Xuyên Vào Trong Truyện Ngược Làm Kẻ Phá Rối - Trang 2
Chương 20: Chương 20
Vu Cửu nhây xong thì trầm tĩnh lại, rồi thở dài bất lực, thuận tay lấy bản hợp đồng qua đến, thoáng xem lướt qua những điều khoản tương đối đơn giản, rồi lại lén lén lút lút nhìn Kỳ Dụ Văn một cái: “Cô có thể đổi lại cái tên này hay không, tôi thấy mà đã hơi ghê tởm.”
Kỳ Dụ Văn chợt cười, xem ra là Vu Cửu đồng ý rồi, bèn nói với tâm trạng tốt: “Cô muốn đổi thành cái gì?”
“Thỏa thuận hợp tác á, với lại thời gian trên đây, tôi cũng không đồng ý, hy vọng ngày hết hạn có thể đổi thành thời gian tôi trả nợ xong.
Điều quan trọng nhất là, tôi không muốn ở với cô, với cả thỏa mãn nhu cầu sinh lý của cô…… Thứ đồ này cô cũng viết ra được?”
Vu Cửu khinh thường mà nhìn Kỳ Dụ Văn, giống như đang nói: Thô tục!
Kỳ Dụ Văn câm nín, cảm thấy có hơi xấu hổ.
Cô ấy có thể giải thích, nhưng cô ấy không muốn giải thích.
Thật ra ngay từ đầu thì không có thêm ‘nhu cầu sinh lý’ vào đó, nhưng vào ban đêm, cô ấy đột nhiên nhớ tới ngày đó ở Trung học Bắc Quý, dáng vẻ Vu Cửu mặc đồng phục……
Vì thế, cô ấy đã thêm dòng này vào đến ở phút chót, lỡ như ngày nào đó đầu óc chợt nóng lên (mất lý trí).
“Điều khoản trong hợp đồng chỉ có ngày là có thể sửa, cái khác không đổi.
Nếu mà cô không muốn ở với tôi, thì tôi liền bắt trường học thu hồi ký túc xá của cô, tôi coi đến lúc đó cô ở chỗ nào.”
Vu Cửu thoáng trợn trắng mắt một cái, có điều cũng chẳng để ý lắm.
Ngay từ đầu thì đã chả cảm thấy điều này sẽ nhận được sự đồng ý, Kỳ Dụ Văn cũng không phải kẻ coi tiền như rác gì.
“Gian trá vẫn là cô gian trá, chó vẫn là cô chơi chó, nhưng tôi yêu cầu nơi ở cách Bắc Khai gần một chút, tôi cũng không chung một phòng với cô.”
Kỳ Dụ Văn khó ở chết đi được, mạnh miệng nói: “Được, tôi có bệnh sạch sẽ, cũng không muốn ngủ với cô.”
“Lần đầu tiên cảm thấy bệnh sạch sẽ tổ truyền của ‘tổng tài’ (sếp tổng) các cô có tác dụng lớn như vậy.”
Vu Cửu hơi nhướng mày, tiếp tục đàm phán cùng Kỳ Dụ Văn: “Còn có một dòng này, vì sao đòi tôi cư xử dịu dàng với cô? Cùng ở với cô, còn muốn cư xử dịu dàng với cô? Tôi làm không nổi.
Tôi không giết được cô thì đã là tôi nhân từ rồi.”
“……”
Vu Cửu thoáng ngừng lại một chút, sau đó nói với vẻ không mang ý tốt:” Đừng bảo là cô muốn tôi diễn xuất tính cách của người trong lòng cô, sau đó để cô xuyên qua dáng vẻ của tôi, ảo tưởng dâm dục lên ‘ánh trăng sáng’ của cô đi.”
“Kỳ Dụ Văn! Chính cô không cảm thấy ghê tởm sao?”
Mặt Kỳ Dụ Văn càng lúc càng thối, tầm mắt hai người giao chiến, ai cũng không cam lòng tụt lại.
“Kỳ Dụ Văn, sao cô không nói lời nào? Là bị tôi đoán trúng rồi sao?”
Dáng vẻ Vu Cửu hùng hổ doạ người khiến cổ họng Kỳ Dụ Văn giật giật.
Quả thật hiện tại cô ấy muốn bao nuôi Vu Cửu, nguyên nhân trong đó, không có gương mặt này của Vu Cửu là điều không thể nào.
Có điều, đây cũng chỉ là cái nguyên nhân nhỏ, càng không nói đến dạng chuyện nhơ bẩn ảo tưởng dâm dục kia.
Cái điều dịu dàng này cũng không phải bởi vì muốn Vu Cửu giả vờ dáng vẻ của Lâm Thiên Song, chỉ là muốn mở rộng tầm mắt một chút về dáng vẻ Vu Cửu vì tiền bán rẻ linh hồn mà thôi.
“Không đổi.”
Vu Cửu quăng hợp đồng xuống đất giống như thể vứt rác, tiện thể giẫm hết một cái: “Không ký, tôi vẫn là xuống địa ngục đi.”
Kỳ Dụ Văn bảo vệ sĩ nhặt hợp đồng lên, nhét vào tay cô một lần nữa: “Không được! Đấy chính là một mạng người!”
Vu Cửu bày ra dáng vẻ nước đổ đầu vịt, chu mỏ lên thoáng huýt sáo một cái, hát theo giai điệu chuẩn không cần chỉnh: “Chim én nhỏ khoác áo hoa, mỗi năm mùa xuân tới nơi này.
Tớ hỏi én ơi sao cậu lại tới, chim én nói: Mi bớt xía vào.”
(*) Bản gốc:
Câu chim én nói là Vu Cửu chế thêm vào, các bạn khỏi cần tìm trong video vietsub =)))))
“……”
Kỳ Dụ Văn xoay người đối mặt với cửa, giơ tay xoa xoa giữa mày, suýt chút nữa muốn bị tức chết: “Được, ‘dịu dàng’ có thể sửa, cô làm chính mình, nhưng cái khác thì không thay đổi.”
Vu Cửu lại vò hợp đồng thành một cục quẳng ra xa, nói vô tình: “Không ký.”
Kỳ Dụ Văn nghe thấy tiếng bèn xoay người lại, xém tí nữa thì nghiến gãy răng mình.
Cô ấy mang theo cái hợp đồng này tới, rõ ràng cô ấy mới là bên A (bên lập hợp đồng/chủ động/ưu thế), vì sao hiện tại cô ấy ấm ức giống y chang bên B vậy?
“Không ký thì thôi vậy, cô cho rằng tôi thì không phải cô là không được sao? Rốt cuộc so ra thì ai cấp bách, Vu Cửu, tốt nhất cô làm rõ đi.”
Kỳ Dụ Văn quay đầu liền đi, thoạt nhìn thì bộ dáng thở bực tức rồi.
Vu Cửu không chút hoang mang, cô cứ như Khương Thái Công, kẻ tình nguyện rồi sẽ luôn cắn câu.
Nếu không cắn câu, thì có thể thông qua cái cơ hội này thoát khỏi Kỳ Dụ Văn, cũng là chuyện tốt.
Nói khó nghe một chút, thì một “người cha” không thân không thích với cô còn không đáng để đổi chác cô trả nợ cho Kỳ Dụ Văn.
Cô có thể làm đến cái bước này, đã là cực hạn rồi.
Tối hôm đó, lúc Vu Cửu tính về ký túc xá lấy đồ thì vừa lúc đã gặp phải người thợ xăm Tang Ức từ bệnh viện ra tới.
Hôm nay cô ấy vẫn mang món tóc giả kia, khí chất xuất chúng khắp người.
Vốn Vu Cửu chưa nhìn thấy cô ấy, vẫn là cô ấy nhìn thấy Vu Cửu, sau đó gọi giật lại.
“Vu Cửu, sao cô ở bệnh viện?”
“Tang Ức, là cô à.
Cha tôi bị bệnh nhập viện rồi, bây giờ tôi về ký túc xá lấy chút đồ mà thôi.”
Tang Ức chợt sửng sốt một chút: “Cha cô bị bệnh gì?”
“Suy thận.”
“Suy thận?”
Tang Ức thoáng lẩm bẩm một tiếng, liền lục ra một tấm danh thiếp từ trong túi của mình, đưa cho Vu Cửu: “Đây là vị bác sĩ uy tín nhất hiện tại ở cái mảng này, là bác của tôi.
Hiện giờ gần như không ra khám nữa, nhưng cô gọi điện thoại cho ông ấy, báo tên của tôi, thì ông ấy sẽ đồng ý giúp khám cho cha cô một cái.”
“Thật chứ?”
Vu Cửu nhận lấy danh thiếp, trong lòng vẫn là sự cảm kích, ngẩng đầu nhìn về phía Tang Ức, thoáng cười: “Vậy cảm ơn, đã giúp đỡ lớn cho tôi, lần sau……”
Lời nói còn chưa nói dứt, tấm cạc trong tay đột nhiên bị người ta rút đi.
Vu Cửu hơi ngẩn người, quay đầu vừa nhìn, thế mà là Kỳ Dụ Văn!
“Sao cô ở chỗ này?!”
“Không cần tiền của tôi, trái lại thì muốn tiền của phụ nữ khác? Cô cứ đáng ghét như vậy……”
“Cô cái đồ mù chết tiệt! Cô nhìn rõ đó là thứ gì!”
Kỳ Dụ Văn cúi đầu thoáng nhìn.
Hiểu lầm rồi, này không phải thẻ ngân hàng, chỉ là một tấm danh thiếp.
Có tí xấu hổ, nhưng Kỳ Dụ Văn che giấu được rất tốt, mặt tỉnh bơ mà trả danh thiếp lại cho Vu Cửu.
“Cô điên rồi đi, cặp mắt không cần thì hiến cho người cần được chứ? Vừa hay ở ngay bệnh viện, rất thuận tiện, có muốn dịch vụ trọn gói từ a tới z hay không?”
Tang Ức hơi không hiểu được tình huống, đúng lúc lên tiếng hỏi: “Hai người……”
Lúc này Kỳ Dụ Văn mới nhìn về phía Tang Ức.
Khuôn mặt quen thuộc này, cô ấy lập tức đã liền nhận ra được, đây không phải cái người thợ xăm tóc húi cua, T cứng kia sao?
“Sao cô là tóc dài?”
“Tóc giả.”
Một tấm ảnh chụp lóe qua trong đầu Kỳ Dụ Văn, người lần trước ở cổng trường nói cười êm ấm với Vu Cửu chính là cái người này chăng?
Nợ cũ này bị Kỳ Dụ Văn giở ra tới, nói chua loét (ghen tức): “Xem ra hai người rất quen thuộc, lần trước ở cổng trường níu níu kéo kéo, hiện tại còn giới thiệu bác sĩ cho.”
Vu Cửu khoanh đôi tay, nhìn vào Kỳ Dụ Văn giống y như nhìn đứa ngốc.
Tang Ức vô tội mà nói: “Sếp Kỳ à, ngài không cần ghen tuông, tôi và Vu Cửu là mối quan hệ rất thuần khiết.
Cộng cả lần này thì chúng tôi chỉ gặp tổng cộng được bốn lần.
Khi không có người của ngài hoặc là ngài hiện diện, thì cũng chỉ có một lần ở cổng trường kia mà thôi.”
“Ai mà ghen chứ?”
Kỳ Dụ Văn thẹn quá hóa giận, rút từ trong tay vệ sĩ ra một bản hợp đồng, đập đến trong lòng Vu Cửu: “Sửa xong theo ý của cô rồi, thân thể của cô còn chướng mắt tôi, nếu không phải gương mặt này của cô thì tôi cần gì chịu những tức tối này?”
Vu Cửu cười mà tiếp nhận hợp đồng, lật ra thoáng nhìn.
Quả nhiên đều đã sửa xong dựa theo ý của cô, còn thêm vào một dòng điều khoản “không được phép ra tay đối với bên A” nữa……
Kỳ Dụ Văn thế mà đã coi lời cô nói rằng muốn giết cô ấy là thật.
Vu Cửu vươn tay mình ra: “Được, về sau tôi chính là bình hoa chịu thay của người nào đó rồi, hợp tác vui vẻ.”
Kỳ Dụ Văn không bắt tay với Vu Cửu, đã xoay người trở lại thẳng trong xe mình ngồi.
Vệ sĩ ở lại nơi này đưa bút cho Vu Cửu ký tên: “Cô Vu, mời.”
Vu Cửu nhận lấy bút, ký vào hợp đồng một cách phóng khoáng.
“Tôi đã còn không trị được cô? Ngược lại tôi muốn xem coi hươu chết về tay ai (mèo nào cắn mỉu nào).”.