Xuyên Vào Trong Truyện Ngược Làm Kẻ Phá Rối - Trang 2
Chương 36-37
Chương 36
Cãi lộn với Kỳ Dụ Văn xong rồi, Vu Cửu đương đầu với bản mặt đen thui và đôi mắt lạnh lùng của Kỳ Dụ Văn rồi rời đi.
Lúc đi thang máy, bỗng nhiên Vu Cửu đã nhớ tới một người.
—— Ánh trăng sáng - Lâm Thiên Song.
Mình cũng đã đeo lên lưng danh hiệu bạn gái của Kỳ Dụ Văn rồi, người này cũng phải nên quay về để gây chuyện chứ nhỉ? Ánh trăng sáng vai phản diện có thể tích cực tận tâm một chút hay không.
Mới vừa đi ra ngoài tập đoàn họ Kỳ, thì Vu Cửu liền trông thấy Lâm Thiên Nguyên ở trong xe chờ cô.
Lâm Thiên Nguyên nhìn thấy Vu Cửu liền đã cười, vẫy vẫy tay ra hiệu với cô, tiếng nói ôn hòa đến mức như làn suối trong vắt nơi khe núi: "Tiểu Cửu, tới đây."
Vu Cửu thoáng cười xán lạn, mở cửa xe ra ngồi vào đến hết sức tự nhiên.
"Cô ấy có làm khó dễ cô hay không?"
Lâm Thiên Nguyên luôn cảm thấy thật có lỗi với Vu Cửu, làm chị ruột mà lại không thể cứu vớt cô trong nước sôi lửa bỏng.
Hiện giờ còn phải duy trì quan hệ chị em ngoài mặt với Kỳ Dụ Văn, không thể công khai đi đoạt lấy Vu Cửu, thậm chí ngay cả can thiệp cũng phải suy xét nhiều lần.
Vu Cửu hơi lắc đầu, khuỷu tay tì ở trên cửa sổ xe, hỏi: "Tôi muốn hỏi một chút, khi nào em gái cô về nước?"
Lâm Thiên Nguyên hơi kinh ngạc không ít, không nghĩ tới câu nói đầu tiên của Vu Cửu thế mà là cái này, cái tên Lâm Thiên Song này nói ra từ trong miệng Vu Cửu làm cho cô ấy khiếp sợ y vậy.
"Không biết, mẹ em ấy không muốn em ấy trở về."
Nơi này không cho phép dừng đậu xe thời gian dài, Lâm Thiên Nguyên đã liền lái xe rời đi.
"Mẹ em ấy hình như biết quan hệ giữa Lâm Thiên Song và Kỳ Dụ Văn, không muốn cả hai lại sai lầm tiếp nữa, liền đã đưa em ấy ra nước ngoài."
Lâm Thiên Nguyên dừng một chút, vẫn đã hỏi ra nỗi nghi hoặc của mình: "Cô mà lại cũng biết quan hệ của hai người bọn họ à."
Kỳ Dụ Văn, cái đồ quái gở ngoài lạnh trong nóng này, không phải vẫn luôn che giấu không cho phép nói sao?
"Cái này nói ra thì rất dài."
Vu Cửu thoáng nhéo sống mũi của mình.
Tuy rằng bản thân không cần phối hợp với Kỳ Dụ Văn diễn kịch, nhưng đội cái danh hiệu này cũng rất khó chịu: "Tôi hy vọng cô ấy về nước giải cứu tôi, tôi sắp chịu không nổi rồi."
Lâm Thiên Nguyên cảm thấy Vu Cửu thật là đáng yêu, quả nhiên cũng không giống với mấy cô gái xinh đẹp lả lơi rẻ tiền thông thường một chút nào, cười nói: "Nếu cô muốn, tôi có thể sắp xếp cho em ấy về nước, chỉ là cô có tính toán kế hoạch gì thì phải nói với tôi."
"Rất đơn giản á, chính là kết duyên hai người bọn họ."
Vu Cửu nói xong thì cảm thấy hơi không đúng lắm, thoáng ngó Lâm Thiên Nguyên một cái: "Liệu cô có không tán thành se duyên hai bọn họ hay không?"
Chung quy thì con gái của mẹ kế mà câu dính được Kỳ Dụ Văn, vậy chắc chắn thân phận địa vị là như diều gặp gió, trực tiếp dồn ép Lâm Thiên Nguyên rồi.
"Không có gì không tiện tán thành.
Nếu có thể giúp được cô, chút chuyện này không tính là gì."
Vu Cửu mím môi, không biết nên trả lời câu nói có sức nặng không nhẹ (không đơn giản) này của Lâm Thiên Nguyên như thế nào.
Trong xe lặng im hết thật lâu, mãi đến khi chiếc xe tới được cửa tiệm ăn, hai người xuống xe đi vào phòng bao của tiệm, mới phá vỡ bầu không khí có chút xấu hổ này.
Lâm Thiên Nguyên thình lình bắt lấy cổ tay Vu Cửu, mang theo sự mong đợi ngầm trong mắt: "Cô chưa từng nghĩ qua, vì sao tôi sẽ thân thiết với cô như vậy sao?"
Vu Cửu quay đầu lại nhìn cô ấy, nghiêng đầu cười nói: "Tôi có thể đoán được đại khái."
Lúc này, đến lượt Lâm Thiên Nguyên thoáng ngẩn người, đôi mắt chua xót dần dần nhòe ra ánh nước.
Vu Cửu nói như vậy, chắc là thật sự biết được, suy cho cùng thì mặt mày của mình vẫn có chút tương tự với mẹ.
Cô thông minh như vậy, đoán được thì cũng không kỳ quái.
"Được, em biết thì tốt, đừng cho rằng tôi có dụng ý xấu xa là được."
Lâm Thiên Nguyên buông cổ tay Vu Cửu ra, bước nhanh đi về phía trước, lặng lẽ lau đi lệ nơi khóe mắt mình.
Hai người ngồi xuống, Vu Cửu quan sát thấy cảm xúc của Lâm Thiên Nguyên đã khôi phục về bình thường, bèn bắt đầu nói chuyện nghiêm chỉnh: "Hiện tại ấy, tôi vẫn hy vọng ánh trăng......!Không phải, Lâm Thiên Song có thể trở về sớm một chút, trở về càng muộn thì......"
Vu Cửu hơi nhướng mày, nói như thật: "Càng hỏng bét!"
Lâm Thiên Nguyên cúi đầu tráng nước ấm cho đũa muỗng của mình cùng Vu Cửu, động tác tao nhã trí thức, để lộ ra phong thái cô chủ quý phái hết mực: "Được, tôi nghĩ cách để em ấy trở về.
Nếu cuối cùng thật sự không được, thì em có thể về nhà họ Vu nhận tổ quy tông, nhà họ Lâm chúng tôi cũng mắc nợ nhà họ Vu, đến lúc đó hai gia tộc lớn cùng bảo vệ em."
"Nhà họ Vu?"
Vu Cửu kinh ngạc, không phải nhà họ Lâm sao? Sao lại nhảy ra một nhà họ Vu, cái mối quan hệ hỗn loạn giữa các nhà giàu sang quyền thế này cũng quá cổ lỗ rồi.
Lâm Thiên Nguyên cũng thoáng ngây người một chút, mới nhớ tới Vu Cửu đích thực chưa có cách thức biết được những cái này.
Đẩy dụng cụ ăn về trước mặt Vu Cửu, nhẹ nhàng giải thích: "Mẹ em là cô cả của nhà họ Vu, lúc trước bố tôi ngoại tình với mẹ của Lâm Thiên Song, nên hai người liền đã ly hôn.
Chỉ là không ngờ rằng bố tôi trở mặt, muốn cưỡng ép kết hôn lại, mẹ em đã chạy đi trong tình hình một thân một mình.
Cuối cùng thì như em biết, đã cùng với cha em mà sinh ra em và tiểu Thập."
Vu Cửu cắn vào khớp đốt ngón tay mình, nói như vậy thì cô là con gái của bố Lăng, cũng không phải con gái nhà họ Lâm.
Vậy cô và Kỳ Dụ Văn còn làm chị em như thế nào? Màn tréo ngoe Người có tình trong thiên hạ thành chị em còn làm sao đây?
Lúc này, Lâm Thiên Nguyên thoáng gọi Vu Cửu một tiếng, đã mang lên một tí xảo quyệt hiếm thấy lên mặt: "Còn có một biện pháp.
Có thể khiến bố tôi tưởng rằng em là con gái bà ấy (với bố Lâm Thiên Nguyên).
Chỉ nhìn diện mạo của em thôi thì có thể làm người ta hiểu lầm rằng em chính là viên ngọc thất lạc của nhà họ Lâm rất dễ dàng.
Những tài liệu năm đó, bao gồm chuyện em sinh non, đã bị tôi tiêu hủy hoặc là chỉnh sửa rồi.
Dựa vào cái miệng này của tôi và gương mặt ấy của em, giấu trời qua biển (lừa dối giấu giếm) hoàn toàn không thành vấn đề."
Vu Cửu: "......"
Hóa ra màn tréo ngoe chị em là do Lâm Thiên Nguyên làm ra.
Tuy rằng là giả, nhưng dù thế nào thì cũng là chị em "giả".
Vài phút ngắn ngủi, tâm trạng Vu Cửu đã trải qua thay đổi chóng mặt, thật lâu vẫn chưa hoàn hồn.
Lâm Thiên Nguyên mím môi cười cười, bèn bảo người phục vụ vào để gọi món, sau khi gọi cho mình xong thì mới gọi Vu Cửu hoàn hồn.
"Tiểu Cửu, gọi món đi."
"À, ờ ờ."
Vu Cửu nhận lấy thực đơn từ người phục vụ, thoáng nhìn lướt qua tuỳ tiện, rồi gọi mấy loại đồ ăn.
Người phục vụ rời đi rồi, Vu Cửu đỡ lấy cằm mình: "Có điều phương pháp này, không đến mức không thể khác được thì vẫn là đừng dùng đi.
Việc quan trọng nhất lúc này vẫn là để Lâm Thiên Song trở về sớm một chút.
Em cũng không tin, hàng chính gốc làm không lại hàng thay thế này như em!"
"Em không phải là hàng thay thế, đừng nói kiểu lời này, Lâm Thiên Song còn nhỏ hơn một tháng so với em."
Vu Cửu là em gái cùng một mẹ với cô ấy, đương nhiên không thích cô nói kiểu lời hạ thấp bản thân đó, cho dù Vu Cửu cũng không có cái ý này.
"Cô ta thế mà nhỏ hơn em?"
Lúc trước, Vu Cửu còn bởi vì chuyện mình trông giống Lâm Thiên Song mà có chút canh cánh trong lòng, hóa ra là Lâm Thiên Song phỏng theo diện mạo của cô.
Tâm lý cân bằng rồi.
Bữa cơm ấm áp hài hòa ăn đến một nửa thì cửa phòng bị gõ vang, tiếp theo sau, một người không ngờ đến mà lại trong hợp lý đúng lẽ tiến vào.
Kỳ Dụ Văn vịn tay trên ghế của Vu Cửu, đôi mắt nhìn chằm chằm Lâm Thiên Nguyên, lại đang nói chuyện với Vu Cửu: "Nên trở về rồi."
Vu Cửu: "......"
Lâm Thiên Nguyên buông đũa xuống, trên mặt là sự ôn hòa trộn lẫn không hài lòng: "Chị ăn một bữa cơm với tiểu Cửu cũng không được sao?"
Kỳ Dụ Văn tựa như cười mà như không cười, ngón tay cọ xát qua lại ở đầu m*t chiếc ghế đang ngồi: "Chị Thiên Nguyên, ý em không phải thế này, chỉ là thời gian quả thật muộn rồi.
Cô ấy tuổi còn nhỏ, không thể ở bên ngoài quá lâu."
Lúc trước đã coi thường Lâm Thiên Nguyên, mới để Vu Cửu suýt chút nữa kiếm đủ một trăm vạn ở công ty Lâm Thiên Nguyên.
Sau khi học được bài học, sao Kỳ Dụ Văn còn có thể để Vu Cửu đi lại quá thân thiết cùng Lâm Thiên Nguyên.
Vu Cửu hơi nhìn thời gian, khinh thường mà nói: "Hiện tại mới 7 giờ hơn, trễ đâu ra? Cô là đang xài thời gian quốc tế sao?"
Kỳ Dụ Văn cúi đầu nhìn Vu Cửu, bất mãn người này phá đám mình, sau đó cổ tay trần của Vu Cửu đã thu hút sự chú ý của Kỳ Dụ Văn: "Đồng hồ tôi tặng cô đâu?"
"Hình tượng của tôi ở trường học là sinh viên nghèo, gian khổ phấn đấu, mang đồng hồ đắt như vậy hợp lý sao?"
Nếu người gây mất hứng cũng đã tới rồi, Vu Cửu cũng không thể ở lại lâu được, kẻo Lâm Thiên Nguyên cùng Kỳ Dụ Văn thần tiên đánh nhau, liên lụy đến cô.
"Chị Thiên Nguyên, vậy em đi trước đây, bữa này để em thanh toán là được, à không, nghiêm khắc mà nói thì là cái người chết kế bên em đây trả."
Lâm Thiên Nguyên cũng biết bữa cơm đêm nay dừng ở đây rồi, đứng dậy đi đến bên cạnh Vu Cửu, giúp cô sửa sang lại cổ áo sơ mi một cách thân thiết: "Được, vậy thì tôi cứ nhận lấy ý tốt của em, lần sau gặp lại."
Vu Cửu rất hưởng thụ dáng vẻ dịu dàng của Lâm Thiên Nguyên, cho dù là vào buổi tối cũng cười đến mức xán lạn kiểu như ánh mặt trời: "Vậy tạm biệt."
Nói xong, nghiêng đầu nhìn Kỳ Dụ Văn, bản mặt quạo xuống trong nháy mắt: "Đi coi!"
Kỳ Dụ Văn: "......"
Lâm Thiên Nguyên không nhịn được thoáng bật cười, tiếng cười không lớn nhưng truyền vào tai Kỳ Dụ Văn một cách rõ ràng.
Kỳ Dụ Văn đã hoàn toàn đen mặt, chỉ có thể đi theo sau Vu Cửu rời khỏi.
Lúc thanh toán, Vu Cửu lấy thẻ Kỳ Dụ Văn cho để trả, sau đó quơ quơ ở trước mặt cô ấy: "Lấy tiền của cô mời người cô không thích ăn uống, loại cảm giác này thật tuyệt."
Kỳ Dụ Văn túm tay Vu Cửu xuống, kéo cô rời đi, mang giày cao gót đi nhanh như bay.
Vu Cửu, cái người mang giày vải bạt cũng suýt chút nữa không đuổi theo kịp.
"Suốt ngày cô không chọc tức tôi thì khó chịu à, mỗi lần cô ngang ngược ở trước mặt tôi, có mấy lần tôi thật sự từng tính toán với cô?"
"Vậy cô phải cẩn thận chút, đừng tăng sản tuyến vú (triệu chứng tức ngực, thường xuất hiện trước và sau kỳ kinh)."
"......"
Kỳ Dụ Văn mím chặt môi, sau khi tìm được xe mình, mở cửa xe để Vu Cửu vào trong xong, bản thân thì vòng qua đầu xe ngồi vào ghế lái, cũng không nói một câu trực tiếp lăn bánh bắn vọt đi.
Vu Cửu đã quên thắt đai an toàn, mà Kỳ Dụ Văn cũng chẳng chú ý tới, vì tăng tốc độ quá cao nên thân thể dội ra sau, bèn vỗ vào mặt bên của ghế ngồi một cách hoảng hốt: "Đợi đã đợi đã đai an toàn của tôi......"
Kỳ Dụ Văn dốc lòng đạp gấp phanh xe lại, đầu Vu Cửu đập vào phía trước "cốp" một tiếng.
"A ——"
Vu Cửu ôm lấy đầu mình, cất lên tiếng đau đớn.
Kỳ Dụ Văn vội dừng xe bên đường, cởi bỏ đai an toàn của mình ra, bật hết đèn bên trong xe lên, sau đó xoay đầu Vu Cửu qua, thoáng nhìn với vẻ lo lắng: "Thế nào? Đau không? Sao không thắt đai an toàn?"
Vu Cửu cau mày đẩy Kỳ Dụ Văn ra, đầu choáng váng xây xẩm do bị đụng, tay phải sờ s0ạng ở trên trần xe hồi lâu mới vặn được gương phía trên xuống.
Cô thoáng nhìn nhìn kỹ lưỡng, quả nhiên, hơi đen một chút rồi.
"Kỳ Dụ Văn!"
Vu Cửu thoáng xoay người, đi véo cổ Kỳ Dụ Văn: "Cô cái đồ xúi quẩy!"
Bởi vì kích động quá mức cùng bực tức, Vu Cửu bất giác trượt khỏi tay vịn trung tâm, ai ngờ mũi chân vấp phải ghế, bỗng dưng cả người đã ngồi vào đến trên đùi Kỳ Dụ Văn.
Trong đầu Kỳ Dụ Văn thoáng trống trơn, sợ đầu Vu Cửu lại đụng vào cửa sổ xe phía trước, bèn lập tức ôm lấy eo Vu Cửu, cố định cô ở trong lòng mình.
Trong nháy mắt, một làn hương thơm thuộc về Vu Cửu bao quanh khắp người.
Quen biết Vu Cửu lâu như vậy, Kỳ Dụ Văn còn chưa từng ôm Vu Cửu như vậy, nhưng cô ấy từng nếm mùi đau khổ, cũng không dám càn rỡ quá, cái tay ôm lấy Vu Cửu kiềm giữ thành chiếc tay ga-lăng.
Vu Cửu ngẩn người, sao mình ngồi trên đùi Kỳ Dụ Văn rồi?
Vu Cửu thẹn quá hóa giận, thoáng véo đùi Kỳ Dụ Văn một phen, chỉnh ngửa ghế ra, đè Kỳ Dụ Văn ở dưới người, nắm chặt lấy cổ tay của cô ấy nâng đến cạnh bên đầu, từ trên cao nhìn xuống, nói với vẻ thật hung ác: "Xin lỗi mau!"
"Đau —— đau, tay tay......!cô nhẹ chút, ưm, hức ~"
Vết thương nơi cổ tay Kỳ Dụ Văn còn chưa lành, bị siết lấy như vậy thì dường như có máu chảy ra thấp thoáng.
Người cô ấy vốn là sợ đau, viền mắt bất giác đã ươn ướt.
Cửa sổ xe chưa đóng lại, bên cạnh có một đôi tình nhân đi ngang qua, nữ sinh trong cặp đôi đó thoáng kêu một tiếng kỳ quái: "Í da! Sao mần trên xe ở chỗ này còn không đóng cửa sổ, không biết xấu hổ mà!"
Chàng trai bên cạnh cũng thoáng nhìn vô phía trong xe, lập tức đã đối diện tầm mắt với Kỳ Dụ Văn, người bị Vu Cửu đè ở dưới mình, tóc tai hỗn độn viền mắt ửng đỏ.
Vãi lúa!
Cô Vu quả nhiên không phải người bình thường, ở trên đường cái cũng có thể đè sếp Kỳ ở dưới người mà mần tới mần lui.
Tội sếp Kỳ rồi.
Kỳ Dụ Văn nháy mắt đã đỏ mặt, con ngươi chấn động điên cuồng.
Sao trợ lý của mình lại ở chỗ này?
Trợ lý bị dọa đến đứng khựng chốc lát, sau đó lập tức dắt theo bạn gái chạy mất, không hợp phép tắc chớ có nhìn, bằng không ngày mai có thể sẽ bởi vì cái chân nào đó bước vào công ty trước mà bị đuổi cổ, thậm chí bị giết bịt miệng.
Cuối cùng Vu Cửu đã phản ứng lại kịp, giống một con cá ướp muối mắc cạn, phành phạch phành phạch ngồi trở lại vào chỗ của mình.
Mất hết mặt mũi rồi, thế mà xui xẻo sao bị chính trợ lý Kỳ Dụ Văn nhìn thấy được, còn là cái kiểu tư thế mờ ám này!
Kỳ Dụ Văn mím môi, chỉnh ghế về lại, nhẹ nhàng xoa xoa mặt trên vết thương của mình, lại chùi chùi nước mắt của mình, cúi đầu không biết đang nghĩ cái gì.
Vu Cửu bắt được động tác Kỳ Dụ Văn qua khóe mắt ngay lập tức, đột nhiên vươn tay qua, đã dọa đến Kỳ Dụ Văn: "Cô muốn làm gì?"
Vu Cửu thoáng thở dài thật sâu, thầm nghĩ lần này không thể mềm lòng, bằng không thì Kỳ Dụ Văn liền tìm được phương pháp trị được mình rồi.
Sau đó thì đã mở khóa cửa xe ra, người ở bên trong xe liền biến mất thật nhanh.
Chơi không được còn trốn không nổi sao?
"Vu Cửu?"
Kỳ Dụ Văn sửng sốt trong chốc lát, vội đẩy cửa xe ra bắt kịp Vu Cửu.
Lúc này một chiếc xe quen thuộc dừng lại ven đường, Vu Cửu đã lên chiếc xe kia không chút do dự.
"Lâm Thiên Nguyên?"
Kỳ Dụ Văn trở lại trên xe mình, đuổi theo chiếc xe kia.
Lâm Thiên Nguyên không nghĩ tới trên đường mình về nhà còn có thể gặp phải cảnh tượng Vu Cửu cãi nhau với Kỳ Dụ Văn, càng không nghĩ tới khi mình mới vừa bắt đầu dừng xe lại định hỏi tình hình, thì Vu Cửu đã quyết đoán lên xe cô ấy.
"Đầu em bị sao vậy?"
Lâm Thiên Nguyên là chị ruột, hết sức mẫn cảm đối với thân thể tóc tai da dẻ Vu Cửu, nhìn một cái liền thấy một chỗ bị thương trên trán cô.
"Đã đụng phải......"
Vu Cửu lơ đãng nhìn đến kính chiếu hậu, xe Kỳ Dụ Văn đang đuổi theo phía sau họ gắt gao: "Ừm?"
Lâm Thiên Nguyên hơi nghiêng đầu, vững vàng bình tĩnh mà nói với Vu Cửu: "Thắt chặt đai an toàn chưa?"
Vu Cửu thoáng kiểm tra đai an toàn một chút: "Thắt ổn rồi."
Lâm Thiên Nguyên cười cười vẻ cưng chiều: "Được."
Tốc độ xe nhanh hơn rõ rệt, Kỳ Dụ Văn ở xe phía sau không cam lòng yếu thế, đuổi theo không rời.
Vu Cửu từ trước đến nay là một "thục nữ" quy quy củ củ lái xe, nào đâu gặp qua trường hợp to bự này.
Vu Cửu bắt lấy khe rãnh cửa xe, đây chẳng lẽ chính là màn đua xe trong truyện chủ tịch sếp tổng sao? Nhưng mà cô vừa mới ăn uống xong, nếu đua xe như vậy......
Cô nghĩ sẽ nôn mất!
Cốt truyện ngầu như vậy, sao mình thì lại phế thế này!
Một tay Vu Cửu che lại cái trán đau đớn, một cái tay khác bịt lấy miệng mình, để tránh chút nữa nôn thẳng ra.
Xe sắp tới thì đột nhiên rẽ ngoặt một cái, Vu Cửu trợn to đôi mắt, không đợi mình ngăn cản, xe Lâm Thiên Nguyên trượt dài vào một cái cua.
Vu Cửu vỗ vào cửa xe, vội vàng nói: "Đợi đã đợi đã! Dừng xe dừng xe!"
Lâm Thiên Nguyên nghe thấy được thì lập tức giảm tốc độ, xe mới vừa dừng ổn, Vu Cửu liền nghiêng ngả va vấp đi xuống xe, đỡ cột điện bên đường rồi bắt đầu nôn.
Vu Cửu tự kỉ rồi, mình cũng quá phế đi! Lâm Thiên Nguyên cùng Kỳ Dụ Văn sống ở trong truyện sếp tổng chủ tịch ngầu lòi, mình thì sống ở truyện thanh xuân mà nôn mửa với làm gánh nặng!
Chênh lệch giữa người với người sao lại lớn như vậy!
Lâm Thiên Nguyên khẽ vỗ lưng Vu Cửu, lại về trong xe mình, cầm lấy một chai nước khoáng đưa cho cô, day dứt cùng đau lòng sắp sửa bao vây cô ấy: "Xin lỗi, đều là chị không tốt, tiểu Cửu, dẫn em đi bệnh viện xem thử nhé, được không?"
"Cảm ơn, bệnh viện thì không đi đâu, chỉ là em chóng mặt vì đua xe mà thôi."
Vu Cửu hơi súc miệng, vẫn đắm chìm trong việc bản thân quá yếu kém.
Lúc này Kỳ Dụ Văn cũng lại đây rồi, cầm qua đến một bịch khăn giấy, có vẻ muốn tranh đua với Lâm Thiên Nguyên.
Sếp tổng có bệnh sạch sẽ kia thế mà muốn đích thân lau miệng cho Vu Cửu: "Đi bệnh viện coi thử trước."
"Bây giờ tôi muốn về nhà ngủ, tôi chịu hết nổi rồi."
Vu Cửu tránh né tay của Kỳ Dụ Văn, rút một tờ khăn giấy từ trong tay cô ấy thoáng lau miệng mình: "Được rồi, về nhà về nhà, hôm nay đã mệt mỏi, thể lực của tôi sắp vắt kiệt rồi."
Cơ thể Vu Cửu khó chịu vô cùng, lập tức đi về hướng xe Lâm Thiên Nguyên, chỉ là tới được nửa đường thì đã bị Kỳ Dụ Văn từ phía sau đuổi theo tới kéo lấy tay.
"Chị Thiên Nguyên, em dẫn cô ấy trở về nghỉ ngơi trước."
Lâm Thiên Nguyên hơi nhíu mày, thấy Vu Cửu cũng chẳng có giãy giụa, bèn không nói gì nữa: "Được, chăm sóc em ấy cho tốt, lần sau chị nhìn thấy em ấy bị thương nữa, thì cho dù là chị, cũng sẽ không khách khí với em đấy."
Kỳ Dụ Văn thoáng nhìn cô ấy thật sâu sắc: "Người của em, không cần chị Thiên Nguyên bận tâm đâu."
Lâm Thiên Nguyên giống như mọi khi, mỉm nụ cười nhàn nhạt, nhìn vào đôi mắt Kỳ Dụ Văn: "Hiện tại là người của em, không có nghĩa cả đời đều là thế.
Em không quý trọng thì tất nhiên có người muốn quý trọng."
Khóe môi Kỳ Dụ Văn nhếch lên hơi hơi, tay để bên cạnh người đan tay vào cùng Vu Cửu, không biết có phải muốn chọc tức Lâm Thiên Nguyên hay không, nói: "Cả đời đều thế."
Vu Cửu choáng váng mơ hồ, chẳng nghe thấy cuộc đối thoại đáng gờm vừa rồi của Kỳ Dụ Văn cùng Lâm Thiên Nguyên, khi tỉnh hồn lại thì đã bị Kỳ Dụ Văn dắt về trong xe rồi.
"Chị Thiên Nguyên đâu?"
Vu Cửu thoáng nhìn ngoài cửa sổ, đã không nhìn thấy xe Lâm Thiên Nguyên nữa.
"Chị ấy trở về rồi."
Kỳ Dụ Văn cẩn thận thắt đai an toàn cho cô xong mới khởi động xe, suốt một đường đều lái rất ổn định.
"Trán của cô còn đau hay không."
Vu Cửu thoáng xua tay, còn đang uống chai nước mà Lâm Thiên Nguyên cho, thoáng ngó cổ tay Kỳ Dụ Văn một cái, tiếng nói hơi yếu ớt: "Cổ tay của cô......!thôi, chúng ta huề nhau, về sau tôi cũng không trông cho cô ngủ nữa."
Kỳ Dụ Văn không đồng ý, không phủ nhận: "Tôi dẫn cô đi bệnh viện kiểm tra một chút trước."
Kỳ Dụ Văn không cho Vu Cửu cơ hội để nói, đã đi đến một giao lộ chữ chi (Z) hướng đến bệnh viện.
Vu Cửu suy nghĩ, làm kiểm tra cũng tốt, lỡ như đến khi thật sự có chuyện thì đi tìm ai nói lý lẽ.
Qua Kim Vũ lại tiếp đãi vị khách quen Vu Cửu đây một lần nữa: "Ui, hôm nay là đầu bị thương rồi à, nào nào nào, trực tiếp sắp xếp CT đi."
"Cậu có thể nghiêm túc một chút hay không?"
Vu Cửu nói với Kỳ Dụ Văn: "Tôi đi chụp hình, cô ở lại đây xử lý tay cô một chút, vừa nãy tôi......!siết có hơi dùng sức."
Sự quan tâm thình lình xuất hiện của Vu Cửu làm trong lòng Kỳ Dụ Văn dễ chịu rất nhiều, khóe miệng giương lên nét cười nhàn nhạt, nhưng người quen thuộc với cô ấy đều biết, lúc này thì Kỳ Dụ Văn vui vẻ cực độ: "Không sao, tôi không có bị gì đáng lo."
Qua Kim Vũ che miệng thoáng cười thành tiếng, Kỳ Dụ Văn thoáng lướt mắt nhìn cô ấy một cái vẻ lạnh lùng: "Buồn cười lắm sao?"
"Là rất buồn cười."
"......"
Kỳ Dụ Văn không muốn phản ứng với cô ấy, bèn cùng với y tá đi theo Vu Cửu rồi.
Qua Kim Vũ cầm đuôi bút, chọc vào giữa mày của mình: "Rõ ràng nhiều người thích cậu ấy như vậy, nhất quyết phải làm trao đổi đổi chác như vậy, đừng bảo Dụ Văn là M thật chứ? Với cái cô Vu Cửu - S này vẫn rất xứng."
Kiểu tương thích này xứng đến kỳ lạ.
Không lâu sau đó, Vu Cửu đã mang theo (kết quả) CT trở lại, Qua Kim Vũ nhìn thoáng, nói: "Cũng không có bất cứ chuyện gì, xem ra chỉ là bị thương bên ngoài đơn giản."
Tuy Kỳ Dụ Văn xem không hiểu phim chụp, nhưng vẫn cầm lấy tấm phim thoáng xem như thật: "Cậu xác định không có việc gì?"
"Chuyện khác cậu có thể không tin tớ, nhưng về y thuật, thì cậu không thể nghi ngờ."
Qua Kim Vũ đi đến bên cạnh Vu Cửu, nửa ngồi xổm xuống, vén tóc mái trên trán cô lên, nhìn nhìn: "Đây là đã đụng vào đâu?"
Vu Cửu thoáng đảo tít mắt thẳng thừng, khều chân về sau đá đến Kỳ Dụ Văn một cái, nói với giọng điệu thật chối tai: "Cô hỏi cái người chết phía sau tôi kia á!"
Kỳ Dụ Văn cau mày lùi về sau một bước, vừa nhấc mắt thì va vào trong ánh mắt săm soi của Qua Kim Vũ.
"Dụ Văn, đừng bảo là cậu thật sự có khuynh hướng bạo lực gia đình đấy?"
Kỳ Dụ Văn thoáng phủi quần của mình.
Cô ấy còn hoài nghi liệu Vu Cửu, cái người S không biết thiệt hay giả này có khuynh hướng bạo lực gia đình hay không, cũng không biết người lấy cưa điện, còng cô ấy lại, đè ở dưới người mà nắn vuốt miệng vết thương bắt nạt cô ấy là ai.
"Tớ không có, vừa rồi lái xe hơi nhanh, đai an toàn của Vu Cửu chưa thắt kỹ, đã đụng vào phía trước."
Tay Kỳ Dụ Văn từ trên vai Vu Cửu duỗi qua đến, đẩy Qua Kim Vũ vẫn còn đang mãi sờ cái trán của Vu Cửu ra một cách nhanh, chuẩn và dữ dằn: "Không phải nói không có việc gì sao? Kê thuốc đi."
Qua Kim Vũ đứng thẳng dậy, giơ đôi tay lên: "Được được được, ngươi phụ nữ của cậu, không chạm vào được không chạm vào được."
Vu Cửu mở miệng, nói sửa lại cho đúng: "Tôi không phải người phụ nữ của cô ta, đừng hủy hoại danh dự của tôi."
Kỳ Dụ Văn cùng Qua Kim Vũ nhìn về phía cô cùng một lúc, người trước thì vẻ mặt đã quen, nhưng loáng thoáng mang theo ấm ức; người sau chớp chớp mắt, lại thương hại mà thoáng nhìn Kỳ Dụ Văn.
Kỳ Dụ Văn: "......"
Qua Kim Vũ lắc đầu, ngồi vào chỗ của mình lên đơn thuốc.
Đây chỉ là bị thương nhỏ, hoàn toàn không cần kê đơn, cô ấy bèn kê một ít thuốc bổ thân thể chỉ rồi để cho Kỳ Dụ Văn mang đi.
Mắc công Kỳ Dụ Văn nói cô ấy qua loa.
Đến hành lang bệnh viện, Vu Cửu lại nhớ tới việc nội soi dạ dày nhiều lần bị ngắt ngang của mình.
Nói đến thì kịch tính như phim, cứ mỗi lần khi cô sắp làm nội soi dạ dày thì sẽ có người làm chướng ngại vật phá đám cô.
"Kỳ Dụ Văn, cô nói xem liệu cô có thể làm tôi bớt lo chút không, cái tướng suốt ngày kiếm việc cho tôi."
Nghĩ lại cẩn thận thì người phá đám cô gần như toàn là Kỳ Dụ Văn, người này là cố ý đặt sức khỏe của Vu Cửu cô ở dưới chân mà giẫm đạp đi.
Kỳ Dụ Văn không biện bạch thêm, chỉ e lại bắt đầu cãi nhau với Vu Cửu: "Tôi đi lấy thuốc."
"Ừ."
Vu Cửu đi ra ngoài bệnh viện trước một bước.
Vừa rồi trên đường đến không để ý xe của Kỳ Dụ Văn đậu chỗ nào, hiện tại chỉ có thể ngồi ở bậc thang trước cửa bệnh viện chờ đợi.
Gió buổi tối mùa hè có hơi lớn, rác rến hiếm hoi ngoài bệnh viện đã bị gió cuốn lên tịnh tiến một khoảng cách lớn.
Triệu chứng say xe của Vu Cửu còn chưa có biến mất hoàn toàn, mặt vùi ở cánh tay không nhúc nhích tí nào, tóc bị gió thổi đến lộn xộn, rất giống một nữ sinh trung học nghèo khổ.
Kỳ Dụ Văn đi ra đến thì liền nhìn thấy cảnh tượng như vậy, chậm lại bước chân đi đến phía sau cô, giống như là sợ quấy nhiễu đến cô.
Đứng yên hết một hồi thật lâu, Kỳ Dụ Văn khom lưng muốn xoa xoa đầu Vu Cửu, nhưng lại sợ sẽ dẫn đến sự phản kháng mãnh liệt của cô, phá hỏng bầu không khí yên bình lúc này, bèn đã thu lại cái tay vừa mới vươn ra được một chút.
"Vu Cửu, đứng dậy thôi."
Vu Cửu giống như là ngủ gật bị đánh thức, ngẩng đầu lên mà hai mắt mụ mị, đứng dậy thoáng phủi váy mình, lại thoáng duỗi eo lười biếng một cái, túm nhét áo sơ mi tuột ra một đoạn vào trong váy.
Vu Cửu để đôi tay ở sau lưng, quay đầu lại nhìn Kỳ Dụ Văn, trên mặt không có biểu cảm dư thừa gì, giống đang nói một câu bình thường:
"Về nhà thôi, người chết."
Trên mặt Kỳ Dụ Văn tràn lên nụ cười, lại bị thu lại thật nhanh, nhìn về phía Vu Cửu đang nhìn quanh quất, cầm lòng không đậu mà buột miệng thốt ra một câu: "Thích."
"Hử?"
Vu Cửu chưa nghe rõ cô ấy đang nói cái gì: "Cô nói gì đấy?"
Kỳ Dụ Văn hơi lắc đầu: "Không có gì, xe ở bên kia.".
Chương 37
Vào buổi chiều, Kỳ Dụ Văn bảo công nhân tối đến phòng Vu Cửu dọn nội thất mài mòn đi. Cho nên lúc hai người về đến nhà, liền thấy trong nhà từ trên xuống dưới hết sức bận rộn, phòng của Vu Cửu gần như đã bị dọn rỗng.
"Đậu xanh! Ngày mai tới dọn cũng được mà, hơn nửa đêm còn hành xác như vậy...... Cũng hành xác tôi!"
Kỳ Dụ Văn đứng ở phía sau cô, một nỗi chột dạ nảy lên trong lòng, sớm biết thì không bố trí bọn họ tới buổi tối rồi, thế này vừa khéo, đợi lát thì chắc lại phải bị mắng.
"Vậy...... đêm nay cô ngủ với tôi chứ?"
"Tôi không ngủ với cô, tôi thà rằng ngủ ngoài đường lớn cũng không ngủ với cô."
Vu Cửu quay đầu thoáng liếc cô ấy trắng mắt, những công nhân kia lại đây lúc này không thể nào không có sự bày mưu đặt kế của Kỳ Dụ Văn: "Tôi về trường ngủ, dù sao hiện tại còn có thể trở về trường."
Nói rồi liền quay đầu đi xuống lầu.
Kỳ Dụ Văn vội đuổi theo đến, túm lấy cánh tay của cô, cảm thấy Vu Cửu thật là 'sấm rền gió cuốn' (tác phong làm việc rốt ráo): "Bây giờ muộn thế này, cô đi ra ngoài làm gì?"
"Nếu cô thuận tiện thì lại cũng có thể đưa tôi đi, nếu không tiện thì tôi tự mình gọi xe cũng được hết."
Vu Cửu hất tay Kỳ Dụ Văn ra, bước nhanh xuống cầu thang như thể e sợ lại bị đuổi theo tới.
Kỳ Dụ Văn đâu sẽ thả cô đi, đuổi theo xuống lầu đi theo phía sau cô sít sao: "Buổi tối rất nguy hiểm."
"Xã hội pháp trị! Không nguy hiểm."
Một bàn tay Vu Cửu chèn nơi eo, một cái tay khác chỉ vào trên lầu, cười lạnh mà nói: "Tôi cũng không tin bình thường công nhân sẽ chạy tới dời dọn nội thất trễ như vậy, còn không phải là cô muốn để tôi hết chỗ ngủ sao? Nếu không phải đêm nay cô đã làm tôi bị thương, thì chắc chắn cô lại muốn để tôi tìm đại một chỗ co người lại ngủ ở phòng cô rồi."
Kỳ Dụ Văn: "......"
Đây là lý giải 'chuẩn nhà sản xuất' gì, còn nói đến độ nói có sách mách có chứng rõ ràng đâu ra đấy, đi ngoài phố tìm đại đứa bé nào cũng có thể nói ra đáp án càng đúng chuẩn hơn so với Vu Cửu.
Vu Cửu dựa vào lan can cầu thang giống như giặc cướp vậy, giương cằm lên ngạo mạn vô cùng: "Dù sao thì tôi không ngủ với cô, hông ấy cứ để tôi về trường ngủ, bằng không thì cô đi, tôi ngủ giường cô."
Bên cạnh còn có công nhân vẫn lục tục lần lượt đi ngang qua, đều làm bộ cũng không nghe thấy gì hết, cẩn thận di chuyển nội thất.
Kỳ Dụ Văn gọi công nhân bên cạnh lại, bảo bọn họ đi trước, cô ấy cũng không muốn để quá nhiều người biết chuyện trong nhà của mình.
Vu Cửu khoanh đôi tay trước ngực, đầu ngón tay gõ vào khuỷu tay của mình: "Kỳ Dụ Văn, cô chọn đi, chọn một trong hai, cô chọn cái nào."
Kỳ Dụ Văn khẽ cắn răng vào phần thịt mặt bên trong miệng, buông thuốc mang từ bệnh viện về ở trên tay xuống: "Được, tôi đi."
Trước khi đi, Kỳ Dụ Văn còn dùng một ánh mắt kiểu không hiểu ra làm sao thoáng nhìn Vu Cửu một cái, giống như là nhìn đứa ngốc, nhìn đến mức Vu Cửu nổi cáu trong lòng.
Vu Cửu hơi nhíu mày, trở lại trên lầu đi vào phòng Kỳ Dụ Văn, ngửi không khí tươi mới trong đó cùng khăn trải giường mới tinh, lại cảm thấy hết sức không thích hợp.
"Ngủ ở giường Kỳ Dụ Văn thì có phải cũng không tốt lắm hay không, tuy rằng cô ấy không ở đây."
Vu Cửu e sợ mình làm động tác gần gũi gì với Kỳ Dụ Văn rồi sẽ thúc đẩy diễn tiến tuyến tình cảm của cả hai người, suy xét nhiều lần, vẫn quyết định không đi ngủ trên giường Kỳ Dụ Văn.
Khi chuẩn bị tắt đèn rồi rời khỏi phòng thì nhìn thấy có một tí ánh sáng ngoài cửa sổ, Vu Cửu dừng một chút, đi qua đến nhìn thoáng qua một cái.
Là xe của Kỳ Dụ Văn, còn đậu ở bên dưới, vẫn chưa lái đi.
Giữa mày Vu Cửu lại nhíu chặt lần nữa, do dự hết mãi một hồi lâu, rốt cuộc là tính đi xuống lầu kêu Kỳ Dụ Văn quay lại.
Sau khi đã gọi một chiếc xe khẩn cấp trên di động, Vu Cửu mới mở cửa chính căn nhà ra. Đèn pha xe của Kỳ Dụ Văn lóa đến mức suýt nữa đôi mắt cô không mở ra được, dùng cánh tay che khuất ánh sáng, đến gần xe của Kỳ Dụ Văn thì vươn tay mở cửa xe, tiếp theo đó mùi thuốc lá xộc thẳng vào mặt, hăng đến độ cô thoáng lùi về sau một bước.
"Cô còn biết hút thuốc à?"
Lời vừa hỏi ra một cái, Vu Cửu liền cảm thấy mình ngu xuẩn, có mấy người sếp tổng chủ tịch không biết hút thuốc chứ? Chỉ là không có nghiện thuốc lá, khi có chuyện phiền muộn trong lòng mới sẽ hút thôi.
Đối với hình tượng sếp tổng chủ tịch thông thường, Vu Cửu vẫn rất hiểu rõ.
Trong mắt Kỳ Dụ Văn lóe lên ánh sáng ngời trong nháy mắt, tầm mắt nhìn thẳng vào mặt đường rộng lớn trước mặt, giữa những ngón tay thon dài kẹp một điếu thuốc lá dành cho nữ, hỏi: "Không phải cô cũng biết hút thuốc sao? Còn rất sành sỏi."
Lúc này, Vu Cửu mới nhớ tới khi lần thứ hai nhìn thấy Kỳ Dụ Văn, chuyện mình cố ý hút thuốc ở trạm xe buýt, bèn vội vàng lấy cái tay muốn che mũi lại về.
Là một "dân hút thuốc", hút thuốc gián tiếp hẳn cũng là tập mãi thành quen.
Vẻ mặt Vu Cửu thư giãn ra, lại nhìn thấy có máu chảy ra nơi băng gạc ở cổ tay Kỳ Dụ Văn, mày lại nhíu chung thành một cục: "Cô mau nhanh xử lý tay cô một chút đi, cô xác định cô như vậy có thể lái xe sao?"
Kỳ Dụ Văn nhìn về phía Vu Cửu, một phát hiện hình thành trong đại não.
Liệu có phải Vu Cửu rất ưa khổ nhục kế hay không?
Thoạt nhìn Vu Cửu tường đồng vách sắt, nhưng dường như rất ưa lồ ng một lớp khổ nhục kế kia. Còn nhớ trước kia, có một lần tâm trạng của cô ấy rất tồi tệ, cuối cùng thì Vu Cửu cũng đuổi theo tới bên ngoài, kéo cô ấy vào trong nhà.
Còn có lần đó khi cô ấy trong kỳ s1nh lý, chuyện còng tay cũng là hai ngày trước.
Nói đến thì, kỳ s1nh lý hình như sắp tới rồi......
Cằm Vu Cửu khẽ nâng, Kỳ Dụ Văn vẫn cứ ngẩn ra không đáp lời, đến mức khiến cô đã có hơi không kiên nhẫn: "Cô mau xuống đi, cô còn làm cái gì đấy!"
Kỳ Dụ Văn lại châm một điếu thuốc mới, ngó Vu Cửu qua đuôi mắt: "Vậy còn cô?"
"Tôi đi chứ sao, dầu gì thì tôi là người ngoài. Ngủ trên giường một người không thân cũng chẳng quen, đó là hành vi của mấy con nhỏ mưu mô vờ ngây thơ chuyên dụ dỗ người khác, tôi lại không phải kẻ như vậy, cũng không muốn dụ dỗ cô"
Nét cười của Kỳ Dụ Văn còn chưa kịp hiện lên trên mặt, thì mặt xụ xuống trong nháy mắt, nói thấp giọng: "Nếu cô đi thì tôi không đi xuống đấy."
"......"
Thân thể Vu Cửu ngửa ra sau theo tính chiến thuật, Kỳ Dụ Văn đây là đang làm nũng? Này không khoa học lắm nhể?
"Kỳ Dụ Văn."
Kỳ Dụ Văn nghiêng đầu nhìn cô: "Làm gì?"
"Thiết lập hình tượng của cô sụp đổ rồi."
"......"
Từ dùng trong tiểu thuyết nói ra trong kiểu tình huống này, chẳng hiểu sao, Kỳ Dụ Văn thế mà có thể hiểu được ngay lập tức, nhớ lại tới câu nói vừa rồi kia thì càng cảm thấy khó chịu nổi.
Bản thân đường đường là sếp tổng tập đoàn nhà họ Kỳ, lời tùy hứng như vậy sao lại có thể nói ra? Cũng không giống cô ấy một chút nào hết.
Kỳ Dụ Văn thu tầm mắt về, lại câm tiếng rồi.
Vu Cửu: "......"
Vu Cửu bèn dứt khoát lùi về sau vài bước, ngồi trên bậc thềm ven đường: "Rốt cuộc cô có xuống xe hay không?"
Kỳ Dụ Văn vẫn không đáp lời, ngồi ở trong xe hút thuốc như cũ, cửa xe chẳng đóng. Nhìn qua đấy từ góc độ của Vu Cửu, giống như là một phụ nữ ăn mặc đẹp đẽ rực rỡ tươi sáng, ngồi trên máy cày hỏng ở nông thôn vậy.
Hình ảnh quá đẹp đi.
Vu Cửu thoáng nhìn hoàn cảnh tĩnh mịch: "Kỳ Dụ Văn, cô không cảm thấy dáng vẻ hai chúng ta lúc này hết sức giống đồ ngốc sao?"
Kỳ Dụ Văn cũng học theo Vu Cửu, thoáng nhìn quanh đây, đến một bóng người cũng không có, chỉ có cửa xe của mình để ngỏ, khói thuốc lượn lờ, Vu Cửu ngồi dưới đất giống một kẻ ăn mày vậy......
Quả thật có hơi đúng.
Vu Cửu từ trên mặt đất đứng lên, ghé vào cửa sổ xe của Kỳ Dụ Văn hát: "Em gái, em ngồi đầu thuyền, anh đây anh đi trên bờ......"
Sau đó lấy nắm tay làm kiểu như mi-crô đưa đến trước mặt Kỳ Dụ Văn, Kỳ Dụ Văn thoáng sửng sốt, ma xui quỷ khiến mà tiếp lời: "Ân ân ái......"
Mới cất giọng một cái thì cô ấy liền thoáng đỏ mặt, phủi tay Vu Cửu đi một phát.
"Ha ha ha ha ha ha cười chết mất!"
Kỳ Dụ Văn dập tắt đầu thuốc, rút chìa khóa xuống xe, hơi kéo Vu Cửu còn đang cười: "Đừng cười nữa, về nhà, thật sự không muốn ngủ với tôi thì ngủ sofa cũng được."
Vu Cửu nhịn về lại ý cười, lấy di động ra cho Kỳ Dụ Văn thấy chuyến xe khẩn cấp mình đã kêu, cách nơi này cự ly đã không đến 0.1 km nữa: "Không đâu, tôi sắp đi ngay rồi, khi nào phòng trang hoàng xong rồi thì tôi lại trở về, biết đâu cô cũng có thể nổi lòng từ bi, cho phép tôi không trở lại. Phòng ký túc xá một người xa xỉ mà vất vả lắm tôi mới kiếm ra được, còn chưa ở được bao lâu thì đã bị cô lôi đến nơi này rồi, cũng không để tôi có một chút cảm giác thành tựu nào cả."
Lúc này Kỳ Dụ Văn mới bừng tỉnh vỡ lẽ, cô ấy còn tưởng rằng Vu Cửu vẫn luôn ngồi ở chỗ này là đang khuyên mình, nhưng thật ra là cô đang đợi xe mà cô gọi.
Bản thân tự mình đa tình cái quái gì?
Kỳ Dụ Văn lại lần nữa nhấn mạnh: "Bây giờ đã khuya rồi."
Vu Cửu khẽ hừ một tiếng, vừa khéo xe cô gọi đã tới. Xe còn chưa dừng ổn, Kỳ Dụ Văn lại đã sải chân bước dài đi qua đấy, móc tiền từ trong túi áo khoác ra, ném một xấp tiền mặt cho tài xế: "Ông có thể đi rồi, liền ngay lập tức."
Tài xế biết người ở nơi này không giàu thì ắt sang, không thể trêu vào, trông dáng vẻ Kỳ Dụ Văn cũng không phải người dễ ăn gì. Tiền cũng không kịp nhận đàng hoàng, mặc chúng rớt ở trên xe cùng đầu gối mình, lập tức lái xe đi mất.
Vu Cửu sững sờ ở tại chỗ, không nhịn được chửi tục một câu, bước đi nhanh đến, nâng chân lên tính cho một cú đá vào mông Kỳ Dụ Văn.
"Cđm ông cố nội cô đcđ!"
Kỳ Dụ Văn cảm giác được sự dồn dập trong bước chân của Vu Cửu, nhận ra được bất thường, đã xoay người qua nhanh tay lẹ mắt tóm được mắt cá chân của Vu Cửu.
"Ối ối ối?"
Ngay lập tức, Vu Cửu mất đi cân bằng suýt chút nữa muốn ngã nhào, chợt nhíu mắt, vội nhào lên đến dùng tay câu lấy cổ Kỳ Dụ Văn, cái chân bị bắt lấy ra sức giẫm xuống một cái, tay Kỳ Dụ Văn liền hơi lỏng ra.
Kỳ Dụ Văn thoáng sửng sốt một chút, làm thế nào cô ấy cũng không nghĩ tới Vu Cửu thế mà linh hoạt như vậy.
Vu Cửu tóm ở cổ Kỳ Dụ Văn, cười khẽ ở bên tai cô ấy: "Cô muốn thế nào hả? Người chết."
Kỳ Dụ Văn hơi nghiêng đầu: "Có bản lĩnh thì cô ghì đứt cổ tôi đi."
"Thế này đi, cô ca một bài cho tôi thì tôi liền không đi nữa, cứ bài 《 Tình yêu người kéo thuyền 》 vừa rồi cô hát chưa xong là được."
"Tôi mới không hát." Bài hát cũ kỹ quê mùa như vậy.
"Vậy chúng ta cứ dây dưa ở chỗ này đi."
Kỳ Dụ Văn cười cười: "Tôi không có ý kiến."
Vu Cửu đảo mắt trợn trắng, Kỳ Dụ Văn không có ý kiến nhưng cô có ý kiến. Vốn dĩ thì cô thấp hơn một tí, Kỳ Dụ Văn còn mang giày cao gót, hiện tại có chênh lệch chiều cao giữa hai người là mười mấy cm, giữ nguyên tư thế này rất mệt.
Vu Cửu hối hận cực kỳ, Kỳ Dụ Văn muốn đi cứ để cho cô ấy đi không phải tốt rồi sao.
Đêm nay ánh trăng thật đẹp, Vu Cửu ngẩng đầu nhìn vào ánh trăng, lải nha lải nhải cầu nguyện: "Lần sau nhất định phải làm một người phụ nữ lòng dạ sắt đá, trong lòng chẳng 'thánh mẫu', xuất đao tất nhiên mau."
Tuy rằng cổ bị Vu Cửu ghì có hơi đau, nhưng tổng thể thì Kỳ Dụ Văn vẫn vừa lòng. Đêm nay dường như không có bên thắng, nhưng người tức nhiều hơn hình như là Vu Cửu.
Vu Cửu buông lỏng cổ của Kỳ Dụ Văn, đi vào trong nhà giống như cái xác không hồn vậy, đã làm lơ Kỳ Dụ Văn đi theo phía sau.
Mới vừa đi vào phòng mình, thì phát hiện không thấy tủ quần áo của mình nữa, ngay cả một chiếc quần cái áo cũng không có chừa lại.
"Sao lại thế này?"
Vu Cửu quành trở lại, ghé đầu vào tay vịn cầu thang hô về phía Kỳ Dụ Văn: "Người chết kia, công nhân của cô dọn tủ quần áo của tôi đi thì thôi vậy, vì sao ngay cả quần áo cũng không chừa lại cho tôi!"
Kỳ Dụ Văn ngẩng đầu nhìn lên tới, hình như cô ấy cũng không có bảo công nhân lấy quần áo đi.
Kỳ Dụ Văn đè lại cơn lúng túng không biết từ đâu mà tới của mình, làm bộ dáng vẻ mù tịt: "Tôi không biết, đoán chừng là bọn họ quên rồi."
Vu Cửu thầm mắng một tiếng: "Cô mau sử dụng siêu năng lực sếp tổng bá đạo của cô, bảo người ta đưa quần áo lại đây cho tôi mau!"
Kỳ Dụ Văn cúi đầu xuống, lấy tạp chí kế bên qua lật ra xem. Đây là một cuốn tạp chí tình cảm, phía trên có một hàng chữ: Ở trong tình yêu, nhượng bộ quá nhiều thì nhất định sẽ trở thành bên yếu thế.
Kỳ Dụ Văn hơi chớp mắt, ngẩng đầu thoáng nhìn qua Vu Cửu, lại hơi suy nghĩ về những việc gần đây, sau đó nói với vẻ lời ít ý nhiều: "Không."
"......"
Vu Cửu ngẩng đầu lên, siết chặt nắm tay, Kỳ Dụ Văn đúng là quá được rồi, chỉ dùng một chữ là có thể khiến cô tức chết, cũng tức đến sắp chảy máu não tới nơi rồi.
"Kỳ Dụ Văn, cô chờ đó cho tôi, bây giờ bà đây xuất đao nhanh vô cùng, cô chớ hối hận!"
Đầu Kỳ Dụ Văn không nhúc nhích tí nào, giả vờ xem tạp chí của mình ra mòi ra dáng y nguyên.
Vu Cửu vọt vào phòng Kỳ Dụ Văn, lấy toàn bộ quần áo trong tủ của cô ấy ra, quăng vào trong bồn tắm.
Quần áo Kỳ Dụ Văn để ở trong phòng này cũng không nhiều, đi qua đi lại mấy lượt là dọn sạch rồi.
Vu Cửu tóm đầu vòi sen trong phòng tắm xuống, xả nước hướng vào quần áo trong bồn tắm, còn đổ cả nước tẩy rửa nhà vệ sinh vào trong đó.
Sau khi Kỳ Dụ Văn ung dung thảnh thơi lên tới lầu thì đã ngửi được một mùi khó ngửi, thoáng lộp cộp trong lòng, bèn vội vàng đi vào phòng tắm. Trong nháy mắt kia, nhịp tim của Kỳ Dụ Văn thoáng ngừng vài lượt.
"Vu Cửu! Cô đang làm gì đấy?!"
Kỳ Dụ Văn tắt đi vòi sen tắm, nhìn thoáng qua đám quần áo hoàn toàn không thể mặc nữa, liền túm Vu Cửu rời khỏi phòng tắm.
"Vì sao cô cứ luôn thích làm loại chuyện này?"
Vì sao luôn có thể chọc tức được cô ấy một cách chuẩn xác như vậy?
Tay Vu Cửu làm thành đao, kề ở trên cổ Kỳ Dụ Văn, cười đến mức giống y như cáo: "Cô trả lời lại lần nữa, có muốn cho người đưa quần áo lại đây hay không?"
"......"
Tạp chí thối nát! Thứ gạt người!
Kỳ Dụ Văn khẽ đẩy Vu Cửu đi, ra khỏi phòng với bản mặt xụ xuống, mùi nước sát trùng ở phòng tắm đã truyền tới trong nhà, quá khó ngửi đi.
Vu Cửu khoanh đôi tay tước ngực, ra khỏi phòng, đi lướt qua bên người Kỳ Dụ Văn với vẻ tự mãn: "Nhanh lên nha ~ cô cả."
Kỳ Dụ Văn chỉ có thể lấy di động ra, bảo người đưa quần áo lại đây, rồi sẵn tiện kêu vài người qua dọn dẹp sạch sẽ phòng tắm.
Nửa tiếng sau, quản gia cầm theo quần áo qua tới, sau đấy còn có cô bác sĩ xinh đẹp đi theo đến bôi thuốc cho Kỳ Dụ Văn, cùng với ba người làm của nhà họ Kỳ.
Mấy người bọn họ vừa vào cửa liền nhìn thấy Vu Cửu cùng Kỳ Dụ Văn ngồi ở trên sofa đối diện nhau.
Lần này đã đổi lại là Vu Cửu đang xem tạp chí, mà Kỳ Dụ Văn thì lại đang nhìn Vu Cửu chằm chằm, tựa như muốn nhìn chằm chằm xuyên thủng cô, ánh mắt này tuyệt đối không phải là ánh mắt của tình yêu.
"Cô cả, cô Vu."
Kỳ Dụ Văn chẳng phản ứng, nhìn chòng chọc vào Vu Cửu như cũ. Vu Cửu đi qua đến tiếp nhận quần áo trên tay quản gia với vẻ rất nhiệt tình: "Cảm ơn chú quản gia."
Quản gia cười nói: "Không việc gì, chuyện bổn phận."
Vu Cửu tìm ra đồ ngủ của mình cùng quần áo dùng để thay khi tắm rửa ngày mai, quần áo khác thì cố ý đặt ở trên đùi Kỳ Dụ Văn: "Cô cả, đây là quần áo của cô nha."
"......"
Vu Cửu nhịp bước chân nhẹ nhàng lẹ làng lên lầu, miệng còn ngâm nga bài hát lạc điệu.
Quản gia đi đến trước mặt Kỳ Dụ Văn: "Cô cả à, là mâu thuẫn ầm ĩ với cô Vu rồi sao?"
Kỳ Dụ Văn không muốn nhiều lời, hơi nhéo giữa mày của mình: "Đi phòng tắm thu dọn một chút giúp tôi đi, tôi muốn tắm rửa."
Quản gia chẳng hỏi nhiều thêm, đã dẫn theo người làm đi lên lầu làm việc.
Cô bác sĩ xinh đẹp nhìn thấy thuốc trên góc sofa, tò mò mà đi qua cầm lên tới, hỏi: "Cô cả, đây là thuốc của ngài sao?"
Lúc này Kỳ Dụ Văn mới nhớ tới được vết thương nơi đầu của Vu Cửu, vừa rồi bị chọc tức hoàn toàn, đã quên mất chuyện này.
"Của Vu Cửu, đợi lát cô ấy ra tới rồi thì sẵn tiện cô coi thử vết thương cháy nắng trên cổ cô ấy thế nào rồi."
"Vâng, thưa cô cả."
Cô bác sĩ xinh đẹp lấy thuốc theo, đi lên lầu, định xem thử phòng tắm đã xảy ra chuyện gì.
Vừa đi vào phòng Kỳ Dụ Văn một cái, thì đã bị mùi nước sát trùng nồng nặc hăng phải.
"Đây là có chuyện gì?"
Quản gia hết sức bình tĩnh, đứng ở cửa phòng tắm coi người làm rửa sạch bồn tắm: "Thú vui trong đời sống tình yêu của cô Vu cùng cô cả."
"......"
Quản gia lại nói: "Có phải cô đang nghĩ, này thì coi là thú vui trong đời sống tình yêu gì chứ, phải không?"
Cô bác sĩ xinh đẹp khẽ gật đầu: "Đúng vậy."
"Tính tình của cô cả chúng ta không phải tốt lắm, cô thấy cô Vu quậy tung quần áo cùng phòng cô cả như thế, mà cô cả cũng chẳng có nổi cáu với cô Vu, vậy mà cô chưa cảm giác được gì sao?"
Giữa mày cô bác sĩ xinh đẹp chợt nhíu, có chút hưng phấn lạ thường: "Theo ngài nói như vậy, thì cô Vu và cô cả thật đúng là có thể thành?"
Quản gia chợt cười thần thần bí bí: "Cô cảm thấy sao?"
"Tôi cảm thấy có thể."
Quản gia cười một tiếng, không nói gì nữa.
Người làm hành động rất nhanh, hơn mười phút sau thì dọn dẹp sạch sẽ xong phòng tắm, trong không khí không còn mùi nước sát trùng nữa.
Kỳ Dụ Văn lại chậm chạp chưa đi tắm rửa, vẫn cứ đang ngồi ở phòng khách tầng trệt suy nghĩ gì đó, mọi người cũng không dám đến quấy rầy.
Một tiếng sau, Vu Cửu đi ra tới từ phòng mình, cô bác sĩ xinh đẹp bèn định đến bôi thuốc cho cô.
"Cô Vu à, về phòng để tôi bôi thuốc cho ngài đi."
Bèn thoáng chỉ vào phòng: "Cô nhìn coi phòng tôi đi."
Cô bác sĩ xinh đẹp hoang mang mà vào đến, hơi mang theo kinh ngạc mà đi ra: "Đồ đạc trong phòng ngài đâu rồi?"
"Hỏi cô chủ của các cô á, chúng ta xuống lầu đi."
Đồ ngủ Vu Cửu mặc hôm nay lại là bộ sơ mi trắng phối với quần đùi màu đen kia, nhớ tới chuyện dường như Kỳ Dụ Văn có đam mê không đổi đối với bộ đồ ngủ này, bèn cố ý thao tác xong xuôi một hồi đối với đồ ngủ của mình trước khi xuống lầu, khiến cô nàng bác sĩ xinh đẹp cạnh bên đơ mắt hết hồn.
Vu Cửu vừa xuống cầu thang, vừa nói với vẻ không khách khí: "Cô nên về trên lầu tắm rửa rồi cô cả à, hết mùi từ lâu rồi."
Kỳ Dụ Văn ngẩng đầu lên, nhìn thấy dáng vẻ ăn mặc của Vu Cửu thì suýt chút nữa tắt thở không kịp.
Vu Cửu cài hết toàn bộ nút áo sơ mi, cổ áo còn bị cô dựng lên, bao bọc lấy nửa cái cổ. Tay vốn nên ẩn ở tay áo thì lại rút để dấu đằng sau lưng trong quần áo, hai cánh tay áo vung vẫy từng cái một xuôi theo chuyển động xoay của bả vai Vu Cửu.
Quần đùi mùi đen ở th@n dưới thì không chỉ không mặc ngay ngắn thôi, còn một bên cao một bên thấp, dép lê mang ở chân thì chưa lau khô nước, vừa bước một cái thì vết nước xuất hiện ở trên cầu thang, khiến Kỳ Dụ Văn - người có bệnh sạch sẽ tê rần da đầu.
"Vu Cửu, sao cô lại ăn mặc thành như vậy? Bộ cô cảm thấy rất đẹp sao?"
"Đẹp hay không không quan trọng, thoải mái là quan trọng nhất, mau nhanh tắm rửa đi thôi, đừng làm chậm trễ chị bác sĩ người ta tan tầm."
Kỳ Dụ Văn cũng không muốn nhìn thấy Vu Cửu ăn vận quái dị chút nào nữa, dùng cặp mắt Đan Phượng có kèm theo sự hung ác tàn bạo trong đó thoáng liếc xéo cô rồi liền đi lên lầu.
Vu Cửu khẽ hừ, vói tay vào trong tay áo, duỗi ra đến, giơ tay cuộn tóc lại cuốn lên, bẻ cổ áo trở xuống, cười với cô bác sĩ xinh đẹp kia một cách ngoan ngoãn: "Làm phiền chị rồi ~"
Đương nhiên là cô bác sĩ xinh đẹp nở nụ cười nhã nhặn để đáp lại, suy cho cùng thì Vu Cửu có thể là vợ tương lai của Kỳ Dụ Văn.
"Không phiền."
Kỳ Dụ Văn còn chưa đi hết cuối cầu thang, tích tụ trong ngực càng sâu, vừa trông thấy quản gia, Kỳ Dụ Văn liền hỏi ông ấy: "Vì sao phải mang đồ ngủ như vậy cho Vu Cửu?"
Vị quản gia vô tội thoáng run lên một chút, nói lời xin lỗi: "Cô cả ơi, hết sức xin lỗi, tôi nên để ngài xem qua trước một chút, hay là tôi bảo người mang một bộ lại đây lần nữa?"
Kỳ Dụ Văn thoáng lắc đầu bất lực: "Thôi đi."
Không phải cô ấy không nhìn ra là quản gia cố ý. Lúc đó để chính ông ấy chuẩn bị mười bộ đồ ngủ như vậy cho Vu Cửu, sau đấy cũng là bảo ông ấy dẹp toàn bộ đồ ngủ kia đi. Một người thông minh như vậy, sao lại không biết cô không có sức chống cự đối với Vu Cửu mặc bộ quần áo kia?
Nhưng mà, đêm nay đừng nói sức quyến rũ, đã là lực sát thương rồi, là lực sát thương đôi mắt cô ấy.
Sau khi cô bác sĩ xinh đẹp bôi thuốc cho Vu Cửu xong thì đợi hết thật lâu, mới chờ được Kỳ Dụ Văn. Bôi thuốc cho cô ấy xong thì đã qua 12 giờ rồi, mới cùng quản gia rời đi được.
Vu Cửu thoáng bật cái ngáp: "Coi bộ khó trốn thoát."
Vu Cửu tắt đèn phòng khách rồi kéo chiếc chăn nhỏ lên, cơn buồn ngủ đánh úp tới nhưng lại không yên tâm ngủ. Cô thoáng nghĩ ngợi, duỗi tay lấy di động qua, nhấn mở ứng dụng gọi xe.
Vẫn là muốn chạy, hơn nữa cũng lâu lắm rồi chưa gặp được Lăng Thập, rất nhớ em ấy.
Vu Cửu đã gọi một chiếc xe tốc hành, trong lòng nơm nớp lo sợ mà vẫn luôn ngó phía trên lầu, thấy cửa phòng Kỳ Dụ Văn khép chặt thì mới yên tâm.
Mười phút sau, xe đã tới, Vu Cửu khom lưng, nhẹ tay nhẹ chân mà chạy ra ngoài, chân còn đang mang một đôi dép lê.
Tài xế nhìn thấy lối ăn mặc của Vu Cửu thì hết sức kinh ngạc, không biết có nên chở người khách này hay không. Vào lúc này mà ăn mặc thế kia ra ngoài, thì nhất định không phải là người đứng đắn......
Vu Cửu vén lên tóc mình lên, giả vờ cô gái thùy mị lúc hơn nửa đêm thì dễ xảy ra chuyện, bèn ngồi ở đằng sau, nhếch chân lên vắt chéo, gắt gỏng hô một tiếng: "Rề rà làm quái gì đấy, đi đi chớ! Là không trả tiền cho ông hay là muốn thế nào đây?"
Tài xế lập tức nổ máy chạy xe đi, thấy nơi đến là đại học Bắc Khai thì nỗi nghi hoặc trong lòng càng sâu.
Sao đại học Bắc Khai, kiểu trường đại học cấp bậc cao này cũng có nữ sinh viên bị bao nuôi?
Đến đại học Bắc Khai, Vu Cửu xuống xe. Lúc này đã đóng cổng, bảo vệ nhìn thấy Vu Cửu thì đã ngăn cô lại.
"Làm gì đó?"
Vu Cửu lấy di động ra, nhấn mở hình chụp thẻ sinh viên của mình trong album: "Chú ơi, chào chú, cháu là ở sinh viên thực tập công ty bên ngoài, đêm nay có xã giao ngoài giờ làm việc, cho nên đã về trễ."
Bảo vệ nhìn vào cách ăn vận của Vu Cửu, trong một lúc không biết nên nói thế nào mới được. Xã giao ngoài giờ mà mặc thành như vậy? Hay là bị quy tắc ngầm (đổi chác trong tối) rồi chạy về đây.
"Được rồi được rồi, cô mau đi vào đi, lần sau chú ý an toàn, có chuyện thì nhớ phải báo cảnh sát."
Vu Cửu chắp tay trước ngực, nói với vẻ cảm kích: "Cảm ơn chú!"
Nói xong bèn nhanh chóng chạy vào trường, thầm nghĩ ở thời điểm then chốt thì cái khuôn mặt này của mình quá có ích rồi!
Tới ký túc xá rồi, Vu Cửu cũng nói với cách y vậy. Dì quản lý tòa nhà ký túc xá càng tốt bụng hơn tí, còn đã hỏi đến mấy câu quan tâm với cô.
Xông qua vài cái trạm gác, Vu Cửu thoáng thở hắt ra nhẹ nhàng, đi vào trong thang máy của tòa ký túc xá, dựa vào trên tường mà th ở dốc, suốt một đường này đi đến thật đủ mệt.
Gần đây Lăng Thập vẫn còn ở ký túc xá đại học Bắc Khai, lúc này còn đang học chưa ngủ, nghe thấy tiếng gõ cửa bèn đi qua mở cửa, thế mà đã nhìn thấy Vu Cửu người đã lâu không gặp.
"Chị! Em rất nhớ chị."
Lăng Thập ôm lấy Vu Cửu giống một bé mèo nhỏ, vùi đầu khẽ cọ vào giữa vai và cổ cô.
Vu Cửu cười, xoa xoa tóc cô: "Trễ như vậy còn chưa ngủ à?"
"Còn vài đề, làm xong ngủ liền, còn có một tháng thì thi tỉnh rồi, em phải cố gắng!"
Lăng Thập buông Vu Cửu ra, liền nhìn thấy cách ăn mặc cùng vết thương trên trán của cô: "Chị ơi, chị thế này là sao ạ? Cái người kia ăn hiếp chị à?!"
"Không có không có, chỉ là hơn nửa đêm chị nhớ em rồi liền đã tới đây."
Vu Cửu vừa dứt lời, thì điện thoại từ Kỳ Dụ Văn liền gọi qua tới. Vì không để Lăng Thập lo lắng, bèn đã tiếp cuộc điện thoại thật mau.
"Alô Kỳ Dụ Văn...... Tôi ở ký túc xá trường đại học...... Hơn nửa đêm rồi cũng đừng lại đây nữa, tôi cứ ở chỗ này ngủ đây, ngủ ngon."
Không cho người đối diện có cơ hội nói, Vu Cửu đã liền ngắt điện thoại.
Kỳ Dụ Văn siết chặt di động của mình, sau khi điện thoại cúp rồi thì bài hát 《 Tình yêu người kéo thuyền 》 đã vang lên trong tai nghe Bluetooth nhét ở tai.
Giai điệu tẩy não cùng ca từ quái quỷ quẩn quanh ở trong não, cô ấy tạm dừng ca khúc, lại gọi một cuộc điện thoại: "Đánh tiếng với bên Bắc Khai một chút, bây giờ tôi muốn đến ký túc xá của Vu Cửu."
—
Tác giả có lời muốn nói:
Gần đây một người theo đuổi nào đó của Kỳ Dụ Văn thường xuyên tới chơi, nhìn thấy cô ấy luôn mang tai nghe, bèn hỏi: "Dạo này sếp Kỳ đang nghe nhạc gì? Beethoven, hay là Mozart? Tôi định đàn cho cô ấy nghe vào sinh nhật của cô ấy."
Quản gia: "Thật vậy chăng?"
Người theo đuổi: "Đương nhiên."
Quản gia: "Tình yêu người kéo thuyền (*)."
Người theo đuổi: "......"
Quản gia: "Chờ mong biểu hiện xuất sắc của ngài ở bữa tiệc sinh nhật."
Người theo đuổi: "Thôi khỏi."
(*) Một ca khúc được trình bày ban đầu bởi Dư Phụng Lan và Lý Thiên Bồi. Năm 1993, Doãn Tương Kiệt và Vu Văn Hoa hát lại ca khúc này và phát hành chính thức, bản hát lại này đã đoạt giải Giai điệu vàng của CCTV cùng những giải thưởng khác trong năm đó. (tổng hợp theo baidu)