Xuyên Vào Văn Mỹ Thực, Vị Hôn Phu Cũ Hắn Lại Giả Vờ Nhu Nhược
Chương 7: Chương 7
Cha Trần cũng sợ con gái suy nghĩ quá nhiều ảnh hưởng đến việc hồi phục sức khoẻ, gật đầu nói: "Đúng, hai ngày nữa ta cùng mẹ con qua đó một chuyến, con đừng lo lắng, cũng không cần lo lắng, không có việc gì đâu.
"
Trần Hi thở dài trong lòng.
Không sao đâu?
Làm sao có thể!
Việc này lớn rồi.
Nếu nàng thật sự mặc kệ, sau này Trần gia ở thôn Bình Sơn chắc chắn sẽ rất khó sống.
Trong lòng cha mẹ Trần chỉ lo cho nàng, bọn họ đi gặp Lục Thời Nghiễn, tới tới lui lui vẫn là những lời kia, chẳng những không giải quyết được vấn đề mà còn có thể khiến mâu thuẫn trở nên gay gắt.
Bởi vì đứng ở góc độ cha mẹ Trần, bọn họ vì hạnh phúc cả đời của con gái mình, từ hôn cũng không sai.
Chỉ là chọn thời cơ không đúng, bị người ta chỉ trích đạo đức không tốt.
Cho nên bọn họ cố gắng bù đắp cho Lục Thời Nghiễn, còn bỏ ra một số tiền lớn để mua nhiều thuốc bổ bồi dưỡng thân thể như vậy.
Nhưng, thời cơ không đúng, bồi thường cái gì cũng vô dụng.
Nghĩ đến đây, sắc mặt Trần Hi trở nên nghiêm túc.
Trước khi bắt tay giảng hòa, không thể để bọn họ đi gặp Lục Thời Nghiễn nữa.
Vạn nhất bởi vì đau lòng con gái nhà mình mà nói cái gì đó không thích hợp, khiến cho Lục Thời Nghiễn bệnh tật ốm yếu tức chết thì đó mới thật sự là khó khăn.
Nghĩ đến đây, nàng quyết định thật nhanh: "Cha, mẹ, chuyện này để con xử lý, các người không cần lo.
"
Cha mẹ Trần sửng sốt một chút, cha Trần phụ nói thêm: "Đứa nhỏ ngốc, con đang nói bậy bạ gì đó, loại chuyện như thế này, con là con gái, làm sao xử lý được? Yên tâm đi, trong lòng ta và mẹ con đều hiểu rõ, con ở nhà dưỡng bệnh cho tốt đi, ta cùng mẹ con nhất định sẽ xử lý chuyện này một cách thỏa đáng.
"
Điều Trần Hi sợ chính là chuyện này.
Nàng muốn giải thích, nhưng nghĩ lại, cha mẹ Trần yêu thương nữ nhi, giải thích cho bọn họ sợ bọn họ nghe không lọt tai cho nên nàng chuyển đề tài, kéo cánh tay mẹ Trần làm nũng nói: "Mẹ à, con gái đã trưởng thành, chuyện này con có thể tự mình xử lý, hai người còn không tin con gái của mình sao?"
Mẹ Trần cau mày nói: "Không phải không tin con, nhưng hôn nhân đại sự vốn là việc của cha mẹ, là người mai mối! "
Trần Hi lập tức giải thích: "Nhưng Lục bà và Lục bá mẫu đã qua đời, hiện tại chỉ còn lại Lục Thời Nghiễn, cha mẹ suy cho cùng cũng là trưởng bối, đi gặp Lục Thời Nghiễn khó tránh khỏi sẽ khiến hắn cảm thấy nhà chúng ta đang khi dễ Lục gia không có trưởng bối, con và hắn ngang hàng, hơn nữa đây lại là hôn sự của hai chúng con, coni đi qua giải thích với hắn, nói cho hắn nghe, hắn sẽ không phản ứng mạnh như vậy, các người nói có đúng không?"
Cha mẹ Trần liếc nhau, con gái nói cũng có lý.
Hai lão nhân bọn họ đi nói chuyện từ hôn với một tiểu bối quả thật có chút không thích hợp.
"Nhưng…"
Thấy cha mẹ Trần đã buông lỏng, Trần Hi lập tức lại nói: "Hơn nữa vừa rồi con đã thừa nhận đều là lỗi của một mình con ở trước mặt toàn bộ người trong thôn, vậy con tự mình đi xin lỗi Lục Thời Nghiễn cũng hợp tình hợp lý, cha mẹ nuôi con lớn như vậy đã rất vất vả rồi, cũng không cần ra mặt vì con nữa, con có thể tự mình giải quyết.
"
Thấy con gái tri kỷ nhu thuận như thế, hết lần này tới lần khác lại bị người ta bàn tán như vậy, ánh mắt mẹ Trần lập tức đỏ lên: "Đứa nhỏ ngốc, nói cái gì vậy chứ, con là con gái của chúng ta, nuôi lớn con, yêu thương con không phải là chuyện chúng ta nên làm sao!"
Trần Hi áp sát trên vai bà ấy làm nũng: "Con đương nhiên biết cha mẹ thương con, con cũng muốn báo đáp ân dưỡng dục của cha mẹ mà, chuyện này cứ quyết định như vậy đi, con tự mình giải quyết, cha mẹ đồng ý nha?"
Con gái hiểu lý lẽ như vậy, lúc nãy đối mặt với toàn bộ người trong thôn cũng không hoảng hốt, trong lòng cha mẹ Trần vừa vui mừng vừa đau lòng, sau khi liếc mắt nhìn nhau một cái, cuối cùng gật đầu đáp ứng.