Xuyên Vào Mạt Thế, Không Làm Nũng Sẽ Ngủm
Chương 57: EM KHÔNG BIẾT GÌ HẾT! ĐÃ LÀM GÌ ĐÂU?
Mục Tử Ca vừa ăn no xong, cô lười biếng thỏa mãn nằm trên ghế xích đu.
Cô đang tính cách nào để lén lút chạy đi, không thể để họ thấy mình tự nhiên biến mất được, cô thật sự không muốn để lộ ra kỹ năng đặc biệt của mình.
Lúc này, Lý Hân Nhụy đi về phía cô, bộ dạng có vẻ ngại ngùng: “Chị Mục, em muốn đi vệ sinh, chị có thể đi cùng em không? Em hơi sợ.”
Tìm đàn ông đi cùng cũng không tiện, dù sao cũng là vào nhà vệ sinh nữ.
Hơn nữa, cô ta còn có kế hoạch khác!
Mục Tử Ca giả vờ bất đắc dĩ: “Thôi được, để chị đi cùng em.”
Cô đang lo không tìm được cơ hội trả thù, cú đẩy trước đó, đừng tưởng cô không biết là ai làm.
Ngoài trời đang đổ mưa to, đường đi đến khu vệ sinh khá tối, cộng thêm việc nhà máy từng xảy ra không ít án mạng, khắp nơi đều có vết m.á.u và t.h.i t.h.ể không toàn vẹn.
Hai cô gái đi vệ sinh, một đám đàn ông cũng không tiện theo sau, dù gì cũng gần.
Mục Tử Ca và Lý Hân Nhụy cùng nhau bước đi, rát nhanh liền rẽ sang hướng khác, tránh được tầm mắt của người khác.
Khoảng cách đã hơn mười mét, chắc cũng đủ an toàn rồi.
“Nhụy Nhụy à, cô còn chiêu gì nữa, tung hết ra đi?”
Mục Tử Ca không còn vẻ ngây thơ như lúc trước, cô nhíu mày nhìn cô ta.
Lý Hân Nhụy cười lạnh: “Chị cũng chịu đựng giỏi ghê nhỉ? Bị tôi đẩy ra cho rắn ăn cũng không tức giận, phục thật đấy!”
Mục Tử Ca cười nhạt: “Cô đang ghen tỵ vì tôi đẹp hơn hay vì họ không thèm để ý đến cô, vậy nên cô đây là thẹn quá hóa giận?”
“Yếu ớt như cô, tay trói gà còn không chặt nữa là! Muốn g.i.ế.c c.h.ế.t tôi, vậy phải xem cô có bản lĩnh để g.i.ế.c tôi không đã?” Mục Tử Ca châm chọc không thương tiếc.
Lý Hân Nhụy tập trung nước vào lòng bàn tay, hình thành nên một thủy cầu: “Vậy thì thử xem.”
Thủy cầu nhanh chóng bay về phía Mục Tử Ca.
Mục Tử Ca nhanh chân lùi lại mấy bước, nghiêng người tránh khỏi công kích.
Cô cười khinh bỉ: “Đúng là muốn tìm chết.”
Hai tay cô phóng ra hai luồng điện đánh về phía Lý Hân Nhụy.
Cô ta bỗng nhiên la lên, âm thanh bén nhọn nghe chói tai vô cùng: “Á, chị Mục, em sai rồi. Xin chị đừng g.i.ế.c em, em biết sai thật rồi.”
Cô ta hoảng hốt tránh né, còn giả bộ vô tình ngã nhào xuống đất, nhìn chật vật cực kì.
Ánh mắt Mục Tử Ca đầy sát khí, trong tay cô xuất hiện một con d.a.o găm, lập tức nhào tới, cô mạnh mẽ đè cô ta xuống đất: “Đi c.h.ế.t đi!”
Dao găm nhắm ngay giữa trán cô ta.
Bang!
Một con d.a.o khác bay tới, trúng vào d.a.o găm, làm nó rơi xuống đất. Mục Tử Ca tức giận nhìn về phía người đang ngăn cản mình.
Lục Thiên Lân là người đầu tiên bước tới, phản xạ đầu tiên của anh là ngăn cô lại. Nếu cô g.i.ế.c người khác, anh sẽ không quan tâm, nhưng người phụ nữ này là em dâu tương lai của anh, không thể c.h.ế.t được.
Hơn nữa, hình như anh nhớ hai người họ cũng có xích mích gì đâu, sao lại có thù oán nặng đến thế! Nhất định là đã xảy ra hiểu lầm ở đâu rồi!
Lý Hân Nhụy nhìn anh, vẻ cầu cứu: “Thiên Lân, cứu em, chị ấy có vẻ điên rồi.”
Mục Tử Ca biết mình đã trúng kế, cô ta đã cố tình chọc giận cô, để cô mất kiểm soát trước mặt mọi người. Ai nhìn vào cũng sẽ hiểu lầm là cô đang bắt nạt nữ chính.
Nhưng cô không quan tâm, g.i.ế.c c.h.ế.t nữ chính xong cô sẽ bỏ chạy.
Ngay khi mọi người ùa ra, Mục Tử Ca nhanh chóng đứng dậy, cô nhặt d.a.o găm và chạy ra ngoài.
Trong chốc lát đã biến mất.
Ngay lúc Mục Tử Ca biến mất, Lãnh Thần Dực mới bước vào, mặt anh đầy u ám. Lại để cô ấy chạy mất, giờ phải làm sao đây?
A Tá và mọi người cũng đều đi tới.
A Uyên thấy vẻ mặt của lão đại, không dám hỏi, liếc nhìn Lão Phàm vừa đi ra, hỏi nhỏ: “Chị dâu đâu? Chị ấy đâu rồi?”
Ngoài trời đang mưa to, cô ấy không chạy ra ngoài như lần trước ở trung tâm thương mại chứ?
Lão Phàm lắc đầu: “Không thấy.”
Lý Hân Nhụy yếu ớt đứng dậy, thấy mọi người đều nhìn mình, cô ta vội vàng núp sau Lục Thiên Lân và Lục Hạo: “Là... là chị ấy đột nhiên nổi điên, muốn g.i.ế.c tôi, tôi không biết gì hết.”
“Chị dâu nhà chúng tôi thiện lương như vậy, sao lại muốn g.i.ế.c cô. Chắc chắn là cô cố tình chọc tức chị ấy.” A Ngôn trợn mắt nhìn chằm chằm cô ta.
A Uyên cũng muốn chửi nhưng vẫn kìm lại được.
…….
Tí tách, tí tách!
Mục Tử Ca không biết mình đang ở đâu, phía trước chỉ thấy một con đường lớn dành cho xe chạy, xung quanh là đồi núi hoang vu.
Cô đặt cái nhà nhỏ từ không gian ra ven đường, rồi chạy vào trú mưa. Mặc dù giản dị nhưng ít nhất cũng tránh được mưa.
Cô quên mất việc nâng cấp nhà nhỏ, nơi ở vẫn rất quan trọng. Hiện tại còn 4 điểm, chỉ có thể dựa vào việc điểm danh hằng ngày.
Nhà nhỏ hiện có độ bảo vệ cấp 1, zombie và động thực vật biến dị cấp 1 không thể lại gần, cũng không bị ảnh hưởng bởi mưa bão.
Một gian phòng độc lập, bên trong chỉ có một nhà bếp. Mục Tử Ca nhanh chóng sắp xếp lại, trải nệm và chăn xong, cô thay đồ rồi nằm xuống.
Giọng nói máy móc của 001 vang lên: 【Kí chủ, vòng theo dõi trên tay, kí chủ có thể thử dùng dị năng hệ Lôi tấn công thử xem.】
Ồ đúng rồi! Mục Tử Ca mới nhớ ra, dị năng hệ Lôi của cô đã nâng cấp, lực tàn phá chắc đủ mạnh.
Xẹt xẹt, đùng!
Vòng theo dõi bị hỏng hoàn toàn, cô vui mừng khôn xiết, liệu như vậy là đã thoát khỏi anh rồi đúng không?
Hura, tự do rồi! Độc lập tự chủ muôn năm!
Nhưng nghĩ tới việc sau này không gặp anh nữa, lòng cô lại có chút buồn. Chắc chắn là cô đã bị sự dịu dàng của anh trong những ngày qua mê hoặc rồi.
Đáng chết! Mật ngọt c.h.ế.t ruồi. Anh đúng là quá thâm hiểm!
Cô nhanh chóng thu lại cảm xúc, yên lặng nghe tiếng mưa và dần đi vào giấc ngủ.
Thời tiết này, ngoài ngủ ra cũng không làm gì được.