Xuyên Vào Mạt Thế Tôi Hố Tác Giả Phát Khóc Rồi
Chương 153
Trên Lăng Hỏa Phong, Viêm Khí Tông còn đang dùng việc cung cấp lò luyện đan thượng phẩm để mặc cả với chưởng môn Đan Dương Tông, thì mọi người bỗng nhiên cảm thấy trên đầu tối sầm lại, một mảng mây đen bao phủ cả Đan Dương Tông.
"Là vị tiểu hữu nào kết thành Kim Đan vậy?"
"Động tĩnh này không giống, e là có vị Kim Đan đạo hữu nào đó sắp phá đan thành anh rồi?"
Nhìn thấy trung tâm đám mây đen từ từ nhắm về phía Lăng Hỏa Phong, một đám tu sĩ Kim Đan, Nguyên Anh nhanh chóng bay lên không trung, tập trung tinh thần quan sát.
"Ầm" một tiếng nổ vang trời, sấm sét nhanh chóng giáng xuống, bổ đôi đại điện Phong chủ, đồng thời lộ ra ba thầy trò bên trong, cùng với một chiếc lò luyện đan tiên phẩm tỏa sáng rực rỡ.
"Vậy mà lại là Tiên Khí xuất thế! Khiến cho Thiên Kiếp giáng xuống!" Chưởng môn Viêm Khí Tông kinh hãi kêu lên.
Trong nháy mắt, lại một tia sét đánh xuống, chỉ là luôn cảm thấy góc độ tia sét này có chút kỳ quái, chẳng lẽ là do hôm nay gió lớn?
Hồ trưởng lão lấy ra bảo bối cất kỹ từ lâu, bay lên trời chống đỡ Thiên Kiếp, Trương tiên tử cũng bay lên trợ giúp, đề phòng kẻ gian nhân lúc hỗn loạn cướp đoạt bảo vật.
Văn Vũ ngoan ngoãn ngồi xổm bên cạnh lò luyện đan tiên phẩm, ngẩng đầu nhìn trời.
"Nini, sao tia sét kia cứ nhắm vào ta vậy, ta suýt nữa thì tưởng là nó muốn đánh ta rồi."
Hệ thống im lặng một lúc, mới nói: 「Ký chủ, tự tin lên, nó chính là muốn đánh cô đấy.」
Văn Vũ: "..."
Cô lặng lẽ ôm lấy lò luyện đan tiên phẩm, bày ra dáng vẻ thà c.h.ế.t cũng phải bảo vệ bảo vật chí tôn cho Hồ trưởng lão, trong mắt mọi người trên không lại có thêm một phần cảm động.
Tia sét đầu tiên bổ đôi đại điện, tia sét thứ hai bị Hồ trưởng lão liều mạng chặn lại.
Khi tia sét thứ ba ngưng tụ xong, mang theo uy lực của hai tia trước đó gào thét giáng xuống, đừng nói là Hồ trưởng lão Kim Đan kỳ, ngay cả Nguyên Anh Tiên Quân trên trời nhìn thấy cũng phải run rẩy.
Hồ trưởng lão bất đắc dĩ từ bỏ, hét lớn với Trương tiên tử và Văn Vũ: "Chạy mau, đừng quan tâm đến đồ đạc nữa, mạng sống là quan trọng nhất!"
Văn Vũ không ngờ tác dụng phụ của việc sửa chữa đồ vật thành Tiên Khí trong vô thức lại nghiêm trọng như vậy, trong lòng vừa áy náy vừa dũng cảm đứng lên, ngẩng đầu nhìn đám mây đen trên trời với vẻ mặt kiên định.
Đã không trốn tránh được, vậy thì trực diện đối mặt với nó!
Hôm nay không phải ngươi đánh c.h.ế.t ta, thì chính là ta tu luyện c.h.ế.t ngươi!
Cô điên cuồng refresh giao diện bài viết, tải chương mới nhất -- "Nghịch Thiên".
『Chỉ thấy tia sét thứ ba đột nhiên tách ra thành năm con rồng màu tím sẫm, từ bốn phương tám hướng bổ thẳng xuống đầu Văn Vũ, uy lực kinh thiên động địa, ai mà không sợ hãi?』
Văn Vũ nghiến răng, cầm bút, tâm nhất hoành, sửa "du long" thành "thịt long".
Một giây sau.
Năm miếng thịt rồng màu tím sẫm từ trên trời giáng xuống, đập bẹp lên đầu cô.
Văn Vũ liếc nhìn đám mây đen trong nháy mắt bị chọc giận đến mức tan thành từng mảnh, phối hợp kêu lên một tiếng: "Ái chà, đau quá, sợ quá đi --"
Văn Vũ hô xong thì tạo dáng một động tác vũ đạo khó, yếu ớt ngả người vào lò luyện đan tiên phẩm.
Năm miếng thịt rồng trắng mập mềm mại, thơm phức mùi thịt rơi trúng người cô, lăn qua lộn lại trong lò luyện đan.
Thịt rồng được ngưng tụ từ Thiên Kiếp, bên trong chứa lôi linh lực tinh khiết vô cùng, ăn vào chắc chắn sẽ có ích cho việc tu luyện.
Văn Vũ lập tức tự mình gặm một miếng, đưa cho Ứng Chuẩn một miếng, Trương tiên tử và Hồ trưởng lão cũng không bị bỏ sót, miếng cuối cùng thì dâng lên cho chưởng môn đang vất vả tiếp khách.
Thái độ nghiêm chỉnh, điểm hảo cảm tăng vùn vụt.
Người của Miên Kiếm Tông, Viêm Khí Tông nhìn mà đỏ mắt, còn những chưởng môn, trưởng lão các tông môn ở xa cuối cùng cũng nghe tin chạy đến.
Một đám đại năng ngày thường rất khó gặp được tụ tập quanh chưởng môn Đan Dương Tông, cố tạo quan hệ, nhắc lại chuyện cũ:
Vị Tiên Quân nào đó: "Ông chưởng môn, ngày xưa hai chúng ta cùng nhau chèo thuyền trên biển, mỗi lần nghĩ lại thật là..."
"Thật là xấu hổ, năm đó người lão phu hẹn rõ ràng là tỷ tỷ của ngươi, ngươi chen chân vào làm gì? Hai thằng đàn ông lênh đênh trên biển cả một đêm, suýt chút nữa bị gió biển thổi cho liệt nửa người."
Vị Tiên Quân nào đó: "..."
Vị Tiên Tử nào đó: "Ông chưởng môn ( Ổng họ Ông mọi người ạ), vậy người còn nhớ năm đó trên đỉnh Vân Thành, tiểu muội cũng từng cùng người gảy đàn du dương -- khụ khụ, hợp tấu."
"Nhớ chứ, một trăm năm trôi qua vẫn không thể nào quên, ngày đó ta đàn hát cầu hôn đệ nhất mỹ nhân Vân Thành, chính là ngươi cố tình gảy đàn theo khiến cho ta lạc nhịp."
Vị Tiên Tử nào đó: "..."
Lúc này, Huyền Ngọc Tiên Tôn vừa trở về Huyền Minh Tông đã lập tức ngâm mình trong linh tuyền để khử mùi. Hắn vất vả lắm mới sống lại thì nhận được tin nhắn từ con hạc giấy của thuộc hạ tâm phúc.
"Là vị tiểu hữu nào kết thành Kim Đan vậy?"
"Động tĩnh này không giống, e là có vị Kim Đan đạo hữu nào đó sắp phá đan thành anh rồi?"
Nhìn thấy trung tâm đám mây đen từ từ nhắm về phía Lăng Hỏa Phong, một đám tu sĩ Kim Đan, Nguyên Anh nhanh chóng bay lên không trung, tập trung tinh thần quan sát.
"Ầm" một tiếng nổ vang trời, sấm sét nhanh chóng giáng xuống, bổ đôi đại điện Phong chủ, đồng thời lộ ra ba thầy trò bên trong, cùng với một chiếc lò luyện đan tiên phẩm tỏa sáng rực rỡ.
"Vậy mà lại là Tiên Khí xuất thế! Khiến cho Thiên Kiếp giáng xuống!" Chưởng môn Viêm Khí Tông kinh hãi kêu lên.
Trong nháy mắt, lại một tia sét đánh xuống, chỉ là luôn cảm thấy góc độ tia sét này có chút kỳ quái, chẳng lẽ là do hôm nay gió lớn?
Hồ trưởng lão lấy ra bảo bối cất kỹ từ lâu, bay lên trời chống đỡ Thiên Kiếp, Trương tiên tử cũng bay lên trợ giúp, đề phòng kẻ gian nhân lúc hỗn loạn cướp đoạt bảo vật.
Văn Vũ ngoan ngoãn ngồi xổm bên cạnh lò luyện đan tiên phẩm, ngẩng đầu nhìn trời.
"Nini, sao tia sét kia cứ nhắm vào ta vậy, ta suýt nữa thì tưởng là nó muốn đánh ta rồi."
Hệ thống im lặng một lúc, mới nói: 「Ký chủ, tự tin lên, nó chính là muốn đánh cô đấy.」
Văn Vũ: "..."
Cô lặng lẽ ôm lấy lò luyện đan tiên phẩm, bày ra dáng vẻ thà c.h.ế.t cũng phải bảo vệ bảo vật chí tôn cho Hồ trưởng lão, trong mắt mọi người trên không lại có thêm một phần cảm động.
Tia sét đầu tiên bổ đôi đại điện, tia sét thứ hai bị Hồ trưởng lão liều mạng chặn lại.
Khi tia sét thứ ba ngưng tụ xong, mang theo uy lực của hai tia trước đó gào thét giáng xuống, đừng nói là Hồ trưởng lão Kim Đan kỳ, ngay cả Nguyên Anh Tiên Quân trên trời nhìn thấy cũng phải run rẩy.
Hồ trưởng lão bất đắc dĩ từ bỏ, hét lớn với Trương tiên tử và Văn Vũ: "Chạy mau, đừng quan tâm đến đồ đạc nữa, mạng sống là quan trọng nhất!"
Văn Vũ không ngờ tác dụng phụ của việc sửa chữa đồ vật thành Tiên Khí trong vô thức lại nghiêm trọng như vậy, trong lòng vừa áy náy vừa dũng cảm đứng lên, ngẩng đầu nhìn đám mây đen trên trời với vẻ mặt kiên định.
Đã không trốn tránh được, vậy thì trực diện đối mặt với nó!
Hôm nay không phải ngươi đánh c.h.ế.t ta, thì chính là ta tu luyện c.h.ế.t ngươi!
Cô điên cuồng refresh giao diện bài viết, tải chương mới nhất -- "Nghịch Thiên".
『Chỉ thấy tia sét thứ ba đột nhiên tách ra thành năm con rồng màu tím sẫm, từ bốn phương tám hướng bổ thẳng xuống đầu Văn Vũ, uy lực kinh thiên động địa, ai mà không sợ hãi?』
Văn Vũ nghiến răng, cầm bút, tâm nhất hoành, sửa "du long" thành "thịt long".
Một giây sau.
Năm miếng thịt rồng màu tím sẫm từ trên trời giáng xuống, đập bẹp lên đầu cô.
Văn Vũ liếc nhìn đám mây đen trong nháy mắt bị chọc giận đến mức tan thành từng mảnh, phối hợp kêu lên một tiếng: "Ái chà, đau quá, sợ quá đi --"
Văn Vũ hô xong thì tạo dáng một động tác vũ đạo khó, yếu ớt ngả người vào lò luyện đan tiên phẩm.
Năm miếng thịt rồng trắng mập mềm mại, thơm phức mùi thịt rơi trúng người cô, lăn qua lộn lại trong lò luyện đan.
Thịt rồng được ngưng tụ từ Thiên Kiếp, bên trong chứa lôi linh lực tinh khiết vô cùng, ăn vào chắc chắn sẽ có ích cho việc tu luyện.
Văn Vũ lập tức tự mình gặm một miếng, đưa cho Ứng Chuẩn một miếng, Trương tiên tử và Hồ trưởng lão cũng không bị bỏ sót, miếng cuối cùng thì dâng lên cho chưởng môn đang vất vả tiếp khách.
Thái độ nghiêm chỉnh, điểm hảo cảm tăng vùn vụt.
Người của Miên Kiếm Tông, Viêm Khí Tông nhìn mà đỏ mắt, còn những chưởng môn, trưởng lão các tông môn ở xa cuối cùng cũng nghe tin chạy đến.
Một đám đại năng ngày thường rất khó gặp được tụ tập quanh chưởng môn Đan Dương Tông, cố tạo quan hệ, nhắc lại chuyện cũ:
Vị Tiên Quân nào đó: "Ông chưởng môn, ngày xưa hai chúng ta cùng nhau chèo thuyền trên biển, mỗi lần nghĩ lại thật là..."
"Thật là xấu hổ, năm đó người lão phu hẹn rõ ràng là tỷ tỷ của ngươi, ngươi chen chân vào làm gì? Hai thằng đàn ông lênh đênh trên biển cả một đêm, suýt chút nữa bị gió biển thổi cho liệt nửa người."
Vị Tiên Quân nào đó: "..."
Vị Tiên Tử nào đó: "Ông chưởng môn ( Ổng họ Ông mọi người ạ), vậy người còn nhớ năm đó trên đỉnh Vân Thành, tiểu muội cũng từng cùng người gảy đàn du dương -- khụ khụ, hợp tấu."
"Nhớ chứ, một trăm năm trôi qua vẫn không thể nào quên, ngày đó ta đàn hát cầu hôn đệ nhất mỹ nhân Vân Thành, chính là ngươi cố tình gảy đàn theo khiến cho ta lạc nhịp."
Vị Tiên Tử nào đó: "..."
Lúc này, Huyền Ngọc Tiên Tôn vừa trở về Huyền Minh Tông đã lập tức ngâm mình trong linh tuyền để khử mùi. Hắn vất vả lắm mới sống lại thì nhận được tin nhắn từ con hạc giấy của thuộc hạ tâm phúc.