Xuyên Tới Năm 60, Nữ Chính Cầm Tiền Tỷ Mở Nhà Xưởng
Chương 99
Sau hai ngày cắt thân ngô, dù Trương Thiên cho rằng bản thân đã chuẩn bị sẵn tâm lý nhưng vẫn không thể chịu đựng được.
Mà người đã có kinh nghiệm từ trước như Đường Quyên cũng giống như Trương Thiên, bây giờ ngày nào cũng mệt đến mức không muốn nói chuyện.
Hàng ngày trong trại đều có một đống người ngồi ở đó, mỗi người đều cầm một con d.a.o lớn, ai cũng vùi đầu vào làm việc, đến giờ ăn mới có thể thư giãn một lúc.
Ngay khi Trương Thiên mệt đến mức choáng váng mặt mày, chỗ anh Hai cuối cùng cũng truyền đến tin tức tốt.
Hôm đó sau khi tan làm, Trương Thiên như cái xác không hồn trở về khu nhà, lại thấy anh Hai đang ngồi trong nhà.
Nhìn thấy Trương Thiên trở về, trước hết anh ấy đỡ cô ngồi lên ghế, sau đó mới bắt đầu nói chuyện về cái máy.
“Máy nghiền của em anh làm xong rồi, tuy hơi thô sơ, nhưng sử dụng chắc cũng không có vấn đề gì lớn. Chỉ có phần bên trong là bằng sắt, anh đã tìm một tấm gỗ để làm phần bên ngoài, nên trong số 100 tệ em đưa, anh chỉ dùng 80 tệ thôi, số tiền còn lại lúc về nhớ đưa cho ông nội nhé.”
Vừa nói dứt câu, Trương Thiên đã khóc vì sung sướng.
Cuối cùng cũng chờ được đến ngày này!
Cô dùng sức nắm lấy tay anh Hai, lắc mạnh, nghẹn ngào không thôi:
“Anh Hai, em thật không biết phải cảm ơn anh thế nào, anh thật sự đã cứu ‘mạng chó’ này của em!”
Lúc này, mọi mệt mỏi, đau nhức toàn thân đều biến mất, chỉ còn lại niềm vui và sự phấn khích trong lòng.
Trương Hồng Văn khá mất tự nhiên vỗ đầu em gái.
“Đều là người một nhà cả, cảm ơn gì chứ.”
Khóe miệng anh ấy không thể kiềm chế mà nhếch lên, sự vất vả mấy ngày qua coi như cũng đã được đền đáp.
Máy móc làm xong, nhưng mọi người ở đại đội vẫn đang bẻ ngô, tạm thời chưa sử dụng đến nên Trương Thiên định kéo chiếc máy đến trang trại bò sữa để sử dụng trước.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-toi-nam-60-nu-chinh-cam-tien-ty-mo-nha-xuong/chuong-99.html.]
Vì thế Trương Hồng Văn đã xin nghỉ nửa ngày, tìm một chiếc xe ba bánh lái đến trang trại bò sữa, dạy Trương Thiên và những người khác cách thao tác.
Sau khi cẩn thận kiểm tra một lượt xem máy móc có trục trặc không, xác định không có vấn đề gì, anh ấy mới yên tâm trở về.
Trương Hồng Văn vừa rời đi, nơi này bỗng trở nên vô cùng náo nhiệt, sau khi được Trương Thiên đồng ý, mọi người hào hứng đạp lên bàn đạp thử một lần.
“Thứ này dùng rất tốt!”
“Có thứ này, chắc chắn chúng ta sẽ xử lý thân ngô nhanh hơn, còn có thể xử lý nhiều hơn!”
“Hay là bây giờ chúng ta đi bàn với phó giám đốc, đề xuất nhập một chiếc máy này cho trang trại bò sữa của chúng ta nhỉ? Khi đó chỉ cần hai người xử lý thức ăn chăn nuôi, rồi chia bớt nhân lực ra các bộ phận khác.”
Sau khi nêu ra vấn đề này, mọi người bắt đầu thảo luận, cuối cùng đạt được kết quả là hiện tại Trương Thiên đang đứng trong văn phòng của giám đốc Thạch.
Giám đốc Thạch Dũng là một người đàn ông trung niên trông rất ngay thẳng, tinh thần quắc thước, không cần giới thiệu, ánh mắt đầu tiên khi nhìn thấy ông ấy, trong đầu đã ngay lập tức hiện ra câu trả lời - chính là quân nhân.
Giám đốc Thạch nhìn Trương Thiên dè dặt đứng ở trước cửa, bèn ôn hòa nói:
DTV
“Đồng chí Trương, cháu đừng đứng đó, lại đây ngồi đi.”
Trương Thiên thầm hít sâu một hơi để bình ổn lại trái tim đang đập thình thịch của mình, ngoan ngoãn bước tới ngồi xuống.
“Cháu chào giám đốc, không biết bác tìm cháu có vấn đề gì vậy ạ?”
Trương Thiên hỏi.
Cô không muốn vòng vo nên lập tức đi thẳng vào vấn đề, hai bên đều thoải mái, theo như những gì cô đã nghe ngóng về giám đốc Thạch, có thể chắc chắn đối phương sẽ không để ý mấy chuyện nhỏ nhặt.
Quả nhiên, giám đốc Thạch bèn cười sang sảng nói:
“Đồng chí nhỏ à, cháu cũng đừng căng thẳng. Hôm nay bác gọi cháu đến là muốn hỏi một chuyện, chiếc máy mà cháu mang đến trang trại, mất khoảng bao nhiêu tiền thì mua được?”
Mà người đã có kinh nghiệm từ trước như Đường Quyên cũng giống như Trương Thiên, bây giờ ngày nào cũng mệt đến mức không muốn nói chuyện.
Hàng ngày trong trại đều có một đống người ngồi ở đó, mỗi người đều cầm một con d.a.o lớn, ai cũng vùi đầu vào làm việc, đến giờ ăn mới có thể thư giãn một lúc.
Ngay khi Trương Thiên mệt đến mức choáng váng mặt mày, chỗ anh Hai cuối cùng cũng truyền đến tin tức tốt.
Hôm đó sau khi tan làm, Trương Thiên như cái xác không hồn trở về khu nhà, lại thấy anh Hai đang ngồi trong nhà.
Nhìn thấy Trương Thiên trở về, trước hết anh ấy đỡ cô ngồi lên ghế, sau đó mới bắt đầu nói chuyện về cái máy.
“Máy nghiền của em anh làm xong rồi, tuy hơi thô sơ, nhưng sử dụng chắc cũng không có vấn đề gì lớn. Chỉ có phần bên trong là bằng sắt, anh đã tìm một tấm gỗ để làm phần bên ngoài, nên trong số 100 tệ em đưa, anh chỉ dùng 80 tệ thôi, số tiền còn lại lúc về nhớ đưa cho ông nội nhé.”
Vừa nói dứt câu, Trương Thiên đã khóc vì sung sướng.
Cuối cùng cũng chờ được đến ngày này!
Cô dùng sức nắm lấy tay anh Hai, lắc mạnh, nghẹn ngào không thôi:
“Anh Hai, em thật không biết phải cảm ơn anh thế nào, anh thật sự đã cứu ‘mạng chó’ này của em!”
Lúc này, mọi mệt mỏi, đau nhức toàn thân đều biến mất, chỉ còn lại niềm vui và sự phấn khích trong lòng.
Trương Hồng Văn khá mất tự nhiên vỗ đầu em gái.
“Đều là người một nhà cả, cảm ơn gì chứ.”
Khóe miệng anh ấy không thể kiềm chế mà nhếch lên, sự vất vả mấy ngày qua coi như cũng đã được đền đáp.
Máy móc làm xong, nhưng mọi người ở đại đội vẫn đang bẻ ngô, tạm thời chưa sử dụng đến nên Trương Thiên định kéo chiếc máy đến trang trại bò sữa để sử dụng trước.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/xuyen-toi-nam-60-nu-chinh-cam-tien-ty-mo-nha-xuong/chuong-99.html.]
Vì thế Trương Hồng Văn đã xin nghỉ nửa ngày, tìm một chiếc xe ba bánh lái đến trang trại bò sữa, dạy Trương Thiên và những người khác cách thao tác.
Sau khi cẩn thận kiểm tra một lượt xem máy móc có trục trặc không, xác định không có vấn đề gì, anh ấy mới yên tâm trở về.
Trương Hồng Văn vừa rời đi, nơi này bỗng trở nên vô cùng náo nhiệt, sau khi được Trương Thiên đồng ý, mọi người hào hứng đạp lên bàn đạp thử một lần.
“Thứ này dùng rất tốt!”
“Có thứ này, chắc chắn chúng ta sẽ xử lý thân ngô nhanh hơn, còn có thể xử lý nhiều hơn!”
“Hay là bây giờ chúng ta đi bàn với phó giám đốc, đề xuất nhập một chiếc máy này cho trang trại bò sữa của chúng ta nhỉ? Khi đó chỉ cần hai người xử lý thức ăn chăn nuôi, rồi chia bớt nhân lực ra các bộ phận khác.”
Sau khi nêu ra vấn đề này, mọi người bắt đầu thảo luận, cuối cùng đạt được kết quả là hiện tại Trương Thiên đang đứng trong văn phòng của giám đốc Thạch.
Giám đốc Thạch Dũng là một người đàn ông trung niên trông rất ngay thẳng, tinh thần quắc thước, không cần giới thiệu, ánh mắt đầu tiên khi nhìn thấy ông ấy, trong đầu đã ngay lập tức hiện ra câu trả lời - chính là quân nhân.
Giám đốc Thạch nhìn Trương Thiên dè dặt đứng ở trước cửa, bèn ôn hòa nói:
DTV
“Đồng chí Trương, cháu đừng đứng đó, lại đây ngồi đi.”
Trương Thiên thầm hít sâu một hơi để bình ổn lại trái tim đang đập thình thịch của mình, ngoan ngoãn bước tới ngồi xuống.
“Cháu chào giám đốc, không biết bác tìm cháu có vấn đề gì vậy ạ?”
Trương Thiên hỏi.
Cô không muốn vòng vo nên lập tức đi thẳng vào vấn đề, hai bên đều thoải mái, theo như những gì cô đã nghe ngóng về giám đốc Thạch, có thể chắc chắn đối phương sẽ không để ý mấy chuyện nhỏ nhặt.
Quả nhiên, giám đốc Thạch bèn cười sang sảng nói:
“Đồng chí nhỏ à, cháu cũng đừng căng thẳng. Hôm nay bác gọi cháu đến là muốn hỏi một chuyện, chiếc máy mà cháu mang đến trang trại, mất khoảng bao nhiêu tiền thì mua được?”