Xuyên Vào Mạt Thế, Không Làm Nũng Sẽ Ngủm
Chương 36: BỊ PHÁT HIỆN
Người phụ nữ vừa bị bọn chúng hành hạ ngồi co ro một góc, hai tay ôm chặt quần áo, trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm đôi chút.
5 gã đàn ông còn lại bắt đầu đổ mồ hôi lạnh. Dù trong nhóm cũng có một kẻ sở hữu dị năng hệ thổ đó, nhưng đứng trước khí thế áp đảo của đám người mới đến, đến cả s.ú.n.g bọn chúng cũng không dám cầm lên.
“Chúng tôi... bỏ lại hết số lương thực này, chỉ xin cho chúng tôi đi.” Gã đàn ông dâm ô nhanh chóng đưa ra quyết định.
Giữ được mạng sống rồi, ra ngoài vẫn có thể tìm đồ ăn mà.
Người đàn ông đội mũ tỏ vẻ thiếu kiên nhẫn: “Cút.”
Nghe vậy, bọn chúng vội vàng tháo chạy, không quên kéo theo cô gái vừa bị bắt kia.
Cô gái phản kháng, gào lên: “Không! Buông tôi ra!”
“Cứu tôi với!” Cô quay sang cầu cứu mấy người đàn ông đứng gần cửa, nhìn họ rõ ràng chính trực hơn nhiều so với đám người man rợ kia.
Ngoại hình sáng sủa, đàng hoàng, chắc chắn là người tốt rồi.
Người đàn ông đeo kính râm trêu đùa với người bên cạnh: “A Tá, cậu không phải đang thiếu bạn gái sao? Hay là cứu cô ta đi?”
A Tá bực bội đáp: “Anh muốn cứu thì cứu đi. Lôi tôi vào làm gì!”
Chuyện của lão đại còn chưa xong, giờ lấy đâu ra tâm trí lo mấy chuyện này chứ. Chỉ có tên này là hay lắm chuyện thôi.
Vậy là chẳng ai trong nhóm ra tay.
Đám khốn nạn kia cứ thế kéo người phụ nữ đi. Cô gái nước mắt giàn giụa, cuối cùng ánh mắt tràn đầy tuyệt vọng.
Mục Tử Ca thở dài, định xoay người rời đi.
Không ngờ chân cô lại phát ra một tiếng động nhỏ.
“Ai đang ở bên trong?”
Một người đàn ông có thính lực tốt lập tức đi về phía siêu thị, ánh mắt cảnh giác nhìn quanh.
A Tá đã nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé trên kệ hàng, liền gọi: "Xuống đi, đừng trốn nữa."
Mục Tử Ca căng thẳng, từ từ leo xuống. Vừa rồi cô nghe họ nói đến Hắc Bang, chẳng lẽ họ là người trong xã hội đen?
"Đồ ở đây tôi chưa đụng vào, có thể để tôi đi không?" Cô giơ hai tay trống trơn, hy vọng sẽ không bị làm khó làm dễ.
Nghe thấy giọng nói trong trẻo của cô, người đàn ông đeo kính râm tò mò lên tiếng: "Cô trốn ở đây bao lâu rồi? Đã nhìn thấy những gì?"
"Tôi... tôi chẳng thấy gì cả." Tưởng rằng đối phương định g.i.ế.c người diệt khẩu, Mục Tử Ca vội vàng phủ nhận.
A Tá lườm người đàn ông đeo kính một cái: "A Ngôn, đừng có hù dọa cô ấy. Không sao đâu, cô có thể đi."
Mục Tử Ca cúi đầu cảm ơn: "Cảm ơn các anh."
Nói xong, cô run rẩy bước qua bọn họ, rồi nhanh chóng chạy về phía thang cuốn.
"Đợi đã." Người đàn ông nãy giờ im lặng bỗng lên tiếng, quay đầu lại, híp mắt nhìn cô.
Mục Tử Ca ngừng bước, quay đầu khó hiểu hỏi: "Sao vậy?"
"Tháo khẩu trang ra, để tôi nhìn xem." Người đàn ông từ từ tiến về phía cô.
Anh nhớ lão đại từng nói, người phụ nữ kia thích đeo khẩu trang và đội mũ, thông tin này rõ ràng khớp hoàn toàn.
"Anh... anh định làm gì?" Mục Tử Ca hoảng sợ, chẳng lẽ cô sẽ bị đối xử như người phụ nữ kia sao?
Chưa kịp phản ứng, người đàn ông kia đã nhanh chóng tháo khẩu trang của cô xuống. Khi nhìn thấy gương mặt xinh đẹp của cô, anh ta không khỏi sững sờ trong giây lát, sau đó khóe miệng nhếch lên đầy tự tin, quả đúng như anh dự đoán.
Những người khác cũng bước lại gần, khi thấy rõ gương mặt cô, họ vô cùng kích động.
Đây chẳng phải là người mà lão đại đang tìm kiếm lâu nay sao?
Họ chỉ từng thấy ảnh cô trên điện thoại, không ngờ ngoài đời trông còn đẹp hơn nhiều!
"Tôi... tôi có thể đi được không?" Nhìn thấy sự kích động của họ, trong lòng Mục Tử Ca bỗng dâng lên một nỗi bất an.
A Ngôn - người đàn ông đeo kính râm, bước đến bên cô, thân thiện nói: "Chị dâu, lão đại đang đợi chị ở nhà, đi với bọn tôi đi."
"Lão đại gì chứ? Tôi không quen biết các anh. Chắc các anh nhận nhầm người rồi." Cô chợt nhớ ra đây là thành phố S.
Lão đại mà họ nhắc đến, dù cô chưa từng gặp qua nhưng lại có cảm giác như đã rất quen thuộc.
Chết tiệt, sẽ không phải là... Gòi xong, c.h.ế.t thật rồi!
Mục Tử Ca cố gắng giữ bình tĩnh, không thể để bản thân rối loạn. Cô quyết định tạm thời giả vờ hợp tác để không bị nghi ngờ.
“Cô là Mục Tử Ca, đúng không?” Một giọng nam lên tiếng xác nhận lần nữa, vì nếu nhận sai người thì hậu quả sẽ rất tệ.
Cô gật nhẹ đầu, xem ra những người này thực sự có liên quan đến Lãnh Thần Dực. Phải nghĩ cách chuồn thôi.
Hai người trong số bọn họ bắt đầu chuyển lương thực ra khỏi siêu thị, nói: “Đi thôi, trước tiên đưa cô ấy về đã.”
Khi đến tầng một, Mục Tử Ca bất ngờ nói: “Đợi đã! Chuyện là... tôi cần vào nhà vệ sinh, gấp lắm rồi.”
Cả 5 người đàn ông cùng nhìn chằm chằm cô, mặt mày lộ rõ vẻ khó xử.
A Tá nhìn cô, đáp: “Tôi đi cùng cô.”
Mục Tử Ca không phản đối, nếu quá lộ liễu sẽ khiến bọn họ nghi ngờ. Cô và A Tá cùng đi đến khu vệ sinh công cộng trong trung tâm thương mại.
Khi cô vừa bước vào nhà vệ sinh nữ, thấy A Tá định theo vào, cô vội ngăn lại: “Không được, anh không thể vào đây.”
“Yên tâm đi, tôi sẽ không nhìn đâu.” A Tá nghiêm túc nói, lỡ bên trong có zombie thì sao. Tìm cô ấy bao lâu giờ mới thấy được người, không thể để xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn được.
“Anh đứng ở đây thì tôi không thể làm gì cả.” Mục Tử Ca lo lắng, cố gắng mềm giọng nhất có thể.
A Tá đành chịu thua: “Được rồi, nhưng đừng lâu quá.”
Anh ta nhượng bộ, nghĩ thầm cô gái này quá nhút nhát, không thể đối xử thô lỗ được.
Nghe vậy, Mục Tử Ca nhanh chóng bước vào trong, ngay lập tức gọi 001: “Làm sao đây, có đạo cụ nào giúp tôi trốn thoát không?”
Giọng máy móc 001 đáp: 【Dùng 2 điểm tích phân để dịch chuyển tức thời ra ngoài bức tường bao quanh.】
Mục Tử Ca không chút do dự, ngay lập tức sử dụng dịch chuyển tức thời, thoắt một cái đã ở bên ngoài trung tâm thương mại.
Cô nhanh chóng xịt nước zombie lên người và bắt đầu bỏ chạy.
Cô cứ thế chạy mãi trong con hẻm.