Xuyên Vào Mạt Thế Tôi Hố Tác Giả Phát Khóc Rồi
Chương 111
Lãnh đạo tối cao lập tức triệu tập hội nghị để thảo luận về vấn đề này, sau đó đạt được thỏa thuận với thủ lĩnh hiện tại của Liên minh khu trú ẩn là Từ Hân Di, công bố trên diễn đàn một thông báo:
[Tin tức quan trọng] Căn cứ cứu trợ và nơi trú ẩn khai thông hoạt động trao đổi tư cách cư trú, với điều kiện tiên quyết là tự nguyện, thời gian chỉ giới hạn trong tối nay.
Mặc dù là ưu đãi có hạn, người dân cả nước vẫn vô cùng phấn khích, đặc biệt là các thành viên của nơi trú ẩn, trước đây họ luôn sợ hãi tránh né căn cứ cứu trợ với cách phân bổ bình đẳng, bây giờ thì ngược lại, muốn gia nhập cũng “không với tới”.
Lưu Đông Tử, người đã dẫn đầu rời khỏi căn cứ số 168 trước đây đã sớm hối hận. Hắn ta lấy danh nghĩa muốn hiếu thuận với lão Lưu để quay về lừa người quen cũ đã từng hối hận vì không đi theo hắn ta: “Mười túi gạo mì, cộng thêm một gói giăm bông, chuyện tốt như vậy mày đi đâu tìm được, đổi không?”
Người quen cũ nhìn hắn ta cười thân thiện: “Đổi —”
“Đổi mẹ mày, cút.”
Lưu Đông Tử: “???”
Hắn ta đụng phải một mũi tro bụi vẫn không chịu bỏ cuộc, lại chạy đi lừa người khác, không ngờ không có ai cho hắn ta sắc mặt tốt, cuối cùng còn bị lão Lưu cầm cây cán bột đuổi ra khỏi cổng căn cứ.
Lưu Đông Tử đứng ngoài cổng căn cứ, hung hăng nhổ một bãi nước bọt xuống đất, nhân lúc không ai chú ý thì chạy đến một chiếc xe tải ở đằng xa, hạ giọng nói: “Anh Điền, không được, lũ người thối tha này ghi thù với em, không vào được.”
Tưởng Chi Điền nhìn dòng người nườm nượp kéo đến căn cứ cứu trợ, đặc biệt là thành viên của nơi trú ẩn của anh ta chiếm đa số thì cười lạnh hai tiếng.
“Không sao, xem ra là động vật biến dị gần đây quá ngoan ngoãn, đám người ở căn cứ này quá rảnh rỗi, tìm chút việc cho bọn họ làm là được rồi, miễn cho bọn họ đào góc tường nhà ta.”
Anh ta lấy ra một lọ chất lỏng màu tím từ trong ngực, giơ lên soi dưới ánh trăng, như thể đang thưởng thức một ly rượu ngon hiếm có.
Tác dụng của thứ này anh ta đã được chứng kiến tận mắt, những người bình thường như Lâm Tiểu Viện kích hoạt dị năng có thể sẽ xảy ra sai sót, nhưng đối với anh ta, một dị năng giả có tinh thần lực cực mạnh đã tiến hóa hai lần thì trăm phần trăm có thể giúp anh ta tiến thêm một bậc.
Dị năng khống hỏa tiến hóa ba lần, sẽ mang đến cho anh ta bất ngờ gì đây?
Hừ, nếu đã mất đi chức thủ lĩnh, mất cả thương hội, vậy thì anh ta phải đòi lại chút lợi lộc.
**
Vào đêm Trung thu đầu tiên của mạt thế, vô số gia đình lớn nhỏ cuối cùng cũng được đoàn tụ, khắp nơi trên đất nước Tứ Quý đều tràn ngập tiếng cười nói vui mừng.
Là nơi được bình chọn là “Nơi muốn định cư nhất” trên diễn đàn mạt thế, căn cứ số 168 tối nay đã có thêm không ít thành viên mới.
Để giúp họ nhanh chóng làm quen với đại gia đình ấm áp này, Tư lệnh Ôn đề nghị: “Hay là, mỗi ban ngành trong căn cứ chúng ta đều biểu diễn một tiết mục, chào mừng những người nhà mới, mọi người thấy thế nào?”
Đáp lại ông là tiếng hoan hô như sấm dậy đất và tiếng vỗ tay nồng nhiệt.
Rất nhanh, Ứng Chuẩn với tư cách là đại đội trưởng đẹp trai nhất – à không, là đại đội trưởng giỏi nhất của đội cứu hộ nổi tiếng gần xa, đã ưu tiên tặng cho mọi người một bức thư pháp:
Cả nước đồng vui, gia đình sum họp.
Anh đã thể hiện ngay tại chỗ nét chữ cứng cáp, mạnh mẽ, khiến các cô gái trẻ mê mẩn, nhưng rất nhanh họ đã phát hiện ra rằng, những ngôi sao trên bầu trời đêm bất ngờ di chuyển và sắp xếp theo hình dạng của tám chữ này!
“A a a, đẹp trai quá, lãng mạn quá, anh ấy làm thế nào vậy, trời ơi!”
“Đội trưởng Ứng, anh có thiếu bạn gái không, anh thấy em thế nào?”
“Em, muốn gả, anh có nhận không!”
Yêu mến là thật lòng yêu mến, nhưng các cô gái cũng không có ác ý, ai mà chẳng có lòng yêu cái đẹp, bình thường mọi người đều kìm nén không gây rối cho đội trưởng Ứng, chỉ có hôm nay là ngoại lệ.
Ứng Chuẩn ra ngoài luôn lạnh lùng, lúc này bị trêu chọc cũng không nói gì, thản nhiên đi xuống sân khấu tạm thời được dựng bằng gạch đá.
Văn Vũ vui vẻ vỗ tay chúc mừng anh: “Làm tốt lắm, rất bất ngờ.”
Ứng Chuẩn cong môi: “Anh đã phát hành quy tắc: Sao trời dựa theo bút ta, cảm thấy em có thể sẽ thích.”
Ôn Tư Duệ, người bất tiện chân tay bỗng bay lên không trung nói với hai người: “Phiền hai người nhường đường, đến lượt tôi lên sân khấu biểu diễn rồi.”
Anh gắn một đôi cánh cơ giáp loại nhẹ được đơn giản hóa, linh hoạt bay lên sân khấu xoay ba vòng trên không, thể hiện cho mọi người thấy sự hiện đại của khoa học công nghệ mạt thế.
Sau khi Bộ Cứu hộ và Bộ Nghiên cứu kết thúc, đến lượt Bộ Dị Năng do Văn Vũ phụ trách.
Bởi vì năng lực đặc biệt của dị năng giả, cộng thêm màn trình diễn xuất sắc của Ứng Chuẩn, mọi người đều tràn đầy mong đợi vào màn trình diễn của Văn Vũ.
Văn Vũ: “…”
Hay là tôi biểu diễn cho mọi người xem màn xoạt chân tại chỗ nhỉ — cô, một sinh viên của khoa múa, suýt chút nữa đã buột miệng nói ra.
[Tin tức quan trọng] Căn cứ cứu trợ và nơi trú ẩn khai thông hoạt động trao đổi tư cách cư trú, với điều kiện tiên quyết là tự nguyện, thời gian chỉ giới hạn trong tối nay.
Mặc dù là ưu đãi có hạn, người dân cả nước vẫn vô cùng phấn khích, đặc biệt là các thành viên của nơi trú ẩn, trước đây họ luôn sợ hãi tránh né căn cứ cứu trợ với cách phân bổ bình đẳng, bây giờ thì ngược lại, muốn gia nhập cũng “không với tới”.
Lưu Đông Tử, người đã dẫn đầu rời khỏi căn cứ số 168 trước đây đã sớm hối hận. Hắn ta lấy danh nghĩa muốn hiếu thuận với lão Lưu để quay về lừa người quen cũ đã từng hối hận vì không đi theo hắn ta: “Mười túi gạo mì, cộng thêm một gói giăm bông, chuyện tốt như vậy mày đi đâu tìm được, đổi không?”
Người quen cũ nhìn hắn ta cười thân thiện: “Đổi —”
“Đổi mẹ mày, cút.”
Lưu Đông Tử: “???”
Hắn ta đụng phải một mũi tro bụi vẫn không chịu bỏ cuộc, lại chạy đi lừa người khác, không ngờ không có ai cho hắn ta sắc mặt tốt, cuối cùng còn bị lão Lưu cầm cây cán bột đuổi ra khỏi cổng căn cứ.
Lưu Đông Tử đứng ngoài cổng căn cứ, hung hăng nhổ một bãi nước bọt xuống đất, nhân lúc không ai chú ý thì chạy đến một chiếc xe tải ở đằng xa, hạ giọng nói: “Anh Điền, không được, lũ người thối tha này ghi thù với em, không vào được.”
Tưởng Chi Điền nhìn dòng người nườm nượp kéo đến căn cứ cứu trợ, đặc biệt là thành viên của nơi trú ẩn của anh ta chiếm đa số thì cười lạnh hai tiếng.
“Không sao, xem ra là động vật biến dị gần đây quá ngoan ngoãn, đám người ở căn cứ này quá rảnh rỗi, tìm chút việc cho bọn họ làm là được rồi, miễn cho bọn họ đào góc tường nhà ta.”
Anh ta lấy ra một lọ chất lỏng màu tím từ trong ngực, giơ lên soi dưới ánh trăng, như thể đang thưởng thức một ly rượu ngon hiếm có.
Tác dụng của thứ này anh ta đã được chứng kiến tận mắt, những người bình thường như Lâm Tiểu Viện kích hoạt dị năng có thể sẽ xảy ra sai sót, nhưng đối với anh ta, một dị năng giả có tinh thần lực cực mạnh đã tiến hóa hai lần thì trăm phần trăm có thể giúp anh ta tiến thêm một bậc.
Dị năng khống hỏa tiến hóa ba lần, sẽ mang đến cho anh ta bất ngờ gì đây?
Hừ, nếu đã mất đi chức thủ lĩnh, mất cả thương hội, vậy thì anh ta phải đòi lại chút lợi lộc.
**
Vào đêm Trung thu đầu tiên của mạt thế, vô số gia đình lớn nhỏ cuối cùng cũng được đoàn tụ, khắp nơi trên đất nước Tứ Quý đều tràn ngập tiếng cười nói vui mừng.
Là nơi được bình chọn là “Nơi muốn định cư nhất” trên diễn đàn mạt thế, căn cứ số 168 tối nay đã có thêm không ít thành viên mới.
Để giúp họ nhanh chóng làm quen với đại gia đình ấm áp này, Tư lệnh Ôn đề nghị: “Hay là, mỗi ban ngành trong căn cứ chúng ta đều biểu diễn một tiết mục, chào mừng những người nhà mới, mọi người thấy thế nào?”
Đáp lại ông là tiếng hoan hô như sấm dậy đất và tiếng vỗ tay nồng nhiệt.
Rất nhanh, Ứng Chuẩn với tư cách là đại đội trưởng đẹp trai nhất – à không, là đại đội trưởng giỏi nhất của đội cứu hộ nổi tiếng gần xa, đã ưu tiên tặng cho mọi người một bức thư pháp:
Cả nước đồng vui, gia đình sum họp.
Anh đã thể hiện ngay tại chỗ nét chữ cứng cáp, mạnh mẽ, khiến các cô gái trẻ mê mẩn, nhưng rất nhanh họ đã phát hiện ra rằng, những ngôi sao trên bầu trời đêm bất ngờ di chuyển và sắp xếp theo hình dạng của tám chữ này!
“A a a, đẹp trai quá, lãng mạn quá, anh ấy làm thế nào vậy, trời ơi!”
“Đội trưởng Ứng, anh có thiếu bạn gái không, anh thấy em thế nào?”
“Em, muốn gả, anh có nhận không!”
Yêu mến là thật lòng yêu mến, nhưng các cô gái cũng không có ác ý, ai mà chẳng có lòng yêu cái đẹp, bình thường mọi người đều kìm nén không gây rối cho đội trưởng Ứng, chỉ có hôm nay là ngoại lệ.
Ứng Chuẩn ra ngoài luôn lạnh lùng, lúc này bị trêu chọc cũng không nói gì, thản nhiên đi xuống sân khấu tạm thời được dựng bằng gạch đá.
Văn Vũ vui vẻ vỗ tay chúc mừng anh: “Làm tốt lắm, rất bất ngờ.”
Ứng Chuẩn cong môi: “Anh đã phát hành quy tắc: Sao trời dựa theo bút ta, cảm thấy em có thể sẽ thích.”
Ôn Tư Duệ, người bất tiện chân tay bỗng bay lên không trung nói với hai người: “Phiền hai người nhường đường, đến lượt tôi lên sân khấu biểu diễn rồi.”
Anh gắn một đôi cánh cơ giáp loại nhẹ được đơn giản hóa, linh hoạt bay lên sân khấu xoay ba vòng trên không, thể hiện cho mọi người thấy sự hiện đại của khoa học công nghệ mạt thế.
Sau khi Bộ Cứu hộ và Bộ Nghiên cứu kết thúc, đến lượt Bộ Dị Năng do Văn Vũ phụ trách.
Bởi vì năng lực đặc biệt của dị năng giả, cộng thêm màn trình diễn xuất sắc của Ứng Chuẩn, mọi người đều tràn đầy mong đợi vào màn trình diễn của Văn Vũ.
Văn Vũ: “…”
Hay là tôi biểu diễn cho mọi người xem màn xoạt chân tại chỗ nhỉ — cô, một sinh viên của khoa múa, suýt chút nữa đã buột miệng nói ra.