Xuyên Vào Mạt Thế Tôi Hố Tác Giả Phát Khóc Rồi
Chương 126
Từ Hân Di nhìn thấy phản ứng của cả ba phe phái ủng hộ, phản đối và trung lập, trong lòng cười khẩy.
Giật mình chứ gì, đáng đời.
Hôm nay những người phụ trách đại diện có mặt đều không quen biết Văn Vũ, cô ấy cố ý gọi Văn Vũ đến vào lúc này, chính là để răn đe bọn họ.
Cách xuất hiện của Văn Vũ khiến những người vừa rồi còn đang bới móc đủ điều đều im bặt, sau đó rất biết điều nhanh chóng thông qua các phương án phòng ngừa cúm.
Đợi đuổi những người ngoài này đi, Văn Vũ khó hiểu nói: "Chuẩn bị phòng ngừa trước chẳng phải là chuyện tốt sao, tại sao vừa rồi những người đó còn nói linh tinh, chẳng lẽ chỉ là để gây chuyện với cậu?"
Từ Hân Di bất lực lắc đầu, "Trên đời này có lợi thì người ta mới đến, có lợi thì người ta mới tranh giành."
Thấy Văn Vũ liếc xéo nhìn mình, cô ấy không nhịn được mà mỉm cười, "Bọn họ ghen tị với dược thảo và đạo cụ chống mất trọng lực của khu trú ẩn chúng ta, ám chỉ số tiền tớ kiếm được nên chia cho mọi người, còn hy vọng tớ làm gương, cung cấp thuốc cảm miễn phí."
Văn Vũ bĩu môi, "Chẳng khác gì Lâm Tiểu Viện bọn họ lúc trước, ghen ăn tức ở, đúng là đồ hẹp hòi."
Cô vừa nói vừa đưa đồ mình mang đến, đây đều là những thứ được lựa chọn kỹ càng theo sở thích của Từ Hân Di.
Từ Hân Di cười nhận lấy, bất đắc dĩ nói: "Nơi nào có lợi ích thì nơi đó có tranh chấp, lúc ban đầu các căn cứ cứu trợ thiếu vật tư, tớ nghe nói những người phụ trách lớn tuổi đó cũng sẽ tính toán lẫn nhau, tìm cách xin thêm đồ từ trung ương, nói trắng ra, ai cũng là người trần mắt thịt cả."
"Nhưng căn cứ cứu trợ luôn rất đoàn kết đối ngoại, đối nội tuy ngoài miệng nói lời cay nghiệt nhưng trong lòng lại tốt bụng, nếu không có sự giúp đỡ của mọi người, căn cứ 168 đã tan rã từ lâu rồi."
Văn Vũ giải thích thay cho căn cứ, vừa định nhắc đến công dụng tuyệt vời của cây gừng biến dị, bỗng nhiên có người hốt hoảng xông vào phòng họp.
Chỉ thấy người đó hét lớn với Từ Hân Di: "Thủ lĩnh, không hay rồi, Chúc Minh phát hiện một lô thuốc cảm ở gần biên giới, lúc đào lên thì bị lực lượng vũ trang nước ngoài bao vây, đối phương đông người hỏa lực mạnh, người của chúng ta không chống đỡ nổi nữa!"
Từ Hân Di không kịp nói nhiều, vỗ vỗ Văn Vũ ra hiệu cô về trước, nhanh chóng dẫn người lái xe đến hiện trường.
**
Trong không gian tùy thân, Văn Vũ mở trang truyện, đúng như dự đoán đã thấy cốt truyện xung đột biên giới do Từ Hân Di gây ra.
『Bản thân Chúc Minh có đầu óc tỉnh táo, năng lực hơn người, đáng tiếc lần này anh ấy không may mắn, vừa tìm được vật tư đã bị lực lượng vũ trang khét tiếng nhất nước ngoài "Tứ Nhị" chặn lại.』
『Lý do gọi tên như vậy, là vì lực lượng chủ chốt của chúng gồm ba nam một nữ, bốn người lần lượt giỏi về mưu lược, b.ắ.n súng, cận chiến, dị năng điều khiển nước, hơn nữa ai cũng tự xưng là người đứng thứ hai trong lĩnh vực của mình ở mạt thế.』
『Từ Hân Di đến nơi với tốc độ nhanh nhất, sau đó mới biết mình bị lừa, Chúc Minh căn bản không hề cử người đến cầu cứu, hai người trao đổi ngắn gọn đã hiểu ra, đây là có người cố ý gài bẫy dẫn họ đến đây, đối đầu với kẻ địch mạnh khó chơi.』
『Mục đích của kẻ đứng sau rất rõ ràng: Hai bên cùng bị thương, kẻ thứ ba hưởng lợi.』
Văn Vũ lo lắng cho sự an toàn của bạn mình, không chút do dự ra tay, sửa "Tứ Nhị" thành "Bốn Cặn Bã".
Chữ viết nhấp nháy một lúc rồi trở lại như cũ, chỉnh sửa thất bại.
Cô nhíu mày, nhất thời không biết nên sửa từ đâu, cho đến khi ánh mắt dừng lại ở câu cuối cùng.
Đã đến lúc phải hành động mạnh tay rồi.
Với số điểm cống hiến dư dả ở mạt thế, Văn Vũ kích động nắm chặt bút quang học, sửa toàn bộ câu cuối cùng thành:
"Người trợ giúp từ trên trời rơi xuống rất rõ ràng: Zombie Đại Vương, Zombie Tiểu Vương."
Vì nối tiếp câu trước, hai Zombie Vương này đương nhiên trở thành viện binh của Từ Hân Di và Chúc Minh.
Giây tiếp theo.
Tại một nơi nào đó ở vùng biên giới, bốn kẻ địch mạnh nước ngoài đang ép sát, thấy Từ Hân Di và Chúc Minh sắp không còn sức chống đỡ, hai Zombie Vương đột nhiên từ trên trời rơi xuống.
Có người hét lên cảnh báo: "Không ổn rồi, là Zombie Vương, mau chạy trốn!"
Nhưng đã quá muộn, trước mắt lóe lên một ánh sáng trắng chói mắt, mọi người chỉ cảm thấy tai ù đi, một vụ nổ lớn bất ngờ xảy ra với sức công phá kinh người.
Sau khi ánh sáng trắng biến mất, bốn kẻ địch mạnh nước ngoài đều ngã gục, người bị thương cùng với chúng không phải Từ Hân Di và Chúc Minh, mà là Zombie Đại Vương và Zombie Tiểu Vương.
Kẻ địch vô cùng khó hiểu, nói với giọng yếu ớt: "Không thể nào, ở đây căn bản không hề chôn bom, chúng ta thậm chí còn chưa giao chiến nữa mà..."
Zombie Đại Vương cũng đang thoi thóp hừ lạnh, "Giả nai giấu bài, bọn họ đặt mìn nổ c.h.ế.t bốn con hai các ngươi đấy, không phục à? Không phục thì nhịn."
*(Tứ nhị= bốn hai, chỉ 4 người bọn họ) ( Đặt mìn trong bài tây á)
Giật mình chứ gì, đáng đời.
Hôm nay những người phụ trách đại diện có mặt đều không quen biết Văn Vũ, cô ấy cố ý gọi Văn Vũ đến vào lúc này, chính là để răn đe bọn họ.
Cách xuất hiện của Văn Vũ khiến những người vừa rồi còn đang bới móc đủ điều đều im bặt, sau đó rất biết điều nhanh chóng thông qua các phương án phòng ngừa cúm.
Đợi đuổi những người ngoài này đi, Văn Vũ khó hiểu nói: "Chuẩn bị phòng ngừa trước chẳng phải là chuyện tốt sao, tại sao vừa rồi những người đó còn nói linh tinh, chẳng lẽ chỉ là để gây chuyện với cậu?"
Từ Hân Di bất lực lắc đầu, "Trên đời này có lợi thì người ta mới đến, có lợi thì người ta mới tranh giành."
Thấy Văn Vũ liếc xéo nhìn mình, cô ấy không nhịn được mà mỉm cười, "Bọn họ ghen tị với dược thảo và đạo cụ chống mất trọng lực của khu trú ẩn chúng ta, ám chỉ số tiền tớ kiếm được nên chia cho mọi người, còn hy vọng tớ làm gương, cung cấp thuốc cảm miễn phí."
Văn Vũ bĩu môi, "Chẳng khác gì Lâm Tiểu Viện bọn họ lúc trước, ghen ăn tức ở, đúng là đồ hẹp hòi."
Cô vừa nói vừa đưa đồ mình mang đến, đây đều là những thứ được lựa chọn kỹ càng theo sở thích của Từ Hân Di.
Từ Hân Di cười nhận lấy, bất đắc dĩ nói: "Nơi nào có lợi ích thì nơi đó có tranh chấp, lúc ban đầu các căn cứ cứu trợ thiếu vật tư, tớ nghe nói những người phụ trách lớn tuổi đó cũng sẽ tính toán lẫn nhau, tìm cách xin thêm đồ từ trung ương, nói trắng ra, ai cũng là người trần mắt thịt cả."
"Nhưng căn cứ cứu trợ luôn rất đoàn kết đối ngoại, đối nội tuy ngoài miệng nói lời cay nghiệt nhưng trong lòng lại tốt bụng, nếu không có sự giúp đỡ của mọi người, căn cứ 168 đã tan rã từ lâu rồi."
Văn Vũ giải thích thay cho căn cứ, vừa định nhắc đến công dụng tuyệt vời của cây gừng biến dị, bỗng nhiên có người hốt hoảng xông vào phòng họp.
Chỉ thấy người đó hét lớn với Từ Hân Di: "Thủ lĩnh, không hay rồi, Chúc Minh phát hiện một lô thuốc cảm ở gần biên giới, lúc đào lên thì bị lực lượng vũ trang nước ngoài bao vây, đối phương đông người hỏa lực mạnh, người của chúng ta không chống đỡ nổi nữa!"
Từ Hân Di không kịp nói nhiều, vỗ vỗ Văn Vũ ra hiệu cô về trước, nhanh chóng dẫn người lái xe đến hiện trường.
**
Trong không gian tùy thân, Văn Vũ mở trang truyện, đúng như dự đoán đã thấy cốt truyện xung đột biên giới do Từ Hân Di gây ra.
『Bản thân Chúc Minh có đầu óc tỉnh táo, năng lực hơn người, đáng tiếc lần này anh ấy không may mắn, vừa tìm được vật tư đã bị lực lượng vũ trang khét tiếng nhất nước ngoài "Tứ Nhị" chặn lại.』
『Lý do gọi tên như vậy, là vì lực lượng chủ chốt của chúng gồm ba nam một nữ, bốn người lần lượt giỏi về mưu lược, b.ắ.n súng, cận chiến, dị năng điều khiển nước, hơn nữa ai cũng tự xưng là người đứng thứ hai trong lĩnh vực của mình ở mạt thế.』
『Từ Hân Di đến nơi với tốc độ nhanh nhất, sau đó mới biết mình bị lừa, Chúc Minh căn bản không hề cử người đến cầu cứu, hai người trao đổi ngắn gọn đã hiểu ra, đây là có người cố ý gài bẫy dẫn họ đến đây, đối đầu với kẻ địch mạnh khó chơi.』
『Mục đích của kẻ đứng sau rất rõ ràng: Hai bên cùng bị thương, kẻ thứ ba hưởng lợi.』
Văn Vũ lo lắng cho sự an toàn của bạn mình, không chút do dự ra tay, sửa "Tứ Nhị" thành "Bốn Cặn Bã".
Chữ viết nhấp nháy một lúc rồi trở lại như cũ, chỉnh sửa thất bại.
Cô nhíu mày, nhất thời không biết nên sửa từ đâu, cho đến khi ánh mắt dừng lại ở câu cuối cùng.
Đã đến lúc phải hành động mạnh tay rồi.
Với số điểm cống hiến dư dả ở mạt thế, Văn Vũ kích động nắm chặt bút quang học, sửa toàn bộ câu cuối cùng thành:
"Người trợ giúp từ trên trời rơi xuống rất rõ ràng: Zombie Đại Vương, Zombie Tiểu Vương."
Vì nối tiếp câu trước, hai Zombie Vương này đương nhiên trở thành viện binh của Từ Hân Di và Chúc Minh.
Giây tiếp theo.
Tại một nơi nào đó ở vùng biên giới, bốn kẻ địch mạnh nước ngoài đang ép sát, thấy Từ Hân Di và Chúc Minh sắp không còn sức chống đỡ, hai Zombie Vương đột nhiên từ trên trời rơi xuống.
Có người hét lên cảnh báo: "Không ổn rồi, là Zombie Vương, mau chạy trốn!"
Nhưng đã quá muộn, trước mắt lóe lên một ánh sáng trắng chói mắt, mọi người chỉ cảm thấy tai ù đi, một vụ nổ lớn bất ngờ xảy ra với sức công phá kinh người.
Sau khi ánh sáng trắng biến mất, bốn kẻ địch mạnh nước ngoài đều ngã gục, người bị thương cùng với chúng không phải Từ Hân Di và Chúc Minh, mà là Zombie Đại Vương và Zombie Tiểu Vương.
Kẻ địch vô cùng khó hiểu, nói với giọng yếu ớt: "Không thể nào, ở đây căn bản không hề chôn bom, chúng ta thậm chí còn chưa giao chiến nữa mà..."
Zombie Đại Vương cũng đang thoi thóp hừ lạnh, "Giả nai giấu bài, bọn họ đặt mìn nổ c.h.ế.t bốn con hai các ngươi đấy, không phục à? Không phục thì nhịn."
*(Tứ nhị= bốn hai, chỉ 4 người bọn họ) ( Đặt mìn trong bài tây á)