Xuyên Vào Mạt Thế, Không Làm Nũng Sẽ Ngủm
Chương 34: MỌI NGƯỜI… TẠM BIỆT
Tiếng s.ú.n.g vang lên bên ngoài khiến cô lo lắng không thôi. Cô chỉ cầu mong nhóm của họ không ai bị rết cắn. Nếu trúng độc mà không kịp cứu chữa, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
Nghe thấy vài tiếng thét đau đớn vọng lại, tim Mục Tử Ca thắt lại. Ánh mắt căng thẳng hướng về phía trận chiến.
Số lượng rết quá đông, liệu cô có nên xuống xe hỗ trợ không? Dù có sợ thế nào, cô cũng phải đối mặt. Thời kỳ tận thế này, trốn tránh mãi cũng không phải là cách.
Nghĩ đến những bộ xương khô trong các phó bản từng trải qua, cô tự nhủ: "Chẳng qua cũng chỉ có thế thôi mà."
Thấy Lục Thiên Lân bị thương vì đỡ cho đồng đội một đòn tấn công từ con rết, cô không thể tiếp tục ngồi yên, vội vàng nhảy xuống xe, lao vào chiến đấu.
Mục Tử Ca tiến lên vài bước, hai tay giơ lên, một luồng điện trắng từ lòng bàn tay phóng thẳng qua không trung.
Xoẹt xoẹt!
Mọi người xung quanh kinh ngạc quay đầu nhìn lại. Dị năng lôi điện của cô quá mạnh, chỉ trong chớp mắt, cả chục con rết đã cháy thành than đen.
Điều này giúp cả đội có cơ hội thở dốc.
Lúc này, Lục Thiên Lân mới kịp phản ứng.
Trước đó, anh đã đánh giá thấp cô, nghĩ rằng dị năng cấp 2 cô nhắc đến chỉ là hệ không gian, loại không có sức tấn công mà đội của anh cũng có người sở hữu.
Người phụ nữ anh chọn quả nhiên không tầm thường chút nào.
Với sự tham gia của Mục Tử Ca, trận chiến kéo dài hơn một tiếng đồng hồ mới có thể kết thúc.
Dù vậy, vẫn có hai đồng đội đã hy sinh và năm người bị trúng độc. Trong đội chỉ có một dị năng giả hệ mộc, anh ta đang cố gắng điều trị cho Lục Thiên Lân trước.
Mục Tử Ca lo lắng đến gần, quan tâm hỏi: “Thiên Lân, anh sao rồi, có khó chịu chỗ nào không?”
Cô không rõ độc của loài rết sẽ gây ra những triệu chứng gì.
Lục Thiên Lân cảm thấy cơ thể nóng bừng, nhưng không muốn cô lo lắng nên cố tỏ ra vẻ như mình vẫn ổn: “Không sao, em đi nghỉ đi.”
Dưới ánh sáng mờ nhạt của đèn xe và trăng khuya, cô không thấy rõ biểu cảm của anh, cô tưởng rằng anh thực sự ổn.
“Vậy được rồi. em về lều nghỉ ngơi trước. Anh cũng cố gắng nghỉ ngơi đi nha.” Cô miễn cưỡng trở về lều, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
...
Sáng hôm sau.
Mục Tử Ca bước ra khỏi lều, thấy mọi người đều mang vẻ mặt nặng nề. Cô tiến lại hỏi Tần Dã: “Chuyện gì vậy?”
Tần Dã đáp: “Những người bị trúng độc hôm qua đã hấp thụ năng lượng từ tinh hạch của lũ rết, giờ đều đang hôn mê bất tỉnh.”
Nghe vậy, sắc mặt Mục Tử Ca tái mét: “Còn Lục Thiên Lân thì sao? Anh ấy... có sao không?”
Cô run rẩy, lòng đầy lo lắng. Sao mọi chuyện lại trở nên nghiêm trọng như vậy.
Anh ấy tuyệt đối không thể xảy ra chuyện được!
Dị năng giả hệ mộc từ lều bước ra, cố gắng trấn an: “Mọi người yên tâm, họ chỉ bị hôn mê, mạch tượng vẫn ổn định bình thường.”
Dị năng giả hệ mộc này thật ra còn là một thầy thuốc đông y. Lời anh nói ra mọi người đều tin tưởng.
Tuy vậy mọi người vẫn rất lo lắng cho đồng đội của mình. Đặc biệt là lo cho đội trưởng của họ - Lục Thiên Lân.
“Mọi người mau lại ăn sáng, đừng để bụng đói.” Dì Mai hiểu rõ tình hình tối qua, ngoài việc chăm lo bữa ăn cho cả đội, bà không giúp được gì thêm.
Mọi người uể oải dùng bữa.
Sau đó, xác rết được dị năng giả hệ hỏa thiêu sạch, còn tinh hạch thì cả nhóm mang đi hấp thụ.
Mục Tử Ca không đòi hỏi phần tinh hạch, coi như đây là lời cảm ơn thay cho sự chăm sóc của mọi người suốt thời gian qua. Nếu cô xuống giúp sớm hơn, có lẽ tình hình đã đỡ hơn nhiều.
Sau khi mọi người hôn mê, đội phó quyết định đợi họ tỉnh lại rồi mới rời đi, đồng thời tranh thủ thời gian để hấp thụ năng lượng.
Tuy nhiên, với tinh hạch cấp 1, rất khó để dị năng cấp 2 thăng lên cấp 3, trừ khi có vài viên tinh hạch cấp 2.
Hiện tại, chỉ Lục Thiên Lân đã đạt cấp 3.
Cả ngày hôm đó, Mục Tử Ca chỉ ở trong lều. Để tránh thu hút thú biến dị, cả nhóm chỉ ăn qua loa chút lương thực khô.
Bình an vô sự đến ngày hôm sau!
Vừa tỉnh dậy, Mục Tử Ca đã cảm thấy mí mắt giật liên hồi.
Hệ thống 001 nhắc nhở: 【Kí chủ, có nguy hiểm đang đến gần.】
Chưa kịp ra ngoài, cô đã thấy mọi người hô hào khẩu lệnh, sẵn sàng chiến đấu. Mục Tử Ca bước ra, cảm nhận áp lực từ phía trước.
Một con gấu đen biến dị cao tới ba mét đang tiến lại. Khí thế này ít nhất cũng là cấp 3.
“Tử Ca, cô tránh xa ra một chút, biết không?” Tần Dã lo lắng, liên tục dặn dò. Dù có c.h.ế.t anh cũng không thể để cô gặp chuyện được.
Nói xong, anh cùng đồng đội lao vào tấn công con gấu đen biến dị.
Đoàng đoàng đoàng!
Vài loạt đạn b.ắ.n ra chỉ khiến con gấu đen chỉ bị thương ngoài da. Nó gầm lên một tiếng giận dữ về phía những người đang tấn công.
Tiếng gầm khiến tai mọi người như muốn nổ tung.
【Kí chủ, hướng ba giờ, cách hai trăm mét có một đầm lầy!】001 cung cấp kế hoạch chiến đấu an toàn nhất.
Mục Tử Ca hiểu ý.
Thấy một binh sĩ bị con gấu vung tay hất văng, cô không do dự lao lên tấn công. Một tia sét phóng thẳng vào đầu con gấu, cô không quên khiêu khích: “Đồ gấu đen ngu ngốc, mau đuổi theo ta nè!”
Con gấu quả thật có chút trí khôn. Nó biết người trước mặt đang cà khịa nó.
Sau đó, nó gầm lên giận dữ, bỏ qua những người khác và lao thẳng về phía cô.
Luồng sét mà cô đánh thực sự khiến nó cảm thấy đau.
Tiếng gầm của nó làm mọi người xung quanh khó chịu. Đến khi nhận ra, Mục Tử Ca và con gấu đã chạy xa.
Tần Dã hoảng hốt đuổi theo: “Tử Ca, đợi tôi với!”
Lúc này, Mục Tử Ca đã đứng bên bờ đầm lầy, nhìn con gấu đen lao tới, cô phóng thêm một luồng sét.
Con gấu hoàn toàn bị cô chọc giận, tốc độ càng lúc càng nhanh hơn.
Khi khoảng cách chỉ còn một mét, cô bật nhảy lên không. Miệng con gấu há ra, hàm răng sắc nhọn suýt chạm vào đầu cô.
“Tần Dã, Lục Thiên Lân, dì Mai. Mọi người... tạm biệt!”
Nói xong, Mục Tử Ca biến mất ngay tại chỗ!
Tần Dã đuổi tới nơi, anh chỉ thấy con gấu đen biến dị đang giãy giụa trong đầm lầy, gầm thét trong tuyệt vọng.
Anh ngây người ra!