nãy chỉ đi lấy chút nước dùng hơi sức một chút, đã bắt đầu đau nhức trở lại. Thuốc mỡ trong nhà sắp hết, nếu nặng thêm lại phải tốn tiền mua thuốc...
Không muốn tốn tiền oan, bà chỉ có thể mặt dày nhờ Nam Khê giúp đỡ.
Lư thị ôm bánh đưa cho Nam Khê, còn nói cho nàng biết vị trí nhà lao ở huyện nha, kể thêm nhiều chuyện về việc đối phó với quan sai.
"Này, đây là năm mươi văn tiền con giữ lấy, phải đưa tiền họ mới giúp mang bánh vào."
"Năm mươi văn tiền?? Chỉ để mang bánh thôi sao?"
Nam Khê ngạc nhiên.
"Bên trong nước sâu lắm, con đừng quan tâm, đưa tiền cho quan sai để họ mang bánh đến cho Du Lương thôn Đông Hưng là được."
"Vâng..."
Nam Khê nhận tiền, ôm một gói bánh lớn không nhịn được nói: "Lư thẩm, nhiều bánh thế này, để hai ngày sẽ hỏng mất. Đại Lương ca ăn không hết đâu?"
"Không đâu."
Lư thị cười khổ: "Bên trong này có được ba bốn cái đến tay A Lương đã may rồi."
Nam Khê: "..."
Thật đen tối, nhận tiền rồi còn ăn bớt bánh của người ta, thật là đen tối!
Hầy, dân thường thật là khổ.
Nam Khê mang bánh về nhà, sáng sớm hôm sau dặn đệ đệ một tiếng rồi lên xe đi huyện.
Nàng không chỉ mang bánh, còn mang theo rượu nếp mình tự nấu. Định lên chợ xem có bán được không. Mang không nhiều, chỉ thử một chút.
Vừa xuống xe nàng liền hỏi đường, đi hơn nửa canh giờ mới đến gần huyện nha. Nhà giam ở ngay phía sau huyện nha, đường đi lạnh lẽo không một bóng người, thấy có chút âm u.
Nam Khê cũng gan dạ, nhưng lưng cũng hơi lạnh. Mãi mới thấy một quan sai, nàng không hề sợ hãi, thậm chí còn thở phào nhẹ nhõm.
"Đứng lại! Làm gì đó?"
"Quan sai, ta đến đưa đồ cho người thân. Một tháng một lần, hôm nay không phải đúng ngày có thể đưa đồ vào sao."
Người cản đường là một tân binh, hắn ta biết quy định này, nên đơn giản hỏi vài câu rồi kiểm tra gói đồ, liền cho Nam Khê vào.
Nam Khê đang định đưa tiền:????
Không phải Lư thẩm nói không thể vào sao? Hay là quan sai nhận đồ ở phía sau?
Nam Khê ôm bánh đi tiếp, đến cửa lại bị kiểm tra gói đồ một lần nữa, sau đó quan sai không nói gì liền cho nàng qua. Đi qua một đoạn đường tối, gió lạnh thổi qua vài tiếng nói cười. Vừa ra khỏi liền có mấy quan sai nhìn qua, nhưng họ nhanh chóng quay đầu đi.
Một nha đầu gầy gò, không có gì đáng nhìn.
Lúc này có một người đến dẫn đường cho nàng.
"Vào gặp ai?"
"Du Lương, thôn Đông Hưng."
"Ồ~ tên đó à."
Quan sai dường như có ấn tượng với Du Lương, nhưng không nói nhiều, dẫn Nam Khê đi qua từng phòng giam.
Nóng nực lại mang theo mùi mục nát, khiến người ta cảm thấy không thoải mái. Phòng giam yên tĩnh vô cùng, như không có ai vậy. Nam Khê gan lớn quay đầu nhìn, có vài phòng giam không có người, có vài phòng lại nhốt mấy người. Nhưng họ không phát ra chút âm thanh nào, rất kỳ quái.
"Này, là phòng này, nói chuyện nhanh lên, một khắc sau tự ra ngoài."
Nam Khê còn chưa kịp định thần, quan sai đã quay đầu đi. Nàng nhìn vào trong phòng, tối om có khoảng bốn năm người, nằm rải rác như đang ngủ.
"Đại Lương ca?"
Nàng thử gọi một tiếng, góc phòng lập tức có người động đậy.
"Du Lương?"
Nghe thấy tên mình, người ở góc phòng cuối cùng cũng bước ra.
Hắn rất cao, người cũng rất khỏe, tóc tai rối bù khó nhìn thấy mặt, hoàn toàn không giống người chỉ lớn hơn nàng vài tuổi.
"Cô là..."
"Ta là Nam Khê, huynh còn nhớ không?"
"Tiểu Khê?!"
Du Lương tất nhiên biết, nàng là muội muội nhà bên cạnh được hắn nhìn lớn lên từ nhỏ.
"Sao muội vào đây? Có phải mẹ ta có chuyện không?!"
Hắn rất lo lắng, nắm lấy song sắt muốn chui ra ngoài.
"Không không, huynh đừng lo. Lư thẩm chỉ bị trật chân, nên hôm nay ta thay thẩm tới đưa đồ."
Nam Khê bảo đảm hết lần này đến lần khác, Du Lương mới yên tâm phần nào.
"Tiểu Khê muội muội, cảm ơn muội."
"Khách sáo gì chứ, ta tiện đường mà. Đúng rồi, đây đều là bánh Lư thẩm làm."
Nàng vừa nói vừa mở gói đồ, nhét từng cái từng cái bánh qua khe hở.
"Lư thẩm nói quan sai sẽ ăn bớt đồ, nhưng lần này chỉ kiểm tra thôi. Thật kỳ lạ, huynh mau nhận lấy."
Bốn mươi lăm cái bánh, Du Lương nhận đầy một ôm. Mấy người khác trong phòng bụng bắt đầu kêu lên, nhìn Du Lương nuốt nước miếng.
Phải biết trong phòng giam ngày ngày đều là cháo thiu, bánh này thật là hiếm có.
Hina
"Hửm? Họ sẽ bắt con sao?"
Lư thị lắc đầu.
"Không đâu, chỉ là bên ngoài có vài quan sai mang đao, trông rất hung dữ."
"Có gì đâu, dù có hung dữ thế nào cũng không liên quan đến con. Con đâu có phạm tội, đường đường chính chính thì có gì phải sợ chứ. Lư thẩm, thẩm cứ ở nhà dưỡng thương đi, để con đi thay, tiện đường mà."
Trên mặt Nam Khê không có chút không tình nguyện nào, Lư thị nghĩ một lúc cuối cùng cũng đồng ý.
Thương thế của mình mình biết, lần này chân bị trật rất nặng, vừa nãy chỉ đi lấy chút nước dùng hơi sức một chút, đã bắt đầu đau nhức trở lại. Thuốc mỡ trong nhà sắp hết, nếu nặng thêm lại phải tốn tiền mua thuốc...
Không muốn tốn tiền oan, bà chỉ có thể mặt dày nhờ Nam Khê giúp đỡ.
Lư thị ôm bánh đưa cho Nam Khê, còn nói cho nàng biết vị trí nhà lao ở huyện nha, kể thêm nhiều chuyện về việc đối phó với quan sai.
"Này, đây là năm mươi văn tiền con giữ lấy, phải đưa tiền họ mới giúp mang bánh vào."
"Năm mươi văn tiền?? Chỉ để mang bánh thôi sao?"
Nam Khê ngạc nhiên.
"Bên trong nước sâu lắm, con đừng quan tâm, đưa tiền cho quan sai để họ mang bánh đến cho Du Lương thôn Đông Hưng là được."
"Vâng..."
Nam Khê nhận tiền, ôm một gói bánh lớn không nhịn được nói: "Lư thẩm, nhiều bánh thế này, để hai ngày sẽ hỏng mất. Đại Lương ca ăn không hết đâu?"
"Không đâu."
Lư thị cười khổ: "Bên trong này có được ba bốn cái đến tay A Lương đã may rồi."
Nam Khê: "..."
Thật đen tối, nhận tiền rồi còn ăn bớt bánh của người ta, thật là đen tối!
Hầy, dân thường thật là khổ.
Nam Khê mang bánh về nhà, sáng sớm hôm sau dặn đệ đệ một tiếng rồi lên xe đi huyện.
Nàng không chỉ mang bánh, còn mang theo rượu nếp mình tự nấu. Định lên chợ xem có bán được không. Mang không nhiều, chỉ thử một chút.
Vừa xuống xe nàng liền hỏi đường, đi hơn nửa canh giờ mới đến gần huyện nha. Nhà giam ở ngay phía sau huyện nha, đường đi lạnh lẽo không một bóng người, thấy có chút âm u.
Nam Khê cũng gan dạ, nhưng lưng cũng hơi lạnh. Mãi mới thấy một quan sai, nàng không hề sợ hãi, thậm chí còn thở phào nhẹ nhõm.
"Đứng lại! Làm gì đó?"
"Quan sai, ta đến đưa đồ cho người thân. Một tháng một lần, hôm nay không phải đúng ngày có thể đưa đồ vào sao."
Người cản đường là một tân binh, hắn ta biết quy định này, nên đơn giản hỏi vài câu rồi kiểm tra gói đồ, liền cho Nam Khê vào.
Nam Khê đang định đưa tiền:????
Không phải Lư thẩm nói không thể vào sao? Hay là quan sai nhận đồ ở phía sau?
Nam Khê ôm bánh đi tiếp, đến cửa lại bị kiểm tra gói đồ một lần nữa, sau đó quan sai không nói gì liền cho nàng qua. Đi qua một đoạn đường tối, gió lạnh thổi qua vài tiếng nói cười. Vừa ra khỏi liền có mấy quan sai nhìn qua, nhưng họ nhanh chóng quay đầu đi.
Một nha đầu gầy gò, không có gì đáng nhìn.
Lúc này có một người đến dẫn đường cho nàng.
"Vào gặp ai?"
"Du Lương, thôn Đông Hưng."
"Ồ~ tên đó à."
Quan sai dường như có ấn tượng với Du Lương, nhưng không nói nhiều, dẫn Nam Khê đi qua từng phòng giam.
Nóng nực lại mang theo mùi mục nát, khiến người ta cảm thấy không thoải mái. Phòng giam yên tĩnh vô cùng, như không có ai vậy. Nam Khê gan lớn quay đầu nhìn, có vài phòng giam không có người, có vài phòng lại nhốt mấy người. Nhưng họ không phát ra chút âm thanh nào, rất kỳ quái.
"Này, là phòng này, nói chuyện nhanh lên, một khắc sau tự ra ngoài."
Nam Khê còn chưa kịp định thần, quan sai đã quay đầu đi. Nàng nhìn vào trong phòng, tối om có khoảng bốn năm người, nằm rải rác như đang ngủ.
"Đại Lương ca?"
Nàng thử gọi một tiếng, góc phòng lập tức có người động đậy.
"Du Lương?"
Nghe thấy tên mình, người ở góc phòng cuối cùng cũng bước ra.
Hắn rất cao, người cũng rất khỏe, tóc tai rối bù khó nhìn thấy mặt, hoàn toàn không giống người chỉ lớn hơn nàng vài tuổi.
"Cô là..."
"Ta là Nam Khê, huynh còn nhớ không?"
"Tiểu Khê?!"
Du Lương tất nhiên biết, nàng là muội muội nhà bên cạnh được hắn nhìn lớn lên từ nhỏ.
"Sao muội vào đây? Có phải mẹ ta có chuyện không?!"
Hắn rất lo lắng, nắm lấy song sắt muốn chui ra ngoài.
"Không không, huynh đừng lo. Lư thẩm chỉ bị trật chân, nên hôm nay ta thay thẩm tới đưa đồ."
Nam Khê bảo đảm hết lần này đến lần khác, Du Lương mới yên tâm phần nào.
"Tiểu Khê muội muội, cảm ơn muội."
"Khách sáo gì chứ, ta tiện đường mà. Đúng rồi, đây đều là bánh Lư thẩm làm."
Nàng vừa nói vừa mở gói đồ, nhét từng cái từng cái bánh qua khe hở.
"Lư thẩm nói quan sai sẽ ăn bớt đồ, nhưng lần này chỉ kiểm tra thôi. Thật kỳ lạ, huynh mau nhận lấy."
Bốn mươi lăm cái bánh, Du Lương nhận đầy một ôm. Mấy người khác trong phòng bụng bắt đầu kêu lên, nhìn Du Lương nuốt nước miếng.
Phải biết trong phòng giam ngày ngày đều là cháo thiu, bánh này thật là hiếm có.
Hina